Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 243: Luôn Ở Trạng Thái Nợ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Lo ℓắng của Tiêu Mộc Trạch không phải không có đạo ℓý, bởi vì chuyện đèn này ngay cả quốc sư Diệp Lăng Vân cũng tới cửa thăm hỏi.
Tiêu Mộc Trạch vốn cho rằng Khưu Tiểu Ngư ℓà đến từ Linh Ẩn Trang, kết quả không nghĩ tới Diệp Lăng Vân đến từ Linh Ẩn Trang cũng không biết nguyên ℓý của đèn này, tới cửa thăm hỏi ℓà hỏi đèn này.
Đương nhiên ℓà Tiêu Mộc Trạch cũng không biết, tuy hắn không để ℓộ Khưu Tiểu Ngư, nhưng Tiêu Mộc Trạch biết, sớm muộn gì Diệp Lăng Vân cũng điều tra được tới chỗ Khưu Tiểu Ngư.
Hành tung của Diệp Lăng Vân không rõ ràng, vì ℓuyện chế đan dược kéo dài tuổi thọ cho hoàng thất, thường xuyên ra ngoài tìm kiếm dược ℓiệu trân quý.
Tiêu Mộc Trạch nói chuyện có khả năng Diệp Lăng Vân sẽ tìm nàng cho nàng nghe, bảo nàng ℓàm việc cẩn thận.
Thực ra Tiêu Mộc Trạch đã phái người chạy tới thôn Khưu gia, chẳng qua hiện giờ chưa tới mà thôi.
Không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư có máy truyền tin tiện ℓợi như vậy.
“Đúng vậy, ta có 90% nắm chắc hắn ta sẽ tới tìm muội, chẳng qua không biết khi nào mà thôi.” Dù sao điều tra ra cần một ít thời gian, tuy Khưu Tiểu Ngư rất phách lối, nhưng tin tức truyền ra cần thời gian, đương nhiên không nhanh như vậy.
“Được, ta biết rồi, tiền mà nói thì đưa cho gia gia ta đi, không cần đưa cho ta.” Có lẽ là tiền chưa tới tay, trái lại Khưu Tiểu Ngư không đau lòng như vậy.
Tiêu Mộc Trạch nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói thì vô cùng kinh ngạc, vậy mà mấy trăm triệu lượng bạc nói cho là cho, tuy là gia gia, nhưng hai người mới nhận nhau mà?
Tiêu Mộc Trạch suy nghĩ một lát, đổi lại là mình, được rồi, chuyện này thật sự không đổi được, bởi vì cho tới nay hắn vẫn luôn ở trạng thái mắc nợ.Tuy mấy trăm triệu lượng bạc nhìn như rất nhiều, nhưng nuôi trăm vạn đại quân, còn có thương binh tàn tướng xuất ngũ, căn bản không được mấy năm.
Huống chi còn có thiên tai khắp nơi cần cứu tế, đều do thế gia đáng ghét nắm giữ tài chính.
Nếu không phải lúc này Khưu Tiểu Ngư lấy đèn và quạt ra, căn bản không có biện pháp khiến đám thế gia bỏ nhiều tiền như vậy.
Trên thị trường không có nhiều tiền lưu thông như thế, bọn họ muốn kiếm cũng khó.“Quốc sư mà huynh nói rất lợi hại sao?” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư hiện lên ý chí chiến đấu, ở thế giới này nàng chưa gặp được đối thủ.
Có lẽ là cuộc sống quá nhàm chán, bởi vì lúc này không phải vụ hoa màu, cho dù Khưu Tiểu Ngư muốn làm ruộng cũng phải đợi sang năm.
“Rất lợi hại, tuy chưa từng giao thủ, nhưng ta cảm nhận được không đánh lại được hắn.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Trạch nghiêm túc.
“Huynh nói hắn ta có khả năng tới tìm ta ư?” Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư khẽ đảo.Khưu Tiểu Ngư nói đơn giản mọi chuyện:
“Hắn tới tìm ta chữa bệnh, tính toán chữa khỏi xong thì giết huynh muội bọn ta. Mấy ngày hôm trước vô duyên vô cớ sai người đi giết tiểu hài tử vô tội trong thôn ta, có lẽ khoảng 1 tháng sau ta sẽ ra tay với hắn.”
“Muội không giống người làm việc sẽ dò hỏi ý kiến của người khác.” Tiêu Mộc Trạch nghi ngờ.
Nếu Khưu Tiểu Ngư muốn giết người, còn giết không để lại dấu vết, rất nhẹ nhàng, vì sao còn muốn hỏi hắn.Tiêu Mộc Trạch xấu hổ, biết Khưu Tiểu Ngư không hiểu, nhưng mà chuyện này còn chưa có biện pháp giải thích với Khưu Tiểu Ngư.
“Còn không phải ca ta nói, sau lưng hắn có đại gia tộc gì đó, ta không muốn liên lụy tới người khác.” Khưu Tiểu Ngư có chút bực bội.
Nhìn dáng vẻ của Tiêu Diệu Hoa, nếu đợi hắn ta chữa khỏi bệnh chỉ sợ không chỉ giết hai huynh muội bọn họ, ngay cả tiểu hài tử còn giết, đến lúc đó chỉ sợ diệt cả thôn.
“Nếu có thể mà nói, hi vọng muội tạm thời đừng ra tay.” Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ.
“Không phải chứ, huynh đã trở về lâu như vậy, còn chưa xử lý xong thế gia ư?” Giọng điệu đó muốn bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ.Thế gia Vân Quốc lũng đoạn ngành sản xuất quá lợi hại, chỉ có thể diệt thế gia, bá tánh mới có thể trải qua cuộc sống tốt hơn.
“Đúng rồi, ta có thể giết Tiêu Diệu Hoa không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi thẳng.
Tiêu Mộc Trạch suýt nữa không kịp phản ứng: “Vì sao muội muốn giết Tiêu Diệu Hoa?”
Tuy trong lòng đã có đáp án chắc chắn, nhưng Tiêu Mộc Trạch vẫn hỏi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận