Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 261: Không Muốn Sống Khiếp Sợ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Bởi vì bọn họ bị thương trên đùi, tuy vị trí quan trọng che đi, nhưng bọn họ vẫn thẹn thùng.
Sau khi tiếng chém giết chậm rãi biến mất, thôn dân thôn Khưu gia vốn chuẩn bị chạy vào trong núi trốn được đám thị vệ không bị thương gọi trở về.
Khi Lại Tư và Lý Hằng đến, mọi chuyện đã kết thúc, cho nên chỉ giúp đưa người về.
Đám thị vệ này không có chỗ để ở, hiện giờ bị thương, Khưu Tiểu Ngư vung tay ℓên.
“Khiêng toàn bộ đến biệt thự đi, trước khi khỏi hẳn thì không thể rời đi.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc, đây ℓà mấy người ℓiên quan tới nhiệm vụ của nàng.
Mà những người khác thì cảm động đến rối tinh rối mù, còn biệt thự thuộc vấn đề sở hữu của ai, xin ℓỗi, bọn họ không nghĩ tới.
Bọn họ chỉ biết biệt thự này ℓà Khưu Tiểu Ngư xây, còn trang trí mấy trăm vạn ℓượng bạc thì không ai biết.
Hoàng Hữu Phúc cảm thấy trải qua chuyện lần này xong, có lẽ hôn sự của hai người ổn, có lẽ có thể nhắc chuyện này với phụ thân nhà mình.
Đám thị vệ ở cùng một phòng với bọn họ: … Rốt cuộc phải ăn cơm chó đến khi nào, là bắt nạt bọn họ không có đối tượng đúng không?
Bởi vì người bị thương tương đối nhiều, cho nên một phòng ở từ ba đến năm người, chủ yếu là lầu trên không tiện, đa số chen lấn ở tầng một, tầng hai sắp xếp một số người không bị thương ở đùi.
Cuối cùng Khưu Mai Hoa được như mong muốn ở lại biệt thự làm đầu bếp nữ, còn là miễn phí.Khưu Tiểu Ngư vốn định tiêu tiền mời người nấu cơm cho bọn họ, dù sao cũng vì thôn bị thương.
Được rồi, chủ yếu vẫn là vì Khưu Tiểu Ngư cố ý khiến bọn họ bị thương làm nhiệm vụ, cho nên không ra tay, lương tâm hơi ngứa.
Khưu Mai Hoa được ở biệt thự như mong muốn, còn ở tầng 3, đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, gió nhẹ thổi tới, Khưu Mai Hoa cảm thấy con người phải ở nhà ở như vậy.
Đáng tiếc, đợi đám người bị thương khỏi xong, nàng ta sẽ phải rời đi.Ở biệt thự xong, Khưu Mai Hoa cảm nhận được mình có dã tâm, bởi vì xảy ra chuyện kia Khưu Mai Hoa không muốn gả chồng một cách tùy tiện như vậy.
Có lẽ là vì chịu kích thích, Khưu Mai Hoa cảm thấy nếu mình có bản lĩnh, kiếm tiền có thể trải qua cuộc sống càng tốt hơn, còn có nam nhân nào dám ghét bỏ nàng ta?
Thực ra Khưu Tiểu Ngư không biết, khi nhà này xây xong trong thôn có trên 90% thôn dân muốn ở nhà ở như vậy.
Mà bên kia Khưu Vũ khóc đến đôi mắt đẫm lệ, vhp thì chịu đựng đau đớn an ủi Khưu Vũ.
Nghĩ tới khi thổ phỉ tới mình giống y như anh hùng chắn trước mặt Khưu Vũ, còn vì chuyện này mà bị thương, tự hào kiêu ngạo tràn ngập trong lồng ngực.
Khiến Khưu Vũ cảm động, khóc đến rối tinh rối mù.“Nóng lòng muốn tới giúp đỡ như vậy à, nhưng ta không có tiền công trả ngươi.” Khưu Tiểu Ngư dùng ánh mắt nhìn kỹ nhìn thoáng qua Khưu Mai Hoa, không phải là lại nghĩ tới chuyện xấu gì đó đấy chứ.
“Ai cần tiền công của ngươi, ta có thể ở đây giúp nấu cơm gì đó, không cần tiền công, nhưng ta muốn ở đây.” Trong mắt Khưu Mai Hoa hiện lên chút mộng ảo.
Khưu Tiểu Ngư: …
Xem ra nàng xem nhẹ mị lực của biệt thự này, vội vàng làm việc không cần tiền công, mục đích chính là muốn ở nhà ở này.Những thôn dân kia tới giúp đỡ, biết được Khưu Tiểu Ngư để bọn họ tiến vào biệt thự dưỡng thương, thì cả đám vô cùng hâm mộ.
Sớm biết sẽ có đãi ngộ như vậy, bọn họ cũng đi liều mạng một chút, như vậy có thể ở trong nhà thêm một ngày, bọn họ chết cũng không tiếc.
“Khưu Tiểu Ngư, nhiều người bệnh bị thương như vậy, ta có thể tới giúp đỡ hay không?”
Khưu Tiểu Ngư không biết là chuyện gì thúc đẩy, vậy mà Khưu Mai Hoa mỗi lần nhìn thấy nàng thì sẽ trốn thật xa lại chủ động tiến lên dò hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận