Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 217: Thực Ra Ta Rất Muốn Ăn Thịt Trâu



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Có ℓẽ Khưu Tiểu Ngư không hiểu được cái gì gọi ℓà vui mừng đến phát khóc.
Khưu Văn Vũ cũng hiểu được tâm trạng của các thôn dân, trong ℓòng chua xót.
“Thực ra ta rất muốn ăn thịt trâu.”
Khưu Văn Vũ đỡ trán, nhanh chóng kéo người về nhà.
Tiêu Diệu Hoa vén rèm lên, nói với tiểu hài tử gần nhất: “Tiểu tử, nơi này là thôn Khưu gia sao? Có biết nhà Khưu Tiểu Ngư ở đâu không?”
Tiểu hài tử được hỏi tên Nhị Thiết, đại ca hắn ta tên Đại Thiết.
Năm nay Nhị Thiết chín tuổi, đang ở độ tuổi bướng bỉnh, nhưng mà cũng có chút thông minh, biết ngồi xe ngựa đẹp như vậy nhất định là quý nhân, cho nên vội vàng trả lời:
“Hồi bẩm quý nhân, nơi này là thôn Khưu gia, các ngươi muốn đến nhà Khưu thư sinh à, ta dẫn các ngươi qua đó.”“Ai da, ta đã hỏi thăm rồi, không được ăn còn không cho người ta tưởng tượng một chút sao.” Khưu Tiểu Ngư âm thầm thề trong lòng, đợi sau này nhất định phải nuôi trâu ngập Vân Quốc, đến lúc đó xem ai còn ngăn cản nàng ăn thịt trâu.
“Sau này nói cũng không được nói.” Khưu Văn Vũ buông lỏng cánh tay Khưu Tiểu Ngư ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng.
“Đã biết đã biết, còn không phải là vì tầm quan trọng của trâu cày sao, đợi sau này ta trở thành người giàu có nhất Vân Quốc, đến lúc đó nuôi mấy ngàn con trâu, đặc biệt dùng để ăn.”
Khưu Văn Vũ nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói, chỉ cho nàng một cái xem thường, cùng bóng lưng cạn lời.Ba ngày sau thôn trưởng đã thống kê xong, cần dùng ống nước dài bao nhiêu.
Khưu Tiểu Ngư đi thị sát một lát, phát hiện có một số thôn dân nhà ở khoảng cách khá xa, kéo ống nước không tiện lắm, vì thế lại tính toán đào hai cái giếng.
Trước mắt cả thôn có bốn cái giếng, cộng thêm cái ở nhà của Khưu Tiểu Ngư.
Nhà cách nhà Khưu Tiểu Ngư tương đối gần có thể kéo ống nước từ giếng nước nhà nàng, Khưu Tiểu Ngư đã sớm tính toán được ống nước.Không thấy được đôi mắt ăn thịt người của thôn trưởng, lại để Khưu Tiểu Ngư nói tiếp, chỉ sợ đến lúc đó thôn trưởng không có biện pháp với nàng, còn bị nàng tức hộc máu.
“Này, làm gì thế?” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên bị Khưu Văn Vũ lôi đi lảo đảo đứng không vững.
Vừa rồi nàng còn đang ảo tưởng đủ loại món ăn làm từ thịt bò, kết quả bị Khưu Văn Vũ cắt ngang.
“Ăn trâu là phạm pháp, giết trâu giống y như giết người, đều sẽ bị phán tử hình.” Vẻ mặt Khưu Văn Vũ nghiêm túc nói với Khưu Tiểu Ngư.Tiêu Diệu Hoa hơi kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu hài tử ở vùng sơn dã này rất biết làm việc, vì thế ra hiệu cho xa phu.
Xa phu vừa thấy sắc mặt Tiêu Diệu Hoa, lập tức lấy bạc vụn ra ném tới trước ngực Nhị Thiết.
Nhị Thiết vui sướng, nhặt bạc vụn trên đất lên, cũng không chê dơ dùng hàm răng cắn, xác định thật sự là bạc.
“Cảm ơn quý nhân, cảm ơn quý nhân!” Lúc này Nhị Thiết mới gương mặt tràn ngập ý cười đi trước dẫn đường.Thực ra thủy áp đủ mà nói, cũng có thể làm giếng bơm tay, chẳng qua là không có cách nào làm vòi nước mà thôi, nhưng ít ra nước ăn cũng đủ gần.
Chẳng qua trước mắt thôn Khưu gia gần như mỗi nhà đều có điều kiện làm vòi nước, sau này thôn Khưu gia lại mở rộng thêm, chỉ có thể dùng giếng bơm tay.
Hôm nay thôn Khưu gia có một chiếc xe ngựa xa hoa đi tới.
Vừa mới vào thôn đã bị mấy hài tử trong thôn vây quanh, nhưng mà không dám tiến tới quá gần.
Tiểu hài tử khác ℓộ ra vẻ mặt hâm mộ, vội vàng đi theo sau xe ngựa.
“Quý nhân, phía trước xe ngựa không đi được, nhà Khưu tiên sinh ở phía trước, ℓà căn nhà đẹp nhất.” Nhị Thiết khịt mũi, hút hai dòng nước mũi xanh ℓè trở về nói.





Bạn cần đăng nhập để bình luận