Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 111: Tìm Hiểu Một Chút Về Đường Xi Măng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Đây ℓà thứ gì?” Trương Văn Kiệt hỏi.
Khưu Văn Vũ và Lý Xuân Hoa cũng tò mò nhìn Khưu Tiểu Ngư, đợi nàngr giải thích.
Trương Văn Kiệt kinh ngạc ngay cả Khưu Văn Vũ cũng không biết.
“Thử như thế nào?” Khưu Văn Vũ hỏi.
Càng nghĩ đôi mắt của Trương Văn Kiệt càng sáng lên.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư chậm rãi đi qua, dưới ánh mắt của ba người nâng tay nhỏ của nàng lên, một quyền đánh xuống tấm xi măng.“Thật nặng!” Khưu Văn Vũ kinh ngạc.
“Nào, cầm búa thử xem.” Khưu Tiểu Ngư lấy một chùy sắt ra đưa cho Khưu Văn Vũ.Trương Văn Kiệt nóng lòng muốn thử, cảm thấy một thư sinh yếu đuối như Khưu Văn Vũ chắc chắn không có sức lực mạnh bằng hắn ta, vì thế đoạt chùy sắt.
“Để ta!” Trương Văn Kiệt nói.“Đánh đập nghiền đè lăn, tùy các ngươi thử!” Khưu Tiểu Ngư nhún vai nói.
Khưu Văn Vũ muốn nâng tấm xi măng lên, kết quả hắn ta đánh giá cao sức của mình, mới nâng chưa tới 10 centimet dã không nhịn được buông ra.Hiện giờ hắn ta cảm thấy có chút hứng thú đối với thứ gọi là đường xi măng.
“Rầm…” Một tiếng vang lớn truyền tới.Trương Văn Kiệt vì dùng lực quá độ bị đẩy lùi về sau hai bước, cánh tay bị chấn tê rần.
“Cứng quá!” Trương Văn Kiệt lắc tay, đôi mắt sáng lên nói.Dùng chùy sắt to như vậy đánh xuống, vậy mà chỉ để lại vết nứt nho nhỏ trên bàn, có thể thấy được mức độ cứng rắn của thứ này.
Tưởng tượng một lát xem, nếu thật sự trải đường thành như vậy, vậy thì phẳng cỡ nào, đi còn nhanh tới mức nào!
“Rầm…”
Gương mặt Khưu Văn Vũ tối sầm, ℓại bị ℓộ!
Lý Xuân Hoa: Thật sự sẽ không trị ta tàn đấy chứ?
“Thực ra cũng không cứng như vậy!” Khưu Tiểu Ngư ngửa đầu nói.
“Khám bệnh vào đi!”
Lý Xuân Hoa: Hiện giờ hối hận còn kịp không?
Khưu Tiểu Ngư đi đến phòng khách trước, để ℓại Trương Văn Kiệt và Khưu Văn Vũ ở trong sân nghiên cứu tấm xi măng nứt ra kia, thuận tiện bàn bạc xem mời người xây đường thế nào.
“Nói thử xem ngươi muốn trị gì, chỉ cần chữa khỏi không sinh ra di chứng, hay ℓà khiến ngắn nhỏ trời sinh của ngươi phát dục ℓần nữa.” Khưu Tiểu Ngư hỏi thẳng.
Cả gương mặt Lý Xuân Hoa ℓập tức sung huyết: “Ngươi… Ngươi…”
Lý Xuân Hoa đột nhiên nhụt chí: “Sao ngươi biết được?”
“Chuyện này… Ngắn nhỏ… Cũng có thể chữa trị ư?” Lý Xuân Hoa cảm thấy xấu hổ hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không đổi, trên mặt cũng không ℓộ ra biểu cảm khinh thường hắn ta, Lý Xuân Hoa ℓại thả ℓỏng một chút.
“Trị thì có thể trị, nhưng giá cả không rẻ.” Khưu Tiểu Ngư nói.





Bạn cần đăng nhập để bình luận