Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 477: Ta Khuyên Các Ngươi Đừng Xen Vào Việc Của Người Khác Thì Hơn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Muốn có thần khí thần phù có ℓực sát thương càng cao, bọn họ chỉ có thể đến thành thị càng cao hơn.
Còn phương pháp chế tác, vậy thì chỉ có vĩnh sinh giả ở thành trung tâm mới có cơ hội tiếp xúc tới, hơn nữa cũng không phải vĩnh sinh giả gì cũng có thể tiếp xúc được.
Ít nhất vĩnh sinh giả từ bên ngoài mang về ℓà cho dù thế nào cũng không tiếp xúc được, chỉ có người thiên phú rất tốt ở mạch chính trong Linh Ẩn Trang mới có thể tiếp xúc.
Cho dù như vậy, khi hoàn thành thủ ℓôi đài cũng chảy đầy mồ hôi ℓạnh.
“Chúng ta thoạt nhìn giống người muốn xen vào việc của người khác ư?” Khưu Tiểu Ngư chớp mắt hỏi Tiêu Mộc Trạch.
“Đương nhiên không giống.” Tiêu Mộc Trạch cười khẽ một tiếng.
Nghe hai người nói như vậy, nữ hài quỳ trên mặt đất lập tức luống cuống.
“Hai vị đại nhân, cầu xin các ngươi cứu ta, ta có thể làm trâu làm ngựa cho các ngươi, hầu hạ các ngươi.” Nữ hài buông lỏng tay nắm làn váy của Khưu Tiểu Ngư ra, dập đầu rầm rầm trên đất.Càng ngày càng có nhiều người mở miệng khuyên nhủ bọn họ, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều hơn.
“Ta khuyên các ngươi đừng nên xen vào việc của người khác thì hơn, nữ nhân này là nha hoàn trong phủ bọn ta, các ngươi không mua nổi.”
Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Tiêu Mộc Trạch ra mặt.
“Bọn ta không có ý định mua, huống chi ta từng nói sẽ cứu nàng ta lúc nào?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch vô tội nói.Hơn nữa khắp nơi đều thấy được đôi trai gái, có thể thấy dân phong ở đây tương đối cởi mở, chẳng qua người nơi này không coi người thường là người.
Hơn nữa ban đêm đi lại đa số đều là vĩnh sinh giả, chỉ có số ít người thường, huống chi thành thị nhị đẳng vốn dĩ vĩnh sinh giả tương đối nhiều.
Thường thấy được người thường bị đạp ngã xuống đất, sau đó là vẻ mặt lấy lòng cúi đầu khom lưng hay quỳ xuống xin tha.
Tình huống như vậy không phải bọn họ muốn thay đổi là có thể thay đổi, cho nên hai người không có ý ra tay can thiệp.Nghỉ ngơi một tiếng xong, đã tới chạng vạng.
Lúc này Tiêu Mộc Trạch và Khưu Tiểu Ngư mới ra khỏi phủ thành chủ.
Ban đêm trong thành ở Linh Ẩn Trang vô cùng náo nhiệt, hơn nữa không có cấm đi lại ban đêm.
Nơi náo nhiệt nhất ban đêm, có lẽ thuộc về khu đặt cược và thanh lâu.Những lời này vang lên bầu không khí yên tĩnh lại, hình như từ đầu tới cuối hai bọn họ cũng chưa từng nói một câu sẽ cứu người.
Có lẽ là không nghĩ tới hai người sẽ không dựa theo lẽ thường, ngay cả nữ hài quỳ trên đất cũng ngây ngẩn cả người, khóe mắt còn treo nước mắt, biểu cảm nhu nhược đáng thương suýt nữa không giữ được.
“Trên đường nhiều người như vậy vì sao muốn bọn ta cứu, bọn ta trông rất ngốc ư?” Khưu Tiểu Ngư vô cùng nghi ngờ nhìn nữ hài quỳ trên đất hỏi.
Nữ hài kia bị Khưu Tiểu Ngư nhìn ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Khưu Tiểu Ngư.Tình cảnh này khiến người đi đường đều không nhịn được xúc động, đều mở miệng khuyên bảo hai người.
“Hai vị có năng lực mà nói, sao không cứu người ta, tuy nàng ta chỉ là người thường, nhưng hầu hạ người khác cũng không tệ.”
“Đúng vậy, cô nương này quá đáng thương.”
“Hai vị cứu người ta đi.”Nhưng mà bọn họ không muốn quản, kết quả lại có chuyện tự mình dán lên.
“Cầu xin hai vị đại nhân cứu mạng, cầu xin các ngươi cứu ta.” Một nữ hài mười sáu mười bảy tuổi quỳ rạp bên chân bọn họ, đôi tay túm lấy làn váy của Khưu Tiểu Ngư.
“Hai vị, ta khuyên các ngươi đừng xen vào việc của người khác thì hơn.”
Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch còn chưa mở miệng, người đuổi theo tới đã hung dữ cảnh cáo bọn họ.
“Hai bọn ta mới đến, vừa mới ra khỏi phủ thành chủ, ta cũng ℓà người duy nhất thủ ℓôi đài 2 vòng, kết quả ra ngoài dạo chợ đêm thì gặp chuyện như vậy.” Tiêu Mộc Trạch trực tiếp ℓàm rõ, người vây xem không phải đều không có đầu óc, ℓập tức nhận ra không thích hợp.





Bạn cần đăng nhập để bình luận