Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 528: Mùi Thịt Này Thơm Như Vậy



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Thịt của cự mãng này rắn chắc hơn thịt rắn bình thường nhiều, cho nên khi nấu cần càng nhiều thời gian hơn.
Lửa mạnh không được, nhỏ cũng không được, phải ℓà độ ℓửa vừa vặn.
Lúc này Vương Xuân Nha mơ mơ màng màng đi từ phòng ra, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư đứng ở cửa phòng bếp còn tưởng hoa mắt.
“Vừa trở về.” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư hiện ℓên ấm áp.
“Nương?” Vương Xuân Nha mê mang nhìn thoáng qua nương nhà mình, vì sao không cho nàng ta ăn?
“Đây là của a tỷ con, con đừng ăn.” Trong mắt Tân Hương Lan hiện lên khẩn trương.
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nói chuyện thay Vương Xuân Nha: “Để muội ấy nếm thử ít hương vị đi, sẽ không sao đâu.”
Tân Hương Lan kinh ngạc nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, xem ra Khưu Tiểu Ngư hiểu ý nàng ta, thịt rắn này không phải thịt dã thú bình thường, bên trong ẩn chứa năng lượng cường đại, người thường ăn e rằng không chịu nổi.“Đủ không?” Tân Hương Lan hỏi.
Tuy Khưu Tiểu Ngư nói ăn thịt rắn không cần ăn nhiều như vậy, nhưng Tân Hương Lan không biết cụ thể ăn bao nhiêu, cho nên nàng ta nấu hai cân rưỡi trước.
“Đủ rồi ạ.” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên gật đầu, gấp không đợi nổi vươn đũa gắp.
Vương Xuân Nha cũng không nhịn được cầm lấy đũa gắp, kết quả lại bị Tân Hương Lan đánh tay một cái.Hơn nửa đêm nấu thịt thơm như vậy, đúng là phát rồ.
Không biết bao nhiêu người nửa đêm bị thơm tỉnh, sau khi tỉnh lại bụng sôi ùng ục, chỉ có thể mắng thầm một tiếng đi tìm đồ ăn.
“Quá thơm rồi, a tỷ, nương đang nấu thật sự là con to trong sân chúng ta sao?” Bởi vì đầu rắn được Khưu Tiểu Ngư giáu trong thân rắn, Vương Xuân Nha căn bản không thấy được đầu rắn, hơn nữa ánh sáng tối tăm, cho nên căn bản không sợ.
“Đúng vậy.” Khưu Tiểu Ngư cũng không nhịn được nuốt nước bọt, quả nhiên, thứ tốt vẫn phải có người tay nghề tốt nấu mới ăn ngon.Nghĩ tới chuyện thời trẻ của mình, trong mắt Tân Hương Lan hiện lên sầu lo.
“Cảm ơn nương.” Vương Xuân Nha vui sướng gắp một miếng thịt rắn cho vào miệng, sau đó lộ ra biểu cảm say mê.
“Thứ này quá ngon, nhưng mà thật kỳ lạ, con mới ăn một miếng đã cảm thấy no bụng.”
Vốn dĩ cho dù là ai hơn nửa đêm tỉnh dậy cũng sẽ đói bụng, đặc biệt là vừa rồi Vương Xuân Nha còn luôn ngửi mùi thịt chờ đợi trong bụng càng đói.Tân Hương Lan cẩn thận như vậy trái lại khiến Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ.
“Chuyện này…”
“Nương, a tỷ đã nói có thể nếm thử, người cho con nếm thử đi!” Vương Xuân Nha làm nũng lắc cánh tay của Tân Hương Lan.
“Vậy… Vậy con ăn một miếng.” Cuối cùng Tân Hương Lan vẫn lựa chọn tin tưởng Khưu Tiểu Ngư, trong lòng cũng chắc chắn nói không chừng sư phụ của Khưu Tiểu Ngư là tiên nhân.Tân Hương Lan thì ở trong phòng bếp lau mồ hôi như mưa, nếu không phải nàng ta có kinh nghiệm, thật sự là không dễ xử lý con rắn này.
Đợi khoảng hơn một tiếng, Tân Hương Lan bưng chậu ra.
Từ lúc biết sức ăn của Khưu Tiểu Ngư, nhà bọn họ để đồ ăn vào chậu và bát to hơn bình thường.
Hiện giờ mỗi ngày trên cơ bản bưng đồ ăn lên bàn đều dùng chậu to đựng.“À, đây là cái gì thế?” Lúc này Vương Xuân Nha mới phát hiện cự mãng trong sân, bởi vì ánh trăng vừa vặn chiếu đến.
“Ăn ngon.” Khưu Tiểu Ngư trả lời rất nghiêm túc.
Vương Xuân Nha: Ta thật sự tin.
Đợi đến khi phòng bếp có mùi thịt thơm truyền ra, Vương Xuân Nha liên tục nuốt nước bọt.
Kết quả không nghĩ tới mới ăn một miếng, đã cảm thấy chắc bụng.
Vương Xuân Nha nhìn thấy vẻ mặt của Khưu Tiểu Ngư, vội vàng gật đầu: “Ta không ăn, toàn bộ để ℓại cho a tỷ ăn.”
Khưu Tiểu Ngư: … Ta không có ý này.
Thôi, hiểu ℓầm thì hiểu ℓầm đi.
Vẻ mặt Tân Hương Lan ℓo ℓắng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận