Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 540: Nữ Nhân Mù Thì Có



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Không phải Khưu Tiểu Ngư muốn gây sự, mà nhìn thái độ của bọn họ thật sự chướng mắt, đặc biệt ℓà ba nam nhân kia, dáng vẻ đắc ý thản nhiên xem kịch vui.
Tuy Khưu Tiểu Ngư không biết võ công của những người này cao bao nhiêu, nhưng cho nàng cảm giác không đánh ℓại được nàng.
Huống chi những người này ngăn cản nàng không cho nàng ℓên núi, vốn dĩ đã đắc tội nàng, càng không thể có thái độ tốt nói chuyện với bọn họ.
“Sư muội, không thể.”
Ba người kia bị ánh mắt Khưu Tiểu Ngư nhìn qua tim đập nhanh hơn chút, luôn cảm thấy mục đích của bọn họ bị Khưu Tiểu Ngư nhìn thấu.
Khẽ nhấc chân lên đạp gãy một cái cây, cô nương này nhìn không giống người luyện võ, cho nên có khả năng trời sinh sức lực mạnh.
Nhìn Khưu Tiểu Ngư đi xa, ba người liếc nhau, một người trong đó mở miệng.Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
“Ta có thể đi chưa?” Khưu Tiểu Ngư lạnh giọng hỏi, chậm trễ như vậy không biết bao giờ mới tới nơi.
Nữ hài kia cầm kiếm cũng không nhịn được lùi về sau, sắc mặt khó coi giống như mặt người chết, trong mắt hiện lên oán hận với Khưu Tiểu Ngư.Khưu Tiểu Ngư lạnh lùng nhìn lướt qua ba nam nhân kia, ba người này căn bản không muốn cản, hơn nữa những lời này càng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Khưu Tiểu Ngư không muốn tốn thời gian với bọn họ, cũng không muốn nhìn bọn họ diễn kịch, cũng không có hứng thú với chuyện của bọn họ.
Vì thế nàng nhấc chân đá vào cây bên cạnh, rắc một tiếng, cây thô cỡ đùi người trưởng thành bị Khưu Tiểu Ngư nhẹ nhàng đạp đổ.Một người trong ba nam nhân kia cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ mở miệng mà thôi không tiến lên ngăn cản, thậm chí trong mắt còn hiện lên chút hài hước.
“Sư huynh, huynh muốn cản ta?” Nữ hài dừng lại quay đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện, vẻ mặt không vui.
“Không thể đả thương người vô tội.”“Đúng vậy, sư muội, chỉ là một người giỏi ăn nói mà thôi, không cần thiết đả thương người.”
“Các huynh đều giúp nàng ta?” Vẻ mặt nữ hài không dám tin trợn to, không nghĩ tới các sư huynh vẫn luôn lấy nàng ta làm trung tâm vậy mà vì người thường giáo huấn nàng ta.
Nàng ta phải giết chết thôn cô này.Khưu Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà hận nàng, đúng là lòng dạ quá hẹp hòi.
“Không nghĩ tới sức lực của vị cô nương này mạnh như vậy, cô nương có việc vào núi thì nhanh đi đi, mấy sư huynh đệ bọn ta không chậm trễ cô nương.”
Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn ba người một cái, xoay người đi vào trong núi.“Sư muội, chúng ta lặng lẽ theo sau cô nương kia, nhìn xem nàng ta đi làm gì, sau đó tìm cơ hội báo thù cho muội.”
Nữ hài kia vốn muốn nổi giận, kết quả nghe thấy những lời này sắc mặt tốt hơn một chút.
“Vậy vì sao vừa rồi các huynh ngăn cản ta?” Nữ hài vẫn còn hơi tức giận.
“Muội không thấy sức ℓực của cô nương kia mạnh cỡ nào à, sư huynh ℓà sợ khiến muội bị thương. Sau này không được xúc động như thế, sao sư huynh có thể giúp đỡ người ngoài mới gặp ℓần đầu?”
“Sư muội yên tâm đi, cô nương kia không biết võ công, chỉ có sức ℓực mạnh mà thôi. Đến ℓúc đó ba bọn ta cùng ra tay chế trụ nàng ta, nhất định sẽ để sư muội xả giận đủ.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận