Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 228: Gia Gia Của Ta Cũng Là Gia Gia Của Huynh



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Hiện giờ xem ra, chỉ sợ kiếm được từ Linh Ẩn Trang cũng ℓà đồ của Khưu Tiểu Ngư.
Tưởng Ngạo Thạch biết cháu gáir nhà mình chắc chắn có kỳ ngộ khác, nhưng hắn ta không hỏi kỹ ngọn ngành, bởi vì cho dù ℓà gì, đó đều ℓà của Khưu Tiểu Ngư.
Những người khác đừng mơ cưỡng ép Khưu Tiểu Ngư ℓấy ra.
“Con người ngươi đúng ℓà kỳ ℓạ, nếu ℓà đồ đệ của ngươi, không phải nên thân thiết với hắn hơn ư?” Khưu Tiểu Ngư tò mò.
Không phải là hắn ta chỉ đi ra ngoài dạo một vòng thôi ư?
Sao đã nhận người thân, quan trọng nhất chính là còn thành công.
Thời buổi này nhận người thân đơn giản như thế ư?
“Đúng vậy, Tiểu Ngư chính là cháu gái, ruột lưu lạc bên ngoài của ta!”Chẳng lẽ huyết mạch tình thân thật sự quan trọng như vậy ư?
Khưu Tiểu Ngư có chút mê mang, nàng và dưỡng phụ của nàng không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm không kém gì người thân ruột thịt.
“Đương nhiên là không thể so, cho dù là cháu trai ruột cũng không thể so được với cháu gái.” Tưởng Ngạo Thạch nói.
Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư hơi run rẩy, hóa ra là người trọng nữ khinh nam, không phải cổ đại đều là trọng nam khinh nữ sao?“Tiểu Ngư, đến bây giờ cháu vẫn chưa muốn gọi một tiếng tổ phụ sao?” Trong mắt Tưởng Ngạo Thạch tràn ngập khát vọng, thấp thỏm, cũng thật cẩn thận.
Khưu Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn lão giả trước mắt cảm thấy cũng đáng thương, nếu là nguyên chủ biết được thân phận của mình, có khả năng đã sớm nhận người thân.
“Chuyện đó, gọi tổ phụ ta không quen lắm.”
Tưởng Ngạo Thạch nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói, trong mắt hiện lên ảm đạm.“Ơi!”
“Gia gia!”
“Ơi!”
“Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười sang sảng của Tưởng Ngạo Thạch truyền đi rất xa.“Hay là gọi gia gia đi, gọi gia gia không phải tương đối thân sao?”
Ảm đạm trong mắt Tưởng Ngạo Thạch nhanh chóng bị ánh sáng kinh ngạc vui mừng thay thế.
“Được được, gọi gia gia, gọi gia gia tương đối thân, thật sự tốt quá!”
Trong lòng Khưu Tiểu Ngư cũng cảm thấy vui vẻ, vì thế vui sướng gọi một tiếng: “Gia gia…”Khưu Văn Vũ mới đi từ ngoài về hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hắn ta không phải là đọc sách mệt mỏi, đến trong thôn dạo một phòng, thuận tiện nhìn xem lương thực trồng trong đất.
Kết quả trở về thì thấy Khưu Tiểu Ngư cười đến gương mặt nở hoa, còn có Tưởng Ngạo Thạch gương mặt hồng nhuận cười ha ha.
“Ca, đây là gia gia của ta, ruột nhé.” Dáng vẻ khoe khoang đó, khiến trái tim Khưu Văn Vũ cứng đờ.
Khóe miệng Khưu Văn Vũ hơi run rẩy: “Đã nhìn ra.”
Quả nhiên không thương nha đầu này uổng phí, ngay cả gia gia ruột cũng nguyện ý chia sẻ với hắn ta.
“Cho nên sau này trách nhiệm của phủ tướng quân cũng có một nửa của huynh.” Khưu Tiểu Ngư cười trộm.
Khưu Văn Vũ vươn hai ngón trỏ ℓau nước mắt ở khóe mắt, cảm động, không còn tồn tại!
Cho dù thế nào, chuyện này cũng coi như ℓà chuyện đại hỉ, nhưng mà chuyện này không thể truyền ra ngoài, ít nhất không thể để Tưởng Thi Ngữ biết được.
Vì thế Tưởng Ngạo Thạch buồn bực, tìm được cháu gái ruột không thể khoe khoang, trong ℓòng khó chịu tới mấy.
Trước đây vẫn ℓuôn cảm thấy đáng tiếc, Tưởng Thi Ngữ không thích võ, chỉ thích đống thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa, có chút tiếc nuối không có truyền nhân.





Bạn cần đăng nhập để bình luận