Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 272: Một Mẫu Sản Xuất Vạn Cân Thật Sự Nhiều Sao



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Sau đó tâm trạng của Tiêu Mộc Yến sảng khoái!
Chẳng trách vừa rồi tâm trạng của Tiêu Mộc Trạch sảng khoái như vậy, hóa ra ℓà cảm giác này.
“Ồ, quên chúc tết với các ngươi, chúc mừng năm mới!” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ tới tiểu hài tử tới cửa chúc tết ngày đó, trong mắt hiện ℓên đáng tiếc.
Không thể gặp mặt chúc tết, nếu không bọn họ một người ℓà vương gia một người ℓà hoàng đế hẳn ℓà sẽ ℓì xì cho nàng.
Nàng không cần nhiều ℓắm, cho 90 cân gạo ℓà được.
Nhưng mà nói đi nói ℓại, gạo ở thế giới này ăn khá ngon, nhưng mà ℓượng quá ít, hơn nữa gạo tốt vừa đắt vừa ít.
Cho nên Khưu Tiểu Ngư vì có thể ăn được gạo ngon nhất, đã quyết định đợi qua tết thì trồng ℓúa.
Có lẽ là Tiêu Mộc Trạch đã hỏi tới điểm mấu chốt, thành công dời đề tài, lực chú ý của Tiêu Mộc Yến cũng được kéo lại.
“Đây là hạt giống, trồng trọt thì đừng hỏi ta, hay là ta đi tìm người nói cho các ngươi nhé?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Tiểu Ngư, hoàng huynh của ta muốn biết một mẫu thu hoạch vạn cân lương thực là thật hay không? Là loại gì thế?” Tiêu Mộc Trạch nói đến chuyện chính vẻ mặt nghiêm túc, chủ yếu là hắn không muốn biểu hiện ra mình đối xử đặc biệt đối với Khưu Tiểu Ngư trước mặt Tiêu Mộc Yến.
Nếu không Tiêu Mộc Yến nhất định sẽ bát quái không chịu để yên.
“Hắn không tin đúng không, ta hiểu, còn có rất nhiều người không tin, nhưng mà một mẫu thu hoạch được vạn cân thật sự rất nhiều sao?” Khưu Tiểu Ngư chưa từng trồng cây, căn bản không biết đây là khái niệm gì.
“Muốn biết là thứ gì, các huynh đợi một lát.” Khưu Tiểu Ngư vốn chuẩn bị ra cửa lại vòng về, đến kho hàng chuyên để khoai lang đỏ khoai tây.Khưu Tiểu Ngư nhớ tới khoai tây hầm thịt bò, có chút chảy nước miếng.
Bởi vì nàng biết hương vị của thịt bò, lần trước dùng khô bò hầm khoai tây còn ăn khá ngon, nếu là thịt bò tươi hầm khoai tây chẳng phải càng thơm hơn ư.
Vẻ mặt Tiêu Mộc Yến kỳ lạ nhìn Khưu Tiểu Ngư, ở trước mặt người lãnh đạo tối cao của quốc gia này nói muốn giết trâu ăn thịt bò, thật sự thích hợp sao?
Tiêu Mộc Trạch giả vờ khụ hai tiếng che giấu chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư thích ăn thịt bò như vậy.“Chính là thứ này, bên này gọi khoai lang đỏ, chính là thứ một mẫu sản xuất vạn cân mà các huynh biết. Bên này nhỏ hơn chút là khoai tây, một mẫu cũng thu hoạch ít hơn chút, chủ yếu là đất không đủ độ phì nhiêu. Nghe thôn trưởng nói, đợi năm sau trồng sản lượng sẽ cao hơn.”
Khưu Tiểu Ngư không hiểu chuyện này lắm, nghe qua thì nhớ kỹ, dù sao cũng là chuyện liên quan tới lương thực.
“Mấy thứ này có thể làm lương thực sao? Có thể lấp đầy bụng không?” Tiêu Mộc Yến nhìn khoai lang đỏ to cỡ đầu người, đột nhiên rất muốn thử xem.
“Đói bụng có thể ăn vào đều có thể lấp đầy bụng, thứ này có thể coi làm đồ ăn, đặc biệt là khoai tây. Thực ra hầm thịt trâu thịt bò càng ngon, chẳng qua là đáng tiếc, thôn trưởng không cho giết trâu.”Sau khi Khưu Tiểu Ngư nói xong dường như cũng nhận ra không đúng, lập tức nghiêm túc hơn:
“Ta nói thực ra ta chưa từng ăn khoai tây hầm thịt bò, các ngươi tin đúng không? Ta chỉ tưởng tượng chút thôi.”
Tiêu Mộc Yến: Ha ha…
Tiêu Mộc Trạch; “Khụ khụ, chuyện đó, Tiểu Ngư, không biết khoai lang đỏ khoai tây này có hạt giống không? Hạt giống có bao nhiêu?”“Ách… Tốt!” Tiêu Mộc Yến không biết nên đáp lại thế nào, sao có cảm giác đầu óc của cô nương này có vấn đề vậy nhỉ?
Quá không bình thường, dù sao người bình thường sao có thể nói chuyện với một hoàng đế một vương gia như vậy, chưa từng gặp loại chuyện thế này.
Nhưng mà dường như Tiêu Mộc Trạch đã quên, hơn nữa cả người thả lỏng.
Tiêu Mộc Yến như suy tư gì đó, có lẽ đây là nguyên nhân có thể thay đổi Tiêu Mộc Trạch.Nàng không cho mấy thứ này vào không gian, mà trực tiếp đặt ở kho hàng.
Không phải sợ người khác phát hiện, mà là Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mỗi ngày tới đây nhìn kho hàng khoai lang đỏ khoai tây này, thì vô cùng thỏa mãn.
Mấy thứ này đặt trong không gian không có cảm giác gì, có lẽ cần là hiệu quả thị giác.
Kho hàng không nhỏ, khoảng 50 mét vuông, đây là sau này Khưu Tiểu Ngư dùng hai phòng thông nhau, chuyên dùng để chứa lương thực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận