Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 266: Ăn Tết Toàn Thôn Nướng Bbq



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}“Ngươi có thể không ở.” Khưu Tiểu Ngư ℓiếc mắt nhìn Kthưu Mai Hoa một cái.
Khưu Mai Hoa ℓập tức câm miệng, không ở ℓà không có khả năng, nàng ta chẳng những phải ở, còn ở ℓâu dài.
Chẳng qua đến bây giờ còn chưa tìm được cơ hội nói với Khưur Tiểu Ngư, chủ yếu ℓà không có đủ dũng khí.
Giá nướng BBQ được bắc ℓên, cái bàn cũng sắp xếp chỉnh tề.
Xung quanh bày đầy xiên tre đã xâu sẵn các loại thịt rau củ, đây là ngày thứ ba bọn họ ăn BBQ.
Tuy mỗi nhà đều bỏ tiền, nhưng Khưu Tiểu Ngư vẫn bỏ nhiều nhất.
Nướng BBQ ăn rất ngon, gia vị cũng đủ, chẳng qua chủng loại quá ít, ví dụ như không có xiên thịt bò, đây là tiếc nuối nhất.
Khưu Tiểu Ngư nhớ tới khi mình nói tới xiên thịt bò, thôn trưởng tức giận trừng mắt, ước gì có thể ăn người, từ sau lúc đó Khưu Tiểu Ngư không dám nói nữa.Đương nhiên kế tiếp không cần Khưu Tiểu Ngư giải thích, thôn trưởng biết được thân phận của Lý Xuân Hoa xong, cũng gấp không đợi nổi chiêu đãi.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư chưa từng nói mấy thứ này không thể truyền ra ngoài, là vì vui sướng uống chút rượu, vì thế thôn trưởng mặt đỏ tai hồng khoác lác trước mặt Lý Xuân Hoa.
Tuy lời nói đều là sự thật, nhưng ý thổi phồng rất rõ ràng.
“Lý huynh đệ, ta nói với ngươi, cái này gọi là khoai lang đỏ, có phải chưa từng nghe nói tới hay không?” Thôn trưởng đã hơi say, nếu không thường ngày hắn ta cẩn thận như vậy, cũng không dám nói những lời như thế trước mặt Lý Xuân Hoa.Tuy không có thịt bò, nhưng Khưu Tiểu Ngư vẫn đến trong núi bắt thỏ, gà rừng, hươu sao, con bắt trở về một con hoẵng.
Cho dù thế nào thịt chắc chắn đủ, nhưng mà rau thì hơi ít.
Khoai lang đỏ, khoai tây, cải thảo, rau hẹ.
“Thôn Khưu gia các ngươi đều ăn tết như vậy sao?” Lý Xuân Hoa đã kinh hãi không nói nên lời.Khoan hãy nói tới mấy thứ khác, chỉ riêng bầu không khí náo nhiệt như vậy khiến người ta kinh hãi.
Tuy chủng loại ít, nhưng lượng rất nhiều.
Đặc biệt là đắm chìm ở dưới ánh đèn sáng trưng, Lý Xuân Hoa cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Đáng giác nhắc tới chính là năm trước khi đào khoai lang đỏ, khiến thôn dân trong thôn kích động muốn chết.Nhưng mà trồng ra khoai lang đỏ khiến Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ một thời gian dài, sao có cảm giác khoai lang đỏ to giống với khoai lang đỏ biến dị trong thời mạt thế như vậy.
Nhỏ nhất cũng một cân, to nhất cỡ hai ba cân.
Khưu Tiểu Ngư không biết là trồng kiểu gì.
Cũng may thử xong biết có thể ăn, hơn nữa hương vị rất tuyệt, độ ngọt khá cao, là thứ Khưu Tiểu Ngư thích ăn.May mà Trương Văn Kiệt không ở lại ăn cơm, cũng không đợi được khoai lang đỏ lên bàn, nếu không bị hắn ta phát hiện, có lẽ cùng ngày không có khả năng trở về.
Hiện giờ Trương Văn Kiệt còn chưa biết mình bỏ lỡ gì, nếu không sẽ đấm ngực dậm chân.
Nhìn thấy khoai tây và khoai lang đỏ, Lý Xuân Hoa hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Đây là thứ gì? Vì sao trước đây chưa từng thấy?” Lý Xuân Hoa tò mò.Lý Xuân Hoa nói: “Đúng là chưa từng nghe nói tới, còn ăn rất ngon.”
Nghĩ tới Lục Nhu Tâm thích ăn ngọt, hẳn là cũng thích khoai lang đỏ, đợi sau khi trở về mua một ít trở về.
“Đó là đương nhiên, đây là lương thực của thôn bọn ta, lương thực ngươi biết không, có thể lấp đầy bụng. Có khoai lang đỏ, có khoai tây, thôn Khưu gia ta không bao giờ có người chết đói nữa, không bao giờ!” Khưu Kỳ Sơn vỗ bàn nói.
Thôn dân khác cũng không ngăn cản thôn trưởng, nên làm gì thì làm đó, có người chuyên nướng có người chuyên xâu thành từng xiên.
Nước chấm ℓà Lại Tư chế ra, trước mắt không có nhiều, chỉ đủ cho bọn họ ăn tết.
“Không nghĩ tới thứ này có thể ℓàm ℓương thực? Ta còn tưởng ℓà đồ ăn.” Lý Xuân Hoa hơi kinh ngạc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận