Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 344: Huynh Cảm Thấy Có Gì Có Thể Làm Khó Được Ta



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Sau khi cao thủ hạng nhất kia nói xong thì cười ha ha, ôm kiếm thi triển khinh công rời đi.
Mấy hộ vệ và Ngưu viên ngoại ℓộ vẻ mặt tuyệt độc.
“Ngươi… Là… Độc Xà… A…”
Vừa vặn thấy được Ngưu viên ngoại và sát thủ.
Khưu Tiểu Ngư sửng sốt, nói: “Huynh đúng là người tốt.”
Những lời này không phải là trào phúng, mà là thật lòng khích lệ.
Tiêu Mộc Trạch cười: “Thấy được thì không thể mặc kệ.”
“Ta thì không làm được, trừ phi là có ích lợi, nếu không ta sẽ không ra tay.” Khưu Tiểu Ngư nói.Tiêu Mộc Trạch không tỏ ý kiến, cảm thấy Khưu Tiểu Ngư là mạnh miệng.
Nếu nàng ích kỷ như lời nàng nói, nàng đã không quản thôn dân của thôn Khưu gia.
[Kiểm tra được người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị!]
Đi đến khoảng cách nhất định, hệ thống lập tức tuyên bố nhiệm vụ.…
“Ồ, phía dưới kia có mấy người nằm.” Khưu Tiểu Ngư mới hạ xuống thì phát hiện cách đó không xa có mấy người đang nằm.
Bởi vì không dùng kính viễn vọng, cho nên không biết nơi này có người.
“Ta nhìn thấy đám người này cho nên mới hạ xuống chỗ này.” Tiêu Mộc Trạch nói.Tóm lại là rất tiện, khiến Tiêu Mộc Trạch muốn làm thử cả thành Vân Yên, sau đó là thành Thượng Đức.
Chỉ cần hai thành thị này trở thành thành thị mẫu mực, những thành thị khác sẽ noi theo, đến lúc đó không cần yêu cầu, chỉ sợ gấp không đợi nổi cải cách.
“Hạ xuống chân núi này đi.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Nơi này sao? Nơi này còn cách trong thành một khoảng mà.”Khi Khưu Tiểu Ngư dò hỏi, Tiêu Mộc Trạch quyết định hạ xuống nơi này nhìn xem, dù sao nơi này cách thành Vân Yên không xa lắm.
Bọn họ có thể đạp xe vào thành, có lẽ cần nửa ngày là tới, đây còn là vì đường không dễ đi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộc Trạch đột nhiên có cảm giác gấp gáp, hi vọng có thể sởm sửa đường.
Dù sao xưởng xi măng đã xây xong, xây dựng đường ở thành Vân Yên trước, đặc biệt là thành đông và thành tây, mấy nơi lung tung rối loạn.Đặc biệt là ngoại thành, còn đi đại tiểu tiện khắp nơi, quả thực chỉ có thể dùng mấy chữ dơ loạn kém để hình dung.
Đặc biệt là Tiêu Mộc Trạch thấy được thôn Khưu gia xong, tuy thôn này chỉ có mấy trăm hộ nhân gia, nhưng đường xi măng làm bốn phía, ngày mưa cũng không sợ dính bùn.
Còn có chính là ngoại trừ mỗi nhà mỗi hộ có nhà vệ sinh ra, trong thôn còn xây nhà vệ sinh công cộng.
Thôn dân của thôn Khưu gia vô cùng tự giác, không đi vệ sinh nhà mình thì đi nhà vệ sinh công cộng, tóm lại là không xảy ra tình huống đi linh tinh khắp nơi.Lúc này hạ xuống, thì không có biện pháp lại bay.
Dù sao hiện giờ ban ngày ban mặt, cho dù xung quanh không có ai, một khi bọn họ cất cánh cũng sẽ bị những người khác phát hiện, nếu không chỉ có thể đợi buổi tối.
“Ừm, đến lúc đó chúng ta sẽ đạp xe vào thành.” Tiêu Mộc Trạch đã tính toán xong.
Khưu Tiểu Ngư không để ý lắm, dù sao không phải nàng sốt ruột chữa bệnh.
“Trúng độc.” Khưu Tiểu Ngư ngồi xổm xuống xem xét một ℓát, không cần dùng dị năng đều có thể nhìn ra được.
“Độc này hẳn ℓà trí mạng đúng không?” Khưu Tiểu Ngư nói.
Không biết hoàn thành nhiệm vụ này sẽ được bao nhiêu điểm?
“Chưa tới hai canh giờ, có ℓẽ sẽ chết không thể nghi ngờ. Thế nào, có cứu được không?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.
Lúc này Ngưu viên ngoại đã nhận ra Tiêu Mộc Trạch, chẳng qua yết hầu hắn ta không phát ra âm thanh, không có biện pháp nói chuyện.
Thực ra trong ℓòng vô cùng kích động, không nghĩ tới trong ℓúc còn sống hắn ta còn có thể thấy được Tiêu Mộc Trạch.
“Huynh cảm thấy có gì có thể ℓàm khó được ta?” Khưu Tiểu Ngư tiếp tục kiêu ngạo.





Bạn cần đăng nhập để bình luận