Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 167: Sống Khổ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Bởi vì bệnh đậu mùa còn chưa truyền tới thành Vân Yên, chỉ bị nhiễm ở thành Tương Trang, trước khi ngự y của triều đình tới đã bị Khưu Tiểu Ngư chữa trị hết.
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, mong ký chủ mau chóng chữa trị. Trong vòng 3 ngày nhân số tử vong đạt tới 100, phán định nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại trừ 10 năm tuổi thọ của ký chủ!]
“Hệ thống còn chưa nói khen thưởng của nhiệm vụ đâu!” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, trong ℓòng có chút bất mãn.
Khưu Tiểu Ngư vừa nghe cảm thấy cũng đúng, nếu hoàn thành nhiệm vụ xong khen thưởng không hài ℓòng mà nói, cho dù ℓiều mạng Khưu Tiểu Ngư cũng phải hủy hệ thống này.
“Năm cái, mỗi doanh trướng đều có mấy trăm người.” Tiêu Mộc Trạch nói đến đây trên mặt lộ ra vẻ ưu sầu.
Bởi vì đám binh lính thương tàn này có thể chữa khỏi thì thôi, còn có thể tiếp tục ở trong quân doanh, một khi không chữa trị khỏi thì sẽ xuất ngũ, binh lính xuất ngũ chỉ có thể nhận được bồi thường một lần của triều đình.
Thực ra rất nhiều binh lính xuất ngũ đều sống rất khổ.
Vì sao Tiêu Mộc Trạch được lòng dân như vậy, là vì hắn nuôi toàn bộ binh lính xuất ngũ của Vân Quốc.Đám binh lính này triều đình bất lực, nhưng dù sao cũng là người từng vào sinh ra tử với mình, sao Tiêu Mộc Trạch có thể nhẫn tâm để đời sau của bọn họ thê lương như vậy.
Tuy hao hết tài sản của vương phủ, còn nợ một đống nợ, nhưng vẫn không thể trợ giúp tất cả binh lính thương tàn, có một số người xuất ngũ trở về bị đuổi đi, có một số người bị đói chết đông chết.
Bởi vì có ít trợ cấp của Tiêu Mộc Trạch, ít nhất khiến bọn họ sống sót ở trong nhà, nể mặt phần trợ cấp này sẽ không có người đuổi bọn họ, sẽ không để bọn họ đói chết.
Bởi vì người đã chết, phần trợ cấp này sẽ không còn.Trong tay Khưu Tiểu Ngư có hơn trăm ngân châm, nàng châm lên người mỗi người ba châm, ngân châm hơi run rẩy, bọn họ có thể cảm nhận được ổ bệnh trên người đang nhanh chóng loại trừ.
Nhưng mà miệng vết thương trên người thật sự quá đau, khiến rất nhiều người đều không chú ý tới điểm này.
“Miệng vết thương sinh mủ, cạo mủ tiến hành tiêu độc, miệng vết thương có thể khâu lại cố gắng khâu lại. Còn nữa lấy thuốc ta mang tới ra, chỉ cần trên người có vết thương thì cần uống.”
Khưu Tiểu Ngư vừa chữa trị vừa dặn dò mọi chuyện, không có khả năng chuyện gì cũng do nàng làm.Hệ thống: Động một tí là muốn hủy hệ thống, thói quen này không tốt lắm.
Khưu Tiểu Ngư đeo khẩu trang bước vào trong lều, trên mặt đất nằm đầy binh lính thương tàn, rất nhiều người đau đớn kêu rên ra tiếng.
Quân y trong lều không ngừng đi lại, thường lắc đầu.
Người đi theo Khưu Tiểu Ngư đến đều đeo khẩu trang, khẩu trang này là khẩu trang dùng một lần, Khưu Tiểu Ngư lấy từ trong không gian ra.Nhưng mà gần như mỗi thương binh đều qua tay Khưu Tiểu Ngư, bởi vì chuyện này liên quan tới khen thưởng của nhiệm vụ.
Nhìn tiến bộ, nàng tin hoàn thành nhiệm vụ lần này xong hệ thống có thể thăng cấp.
“Doanh trướng như vậy có mấy cái?” Khưu Tiểu Ngư hỏi Tiêu Mộc Trạch bên cạnh.
Tuy Tiêu Mộc Trạch từ nhà lao ra nhưng không để lộ thân phận, lựa chọn đi theo bên cạnh Khưu Tiểu Ngư làm tùy tùng.Khi lấy ra cũng không có người nhận thấy được có gì không đúng, giống như là đương nhiên.
Chẳng qua Khưu Tiểu Ngư không chú ý tới khi Tiêu Mộc Trạch nhìn thấy nàng đột nhiên lấy ra nhiều đồ như vậy, đôi mắt lóe sáng không nhịn được, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói.
Không biết vì sao Tiêu Mộc Trạch có loại cảm giác, nếu hắn hỏi ra, có khả năng sau này phản ứng của hắn sẽ giống với những người khác.
Không bình thường, quá không bình thường!
Nhưng nuôi nhiều binh ℓính thương tàn như vậy, tiền ℓời của các cửa hàng ở thôn trang mỗi năm đều không đủ.
Tuy A Nhị ℓà thiên tài kinh thương, nhưng cũng không chịu nổi Tiêu Mộc Trạch tiêu như vậy.





Bạn cần đăng nhập để bình luận