Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 225: Thời Buổi Này Nhận Người Thân Đơn Giản Như Vậy Sao



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Được rồi, ℓấy được tiền ba ngày sau tận ℓực ℓàm xong.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Có 500 thôn dân tiêm máu gà trợ giúp, nhà này xây xong còn không phải chuyện một giây.
Huống chi nhà này Khưu Tiểu Ngư thu năm vạn ℓượng bạc, ℓấy ra 2 vạn ℓượng ℓàm tiền công chia cho thôn dân, nàng vẫn còn dư ℓại ba vạn ℓượng.
Cuối cùng cũng tiễn được Tiêu Diệu Hoa, ℓại ℓà ngày không giữ ℓại ăn cơm, nhưng Tiêu Diệu Hoa đã quen.
Cả đám còn tưởng nàng không biết, chẳng qua là nàng không muốn nói thẳng mà thôi, bởi vì cho dù thân thế thế nào, cũng không thay đổi được quyết định của Khưu Tiểu Ngư.
Tưởng Ngạo Thạch: Dù sao thoạt nhìn không thông minh lắm.
“Nếu cháu đoán được, vậy hẳn là biết ta là gì của cháu đúng không?” Vẻ mặt Tưởng Ngạo Thạch nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc trầm ngâm một lát: “Ta biết, có lẽ ngươi là phụ thân ta đúng không.”Từ sau ngày đó trở về đói bụng, mỗi lần khi hắn ta tới đây trong xe ngựa luôn chuẩn bị đồ ăn.
Giữa trưa, Tưởng Ngạo Thạch để hai tay sau lưng đến nhà Khưu Tiểu Ngư.
Ngày đó cùng cướp thịt kho tàu xong, Tưởng Ngạo Thạch và hai tùy tùng của hắn ta không biết đi đâu, tuy cũng từng trở về nhưng mà lại đi thẳng lên núi, đến lò gạch.
Thay đổi trong thôn Tưởng Ngạo Thạch cũng thấy rõ, chẳng qua còn chưa có thời gian tới tìm hiểu.Tưởng Ngạo Thạch giận dữ!
“Cho nên ta luôn do dự mãi, cảm thấy vẫn là không nên nhận ngươi làm phụ thân thì hơn.”
Tưởng Ngạo Thạch: Thật sự không nhịn nổi nữa!
“Vì thế ta quyết định, vẫn nên nhận ngươi làm gia gia đi, ha ha ha ha ha…”Còn có chính là Hoàng Nhân Quý, nhi tử hắn ta được Lý Quải Tử chữa trị đã chậm rãi khôi phục, biết dân phong thôn này rất tốt Hoàng Nhân Quý cũng yên tâm.
Vì thế bắt đầu kéo gạch đỏ đến trấn trên, xây nhà ở dựa theo Khưu Tiểu Ngư dặn dò.
Hoàng Nhân Quý nhiệt huyết sôi trào, tuy không dám nghĩ xây khách điếm thành như vậy, nhưng cho dù chỉ bằng một nửa, Hoàng Nhân Quý đã vô cùng thỏa mãn.
Tóm lại mỗi người trong thôn đều bận rộn, nhàn nhã nhất chỉ có hai huynh muội Khưu Tiểu Ngư.Khưu Tiểu Ngư ngồi thẳng, cũng nghiêm túc hơn.
“Là muốn nói thân thế của ta với ta sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
Vẻ mặt Tưởng Ngạo Thạch cứng đờ: “Cháu đã biết ư?”
“Chẳng lẽ ta thoạt nhìn rất ngốc sao?” Chuyện rõ ràng như vậy còn không nghi ngờ, vậy mới gặp quỷ.Một người ở nhà đọc sách, Khưu Tiểu Ngư thì chỉ huy một lát rồi có thể trở về nghỉ ngơi, sau đó thôn dân làm xong thì đến kiểm tra một lần là được.
“Ồ, lão nhân, sao ngươi lại trở về?” Khưu Tiểu Ngư hiếm khi nhàn nhã ở trong sân cắn hạt dưa, thì thấy Tưởng Ngạo Thạch đi vào.
Bình thường ban ngày ban mặt cửa sân cũng không đóng, huống chi hiện giờ Tưởng Ngạo Thạch ra vào nhà Khưu Tiểu Ngư giống như nhà mình, hoàn toàn không khách sáo.
“Nha đầu, ta có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.” Vẻ mặt Tưởng Ngạo Thạch nghiêm túc.Tưởng Ngạo Thạch cứng đờ!
“Gia đình giàu có các ngươi đúng thật là, già như vậy còn sinh con, đúng là thích trâu già gặm cỏ non.”
Tưởng Ngạo Thạch giận!
“Nói thật, nếu nhận nhau với ngươi ta cảm thấy hơi mất mặt, có người nào có lão phụ thân như vậy không.”
Bầu không khí nghiêm túc gì đó đều không còn nữa.
“Có ý gì?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận