Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 216: Hiện Giờ Có Trâu, Nhưng Còn Chưa Có Cày



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}“Lão nhị, nhanh hòa tan thuốc viên này vào nước cho trâu uống.” Thôn trưởng đưa cho nhi tử thứ hai nhà mình, bảo hắn ta nhanh đi ℓấy nước.
“Haizz, phụ thân, con đi ngay đây!”
Thôn bọn họ có trâu, người nào cũng không kìm nén nổi vui vẻ.
Tươi cười trên mặt thôn trưởng cứng đờ, mới nhớ tới bọn họ một đường chạy trốn, mấy thứ này căn bản không mang theo, cho dù mang theo cũng ném giữa đường.
Nghĩ tới mấy ngày nữa cày sẽ được đưa tới, vừa vặn khi đó trâu cũng đã dưỡng xong.
Cuộc sống càng ngày càng có hi vọng, các thôn dân cũng càng ngày càng có nhiệt tình.
Đặc biệt là những người sau này mới gia nhập, thông qua khảo sát nhân phẩm thôn Khưu gia mới nhận.Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều dân chạy nạn nguyện ý gia nhập thôn Khưu gia, có quan phủ che chở, bọn họ cũng có thể càng thêm an tâm hơn.
“Tiểu Ngư à, lời nói khách sáo ta không nói nữa, tóm lại sau này cả thôn sẽ làm hậu thuẫn của ngươi, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đó, trong thôn vĩnh viễn có một vị trí nhỏ của ngươi.” Sở dĩ Khưu Kỳ Sơn nói như vậy, là nhìn ra được Khưu Tiểu Ngư là người làm chuyện lớn, không có khả năng luôn ở trong thôn.
Còn có Khưu Văn Vũ, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, chỉ hi vọng cho dù bọn họ đi ra ngoài bao xa, còn có thể nhớ rõ thôn Khưu gia là được.Thôn trưởng Khưu Kỳ Sơn vẫn có chút bản lĩnh, quản được thôn dân.
Lúc mới đầu còn có chút loạn, nhưng mà lúc trước thôn dân bọn họ tương đối đoàn kết, cho nên cũng có chút đứng về phía người mình.
Nhưng chậm rãi phát hiện Khưu Kỳ Sơn đối xử bình đẳng, phạm sai lầm Khưu Kỳ Sơn không nghiêng không lệch, cộng thêm Khưu Tiểu Ngư dạy bọn họ nung gạch đo, phải biết rằng trước đây bọn họ chưa từng ở nhà gạch.“Ai da, có trâu, vậy thì cày sẽ chậm rãi có thôi.” Dù sao trâu vẫn đắt nhất, thực ra cày cũng không đắt lắm, đắt chính là đầu cày, dù sao cũng làm bằng sắt.
“Yên tâm đi, ta đã đặt làm, qua mấy ngày nữa sẽ đưa tới.” Khưu Tiểu Ngư không giữ kín chuyện này, nói thẳng.
Lần này trên mặt cả đám lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng.Cuộc sống có hi vọng, trong lòng không có tâm tư xấu, lúc này mới chậm rãi dung nhập vào thôn.
Hiện giờ cả thôn Khưu gia này tuy dòng họ phức tạp, nhưng dân cư cũng đạt tới năm sáu trăm.
Không phải tất cả thôn dân chạy nạn đến thành Thượng Đức đều nguyện ý cùng bọn họ về thôn Khưu gia.Càng có nhiều người vẫn muốn trở lại nguyên quán, hay là cảm thấy ở chỗ nào đấy thành Thượng Đức càng dễ tìm việc.
Có đủ loại lựa chọn, cho dù muốn gia nhập thôn Khưu gia, nhân phẩm xấu xa Khưu Kỳ Sơn cũng không nhận.
Có công lao chữa bệnh của Khưu Tiểu Ngư và Lý Quải Tử, ngay cả tri phủ đại nhân cũng phải nể mặt, ai dám bắt nạt người thôn Khưu gia bọn họ?
“Nói giống như ta phải đi không bằng.” Khưu Tiểu Ngư vô cùng không khách sáo trừng mắt.
Giống như đang phát tiết khoảng thời gian ốm đau này, mấy con trâu tràn ngập tinh thần.
“Tốt quá rồi, trâu đã đứng dậy!”
“Thật sự tốt quá, cuối cùng thôn chúng ta cũng có trâu cày.”
Bởi vì năm mất mùa bán một con trâu, giá bán còn cao hơn bán một người.
Có người khóc ra, mấy người bắt đầu khóc theo.
Thôn trưởng cũng đỏ mắt, có khả năng ℓà nhớ tới thôn trước khi chạy nạn.
Trong ℓòng càng thêm oán hận đối với người Tác-ta.





Bạn cần đăng nhập để bình luận