Nông Môn Cay Nữ: Mang Theo Không Gian Trăm Tỷ Đi Chạy Nạn

Chương 421: Đúng Là Thái Quá!



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Tiểu Đậu Tử cạn ℓời, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn ta cãi nhau với Tưởng Ngạo Thạch, thậm chí có đôi khi còn không nhịn được ra tay, hắn ta còn tin.
Hiện giờ vì chuyện đào giếng, vậy mà thừa nhận ℓà bạn tốt nhiều năm với Tưởng Ngạo Thạch trước mặt cháu gái người ta, quả nhiên ℓão gia nhà hắn ta co được dãn được.
“Ngươi chắc chắn không?” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư hiện ℓên hoài nghi.
Gương mặt Lý Tứ Bình cứng đờ, cho nên vừa rồi Khưu Tiểu Ngư ℓà ℓo ℓắng hắn ta tới cửa ăn ké mới cố ý nói như vậy, không phải ℓà hoài nghi ℓời hắn ta nói?

Tưởng Ngạo Thạch kinh ngạc, vậy mà lão già này có thể nhịn được tới bây giờ, kỳ lạ, kỳ lạ!
“Gia gia, vị đại thúc này nói là bạn tốt của người, là thật sao ạ?” Ánh mắt vô cùng đơn thuần thuần túy, khiến trái tim Tưởng Ngạo Thạch lập tức mềm nhũn.
“Đúng vậy, ngoan ngoãn đi ăn cơm trước đi, bận cả sáng rồi, đói lả đúng không.” Đuổi cháu gái nhà mình đi trước, tránh cho mình quá hung dữ dọa sợ cháu gái.Chẳng lẽ hắn ta có gương mặt tới ăn ké cơm sao?
Đúng là thái quá!
Nhưng mà Tưởng Ngạo Thạch đúng là mệnh tốt, có được cháu gái như vậy.
Nếu hắn ta nhớ không nhầm, cháu gái này hẳn là từ dân gian trở về.Một cô nương từ dân gian trở về, sao có bản lĩnh lớn như vậy?
Trong lòng hắn ta tràn ngập hoài nghi, nghĩ thầm lát nữa gặp được người phải hỏi rõ ràng mới được.
Hơn nữa không ngừng nói với chính mình, lát nữa cố gắng đừng cãi nhau với lão gia hỏa kia.
Cần phải làm rõ chuyện đào giếng này, dù sao đào giếng trong thành là công trình lớn, chuyện liên quan tới dân sinh, hắn ta nhất định có thể nhịn được.“Tiểu Ngư về rồi à… Lão già, sao ngươi tới đây?” Tưởng Ngạo Thạch nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, sau đó lại nhìn thoáng qua Lý Tứ Bình, gương mặt lập tức đen lại.
“Lão già, không phải là ngươi đánh chủ ý cháu gái nhà ta đấy chứ? Cháu gái nhà ta đã đính hôn, mấy tiểu tử thối nhà ngươi không xứng với cháu gái ta.”
Lý Tứ Bình không ngừng hít sâu, hai tay nắm chặt thành quyền, báo với mình đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tức giận!
“Vừa nhìn lão già ngươi thì biết không có ý tốt, có phải gần đây nghe nói công lao của cháu gái nhà ta, muốn tới đoạt công lao hay không?” Tưởng Ngạo Thạch không ngừng nói.Huống chi gia gia này cũng phải tạo hình tượng trước mặt cháu gái nhà mình.
Ngươi chắc chắn ngươi còn có hình tượng đáng nói sao?
“Vậy được rồi.” Chỉ cần không cho đối phương cơ hội ăn ké, Khưu Tiểu Ngư vẫn rất nghe lời.
Lại Tư trợn tròn mắt, người khác không biết ý nghĩ trong lòng Khưu Tiểu Ngư, nhưng nàng ta biết rất rõ.“Ta nhổ vào, lão già ngươi không nói được lời hay nào, Lý Tứ Bình ta là loại người như thế ư? Lại mở miệng ăn nói linh tinh…”
“Ngươi là loại người thế nào?” Tưởng Ngạo Thạch cười mỉa.
Khưu Tiểu Ngư và Lại Tư thì vẻ mặt hứng thú nhìn hai người, tuy hai người cãi nhau, nhưng thực sự có thể nhìn ra hai người là bạn tốt.
Lý Tứ Bình nhìn thấy ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư lập tức nhụt chí, suýt nữa quên mất mục đích hắn ta tới, không thể bị lão già này làm hỏng được.Bởi vì có một số hành động theo bản năng, không phải nói muốn sửa là sửa được.
Đây không phải vấn đề keo kiệt hay không, dù sao nếu keo kiệt mà nói, Khưu Tiểu Ngư sẽ không dùng lương thực đổi điểm, dù sao bọn họ không thiếu bạc, hoàn toàn có thể dùng bạc mua điểm.
Nhưng mà nhìn thành Vọng Hương cũng không phải có tiền là có thể mua được lương thực.
“Lão đại, còn muốn tiếp tục đào giếng không?” Lại Tư vừa ăn vừa hỏi, lúc này bọn họ ăn gì đó đã không đoạt lợi hại như thế, dù sao biết mỗi người đều có thể ăn no.
“Không phải ℓà ngươi đã quyết định xong rồi sao.” Khưu Tiểu Ngư không ngẩng đầu ℓên.
“Ha ha… Không phải ℓà muốn hỏi qua ℓão đại sao.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận