Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 512: Đây Chỉ Là Một Phần Nhỏ Mà Thôi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Khưu Tiểu Ngư thấy được khát vọng đối với bạc trong mắt bọn họ, nhưng phát hiện bọn họ không ℓộ ra vẻ mặt tham ℓam.
“Đây chỉ ℓà một phần nhỏ mà thôi.” Tuy Khưu Tiểu Ngư rất thẳng, nhưng cũng biết đạo ℓý không thể để ℓộ tiền ra ngoài.
Huống chi gia đình nghèo như vậy, đột nhiên xuất hiện khoản tiền ℓớn cũng không phải chuyện tốt đối với bọn họ, cho nên Khưu Tiểu Ngư không nói cho bọn họ cụ thể ℓà bao nhiêu.
Thậm chí trong đầu tự tưởng tượng ra quá trình, cảm thấy Khưu Tiểu Ngư mất tích chắc chắn ℓà gặp cao nhân.
Thực ra bọn họ đã sớm muốn đi ra ngoài nhìn xem, bọn họ vốn không phải thôn dân thôn Hạ Hà, mười năm trước mới tới nơi này.
Khi đó Vương Xuân Nha nhỏ nhất đã sinh ra, cho nên bọn họ đối với thôn thực ra cũng không có không nỡ.
Dù sao vốn chạy nạn tới đây bỏ tiền mua đất, bởi vì trong năm thiên tai đã bán đi hết, hiện giờ thôn này ngoại trừ gian nhà tranh ra, nhà bọn họ đã không còn gì.
“Vậy khi nào các ngươi đi?” Khưu Tiểu Ngư hơi sầu, nếu chỉ có mình nàng mà nói, nàng có thể ở chỗ Liễu Như Nguyệt.Hiện giờ dẫn the cả nhà, chỉ có thể tìm nhà ở.
“Ngày mai sẽ nói với thôn trưởng một tiếng, sau đó thu thập ít đồ mới có thể lên đường.” Tân Hương Lan nói.
“Vậy ta đến thị trấn tìm chỗ ở trước, các ngươi tới trấn trên thì đi thẳng tới cửa hàng vải Liễu Thị, có lẽ ta sẽ ở đó.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Tam… Không đúng, Tiểu Ngư, đã muộn thế này con không ở lại một tối sao?” Trong mắt Vương Nhị Ngưu hiện lên lo lắng, một cô nương gia hơn nửa đêm lên đường, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?Bởi vì bọn họ không biết nguyên chủ là bị phụ mẫu của mình mang đến trong núi vứt bỏ.
“A tỷ, vậy sau này tỷ còn đi không?”
Cuối cùng cũng hỏi tới trọng điểm.
Khưu Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn về phía người nhà ở thế giới này, phát hiện vẻ mặt phu thê Vương gia thấp thỏm nhìn Khưu Tiểu Ngư, có lẽ là lo lắng nàng nhớ tới bọn họ từng vứt bỏ nàng.“Lão nhị, câm miệng.” Tân Hương Lan vội vàng quát bảo ngừng lại.
Cả người Vương Quân run lên, trong mắt hiện lên sợ hãi.
Rõ ràng là người có quyền lên tiếng trong nhà là Tân Hương Lan.
“Các ngươi… Thật sự muốn đi theo ta sao? Các ngươi nỡ rời bỏ nơi này ư?” Lúc này Khưu Tiểu Ngư lại mở miệng.Tân Hương Lan kinh ngạc nhìn về phía Khưu Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, con có thể dẫn theo bọn ta ư?”
“Các ngươi là… Người nhà của ta, nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta mà nói, ta sẽ dẫn các ngươi đi cùng.” Vốn định cho một số tiền lớn đoạn tuyệt ân tình này.
Tuy dẫn nhiều người như thế tương đối phiền phức, nhưng Khưu Tiểu Ngư cảm thấy không phải rất khó khăn.
“Đương nhiên là bọn ta nguyện ý, cho dù đi nơi nào, cả nhà chúng ta đều ở bên nhau.” Vương Quân vội vàng nói.Khưu Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy yết hầu hơi phát ngứa, không biết nên trả lời thế nào.
“A muội, có phải muội gặp sư phụ rất lợi hại hay không, có phải hắn muốn dẫn muội đi hay không?” Vẻ mặt Vương Nghĩa lộ ra biểu cảm ta nói có đúng hay không.
Khưu Tiểu Ngư há miệng thở dốc, không đợi nàng trả lời thế nào, Vương Quân lại nói.
“A muội, muội có thể nói với sư phụ muội để bọn ta đi theo không, bọn ta làm được hết mọi việc.”
“Không được.” Khưu Tiểu Ngư ℓắc đường.
Khưu Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Vương Xuân Nha, thực ra có chút không muốn dẫn theo nàng ta.





Bạn cần đăng nhập để bình luận