Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 558: Nữ Hiệp, Sao Ngươi Không Đánh Thức Ta



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Khưu Tiểu Ngư giết được một con ℓợn rừng, Trần Nhất Băng phát hiện mình ℓại thành đầu bếp.
tTuy Trần Nhất Băng không biết nấu cơm, nhưng dù sao cũng ℓà người trong giang hồ, thường xuyên ngủ ℓại bên ngoài, thịt nướng bình thường vẫn biết nấu.
Ít nhất nấu ngon hơn Khưu Tiểu Ngưr ℓàm, đặc biệt ℓà Khưu Tiểu Ngư cống hiến gia vị, có thể xưng ℓà mỹ vị.
Trần Nhất Băng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó cuối cùng không nói gì, ôm kiếm của hắn ta dựa vào thân cây ngủ.
“Ngươi nói không sai.” Khưu Tiểu Ngư gật đầu.
“Nhưng mà không sao, cần cù bù thông minh, ngươi có chỗ nào không hiểu thì nói với ta, ta giải đáp cho ngươi.” Trần Nhất Băng vỗ ngực nói.
“Được.” Sau đó Khưu Tiểu Ngư cầm bí tịch, vẻ mặt nghiêm túc lãnh giáo Trần Nhất Băng.
“Chỗ này, ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao không đi huyệt đạo này?”“Ta không ngủ.” Ý của Khưu Tiểu Ngư là nàng không ngủ, không cần thiết đánh thức hắn ta.
“Cái gì, vậy mà nữ hiệp canh giữ cả đêm, ta thật sự…”
“Đọc bí tịch võ công cả đêm, không liên quan tới ngươi.” Khưu Tiểu Ngư cắt ngang Trần Nhất Băng đang cảm động.
“Bí tịch võ công này có gì đẹp chứ, không phải là bí tịch võ công cơ sở sao?” Trần Nhất Băng cảm thấy khó hiểu.Nhìn thoáng qua thanh lam theo thói quen, sau đó Khưu Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, lúc này mới qua một buổi tối, thanh lam của nàng đã giảm tới 30%.
Chẳng trách nàng cảm thấy đói như vậy.
Xem ra thức đêm vẫn hại cơ thể.
“Hửm? Nữ hiệp, sao ngươi không đánh thức ta?” Trần Nhất Băng ngủ một giấc ngon lành.Rõ ràng trước khi ngủ đã nói với Khưu Tiểu Ngư, hắn ta canh giữ nửa đêm về sáng, kết quả Khưu Tiểu Ngư không gọi hắn ta.
Sau đó nhớ tới mình ngủ thẳng tới hửng đông, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Hắn ta không có lòng cảnh giác như thế, nếu Khưu Tiểu Ngư muốn giết hắn ta, thôi, Khưu Tiểu Ngư muốn giết hắn ta, cũng không nhân lúc hắn ta ngủ.
Xem ra sau này phải tăng cao cảnh giác mới được, dù sao không phải ai cũng như Khưu Tiểu Ngư.“Có thể là ta quá ngốc, đọc bí tịch cơ sở cả đêm, còn không lý giải thấu triệt.” Khưu Tiểu Ngư cau mày nói.
Trần Nhất Băng vui vẻ, nhưng nhịn xuống khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng an ủi:
“Học võ ấy à, phải xem trọng thiên phú, có khả năng nữ hiệp không có thiên phú học võ.”
Không có thiên phú học võ rất tốt, thật sự là quá tốt.Nhắm mắt lại Trần Nhất Băng không nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư vừa nhìn bí tịch võ công trong tay, vừa không ngừng khoa chân múa tay.
Thường nhíu mày lắc đầu.
Bất tri bất giác một đêm qua đi, sau khi hửng đông Khưu Tiểu Ngư mới nhận thấy cả đêm đã qua.
Đứng dậy duỗi người, sau đó tiếp tục thêm củi, nên ăn cơm sáng thôi.Trần Nhất Băng: ?
“Chỗ này, rõ ràng có thể đi huyệt mạch này, vì sao lại đi huyệt mạch càng thêm khó khăn hơn.”
Trần Nhất Băng: ??
“Còn có chỗ này…”
Khưu Tiểu Ngư chỉ ra các ℓoại vấn đề của bí tịch võ công cơ sở kia.
Mà bí tịch nhập môn cơ sở ngay cả hoàng giai còn không tính.

Trần Nhất Băng cảm thấy mình ℓà một tên phế vật.
Bí tịch võ công thiên giai thông thường, ℓuôn có yêu cầu cao đối với thiên phú.
Nhưng Khưu Tiểu Ngư căn bản không có yêu cầu này, nam nữ già trẻ đều có thể ℓuyện, chỉ cần ngươi đủ chăm chỉ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận