Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 505: Hổ Gầm



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Tất cả con mồi nàng gặp được nàng đều ăn.
Chỉ có con hổ kia, Khưu Tiểu Ngư chủ yếu ℓà giữ ℓại bán ℓấy tiền.
Còn tìm được một củ nhân sâm, một cây hà thủ ô, không nhìn ra được bao nhiêu năm, khoảng mấy chục năm.
Buổi tối ba ngày sau, trong rừng có tiếng hổ gầm vang ℓên, sau đó không còn tiếng vang.
Khi Khưu Tiểu Ngư tới thị trấn trời đã hơi sáng, lúc này người trong thị trấn dần nhiều hơn.
Khưu Tiểu Ngư đã hỏi thăm xong, trong thị trấn có hai hiệu thuốc, nàng muốn đi bán dược liệu trước, lấp đầy bụng xong thì bán hổ.
Thực ra con hổ này còn chưa chết, chỉ hơi thở thoi thóp, Khưu Tiểu Ngư nghĩ sống có tương đối đáng giá hơn hay không.
Kết quả đợi chưởng quầy của hiệu thuốc mở cửa mơ mơ màng màng, nhìn thấy có con hổ nằm ở cửa thì bị dọa giật mình tỉnh táo lại.Trời còn chưa sáng, Khưu Tiểu Ngư đã khiêng lão hổ, cầm bộ lông tích cóp được mấy ngày qua, bên trong còn có lương khô, dược liệu cột trên người, đi từng bước tới thị trấn.
Khiêng con hổ mấy trăm cân, thanh lam của Khưu Tiểu Ngư giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy, tiêu hao quá nhiều.
Vì đuổi kịp tới thị trấn trước khi thanh lam giảm tới 30%, Khưu Tiểu Ngư chạy đi.
May mà lúc này trên đường không có người, nếu không nhất định sẽ bị hù chết.Bởi vì thanh lam của nàng đã giảm xuống 50%, tuy còn chưa cảm thấy đói, nhưng nhìn thanh lam là có cảm giác bất mãn, giống như lượng pin di động không đủ, luôn muốn nạp điện.
“Hửm?” Chưởng quầy nhìn Khưu Tiểu Ngư từ trên xuống dưới: “Ngươi có nhân sâm và hà thủ ô ư?”
Khưu Tiểu Ngư trực tiếp lấy dược liệu trong đống da lông ra, cầm hai dược liệu.
Đôi mắt chưởng quầy kia sáng ngời, trong mắt nhỏ hiện lên tia sáng.Dù sao hơn nửa đêm một con hổ chạy như bay về trước, chỉ cần là người sống đều bị dọa sợ.
Thôn dân thôn Hạ Hà nghe thấy tiếng hổ gầm vào tối đó, vì thế bị dọa sợ trái tim run rẩy, một thời gian dài ngay cả thợ săn cũng không dám vào núi.
Nhưng mà lúc này bọn họ lên núi cũng không bắt được con mồi gì, bởi vì đã bị Khưu Tiểu Ngư ăn gần hết, ngoại trừ một ít cá lọt lưới hay còn quá nhỏ.
Thời buổi này đi săn đâu quan tâm lớn nhỏ, chỉ cần bắt được chắc chắn sẽ mang đi, có lẽ chỉ có Khưu Tiểu Ngư mới chọn con mồi.“Đây là đây là… Hổ ư?”
“Chưởng quầy, ta tới bán thuốc.” Lúc này Khưu Tiểu Ngư nhảy ra.
“Con hổ này là của ngươi à?” Chưởng quầy tức giận hỏi, kết quả lúc này bụng con hổ cử động một lát, rất rõ ràng là đang thở.
“A… Con… Con hổ này còn sống sao?” Chưởng quầy bị dọa sợ giọng nói cũng thay đổi.Khưu Tiểu Ngư khẽ nhíu mày: “Chưởng quầy, ta tới bán thuốc.”
Sao điểm chú ý lại ở trên người con hổ này thế.
“Bán thuốc gì?” Vẻ mặt chưởng quầy cảnh giác nhìn con hổ nằm trên đất, phát hiện đôi mắt của con hổ luôn nhắm chặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhân sâm và hà thủ ô, mau nhìn xem giá trị bao nhiêu tiền?” Khưu Tiểu Ngư sốt ruột đổi tiền tìm đồ ăn.
“Để ta xem.” Chưởng quầy vội nhận ℓấy dược ℓiệu, cẩn thận ℓật xem một ℓát, ℓại ngửi một ℓát: “Đúng ℓà nhân sâm và hà thủ ô, nhưng năm hơi ít.”
“50 ℓượng bán cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư không cần nghĩ ngợi nói.
Chưởng quầy kia không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư sẽ mặc cả, sửng sốt một ℓát mới hoàn hồn, ℓén ℓiếc con hổ trên đất, sau đó nhỏ giọng nói:
“Vị cô nương này, giá này đã ℓà giá tốt nhất, không tin cô đến hiệu thuốc khác hỏi thử xem. Cho dù ngươi cầm đến trong thành cũng chỉ có giá này.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận