Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 358: Ông Trời Thưởng Cơm Ăn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Ngươi đi được sao?” A Thất hỏi.
“Đều có thể giao cho người phía dưới ℓàm, ℓàm theo ℓà được. Dù sao phòng đấu giá hoàng gia còn cần nửa tháng nữa mới mở, vừa vặn đi hỏi thăm tiểu vương phi tương ℓai xem, trong tay nàng có đồ Tây Hán gì đó hay không?”
“Vương gia sẽ không đồng ý.”
Hai người năn nỉ ỉ ôi khiến Tiêu Mộc Trạch không kiên nhẫn đồng ý, Tiêu Mộc Trạch chắc chắn không thừa nhận hắn quên nói chuyện này với Khưu Tiểu Ngư.
Nghĩ tới đống lương thực bọn họ ăn không hết còn có thể cầm đi bán, ba năm tuyệt đối có thể tích cóp được khoản tiền khả quan.
Vì thế toàn bộ thôn Khưu gia đều làm đến khí thế ngất trời, dùng cày tốt nhất, trâu già khỏe mạnh nhất, tin tưởng chỉ mấy ngày toàn bộ thôn bọn họ đều cày xong.
Hơn nữa mùa xuân tới đúng lúc, quả thực là ông trời thưởng cơm ăn.
Nhưng mà khiến bọn họ giật mình chính là, bọn họ cày đất mỗi ngày có thể thấy rõ, còn tràn ngập cảm giác thành tựu.Chuyện này cũng dẫn tới đất nhà mình chỉ khai hoang được mấy mẫu.
Khưu Tiểu Ngư phát hạt giống xuống cho mỗi hộ xong, điểm của nàng hết sạch, muốn mở khóa thêm còn cần điểm.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư phát hiện hạt giống như khoai lang đỏ và khoai tây còn có hạt giống cao cấp hơn, cho nên nàng phải nghĩ cách kiếm được nhiều điểm hơn để tăng cấp bậc.
Vì thế Khưu Tiểu Ngư lại nghĩ tới thành Vân Yên, chỗ đó rất nhiều người bệnh.Kết quả trong một đêm, đống đất thuộc về Khưu Tiểu Ngư đã được đào hố xong hết, chỉ đợi gieo hạt.
Người cả thôn trợn mắt há miệng, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Thực ra bọn họ không biết, nếu không phải Khưu Tiểu Ngư còn chưa hỏi Trương Văn Kiệt thôn Khưu gia có thể mở rộng hay không, khai khẩn đất có hạn mức cao nhất hay không, có khả năng hiện giờ không chỉ là đào đống đất này mà thôi.
Thuộc về nhà Khưu Tiểu Ngư chỉ có khoảng mười mấy mẫu đất, đất thôn Khưu gia nhiều nhất là thuộc về nhà nàng, đều là các thôn dân cam tâm tình nguyện khai hoang giúp nàng.Trước khi Khưu Tiểu Ngư rời đi có đến thăm Khưu Văn Vũ một lát, dù sao bọn họ có máy truyền tin, rảnh rỗi sẽ gọi video, cho nên huynh muội cũng không có nhiều tưởng niệm đối phương.
Biết Khưu Văn Vũ không sao, còn đang nỗ lực học tập, Khưu Tiểu Ngư yên tâm đi về.
Thôn Khưu gia.
Cuối cùng cũng tới cày bừa vụ xuân, Khưu Tiểu Ngư từ chối nhiệt tình trợ giúp của các thôn dân, nói nhà bọn họ không cần các thôn dân giúp đỡ, bảo bọn họ nhanh chóng gieo hạt giống trước khi cày bừa vụ xuân kết thúc đi.Các thôn dân vốn còn muốn tiếp tục trồng khoai tây và khoai lang đỏ, nhưng biết Khưu Tiểu Ngư lấy ra hạt giống khác cũng có sản lượng cao, bọn họ quyết định lấy hơn nửa đất dùng để gieo trồng lúa nước.
Huống chi cho dù bọn họ không gieo trồng khoai lang đỏ trước nửa năm, cũng có thể trồng vào tháng tám tháng chín, hoàn toàn kịp.

Khiến bọn họ kích động chính là, trong ba năm bọn họ khai hoang đất cũng không cần nộp thuế, nghĩ tới một mẫu có mấy ngàn cân, cho dù là cây nông nghiệp như lúa nước không đạt tới sản lượng cao như vậy, nhưng một ngàn cân hẳn là vẫn có.Nếu chữa hết người bệnh ở thành Vân Yên một lần, thuận tiện xén thêm mấy lần, điểm ít nhất cũng phải mấy chục vạn.
Nhưng nếu nàng cưỡng ép người toàn bộ thành Vân Yên chữa bệnh một lần, có thể tạo ra khủng hoảng hay không?
Lúc trước chỉ làm chuyện như vậy ở thành Thượng Đức, tuy không bị bao vây tấn công, nhưng cũng khiến người ta hận.
Hóa ra ngươi cũng biết!
Tuy Khưu Tiểu Ngư không ngại cũng không sợ hãi, nhưng dù sao cũng ℓà quê nhà của bạn trai nhà mình, ℓàm như vậy có chút không tốt ℓắm.
Nếu thành Vân Yên có nhiều người bệnh như vậy, nàng tin thành thị khác chắc chắn cũng có, nói không chừng còn nhiều hơn.
Nàng chữa bệnh không thu phí, chỉ xen mấy ℓần điểm xem như thù ℓao, có ℓẽ không có vấn đề gì?





Bạn cần đăng nhập để bình luận