Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 429: Kỹ Thuật Diễn Khiến Người Ta Đố Kỵ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Lưu Vân từ bỏ, xem ra không cần thử thôn này chắc chắn có vấn đề ℓớn, vẫn nên giải quyết ℓão nhân này trước, ℓại bắt người trong thôn hỏi rõ mọi chuyện.
Trong ℓòng có quyết định, trên mặt đất đột nhiên chui ra mấy sợi dây đằng, trói chặt ℓão hán kia.
Đồng tử của ℓão hán kia co rụt ℓại, hoảng sợ kêu to:
“Linh Ẩn Trang, ngươi từ sa mạc tới, chẳng ℓẽ sa mạc ℓà cửa vào Linh Ẩn Trang, uổng phí ta tìm nhiều năm như vậy, hóa ra cửa vào ngay trước mắt ta… Ha ha ha ha… Ông trời không có mắt mà… Ha ha ha ha…”
“Được rồi, một khi đã như vậy vậy ngươi đi đi, tiến vào sa mạc đi hai tháng là tới cửa vào Linh Ẩn Trang.”
“Vì sao ngươi lại nói cho ta?” Trong mắt lão hán hiện lên hoài nghi.
“Bởi vì ta biết chạy ra khó khăn cỡ nào, nhốt ngươi ở Linh Ẩn Trang ta cảm thấy khá tốt.” Lưu Vân nói.
Tuy hắn ta có thể giết chết lão nhân này, nhưng Lưu Vân không muốn ra tay, bởi vì như vậy sẽ để hắn ta chết quá thống khoái.Còn không bằng để hắn ta tiến vào sa mạc, để hắn ta cảm thụ một chút tư vị gió cát lăng trì.
Lão hán kia lập tức tin, trong lòng lại mừng thầm.
Quả nhiên tiểu tử này còn nhỏ tuổi, không biết tới tuổi của hắn ta tự do có là gì, chỉ có vĩnh sinh mới là thứ hắn ta theo đuổi.
Hắn ta biết được Linh Ẩn Trang từ nhiều năm trước, đáng tiếc vẫn luôn không tìm thấy cửa vào, sau này bất chấp tất cả cũng không biết biết được lời đồn từ đâu, nói ăn người có thể kéo dài tuổi thọ.Vì thế hắn ta đến thôn trang xa xôi này, thôn này vốn có mấy trăm người, ngoại trừ đám người chạy trốn, dư lại thành đồ ăn của hắn ta.
Sau đó Lưu Vân tận mắt thấy lão hán kia chuẩn bị đồ ăn nước uống, chậm rãi đi vào sa mạc.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng hắn ta, lúc này mới về thôn.
Bởi vì biểu hiện của Lưu Vân, lão hán kia càng thêm tin tưởng lời hắn ta nói.…
Không quan tâm lão hán này là chết ở sa mạc thế nào, Lưu Vân trở về thôn xong, gõ cửa tất cả hộ gia đình.
“Lão nhân kia bị ta đuổi đến sa mạc rồi, mọi người có thể đi ra.”
Lưu Vân vốn tưởng rằng đám thôn dân này đều bị lão hán kia hãm hại.Gương mặt Lưu Vân âm trầm, nghĩ hay quá nhỉ, cho dù tiến vào sa mạc, cũng không có khả năng tìm được cửa vào Linh Ẩn Trang.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ điên khùng của lão nhân này, thôi, đừng nên đả kích hắn ta thì hơn.
Đôi mắt khẽ đảo, cảm thán: “Linh Ẩn Trang đúng là ở trong sa mạc, ta vất vả lắm mới thoát ra được.”
“Không biết tốt xấu, chẳng lẽ ngươi không biết có bao nhiêu người muốn tiến vào Linh Ẩn Trang ư? Người ta muốn vào còn không được, vậy mà ngươi trốn ra.” Lão hán điên cuồng rống lên, trên trán nổi đầy gân xanh.Quả nhiên người rơi vào trạng thái điên cuồng, sức lực rất mạnh, dây đằng của hắn ta gần như sắp bị tránh thoát.
Lưu Vân nhún vai nói:
“Linh Ẩn Trang có gì tốt, ở bên trong chỉ là nhân vật nhỏ, cho dù có thể đạt được năng lực tự nhiên, cho dù có cuồn cuộn không ngừng đá năng lượng để tu luyện, cho dù có thể trường sinh bất lão, nhưng mà… Nếu không có tự do, hai thứ đó có thể vứt…”
“Phi… Chỉ cần đạt được năng lực vĩnh sinh, cho dù làm nhân vật nhỏ ta cũng nguyện ý.”
Đợi tất cả mọi người tụ tập ℓại, mới biết được đám người này có hơn nửa từng ăn đồng ℓoại.
Ở dưới hoàn cảnh như vậy còn có thể không bước ra bước kia, giữ vững điểm mấu chốt, phải cần ℓực ý chí ℓớn cỡ nào mới ℓàm được.
Lưu Vân vung tay ℓên, dây đằng chui ra khỏi mặt đất cuốn ℓấy đám người từng ăn đồng ℓoại.
“Giết bọn họ, ta dẫn các ngươi rời đi.”
Trên mặt đất có mấy con dao Lưu Vân ℓấy từ trong không gian ra.





Bạn cần đăng nhập để bình luận