Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 350: Cuối Cùng Cũng Dẫn Cô Nương Hồi Phủ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Bởi vì tuyến đường ℓà Khưu Tiểu Ngư sáng ℓập, cho nên càng thuận, tốc độ càng nhanh, khi phá tan huyệt mạch tốn thời gian cũng càng ít hơn.
Bốn người chỉ mất 40 phút, ℓúc này Ngưu Vĩ Kiệt đã gọi hai nhi tử của hắn ta trở về.
Lúc này khiến Khưu Tiểu Ngư khó xử, bởi vì thể chất của hai người không thích hợp ℓuyện võ, cũng chính ℓà không có thiên phú, tư chất kém.
Ngưu Vĩ Kiệt: …
Hai thiếu niên càng đôi mắt sáng lên nhìn Khưu Tiểu Ngư.
Bởi vì trước khi tới Ngưu Vĩ Kiệt đã luôn dặn dò mãi, bọn họ không thể đắc tội Khưu Tiểu Ngư, tuy trong lòng bọn họ không phục nhưng không dám lỗ mãng.
Hiện giờ nghe Khưu Tiểu Ngư nói bọn họ có cơ hội bước vào hàng ngũ võ giả hạng nhất, trong lòng bọn họ đâu còn bất mãn, quả thực là trong mắt tràn ngập sùng bái nhìn Khưu Tiểu Ngư.
Dù sao Ngưu Vĩ Kiệt từng mời không ít võ giả tới dạy bọn họ, kết quả đều là bọn họ không có thiên phú, khó có thành tựu.Tiêu Mộc Trạch cười bất đắc dĩ, Khưu Tiểu Ngư luôn có biện pháp khiến người ta tuyệt vọng trước, sau đó lại trời giáng ngạc nhiên vui mừng.
Chuyện này giống y như rơi xuống vực, nếu trái tim không tốt sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư quen dựa theo tiêu chuẩn của mình để so sánh, cho nên mới như vậy, Khưu Tiểu Ngư không cố ý.
“Ý của Khưu cô nương là, hai nhi tử bất hiếu của ta có hi vọng trở thành võ giả hạng nhất sao?” Ngưu Vĩ Kiệt bị khiếp sợ choáng váng.Kết quả vì chuyện này, Tiêu Mộc Trạch và Khưu Tiểu Ngư tận trời tối mới có thể thoát thân.
Đương nhiên lại ăn một bữa cơm tối, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy đã kiếm lời.
Còn khiến nàng vui sướng hơn xén điểm, loại cảm giác thỏa mãn sau khi được lấp đầy bụng này, là điểm không cho được.
Buổi tối bọn họ có thể sử dụng ván trượt phi hành, không cần lo lắng bị người ta phát hiện.“Không thành vấn đề, chỉ cần chăm chỉ chút, cần thời gian dài hơn chút.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Thời gian dài mà ngươi nói… Là bao lâu?” Ngưu Vĩ Kiệt khẩn trương, thấp thỏm, sẽ không đến chết đều chưa đột phá đấy chứ?
“Tám đến mười năm.”
“Rầm…” Mấy người cùng ngã xuống đất.Đặc biệt là mấy hộ vệ mới bước vào võ giả hạng nhất, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi, sao bọn họ không gặp được Khưu Tiểu Ngư sớm hơn chứ?
Nếu bọn họ gặp được Khưu Tiểu Ngư sớm hơn, bọn họ đã không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy, tu luyện hai ba mươi năm mới có thành quả như hiện giờ.
Kết quả hai người hoàn toàn không có thiên phú hoàn toàn có thể tu luyện, vậy mà dưới trợ giúp của Khưu Tiểu Ngư tám đến mười năm là có thể đạt tới hàng ngũ cao thủ hạng nhất, chuyện này quả thực như xuyên tim bọn họ!
Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ đỡ trán, có lẽ vui sướng khi bước vào hàng ngũ cao thủ hạng nhất của mấy hộ vệ đã không còn.Đợi bay tới độ cao nhất định, lúc này mới mở ra đèn trang trí phía trước.
“Chúng ta hạ xuống ngoài thành, hay trực tiếp tiến vào trong thành?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
Lần đầu tiên tới thành Vân Yên, Khưu Tiểu Ngư còn khá tò mò.
“Ngoài thành đi.” Dù sao Tiêu Mộc Trạch cũng là nhân sĩ bản địa, kiêng kỵ vẫn tương đối nhiều, ra vào thành vẫn phải có ghi chép tốt hơn.Dù sao thân phận của hắn, cho dù là nửa đêm quan binh cũng sẽ mở cửa thành cho hắn.
Hạ xuống ngoài thành, hai người đạp xe đạp, bật đèn pin trên xe đạp ra, ở tận xa đã bị quan binh chỗ cửa thành phát hiện.
Quan binh kia lập tức đề phòng: “Người nào tới, dừng bước.”
“Ta, Tiêu Mộc Trạch!” Tiêu Mộc Trạch báo tên họ, lấy lệnh bài chứng minh thân phận ra.
“Tham kiến vương gia!”
“Mở cửa, cho đi!”
Khưu Tiểu Ngư ℓắc đầu, đúng ℓà phức tạp, nhưng mà coi như xem náo nhiệt.
Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch rời đi xong, quan binh ở phía sau ℓập tức nói bát quái.





Bạn cần đăng nhập để bình luận