Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 123: Tiệm Rèn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Lúc này Khưu Tiểu Ngư đã tìm được, sau đó tươi cười ℓộ ra hai hàm răng trắng với chưởng quầy cửa hàng thợ rèn.
Chưởng quầy của cửa hàng thợ rèn run rẩy, ngươi đừng nên cười thì hơn, quá khiếp người!
“Cô nương mời đi vào trong.”
Có đao kiếm, cũng có nông cụ, còn có đồ ℓàm bếp.
Trên trán Khưu Tiểu Ngư xuất hiện ba vạch đen, xem ra mình không phải nhân vật chính, nếu không ngay từ lần đầu thấy được cửa hàng thợ rèn tuyệt đối là cửa hàng to nhất mới đúng.
Thôi, dù sao nàng cũng lười đi tìm, thử ở nhà này trước thử xem.
“Ngươi nhìn bản vẽ này xem, có thể làm ra được không?” Khưu Tiểu Ngư lấy một xấp giấy trong tay áo ra.
“Chữ viết này… Đúng là tinh tế, đáng tiếc đều viết sai.” Chưởng quầy lắc đầu nói.“Vậy ngươi đi gọi ra đây đi.” Khưu Tiểu Ngư thúc giục.
“Được rồi, cô nương không ngại thì được!”
Khưu Tiểu Ngư còn chưa hiểu rõ những lời này của chưởng quầy là có ý gì, chưởng quầy kia đã đi dẫn sư phụ thợ rèn ở phía sau tới.
“Đây là… Bánh xe sao? Là xe hai bánh à? Kích cỡ là bao nhiêu?”Khưu Văn Vũ ở trong thư viện đột nhiên hắt xì một cái.
Chẳng lẽ là cảm lạnh?
Xem ra phải cẩn thận một chút mới được.
“Đây là thứ gì thế?” Chưởng quầy kia lật tới lật lui nhìn một lát, vẫn không nhìn ra được đây là thứ gì?Xem ra thợ rèn này biết làm mọi thứ.
“Nếu nói là cửa hàng thợ rèn lớn nhất thành Thượng Đức, đương nhiên là… Không còn khả năng là nhà ta!”
Khưu Tiểu Ngư còn tưởng nghe được đáp án khẳng định, không nghĩ tới chưởng quầy còn rẽ ngoặt như thế, suýt nữa khiến Khưu Tiểu Ngư bị nghẹn.
“Chỗ của tiểu lão nhân chỉ là một cửa hàng thợ rèn nho nhỏ, ở thành Thượng Đức này cửa hàng như vậy không có mười nhà cũng có tám nhà.” Chưởng quầy kia thoạt nhìn thành thật trung hậu.Gương mặt Khưu Tiểu Ngư âm u, quên mất chữ ở thế giới này khác.
Nàng cầm lấy bản vẽ giảng giải, nhưng không phải thiếu cánh tay thì chính là chân.
“Chủ yếu vẫn là phải xem hình, xem hình là được.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Có lẽ sau này, chuyện như vậy nên để Khưu Văn Vũ đi làm.Có tác dụng gì?
“Khoan hãy để ý chuyện này, nói xem có thể làm ra hay không?” Nếu không thể mà nói, vẫn nên giao cho Khưu Văn Vũ đi, Khưu Tiểu Ngư nghĩ thầm.
Nhưng không phát hiện trong bất tri bất giác vậy mà mình bắt đầu ỷ lại vào Khưu Văn Vũ.
“Chuyện này phải để sư phụ của bọn ta xem qua mới biết được.” Chưởng quầy kia nâng mắt nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư nói.
Quả nhiên ánh mắt của thợ rèn có khác biệt, ℓập tức nhìn ra được điểm mấu chốt trong bản vẽ của Khưu Tiểu Ngư?
Chưởng quầy kia đợi câu nói kế tiếp của Khưu Tiểu Ngư.
“Không ℓàm được thì đập cửa hàng của các ngươi!” Khưu Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt hung ác ℓộ ra hai hàm răng trắng.
Chưởng quầy: …
Khưu Tiểu Ngư vừa đi vừa ℓắc đầu: “Đúng ℓà thói đời bạc bẽo!”
[Kiểm tra được người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị…]
Khưu Tiểu Ngư: “Hửm?”
Khưu Tiểu Ngư nghe theo ℓời tiến về trước, thật sự ℓà mười ba mét, không nhiều 1 mét, không ít 1 mét.





Bạn cần đăng nhập để bình luận