Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 424: Tam Bào Thai



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}“Hoàng đệ đã đến rồi, nhanh khám cho tẩu tử đệ đi.”
“Ta không phải đại phu, khám kiểu gì, thuốc Tiểu Ngư cho bọn huynh đâu? Không uống à?” Tiêu Mộc Trạch cạn ℓời.Tuy ngày đó tới cửa tìm thầy chữa bệnh không vui vẻ gì với Khưu Tiểu Ngư.
Nhưng mà sau đó Khưu Tiểu Ngư cũng không thèm để ý, cho hắn không ít thuốc, Tiêu Mộc Trạch chuyển cho Tiêu Mộc rYến.
“Có ℓẽ không có, không phải có ngự y sao? Đưa thuốc cho hắn ta xem qua sẽ biết.” Tiêu Mộc Trạch cạn ℓời.
Đối với vật phẩm không thiếu, Khưu Tiểu Ngư vẫn rất hào phóng.
“Lại không uống nói không chừng độc xâm nhập vào thai ảnh hưởng lớn hơn.”
Những lời này của Tiêu Mộc Trạch dọa Tiêu Mộc Yến nhanh chóng nhét giải độc hoàn vào miệng La Thiền.Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư là vị hôn thê của hắn mà, dựa vào cái gì phải để bọn họ dùng.
“Ồ, vậy để đại phu khám qua trước, không được thì làm phiền đệ muội.” Tiêu Mộc Yến ám chỉ với Tiêu Mộc Trạch.
“Hoàng huynh đừng nghĩ, Tiểu Ngư đến thành Vọng Hương, cho dù biết bay, về thành Vân Yên cũng phải mấy ngày.” Tiêu Mộc Trạch cười mỉa.“Giải độc hoàn này uống một viên ít một viên, không biết chỗ đệ muội còn hay không.”
Gương mặt Tiêu Mộc Trạch tối sầm, vậy mà còn muốn tính kế đồ của bọn họ.
“Đợi hoàng tẩu sinh hạ nhi tử xong, lại cho huynh 100 viên cũng được.” Dù sao trăm viên giải độc hoàn cũng là chín trâu mất sợi lông.“Ngự y của Thái Y Viện đều là phế vật, ai biết bọn họ có nhìn ra hay không.”
“Vậy huynh phải thử một chút chứ.” Tiêu Mộc Trạch phát điên.
Từ lúc Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi bệnh trên người hai phu thê bọn họ, thì hoàn toàn ỷ vào Khưu Tiểu Ngư, lời nói của đại phu bình thường bọn họ không dám tin.Tiêu Mộc Yến đâu biết rằng đây là kẹo giải độc, lúc trước hệ thống vì dựa vào lỗ hổng mà khen thưởng cho Khưu Tiểu Ngư.
Sau này Khưu Tiểu Ngư có đủ loại đồ ăn vặt, cuối cùng chướng mắt kẹo giải độc này.
Sau đó tu luyện cửu khiếu thần châm quyết, giải độc hoàn như vậy dễ như trở bàn tay có thể ngưng tụ ra một sọt.Tiêu Mộc Yến cứng đờ, xem ra chủ ý này đánh sai.
“Chắc chắn uống giải độc hoàn này vào sẽ không có ảnh hưởng không?”
Luôn cảm thấy giải độc hoàn này hơi qua loa, giống như viên kẹo đủ mọi màu sắc.
Huống chi giải độc hoàn này uống một viên xong, thì có thể bách độc bất xâm.
Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ dang tay: “Chuyện nhỏ như thế ai ghi nhớ trong ℓòng.”
Tiêu Mộc Yến: Đừng tức giận, đừng tức giận!
Làm hoàng đế còn nghẹn khuất như vậy, khi nào hắn ta mới có thể thoái vị?
Tuy Khưu Tiểu Ngư ăn gì cũng không kén chọn, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn giữ những thứ tốt cho Khưu Tiểu Ngư.
Từ trước tới nay La Thiền không nghĩ tới nữ nhân mang thai bụng sẽ to như vậy, quả thực to thái quá.
Sau này ngự Tạ Uyển Yên chẩn bệnh mới biết được ℓà tam bào thai.
Chẳng những Tiêu Mộc Trạch, ngay cả La Thiền cũng kinh hồn táng đảm.
Khưu Tiểu Ngư nhận được tin này xong cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới hoàng gia này còn có gen mang thai nhiều.





Bạn cần đăng nhập để bình luận