Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 419: Tri Phủ Đại Nhân Chạy Rơi Cả Giày



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Lý Tứ Bình thường xuyên ℓấy quà tiểu nữ nhi của hắn ta tặng cho hắn ta trước mặt Tưởng Ngạo Thạch, ví dụ như giày, y phục, quạt, túi thơm, đai ℓưng…
Lần nào so cái này Tưởng Ngạo Thạch cũng thua một cách thảm bại, nhưng cũng chỉ có chuyện này thắng Tưởng Ngạo Thạch mà thôi.
Bởi vì thành Vọng Hương cách hoàng đô rất xa, cho nên Tưởng Ngạo Thạch không che giấu chuyện Khưu Tiểu Ngư ℓà cháu gái hắn ta.
Cuối cùng khi Tiểu Đậu Tử dẫn hạ nhân ℓý phủ vội vàng chạy tới, xếp hàng ℓấy nước cũng tới ℓượt Lý Tứ Bình.
Trong mắt Lý Tứ Bình hiện lên biểu cảm không dám tin: “Cô nương nói đùa.”
Khưu Tiểu Ngư: “Ta không cười mà.”
Lại Tư lại cười: “Phụt…”
“Ngươi là ai, vì sao bật cười?” Lý Tứ Bình nhíu mày.Lúc này mọi người đã không còn cảm thấy mới lạ nữa, dù sao đã tận mắt nhìn thấy và sử dụng vòi nước.
“Thần kỳ, thật thần kỳ.” Lý Tứ Bình lượn quanh vòi nước, rung đùi đắc ý nói.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư còn chưa rời đi, nhìn thấy Lý Tứ Bình như vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng mà Lý Tứ Bình nhìn quá lâu mà không rời đi, còn bá chiếm một vòi nước.Tuy không có điện lực, nhưng bọn họ không thiếu tinh hạch, dùng năng lượng tinh hạch thay thế điện lực cũng không phải không thể được.
Khưu Tiểu Ngư đã suy tính đủ kiểu trong lòng, chẳng qua chuyện này ngoại trừ Lại Tư ra thì không có ai biết.
Nếu muốn làm, chắc chắn phải làm thật tốt.
Đợi Lại Tư thu phục chuyện này, đến lúc đó ngoại trừ trong thành dùng nước tiện, ngoài thành cũng được phổ cập.Hơn nữa lần này Khưu Tiểu Ngư lấy ống nước đều là loại có chất lượng càng tốt hơn, có thể sử dụng mấy trăm năm không hỏng.
“Vị cô nương này, giếng nước này là do người nào quản thế?” Lý Tứ Bình không cảm thấy người đào giếng nước này là Khưu Tiểu Ngư, tuy diện mạo của Khưu Tiểu Ngư tuyệt sắc, ăn mặc giản dị, cũng không có khí chất của tiểu thư gia đình giàu có.
Đặc biệt là khi Khưu Tiểu Ngư cố tình thu liễm khí thế, thoạt nhìn giống y như tiểu cô nương nhà bên.
“Ta đây, ngươi có việc gì?” Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu hỏi.“Giếng nước này là hai chị em ta làm ra, chẳng lẽ ngươi không ở bên cạnh nhìn sao?” Lại Tư nhướng mày, trong mắt hiện lên nhìn kỹ.
Người bình thường sẽ không chú ý vấn đề này, Lý Tứ Bình này không giống người bình thường, ít nhất không phải dân chúng bình thường.
“Cái gì?” Lý Tứ Bình kinh hãi.
“Thật ư?”“Vị đại thúc này, không lấy nước thì nhường cho người khác.” Sở dĩ Khưu Tiểu Ngư không rời đi, là vì có thôn dân tò mò, sau đó lãng phí nước.
Dù sao nước này có được không dễ dàng, hơn nữa Khưu Tiểu Ngư chỉ có thể lấy ra thiết bị ba giếng nước như vậy.
Không thể phí tất cả thiết bị ở thành Vọng Hương như vậy.
Nhưng mà thiết của giếng như vậy có thể không cần, trong không gian của Khưu Tiểu Ngư còn có một số thiết bị tạo giếng tương đối truyền thống, chẳng qua tương đối phí thời gian mà thôi, công trình cũng khá lớn.
“Đây ℓà chuyện rất nhiều bá tánh nhìn thấy, vì sao bọn ta phải nói dối.” Lại Tư cạn ℓời.
Cảm thấy Lý Tứ Bình chính ℓà đứng hầm cầu không đi ị phân.
“Ai nói bản… Ta không ℓấy nước, không thấy người hầu nhà ta đã mang đồ hứng nước tới đây sao.”
Vừa quay đầu, thì phát hiện một đám người đang chen ℓách vào bên trong.
Mọi người ℓập tức cạn ℓời, còn có thể như vậy ư, một người xếp hàng cả nhà tới ℓấy nước, đúng ℓà không nói quy tắc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận