Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 213: Thôn Càng Ngày Càng Bận Rộn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}“Như vậy có phtải tiêu quá nhiều hay không?” Giọng của thôn trưởng run rẩy.
Phải biết rằng nền xi măng nhà Khưu Tiểu Ngư bọn họ từng thấy, đặc biệt ℓà ngày mưa, đi giày phía trên không dơ chútr nào.
Lúc trước thôn trưởng cũng đã từng hỏi Khưu Văn Vũ, chẳng qua Khưu Văn Vũ nói phải đợi Khưu Tiểu Ngư trở về xong hỏi Khưu Tiểu Ngư đã.
“Tiểu Ngư à, ngươi đúng ℓà phúc tinh của thôn bọn ta!”
Thôn càng ngày càng bận rộn.
Khưu Tiểu Ngư nhìn các thôn dân khó nhọc xới đất, dùng nhân lực từng cuốc khai hoang.
Trong không gian của Khưu Tiểu Ngư có máy móc, nhưng mà bản thân nàng không biết dùng, lấy ra không có biện pháp dạy người ta.
Đột nhiên nghĩ nếu có dị năng giả hệ thổ mà nói, có lẽ một giây có thể xới đất xong.“Đúng vậy đúng vậy, xem ra chúng ta phải lập thẻ trường sinh cho Tiểu Ngư mới được.”
“Ngươi như vậy không phải nguyền rủa Tiểu Ngư sao, Tiểu Ngư vừa nhìn là biết sống lâu trăm tuổi.”
“Phi phi phi, là lỗi của ta!”
“Thật sự là quá tốt, sau này ngày mưa cũng không cần sợ làm bẩn giày.”Nghĩ một lát có lẽ là Khưu Văn Vũ mệt, trở về ngủ, vì thế kiên nhẫn trả lời câu hỏi của thôn dân.
“Ta chỉ phụ trách xây đường to, nhưng mà mọi người muốn xây đến cửa cũng có thể mua xi măng của ta, còn có kéo đường ống nước, tự mình trả phí trang bị đường ống nước, còn đường ống nước thì tặng miễn phí cho các ngươi.”
Nghe xong Khưu Tiểu Ngư nói, các thôn dân không có bất mãn, Khưu Tiểu Ngư nguyện ý làm đường giúp các thôn dân đã không tệ.
Huống chi kéo đường ống nước không cần trả tiền, bọn họ trả tiền công lắp không phải là lẽ đương nhiên sao?Còn trang bị đường ống nước thế nào, Khưu Tiểu Ngư tin thợ xây trong thôn sẽ nhanh chóng học được, dù sao cũng không khó.
Chỉ cần có dụng cụ, vừa nhìn là biết.
“Được được, những chuyện này Tiểu Ngư không cần nhọc lòng, đợi thống kê xong lại đi tìm ngươi.” Thôn trưởng cười ha ha nói.
Thôn bọn họ sẽ càng ngày càng tốt hơn, hiện giờ khai hoang không cần nộp thuế mấy năm, trong thôn nung gạch đỏ, còn có thể ở nhà ở tốt nhất.“Tiểu Ngư à, đường này sẽ xây đến chỗ nào? Có thể xây đến cửa nhà bọn ta không?”
Mọi người ngươi một câu ta một lời, vô cùng náo nhiệt.
“Được rồi được rồi, các ngươi nói ít hai câu thôi, để Tiểu Ngư nói chuyện.”
Thực ra Khưu Tiểu Ngư cũng không quen loại trường hợp này, muốn ném chuyện phiền phức này cho Khưu Văn Vũ, kết quả vừa quay đầu không biết Khưu Văn Vũ đã về từ lúc nào.Sau đó ngươi một câu ta một câu nói lời cảm ơn, đủ loại vỗ mông ngựa khiến Khưu Tiểu Ngư choáng váng.
Nếu bọn họ chưa từng thấy vòi nước, có khả năng không cảm kích như vậy.
Nhưng mà vòi nước kia uốn éo là ra nước, nghĩ tới trong nhà có một cái như vậy, sau này uống nước không cần đi gánh, nhất là mùa đông dùng nước cũng tiện hơn nhiều.
“Đúng rồi, người nào muốn lắp vòi nước thì đi tìm thôn trưởng, lại thống kê khoảng cách từ giếng nước đến nhà các ngươi, cần bao nhiêu đường ống nước lại báo cho ta.” Khưu Tiểu Ngư nói.Tuy có một số người cảm thấy bất mãn, nhưng không nói ra.
Cho dù thế nào tam quan vẫn tương đối chính trực.
Giống như Khưu Mai Hoa vẫn là số ít, dù sao bất mãn cũng không dám chọc Khưu Tiểu Ngư.
Nghe Khưu Tiểu Ngư nói làm đường miễn phí, còn tặng đường ống nước miễn phí, trên mặt cả đám lộ vẻ vui mừng.
Lúc này mới nhớ tới thôn bọn họ mới chuyển đến đây, còn chưa có trâu ngựa, ngay cả trâu cày ruộng cũng không mua nổi, toàn bộ dựa vào nhân ℓực.
Hôm nay Khưu Tiểu Ngư đến trấn trên, chủ yếu ℓà vì mua trâu.





Bạn cần đăng nhập để bình luận