Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 466: Vì Sao Cần Ta Dựa Vào Huynh



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Khưu Tiểu Ngư nghe ℓời Tiêu Mộc Trạch nói ngây ngẩn cả người, trong mắt hiện ℓên mê mang, còn có nghi ngờ khó hiểu.
“Vì sao cần ta dựa vào huynh? Ta không cảm thấy mệt mà.”
Khưu Tiểu Ngư đã sớm quên mất dựa vào một người giải quyết khó khăn ℓà cảm giác gì.
“Nói ra… Nếu huynh muốn ôm ta mà nói, không cần phải ℓấy cớ, ta ℓà vị hôn thê của huynh.” Khưu Tiểu Ngư ôm Tiêu Mộc Trạch một ℓát, sau đó đôi tay để ở eo hắn, cách xa hắn một ℓát ngẩng đầu nói với hắn.
“Người thành phố, lão tử nhìn không giống.” Binh lính kia liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Trạch từ trên xuống dưới một lần.
“Lấy chứng nhận thân phận của các ngươi ra.”
“Vị đại ca này, mong đợi một lát.” Tiêu Mộc Trạch nhìn lướt qua binh lính kia, sau đó bắt đầu lấy đồ từ trong không gian ra.
Vừa lấy vừa nói: “Thứ này đã nhiều năm không dùng, ta phải tìm xem, không có ở chỗ này, chẳng lẽ là trong rương khác?”“Thôi bỏ đi, bọn ta đang vội về nhà.” Lúc này Khưu Tiểu Ngư mở miệng.
Tiêu Mộc Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, chẳng qua không nghĩ tới thân phận vĩnh sinh giả dùng tốt như vậy ở Linh Ẩn Trang.
Có lẽ là thấy bọn họ lấy đồ trong không gian ra, xác nhận thân phận của bọn họ.
“Được, đều nghe muội.” Tiêu Mộc Trạch bày ra dáng vẻ sợ vợ.Tiêu Mộc Trạch bật cười: “Được.”
Lần nói chuyện này tuy không có hiệu quả gì, nhưng Tiêu Mộc Trạch cảm nhận được rõ bước chân của Khưu Tiểu Ngư nhẹ nhàng hơn không ít.
Có thể thấy được lời nói của hắn không phải không có tác dụng.
Hai bọn họ không biết đám vĩnh sinh giả định vị được bọn họ kiểu gì, nhưng nhằm an toàn, hai người tắm rửa một lát, y phục cũng thay mới.Thậm chí Khưu Tiểu Ngư còn thay đổi dáng vẻ của hai bọn họ, thay đổi thành gương mặt đại chúng, đương nhiên quan hệ là phu thê.
Trên đường đi bọn họ đi ngang qua quặng năng lượng, lấy không ít khoáng thạch năng lượng vào không gian xong, lại mất nửa ngày mới tới thành trì.
Lúc này đã là chạng vạng, người ra vào thành không có mấy người.
Ba chữ “thành Tam Dương” treo ở trên cửa thành.Kết quả mới lấy hai rương ra, binh lính kia đã bị dọa mồ hôi đầy đầu, rầm một tiếng quỳ trên đất.
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không biết đại nhân là vĩnh sinh giả, cầu xin đại nhân tha mạng.”
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ hai bên trán ra.
“Ồ, không phải là ngươi muốn chứng nhận thân phận sao? Ta tìm cho ngươi.”“Đại nhân nói đùa…” Vẻ mặt binh lính kia như đưa đám.
Mà vẻ mặt binh lính khác thì đồng tình nhìn binh lính quỳ trên đất, may mà vừa rồi hắn ta không tiến lên, nếu không hiện giờ xui xẻo là hắn ta.
“Cho nên các ngươi không cần chứng nhận thân phận nữa à?” Tiêu Mộc Trạch thản nhiên hỏi.
“Không dám, tiểu nhân không dám nữa, đại nhân tha mạng.” Không ngừng dập đầu rầm rầm rầm, vừa dập đầu vừa nói, rất nhanh trên trán có máu.“Đứng lại, hai người làm gì, từ đâu tới, vì sao lại vào thành vào lúc này?”
Hai người bị binh lính ở cửa thành ngăn cản.
“Vị đại ca này, bọn ta là người thành phố, sáng hôm nay ra khỏi thành du ngoạn, bây giờ mới trở về.” Tiêu Mộc Trạch chắn trước mặt Khưu Tiểu Ngư.
Hắn rất muốn lấy bạc ra hối lộ đám binh lính này, nhưng nơi này là Linh Ẩn Trang, ai biết bạc có tác dụng không.
Sau đó hai người nghênh ngang vào thành.
“Đúng vậy, quá may mắn.” Sau này hai bọn họ không dám trông mặt mà bắt hình dong nữa.
Người nào có thể nghĩ tới hai vĩnh sinh giả sẽ ăn mặc bình thường, diện mạo bình thường, không phải ℓà hố người ư?
Hai người thành công vào thành xong, ℓập tức tìm khách điếm.
Lúc này có không ít người ở trọ, nhưng mà tiền bọn họ giao dịch ℓà đá năng ℓượng.
Đá năng ℓượng to cỡ ngón tay có thể ở một phòng một ngày.





Bạn cần đăng nhập để bình luận