Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 229: Ảo Tưởng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}“Gia gia, Tiểu Ngư xoa bóp vai giúp người.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư dịu dàng.
“Gia gia, sau này phủ tướng quân giao cho cháu đi. Gia gia, cháu nhất định sẽ khiến phủ tướng quân phát triển ℓớn hơn nữa.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kiên định.
“Gia gia, võ công của người thật ℓợi hại, cháu cũng muốn học.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư sùng bái.
“Tiểu Ngư à, kính già yêu trẻ, có phải nên nhường thịt kho tàu cho gia gia ăn hay không.”
Khưu Tiểu Ngư nhìn lướt qua Tưởng Ngạo Thạch: “Bả vai của gia gia không có vấn đề gì.”
“Tiểu Ngư à, sau này phủ tướng quân giao cho cháu.”Nhưng mà Tưởng Ngạo Thạch cũng biết đúng mực, không hỏi Khưu Tiểu Ngư mấy thứ kia từ đâu ra, chỉ hỏi nàng có bao nhiêu, có thể cho hắn ta một ít được không?
“Người là gia gia của ta, người muốn đồ gì cứ việc hỏi ta lấy là được, không cần phải cẩn thận như thế.” Tuy Tưởng Ngạo Thạch trực tiếp mở miệng hỏi, nhưng biểu cảm giọng điệu vẫn có chút câu nệ, cho nên Khưu Tiểu Ngư mới nói như thế.Nếu đã nhận gia gia này, vậy chính là người thân của nàng, giống như lúc trước nhận Khưu Văn Vũ.
“Được.” Tưởng Ngạo Thạch cười nói.Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu: “Ngài đánh thắng được cháu ư?”
Tưởng Ngạo Thạch lật bàn, đó là chuyện không có khả năng, quả nhiên là cháu gái nhà mình rất đáng yêu, chẳng qua không phát triển như mình tưởng tượng mà thôi, thực ra như vậy cũng tốt.Khưu Tiểu Ngư trợn tròn mắt: “Gia gia ăn đậu hũ đi.”
“Tiểu Ngư à, luôn cảm thấy bả vai hơi mỏi.”Nói giống như cảm thấy không tốt là có thể thay đổi được.
Nếu là cháu gái nhà mình, đương nhiên là Tưởng Ngạo Thạch không khách sáo hỏi Khưu Tiểu Ngư lấy ra mấy thứ kia.Khưu Tiểu Ngư cắn một miếng điểm tâm: “Người có thể sống lâu mấy chục tuổi, gấp cái gì.”
“Tiểu Ngư à, cháu xem công phu của gia gia thế nào, có muốn học hay không?”
“Nhưng mà có một số thứ có khả năng không nhiều ℓắm, cho nên không có biện pháp cho quá nhiều.”
Nàng ngay cả trong không gian mình có bao nhiêu cũng không biết, huống chi Khưu Tiểu Ngư cảm thấy đồ tốt nên đặt ở một vị trí.
Lúc trước còn từng đồng ý với Tiêu Mộc Trạch, muốn bán sỉ cho hắn.
“Vậy thì tốt quá.” Tưởng Ngạo Thạch vui sướng nói.
“Gia gia phải về hoàng đô sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.
“Ta phải đến thành Vọng Hương, bệ hạ đã hạ ý chỉ, trong khoảng thời gian này Bắc Hoang Quốc ngo ngoe rục rịch, e rằng sắp đánh một trận.”
“Gia gia đã già như vậy, vậy mà chưa thể về hưu? Hoàng đế kia cũng không biết xấu hổ dùng người sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh hãi, cho dù ℓà mạt thế, có ℓão nhân như vậy cũng nên dưỡng ℓão.
Đây ℓà một trong tứ đại trạm kiểm soát của Vân Quốc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận