Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 317: Nguyện Ý Thử



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Cho nên hiện giờ râu xồm đưa tin tức tốt này tới, cho dù biết rõ không thể tin, bọn họ vẫn muốn thử xem.
“Quỵt nợ chắc chắn sẽ không, chẳng qua ℓương thực có thể ℓập tức đưa cho hay không thì không biết, đến ℓúc đó hỏi một chút.” Râu xồm nói.
“Vậy chúng ta nhanh đi thôi, nhà ta đã không còn gì ăn.”
“Vậy được rồi, ta dẫn các ngươi qua đó, đến ℓúc đó các ngươi không thể ầm ĩ, có câu hỏi gì thì từng người hỏi, nếu không xảy ra chuyện ta cũng không bảo vệ được các ngươi.” Râu xồm nghiêm túc cảnh cáo.
“Ta tới trước!” Hán tử kích động tới mức mặt đỏ tai hồng, nhà bọn họ vốn không có lương thực, hơn nữa tức phụ mới sinh nhi tử, hiện giờ không có sữa, cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cả nhà bọn họ khó sống.
Hiện giờ có cơ hội, đương nhiên là hán tử không muốn từ bỏ, không phải chỉ bị đánh một trận thôi ư, cho dù đánh mười trận hắn ta cũng nguyện ý.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, sau đó im lặng chờ mong.
“Được, dũng khí đáng khen!” Khưu Tiểu Ngư khích lệ một câu, hán tử kia ưỡn ngực.“Đại ca yên tâm đi, bọn ta không dám.”
Vì thế râu xồm dẫn theo mười mấy người tới.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư đã ăn xong, đang đợi bọn họ tới cửa.
“Nữ hiệp, huynh đệ của ta tới, bọn họ muốn biết vì sao nữ hiệp muốn đánh một trận lại cho lương thực?” Những lời này hỏi không thể nói không thẳng thắn, nhưng Khưu Tiểu Ngư đã sớm nghĩ kỹ lý do.“Y thuật của ta rất lợi hại, các ngươi biết đúng không.”
Mọi người gật đầu bày tỏ tán thành, tuy bị cưỡng chế chữa bệnh có chút không thoải mái, nhưng không thể không nói, y thuật của Khưu Tiểu Ngư đúng là lợi hại, bọn họ không thể không thừa nhận.
“Các ngươi nghĩ rằng vì sao y thuật của ta lợi hại như thế, đương nhiên là do luyện ra.” Khưu Tiểu Ngư ngửa đầu, vẻ mặt cao thâm.
“Cho nên, ngươi muốn dùng bọn ta luyện y thuật sao? Bọn ta có gặp nguy hiểm không?”“Đợi một lát, nữ hiệp, chuyện này dựa theo đầu người sao? Nếu những người khác nhà bọn ta đến chịu một lần, có phải cũng có thể đổi 5 cân lương thực hay không? Còn nữa, lương thực là gì? Khi nào cho?”
Chuyện này cần phải hỏi rõ ràng.
“Sau khi ra khỏi căn nhà này của ta, sẽ lập tức lấy được lương thực. Lương thực có gạo có bột mì, các ngươi có thể lựa chọn, cũng có lúa mạch và hạt thóc.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Đôi mắt mọi người sáng lên, nếu là như vậy thì bọn họ đều nguyện ý thử xem.Thực ra bọn họ muốn hỏi là bọn họ có chết không.
“Đương nhiên sẽ không, nếu có nguy hiểm mà nói, ta đã không dùng 5 cân lương thực để đổi. Cho dù mạng của các ngươi không đáng giá, cũng không chỉ bằng 5 cân lương thực đúng không.”
Mọi người gật đầu tán thành, mạng của bọn họ thật sự đắt hơn 5 cân lương thực, đợi đã, hình như có chút không đúng?
“Được rồi, bây giờ đã biết rõ ràng, các ngươi ai tới trước?”Nhưng mà…
“Hạt thóc và lúa mạch còn chưa tách vỏ cũng là 5 cân sao?” Có người thông minh, nhanh chóng hỏi rõ ràng.
Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn hán tử nói chuyện một cái, phát hiện có chút quen mắt, hóa ra là nam nhân của sản phụ kia.
“Còn chưa tách vỏ, 7.5 cân.” Khưu Tiểu Ngư không bủn xỉn trong chuyện này, dù sao cho dù tính là 7.5 cân nàng vẫn có lời.
“Đi vào với ta.” Sau khi nói xong thì nói với người khác: “Các ngươi nghe được bất cứ âm thanh gì cũng không thể tiến vào.”
Râu xồm dẫn theo huynh đệ của hắn ta đứng ngoài cửa, chuẩn bị dặn dò mấy câu, kết quả nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong phòng ra.
“A… Ừm… Ưm hừ… A…”
Nếu không phải mỗi tiếng hét thảm đều nghe ra được thống khổ, bọn họ còn hoài nghi có phải hai người đang ℓàm gì trong đó hay không.





Bạn cần đăng nhập để bình luận