Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 371: Tồn Tại Như Vậy Mới Giống Người



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Nếu tốn năm lượng bạc mua một cái bánh nướng, nói không chừng bọn họ sẽ nỡ tiêu.“Hai vị cô nương, bạc của các ngươi, lão hán ta không có tiền lẻ trả.” Lão bá bán trà kia lộ vẻ mặt khó xử.
Trái lại đám người ngồi bên cạnh nhìn thấy Lại Tư vừa ra tay là bạc, đôi mắtr nhìn chằm chằm.
Lại Tư nhìn lướt qua những người có ý nghĩ xấu với mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường, nói:
Lão hán bán trà nuốt nước bọt: “Vị cô nương này, tiền trà của các ngươi lão hán ta không thu.”
Trong mắt đám khách nhân uống trà vốn hiện lên tham lam lúc này cũng như chim cút, đâu còn dám đánh chủ ý với người ta.
Vì thế một đợt thao tác này khiến Khưu Tiểu Ngư học được, không phải là bọn họ không thể dùng năng lực của mình, phải biết đúng mực.
Nhìn thấy hai người rời khỏi quán trà lão bản thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lấy bạc vụn kia ra cắn một cái, nhìn thấy dấu răng khóe miệng nhếch tới tận mang tai.
Nói thực bọn họ nhìn thấy Lại Tư bẻ bạc y như bẻ đậu hũ, đều có chút hoài nghi có phải là bạc thật hay không.Lại Tư đưa một miếng bạc vụn cho lão hán kia, bảo hắn ta trả tiền lẻ.
“Thiếu… Thiếu một chút.” Vẻ mặt lão hán như đưa đám đếm tiền.
“Không sao, cho bọn ta 200 văn là được.” Lại Tư nói.
Một lượng bạc là một ngàn văn, Lại Tư bẻ ra cũng phải nửa lượng, một chén trà chỉ có hai văn tiền, còn là loại tầm thường nhất, lão hán bán trà lục cả quán cũng không tìm đủ tiền.Đây là cao thủ dạng gì thế?
Mới có thể tay không bẻ nén bạc thành hai nửa.
Hắn ta đã có chút hoài nghi nén bạc kia có phải hàng giả hay không, làm bằng bột mì à, nếu không sao có thể tay không bẻ ra?
“Như vậy sao được, uống trà của ngươi thì bao nhiêu tiền phải trả cho ngươi bấy nhiêu tiền, ngươi chỉ cần nói có thể trả tiền lẻ hay không là được.” Vẻ mặt Lại Tư nghiêm túc.Lão hán kia lẩm nhẩm hát thêm trà cho khách nhân khác.
Bên này Lại Tư và Khưu Tiểu Ngư trả bốn văn tiền xong thì vào thành thành công, không chú ý tới chỗ quán trà, sau khi bọn họ rời đi có nam nhân diện mạo bình thường, tụ tập cùng đám người đều nhìn chằm chằm không chớp mắt đuổi kịp bọn họ.
“Quả nhiên là thành thị khá lớn, thoạt nhìn rất phồn hoa, còn là đường lát đá.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Cho dù có đường lát đá, có lẽ cũng chỉ có một cái.” Lại Tư không để bụng.Khưu Tiểu Ngư như suy tư gì đó nhìn Lại Tư, ừm, đáng giá học tập.
“Không… Không có tiền lẻ trả!” Lão hán kia sắp bị dọa khóc, còn tưởng Lại Tư là cố ý tới gây khó dễ cho hắn ta.
“Như vậy à?” Lại Tư lại chia nửa nén bạc khác thành năm, bạc vụn cũng không dễ vỡ như vậy.
“Có thể rồi.” Lão hán thật sự muốn khóc.Thực ra đường lát đá này hao phí nhân công rất lớn, đâu giống đường xi măng của bọn họ, vừa rẻ vừa dễ đi, quan trọng nhất là thi công còn nhanh.
“Lão đại, có phải có người theo dõi chúng ta hay không?” Đi một đoạn đường xong, trên vai Khưu Tiểu Ngư gánh một bù nhìn kẹo hồ lô, bọn họ mua hết kẹo hồ lô của người ta.
Sau khi ăn tận hứng xong, Lại Tư mới phát hiện hình như có người đi theo bọn họ.
“Khi chúng ta rời khỏi lều trà đã đi theo tới.” Khưu Tiểu Ngư thực sự không thèm để ý nói.“Dạ dạ dạ, đa tạ nhị vị cô nương.” Trong lòng lão hán kia vui vẻ, đây là kiếm lời rồi.
Lúc này cũng nhìn ra đám Lại Tư không phải tới gây sự, mà thật sự chỉ tới uống trà.
Lại Tư: Thực ra bọn ta chỉ tới đổi tiền lẻ mà thôi.
Ai biết một quán trà lại nghèo nàn như thế, ngay cả nửa lượng bạc vụn cũng không có tiền lẻ.

“Lão đại ngươi đã sớm biết rồi ư?” Lại Tư kinh ngạc.
“Không phải, lúc mới đầu là không biết đi theo chúng ta, kết quả chúng ta đi một đoạn, hắn ta thay đổi y phục mấy lần, mũ cũng cởi ra lại đội rất nhiều lần, đừng cho rằng ta không biết.” Khưu Tiểu Ngư cười mỉa.
Lại Tư: …





Bạn cần đăng nhập để bình luận