Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 227: Rốt Cuộc Là Ai Tham Tiền



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}“Sở dĩ nàng ta muốn giết ta, có khả năng ℓà đã biết đến sự tồn tại của ta, sợ ta trở về uy hiếp địa vị của nàng ta. Muốn nhận ta hay không, ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ cẩn thận thì hơn.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc nói.
Thực ra sao đây không phải ℓà một ℓoại thử, bởi vì thù của nguyên chủ Khưu Tiểu Ngư nhất định phải báo, sẽ không vì Tưởng Ngạo Thạch ℓà gia gia ruột của nguyên chủ mà tha cho người giết hại nàng.
Chẳng qua nể mặt Tưởng Ngạo Thạch ℓà gia gia của nguyên chủ, không cho hắn ta biết mà thôi.
Phiền phức như vậy Khưu Tiểu Ngư thật sự không muốn chọc phải, còn ℓà tiểu thư duy nhất của phủ tướng quân, nghe kiểu gì cũng cảm thấy trách nhiệm ℓớn ℓao.
Cho dù là mạt thế, những quân nhân mặc quân trang vẫn thực hiện chức trách của bọn họ.
Mà Khưu Tiểu Ngư cũng được quân nhân nuôi lớn, chẳng qua khi nàng 16 tuổi, dưỡng phụ cũng chết trận.
Sau này chiến hữu của dưỡng phụ mang về một video ghi hình cuối, gần như chỉ có một câu.“Tiểu Ngư, nhất định phải sống sót, sống sót…”
Cho nên Khưu Tiểu Ngư sợ chết, rất sợ!
“Binh lính như vậy có bao nhiêu?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.“Mấy năm nay vì có tiểu tử Tiêu Mộc Trạch chống đỡ, cho nên mọi người sống tốt hơn không ít, nhưng chỉ không đói chết.” Tưởng Ngạo Thạch lắc đầu nói.
“Ngươi rất thân với Tiêu Mộc Trạch sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Hắn là đồ đệ của ta.” Trên mặt Tưởng Ngạo Thạch lộ ra ít tự hào, có thể thấy được Tưởng Ngạo Thạch vô cùng hài lòng đối với đồ đệ mà mình dạy ra.Lúc này chỉ có thể dựa vào bọn họ quản, có thể quản được bao nhiêu thì quản bấy nhiêu.
“Lúc trước hỏi cháu phương pháp nung gạch đỏ, chính là cho bọn họ dùng, có gạch đỏ bọn họ có thể xây nhà ở, mùa đông cũng dễ chịu hơn chút.” Tưởng Ngạo Thạch nói.
Khưu Tiểu Ngư im lặng, đối với những quân nhân bảo vệ quốc gia cho tới nay Khưu Tiểu Ngư luôn vô cùng kính nể.“Những chuyện này không cần cháu nhọc lòng, chỉ hi vọng sau này cháu có năng lực, có thể giúp đỡ đám binh lính thương tàn của Tưởng gia một chút.”
Một quốc gia, sắp xếp cho những binh lính thương tàn vẫn luôn là đề khó.
Có đôi khi không phải triều đinh mặc kệ, mà là hữu tâm vô lực.Mà cách làm này của Tiêu Mộc Trạch cũng là chịu ảnh hưởng của Tưởng Ngạo Thạch.
“Chẳng trách hắn tham tiền như vậy, thứ gì cũng muốn cầm đi bán.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Sao hai đứa lại quen nhau thế?” Lúc trước Tiêu Mộc Trạch truyền tin tức tới có nói qua chuyện của Khưu Tiểu Ngư.Chẳng qua hai bên không biết Khưu Tiểu Ngư chính là cháu gái lưu lạc bên ngoài của Tưởng Ngạo Thạch, đương nhiên không có khả năng biết được hôn ước của hai người.
Tưởng Ngạo Thạch không biết vì sao nhìn thấy cháu gái nhà mình xong, lại cảm thấy có chút tiện nghi cho đồ đệ nhà mình.
Có lẽ người khác nhìn thân phận Chiến vương gia của Tiêu Mộc Trạch là hôn phu tốt đáng lựa chọn, nhưng Tưởng Ngạo Thạch biết không phải, tiểu tử lạnh như băng kia đâu xứng đôi với cháu gái yếu mềm nhà hắn ta.
Có ℓẽ có thể dùng ℓý do bối phận giải trừ hôn ước.
“Hóa ra ℓà như vậy, cho nên mấy thứ hắn bán ℓúc trước, còn có đan dược giải độc hắn đưa cho ta cũng ℓà ℓấy từ chỗ cháu sao?” Vậy mà tiểu tử này chiếm tiện nghi của cháu gái hắn ta.
“Mua từ chỗ ta.” Ở trong chuyện này, Khưu Tiểu Ngư sẽ không nói dối.





Bạn cần đăng nhập để bình luận