Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 90: Thần Vui Vẻ thức tỉnh! (7k) (length: 26671)

Sáng sớm, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ rọi vào phòng, tiếng sóng biển dào dạt vọng đến.
Lorne mơ màng ngáp một cái, nặng nề mở mắt, liếc nhìn sang bên cạnh, chợt phát hiện hai bắp đùi tròn trịa trắng nõn đang khép hờ đặt ngay sau đầu hắn, truyền đến cảm giác mềm mại cùng hương thơm nhàn nhạt.
"Ngươi tỉnh rồi?"
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vị nữ thần trí tuệ tóc bạc mắt tím, mặc một chiếc váy trắng tinh ngắn gọn, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh giường, khẽ cười nhìn xuống gương mặt đang gối trên đùi mình.
Nhưng, hai ngọn núi trắng nõn nhấp nhô lại theo nhịp thở mà trồi lên hụp xuống, che khuất tầm mắt của nhau, làm Lorne hoa cả mắt.
Thật là lớn như vậy sao?
Trong khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này, Lorne âm thầm tặc lưỡi thì đôi mắt màu tím lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm.
"Sao vậy? Vẫn còn khó chịu à? Để ta xem nào!"
Một đôi tay mềm mại nâng đầu Lorne lên, lo lắng đặt vào ngực mình, kiểm tra trấn an một hồi.
Lập tức, người đang mơ màng nửa tỉnh nửa mê kia gần như nghẹt thở, luống cuống giãy dụa, cái loại cảm giác đặc biệt thông qua tổng hợp năm giác quan nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Thật lớn! Thật mềm! Thật kinh khủng!
"Ầm!"
Khi ý thức của Lorne hỗn loạn, gần như bị sự cưng chiều mềm mại làm cho nghẹt thở thì cánh cửa phòng ngủ bị phá tan tành.
Nữ thần bếp núc mặc tạp dề trắng, tay cầm muôi canh, mặt mày u ám thò đầu vào từ khe cửa, nặn ra một nụ cười méo mó.
"Tỉnh rồi phải không? Ta làm tiệc chúc mừng ngươi khỏi bệnh, cùng xuống ăn cơm thôi!"
Ăn cơm?
Lorne vô thức nhìn qua khe cửa nửa mở, hướng về phía đại sảnh và phòng bếp, vẻ mặt trong nháy mắt cứng đờ.
Chỉ thấy căn phòng vốn sạch sẽ trong ký ức đã bị vấy bẩn bởi máu tím đỏ và thịt nát, trông như một lò sát sinh cỡ lớn.
Một chiếc đầu lâu xám trắng nửa rắn nửa cá dữ tợn bị ném sang một bên, máu tươi tí tách chảy xuống từ cổ. . .
Xúc tu bạch tuộc đang bị nhét cả con vào nồi đun, dưới sự vùng vẫy kêu la thì chiếc vung nồi bị hất lên. . .
Đùi gà vừa được làm sạch lông đang bị nướng thơm lừng, bên cạnh còn treo một chân nữ yêu Siren. . .
Thê thảm hơn nữa là, một con Lamia có cục u lớn trên trán, rõ ràng là bị đánh ngất, đang bị nhét quả táo vào miệng, trên người phết đầy gia vị, cái thân hình vặn vẹo kia còn đang được nắn thành hình trái tim, chuẩn bị cho vào lò nướng. . .
"Hách. . . Hestia. . .
Ta. . . ta cảm thấy không đói bụng. . ."
Lorne cổ họng nghẹn ứ, trán toát mồ hôi lạnh, vô thức gượng cười lắc đầu, đầu óc càng thêm rối bời.
"Ăn đi chứ, nhất định phải ăn! Đây là Nữ Thần đại nhân đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó!"
Lúc này, Euryale mặc váy lễ phục ló đầu từ ngoài cửa vào, vui vẻ ồn ào, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy ác ý.
Còn bên kia cửa, cô chị song sinh tóc tím mắt đỏ Stheno mỉm cười múc từ nồi bạch tuộc một bát súp màu đỏ tím sủi bọt, nóng lòng đưa vũ khí sinh hóa này cho Hestia đứng trước cửa, ý đồ rõ rành rành.
"Nào, há miệng ra. . . !"
Lúc này, Hestia mặt mày u ám, nâng thìa đầy canh hải sản màu đỏ tím, chuẩn bị đút vào cái miệng bệnh nhân đang há ra.
Xùy! Xùy!
Nhưng chiếc thìa đồng đó đã nhanh chóng bốc khói rồi biến thành màu đen, thậm chí còn làm cắt cả kim loại.
Cái thứ này ai mà nuốt cho nổi?
Lorne thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, vô thức đổi chủ đề, mong mượn cơ hội trốn tránh món canh hải sản có độc tố đáng sợ này.
"Chờ một chút! Mọi chuyện đã xong hết chưa?
Anna! Đúng rồi, Anna đâu? !"
Nói rồi, đầu Lorne đang bị Athena ôm chặt liền đảo qua đảo lại, mắt láo liên tìm kiếm bóng dáng có thể cứu mình.
"Anna à? Chẳng phải nàng đang. . ."
Hai chị em Gorgon nữ yêu tóc tím mắt đỏ bước vào nhà, trên khuôn mặt xinh đẹp của họ nở nụ cười ác ý, rồi lập tức mỗi người một tay nắm lấy một góc chăn của Lorne, bất ngờ lật mạnh lên, lớn giọng tuyên bố.
". . .Ở đây sao!"
Lorne vô thức cúi đầu xuống, chỉ thấy một đám màu tím loe ra dưới chăn.
Khuôn mặt ấy mang vẻ đẹp trưởng thành quyến rũ của nữ thần rắn, nét ngây thơ trong trẻo của Gorgon con, từ dưới từ từ ngẩng lên, ngơ ngác lại vô tội.
Đầu lưỡi phân nhánh thơm tho từ trong miệng thò ra, trong khi cảm nhận mùi, yết hầu ực ực nuốt xuống, đôi má hồng hào hình như đang tận hưởng sự thỏa mãn ăn uống.
Trong nháy mắt, vài ánh mắt u ám tập trung lên người hắn, nỗi sợ hãi khôn tả đã đóng băng tất cả.
"An. . . Anna! Không được mà!"
Tiếng gào thét chói tai lạc điệu vang vọng trong phòng ngủ mang phong cách Hy Lạp cổ, một bệnh nhân mồ hôi nhễ nhại đang ngồi bật dậy một cách kinh hãi trên giường, hai tay vô thức vung loạn trong không khí.
Sau một hồi vùng vẫy, đôi mắt đầy kinh hãi mới một lần nữa tập trung, nhìn thấy trần nhà quen thuộc và cảnh bày biện phòng ngủ, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Mộng thôi, may là chỉ là một giấc mộng.
Một lát sau, Lorne vỗ về trái tim suýt ngừng đập, uể oải dựa vào đầu giường, nhìn căn phòng trống trải, trong lòng không khỏi nổi lên chút phiền muộn.
Công thần số một đâu rồi? Không cần gối đùi thì thôi, sao đến cả một người hầu hạ cũng chẳng có?
Trong lúc tâm tình Lorne thay đổi liên tục thì từ ngoài cửa vang lên tiếng gầm gừ, một chú chó săn lông vàng đẩy cửa bước vào phòng ngủ, hăm hở nhảy lên giường, vừa lắc đầu vẫy đuôi vừa dùng lưỡi liếm lòng bàn tay của chủ nhân vừa tỉnh lại.
Vẫn là mi tốt, chó à!
Thấy con chó liếm láp trung thành với mình, Lorne bỗng cảm thấy có chút cảm động.
"Không được chạy, nhanh lên cho ta ôm!"
Nhưng mà, chưa được vài giây thì cái khoảnh khắc cảm động của Lorne đã tan biến, cửa phòng bị một bàn tay nhỏ đẩy ra, nữ thần chiến thắng Nike xông vào, giang hai tay, tứ phía ngăn con chó vàng đang chạy tán loạn.
Nhìn mấy sợi lông chó còn dính trên tay Nike, cùng con chó vàng đang quay quanh mình, Lorne không khỏi đen mặt.
Thì ra là, ngươi tới tìm ta làm tấm chắn?
Đầu năm nay, chó trung thành cũng chẳng đáng tin à?
Lorne vừa oán thầm, vừa không chút khách khí túm con chó vàng đang nhảy nhót trên giường vứt cho Nike trước giường.
Có được thứ mình muốn, nữ thần chiến thắng vui vẻ ôm chặt con chó gầm gừ trong ngực, thích thú vuốt đầu nó, đôi mắt tràn đầy thiện ý và gần gũi nhìn Lorne.
Đây là nữ thần chiến thắng mà, thần quyền quan trọng nhất trong chiến tranh, tranh thủ mối quan hệ tốt đẹp phải tranh thủ lúc sớm.
Chó, ngươi đành hy sinh vậy!
Lorne làm ngơ ánh mắt cầu cứu của chú chó, vừa lẩm bẩm vừa nở nụ cười hiền hòa với Nike.
"Ngươi tỉnh rồi? Muốn ăn gì không? Ta làm bữa tiệc chúc mừng ngươi khỏi bệnh!"
Câu hỏi quen thuộc cùng với hình ảnh nữ thần bếp núc thò đầu từ cửa vào, khiến Lorne trên giường phản xạ có điều kiện mà cứng đờ người, vội vàng lắc đầu.
"Hách. . . Hestia, ta không đói."
"À? Ra vậy. . ."
Nghe thấy Lorne dứt khoát từ chối, Hestia có chút thất vọng.
Chắc có lẽ do di chứng từ cơn ác mộng, Lorne nhìn xung quanh một hồi, cẩn thận dò hỏi.
"Athena đâu?"
"Đang ở Olympus đối chất với Poseidon, dù cuộc chiến thú triều đã kết thúc, nhưng những rắc rối ở đảo Crete và Atlantis vẫn chưa xong. . ."
Hestia liếc Lorne một cái, cúi đầu lầm bầm đáp, bàn tay đang cầm muôi canh nổi lên vài gân xanh.
Lorne thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại rón rén nhìn xung quanh lần nữa, lại lên tiếng.
"À đúng rồi, sao không thấy Stheno, Euryale và Anna?"
"Đang ngủ đông ở thần điện!"
Tiếng hừ lạnh trầm thấp từ cửa vọng đến, lẫn trong đó có tiếng nghiến răng ken két.
"Sau trận chiến ở bờ biển, chúng nó đã hấp thu lượng lớn thần tính tiêu tán của Ceto, cần thời gian tiêu hóa và hấp thụ, Athena đã đưa chúng đến thần điện của mình trước khi rời đi. . ."
"Thế còn công chúa Ariadne. . ."
"Răng rắc!"
Một bàn tay đặt trên khung cửa mạnh mẽ bẻ gãy thanh gỗ sam đã được gia cố bằng phù văn.
Hestia như không có chuyện gì thu tay về, không dấu vết để sau lưng, mặt nặn ra nụ cười, bình tĩnh nói.
"Còn muốn hỏi gì nữa? Nói tiếp đi?"
Ực ực~!
Nhìn gương mặt đang méo mó đến mức như bị biến dạng, Lorne nheo mắt, cổ họng nghẹn ứ, cẩn thận lên tiếng.
"Hay là, chúng ta ăn cơm trước?"
"Ngươi chẳng phải nói không đói sao?"
Hestia nhíu mày hỏi ngược lại, tiếp tục nhìn chằm chằm bệnh nhân vừa tỉnh.
"Không phải là còn có ngài sao? Dù ai đói thì cũng không thể để cho Hestia đại nhân thủ hộ sự an bình của ngôi nhà, lao khổ công cao phải đói được. Muốn ăn gì? Để ta đi làm!"
Lúc này, nhận ra mình lỡ lời, Lorne vừa thề son sắt vừa rất tự giác từ trên giường bước xuống, tay vừa kéo tay Hestia vừa ba phần thật bảy phần giả tâng bốc.
"Không giấu gì ngươi, trong khoảng thời gian ta hôn mê này, trong đầu ta toàn là nghĩ thực đơn, vì có được không ít tâm đắc nên mới tỉnh lại.
Đi, cùng ta xuống bếp thử nghiệm, đảm bảo toàn là món ngươi thích!"
Hestia hình như cũng không mắc mưu, mặt mày nửa tin nửa ngờ.
"Thật à? Trong mơ có thể nghiên cứu thực đơn sao? Ngươi đừng có gạt ta đấy. . ."
Dù nói vậy, cơ thể vị nữ thần bếp núc này đã không tự chủ được mà xoay chuyển, bước nhanh theo sau Lorne.
Vẻ mặt u ám ban nãy giờ đã tràn đầy phấn khích.
Quả nhiên, vẫn dễ hiểu như trước đây.
Lorne liếc qua phía sau, chủ động theo Hestia tới, không ngạc nhiên chút nào thu hồi tầm mắt, khóe môi nhếch lên độ cong vui vẻ.
Rõ ràng là, một vị nào đó đã bị mò trúng tính nết nữ thần bếp núc, gần như sắp bị câu đến vểnh cả miệng.
Rất nhanh, nhà bếp lên lửa, một làn khói bếp bốc lên.
Trong phòng bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau cùng mùi đồ ăn chiên xào truyền ra, từng món ăn, hoặc có tạo hình đẹp đẽ, hoặc có cách làm cách tân, hoặc có sáng ý tuyệt hảo, lần lượt hoàn thành, cũng được mang lên bàn ăn, trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay.
Tính tình thẳng thắn bé Nikke, rất nhanh liền bị mùi thơm thu hút, biến thành Toriko, ôm con chó đang loạn động lên bàn, ăn như gió cuốn.
"Xuống cho ta, không rửa tay không được phép ăn!"
Nhưng dù là nữ thần cai quản thắng lợi, tại địa bàn nhà bếp và bàn ăn, cũng bị khí thế hùng hổ của Hestia vung muỗng canh đuổi xuống dưới, bé ngoan thả chó xuống, chạy đi rửa tay.
Nhìn bé Nikke chạy trối chết, từ chủ bếp rớt xuống thành cánh tay trái của Lorne, một bên cảm thán vị nữ thần bếp núc kia có sức thống trị nhà cửa, một bên bưng món ăn cuối cùng lên bàn, tuyên bố chính thức khai tiệc.
Trong bầu không khí ấm áp vui vẻ, hai thần một người một chó ăn những món ăn no nê, mặt mày hớn hở.
Trong lúc bữa tiệc gia đình kết thúc, Lorne chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp bừa bộn trên bàn thì Hestia lại đứng lên từ ghế dài, thay đổi dáng vẻ bình thường mở miệng ngăn cản.
"Đợi lát nữa rồi dọn, ngươi, trước đi theo ta!"
Nói xong, Hestia không đợi người đối diện mở miệng, liền túm lấy cánh tay Lorne, để bé Nikke trông nhà, trực tiếp leo lên tầng cao nhất của ngôi nhà.
Tầng ba là nơi trồng hoa cỏ, bày mấy cái bàn ban công.
Màn đêm như nước từ trên cao buông xuống, mang theo vài phần sâu lắng và tĩnh mịch.
Trong lúc bất tri bất giác, bữa tiệc gia đình này thế mà ăn từ ban ngày sang buổi tối.
Tới nơi rồi, Hestia chui đầu vào xung quanh gõ gõ đập đập, cuối cùng từ dưới phiến đá nào đó móc ra một vò rượu trái cây, hai cái ly, một chút thịt mứt cùng quả khô, cũng ôm những thứ đồ rõ ràng thuộc về người cất giữ này, đi đến trước bàn nhỏ, chiêu đãi vị khách hiếm có của mình.
"Ngồi đi, ta rất ít khi dẫn người tới đây đấy."
Nghe thấy tiếng hừ nhẹ đầy ý vị kia, Lorne không nhịn được có chút thấp thỏm, trong lòng thầm kêu không ổn.
Lẽ nào một chút giấm chua có thể chua đến giờ sao?
"Ngươi muốn từ Bán Thần thăng lên thành Thần Linh?"
Nhưng mà, Hestia vừa mở miệng, Lorne liền có chút kinh ngạc nhìn vị nữ thần bếp núc đang thong thả ngồi xuống bên cạnh.
"Uy, ngươi cái đó là ánh mắt gì hả? Ta là bảo vệ gia đình bình an, không phải chỉ biết nấu cơm!"
Cảm thấy bị xem nhẹ, Hestia giận dữ nghiến răng, tuyên bố thân phận cao quý của mình.
"Dù gì ta cũng là mười hai chủ thần đường đường chính chính của Olympus, nha đầu Athena kia có thể dạy ngươi thứ gì, lẽ nào ta không được sao?"
"Sao có thể a! Đừng nói Athena, ngay cả vị Thần Vương phụ thân kia của nàng mà chọc giận ngài, ba ngày đều phải nhịn đói chín bữa!"
Lorne thấy Hestia sắp nổi giận, vội vàng cười tươi lấy lòng.
Như vậy thì còn tạm được!
Hestia nghe vậy, trong lòng bực bội lập tức tiêu tan không ít, sắc mặt dần từ âm u chuyển sang trong xanh, hừ nhẹ rồi chủ động mở miệng.
"Liên quan đến việc Bán Thần thăng lên thành Thần Linh, có gì không hiểu có thể hỏi ta."
Nói xong, Hestia chuyển đề tài, tìm lý do quang minh chính đại.
"Đương nhiên, đây là xem ở việc ngươi vừa cứu toàn bộ người ở đảo Crete, ta mới đặc cách giải thích cho ngươi giải đáp nghi vấn."
"Vâng vâng vâng, ta nhất định cố gắng trân trọng cơ hội này."
Đối với cái này, Lorne đương nhiên chọn giả vờ không hiểu, liên tục gật đầu phụ họa, thuận tiện mượn cơ hội khó có được này, hướng vị đại tỷ trong gia tộc Thần Vương này thỉnh giáo.
"Vậy thì, Bán Thần, nên làm như thế nào để thăng lên thành Thần Linh?"
"Thực ra, đó không phải là chuyện dễ dàng. . ."
Khi nói đến vấn đề chính, Hestia lập tức thay đổi hình tượng ôn hòa nhã nhặn thường ngày, khí chất trở nên nghiêm túc và cẩn trọng, tỉ mỉ đưa ra câu trả lời.
"Nghiêm túc mà nói, Thần Linh trên thế giới này, đại khái chia làm hai loại:
Một loại là sinh ra đã là Thần, các Thần do tự thân hoặc huyết mạch, thường khi vừa ra đời đã kế thừa 【 thế giới】 một loại bản chất và quy tắc, tự nhiên có được 【 quyền năng 】, có thể dễ dàng chạm vào 【 đại nguyên】 xem như khởi đầu của tất cả.
Một loại là tiếp tục thành thần, các Thần là từ phàm thân thông qua tích lũy huyết mạch, tu hành tăng lên, lập công trạng, thu thập tín ngưỡng, vân vân, hoàn thành sự thay đổi và thăng cấp của bản thân, cuối cùng đi ra con đường của mình, lĩnh ngộ 【 quyền năng 】 của mình..."
Lorne vừa nghe chăm chú vừa âm thầm gật đầu.
Thực ra, nói trắng ra, chính là Wakoku tự nhiên dựng dục và người phàm tạo nên Thần.
Và điều này vừa đúng với quy luật phát triển của thần thoại.
Văn hóa sơ khai nguyên thủy sùng bái mặt trời mặt trăng và các vì sao, bầu trời mặt đất, phong vũ lôi điện, tất cả đến từ lực lượng thần bí tự nhiên tồn tại.
Nhưng theo sự phát triển của thời đại và sự tiến triển của văn minh, nông nghiệp, rèn đúc, chiến tranh, rượu, hôn nhân, của cải, v.v, những thần quyền mới có tính khác biệt với tự nhiên dần thai nghén và sinh ra, và phàm thân cũng biết được rằng có một tia khả năng để đạt tới vị trí Thần Linh.
Đương nhiên, thần quyền mới có quyền lực lớn vẫn sẽ bị các Thần Linh sơ khai chia nhau nắm giữ.
Ví dụ như, mười hai chủ thần Olympus sở dĩ có thể chiến thắng 12 Titan đại diện cho thần tính tự nhiên cũng là bởi vì họ đoạt được những thần quyền mới có thuộc tính xã hội và văn minh.
Cuối cùng, giống như trong lịch sử, thần tính đại diện cho nền văn minh tiến bộ đã vượt qua thần tính đại diện cho sự hoang dã của tự nhiên, tạo nên sự huy hoàng của Olympus.
Lúc này, Hestia dừng một chút, ánh mắt hơi xúc động.
"Theo ta được biết, Thần Linh sinh ra đã là Thần chiếm đa số tuyệt đối trong các Thần, nhưng thực lực cao thấp không đồng đều, giới hạn trên và giới hạn dưới chênh lệch rất lớn.
Ví dụ như Thần Mặt Trời, Nữ Thần Bình Minh, những người thuần huyết Titan đời sau, Oceanus và Tethys sinh ra 3000 dòng sông thần, vô số Nymph của rừng rậm và đầm lầy, tất cả đều là Thần Linh, nhưng ở mỗi tầng bậc đều có sự khác biệt rõ rệt.
Kẻ mạnh thì ngay cả các chủ thần cũng phải kiêng dè, kẻ yếu thì đừng nói đến việc bị Bán Thần mạnh hơn ức hiếp, thậm chí có thể trở thành thức ăn cho Ma Thú. . .
Cho dù kẻ yếu muốn mạnh hơn, thường thì rất khó để vượt qua giới hạn của huyết mạch.
Cho nên, sinh ra đã là Thần là một điều may mắn, nhưng cũng thường hạn chế tiềm năng phát triển của bản thân Thần."
Lorne liếc mắt, hừ nhẹ cắt ngang cái kiểu khoe khoang người đã được lợi này.
"Thôi đi, vấn đề này đối với các sinh vật phàm thân cũng tồn tại, và có lẽ còn nghiêm trọng hơn."
Nữ thần bếp nghe vậy, nghiêm túc nghĩ ngợi, nhìn những dòng dõi thần huyết tràn ngập nhân gian và nhiều người thường khốn khổ trong vòng sinh lão bệnh tử, bất đắc dĩ gật đầu.
"Đúng vậy, phàm thân muốn vượt qua giới hạn huyết mạch, nhen nhóm thần hỏa, bước vào hàng Bán Thần đã là vô cùng khó khăn, so với việc đó, những Thần sinh ra đã là Thần như chúng ta, quả thật may mắn hơn."
"Nói như vậy, phàm thân muốn thành Thần là một con đường vô cùng khó đi?" Lorne khẽ cau mày.
"Nào chỉ khó đi, gần như rất ít người đi thông! Loại tồn tại đó cực kỳ hiếm hoi, có tính toán thì cũng chẳng qua vượt qua con số hai chữ số."
Hestia nghe vậy, bẻ ngón tay nghiêm túc nhắc lại.
Rồi để tránh Lorne đối diện mất đi tự tin, nàng lại chậm rãi giọng xuống, an ủi một lần nữa.
"Bất quá, một khi phàm thân đã vượt qua trùng trùng trở ngại, thành công bước ra một bước kia, thành tựu thường vượt qua đại đa số các Thần Linh trời sinh."
Thế là. . .
Lorne gật gật đầu, trong đầu nhớ lại những trường hợp tiếp tục thành thần mà mình biết.
Đại Lực Thần Hercules sức chiến đấu vô song, Thần y Asclepius có thể hồi sinh người chết, và Thần rượu Dionysus vốn không có trong lịch sử lại chen chân vào hàng mười hai chủ thần. . .
Những người từ phàm thân mà thành thần này, một khi đã bước ra một bước đó, cơ bản đều là Thần Linh đỉnh cao, thậm chí là Chủ Thần.
Và càng mơ tưởng đến tương lai, Lorne lại càng tò mò.
"Vậy rốt cuộc sự khác biệt giữa Bán Thần và Thần Linh là gì?"
"Bất tử!"
Hestia trịnh trọng trả lời, chợt cân nhắc rồi đưa ra lời bổ sung.
"Thực ra mà nói, chỉ là thân thể bất tử, linh hồn vẫn yếu ớt. Chỉ cần thần tính không diệt, bộ phận xem như vật dẫn, vật chứa của thần tính, có thể không ngừng tự phục hồi trong hoàn cảnh nhất định. Còn muốn giết một Thần Linh triệt để, liền trở nên khá phức tạp và khó khăn, thường cần có vũ khí mang đặc tính 【Thí Thần】, hoặc là thủ pháp đặc thù mới có thể làm được."
"Vậy Chủ Thần thì sao?"
"Bất hủ!"
Hestia vô ý thức trả lời, cũng tận tình kèm thêm phần bổ sung.
"Khi đó, cho dù là thân thể của họ, hay linh hồn cũng đều kết nối với bản nguyên của thế giới, sẽ không dễ dàng già yếu, không dễ dàng tử vong, cơ hồ không có sơ hở."
Nhưng lập tức, nữ thần bếp xua tay, kéo chủ đề quay về quỹ đạo.
"Những điều này là việc ngươi sẽ cần phải cân nhắc sau này, bây giờ ngươi chỉ cần suy nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành việc thăng cấp từ Bán Thần lên Thần Linh."
"Vậy ta phải làm như thế nào?"
"Dùng thần hỏa tôi luyện thần tính, rèn ra thần cách, cũng khắc họa lên pháp tắc thuộc về bản thân vào trong đó."
Nói ra phương pháp rồi, Hestia nghiêm túc nhìn Lorne trước mặt, từ tận đáy lòng mở miệng.
"Bất quá, trước đó, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên xác định rõ con đường mà mình muốn đi."
Sau một thoáng im lặng, vị nữ thần bếp mấp máy môi, nghiêm túc nhắc nhở.
"Nói thật, ta thấy thần quyền chiến tranh dù mạnh mẽ, nhưng phần lớn đã bị Athena và Ares chia cắt sạch sẽ. Coi như ngươi thành công thăng cấp, e rằng cũng chỉ có thể biến thành một trong những tùy tùng của bọn họ, khả năng này không phải là lựa chọn ưu tiên của ngươi."
Lorne nghe ra sự quan tâm và chân thành trong lời nói của Hestia, không khỏi nhíu mày trầm tư.
Đúng vậy, có Ares và Athena ở đó, thần quyền chiến tranh vốn không còn lại bao nhiêu, thêm vào việc các thần Olympus xuống trần gian trợ chiến cho các phe, thỉnh thoảng lại xí một mảng thần quyền liên quan đến chiến tranh, thứ này dù còn sót lại cũng chỉ là chút đồ ăn thừa canh cặn.
Hơn nữa, có quá nhiều Thần Linh đang nhòm ngó thần quyền chiến tranh, việc muốn phá đám cướp lấy chỉ sợ cũng cực kỳ nguy hiểm.
Đương nhiên, còn một điểm quan trọng nhất.
—— lựa chọn đôi khi còn quan trọng hơn cả cố gắng.
Nếu chọn một loại quyền năng mà bản thân không phù hợp, dù may mắn thăng cấp thành Thần Linh, cũng rất khó tiến thêm một bước, trở thành chủ thần.
Đừng nói chi đến việc tương lai hắn muốn thách thức, là vị thần vương Zeus kia.
Theo dòng suy nghĩ hỗn loạn, Lorne có chút mông lung, đứng trước ngã ba số phận, nhất thời không biết phải chọn lựa như thế nào.
"Không nghĩ ra?"
Hestia bên cạnh như nhận thấy được sự mờ mịt của Lorne, cười tủm tỉm đưa tay kéo hắn lại, rồi dắt hắn ra ban công, nhìn ngắm thành Knossos trong màn đêm.
"Hả..."
Lorne trong lòng khó hiểu, vô thức muốn hỏi lý do.
"Suỵt, đừng nóng vội, sắp đến rồi, nghe và nhìn cho kỹ..."
Hestia lập tức đưa tay ngăn lại, giọng nghiêm túc và trầm thấp. Có lẽ bị sự trịnh trọng này ảnh hưởng, Lorne ngoan ngoãn giữ im lặng, theo ánh mắt Hestia nhìn.
Trong màn đêm nặng nề, cả thành phố yên tĩnh như một đứa trẻ đã ngủ say.
Trên nền đất tối đen đó, chỉ có Olympus một mình khoác ánh sao, ngọn lửa thiêng bất diệt lặng lẽ cháy trong Chư Thần điện, biểu thị sự rực rỡ và huy hoàng vĩnh cửu.
Chỉ là —— sự vĩ đại đó quá xa vời với phàm nhân; sự cao thượng đó trống rỗng vô nghĩa; sự mạnh mẽ đó cũng chỉ phục vụ cho dục vọng cá nhân và tham vọng...
Dù bọn họ đã bước lên sự bất hủ và huy hoàng, nhưng chỉ là lớp nền lạnh lẽo cô độc của vũ trụ, ngàn năm, vạn năm vẫn không đổi.
Vậy thôi sao?
Trong lúc Lorne có chút thất vọng, mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên, tia nắng ban mai yếu ớt xé rách màn đêm, rọi xuống mặt đất.
Thành phố vốn chìm trong bóng tối, tựa như đứa trẻ khóc nhè, tỉnh dậy sau giấc ngủ trong tã lót.
Từng làn khói bếp bay lên từ các khu dân cư, trong không khí tràn ngập mùi cơm canh và tiếng cười đùa của trẻ con. Những người bán hàng rong bắt đầu dựng sạp, bày biện hàng hóa, lớn tiếng rao bán, mong chờ lợi nhuận trong ngày. Ngoài thành, người nông dân đang làm cỏ, phun thuốc cho từng dây nho, lau mồ hôi, mơ ước một vụ mùa bội thu sang năm. Tại bến cảng, những cánh buồm căng lên, ngư dân ra khơi tại vùng biển yên ả, ra sức thả lưới đánh bắt, khao khát món quà từ biển cả...
Thế giới vốn tĩnh mịch tẻ nhạt, giờ đây đã đầy ắp tiếng ồn ào náo nhiệt.
"So với Olympus lạnh lẽo, ta quả nhiên vẫn thích cuộc sống ở đây hơn..."
Hestia dựa vào ban công, cằm nhẵn nhụi khẽ nâng lên, nhìn những người đi lại trên đường, khuôn mặt tràn ngập nụ cười trong sáng.
"Có lẽ, đó cũng là lý do tại sao, ta chọn thần quyền bảo vệ gia đình, trở thành nữ thần bếp lò."
Trong lúc nói chuyện, một tiếng khóc trẻ con vang lên, từ một nhà sinh trong thành vọng lại.
"Sinh rồi! Nhà Cantanius hàng xóm có tiểu bảo bảo ra đời rồi! Mau mau, đi xem với ta, nói không chừng có thể được mấy miếng bánh ngọt!"
Hestia vui mừng, lập tức gọi Lorne, chạy vội xuống lầu, mong chờ được chia sẻ niềm vui một sinh mệnh mới ra đời.
Trên đường đi, nhìn những gương mặt quen thuộc, cùng dòng người rộn rã đổ về nhà sinh, Lorne như được lây lan, khóe môi dần cong lên.
Quy tắc vũ trụ vĩ đại hùng vĩ, sự huy hoàng rực rỡ của Chư Thần, nhưng những thứ đó xét cho cùng cũng chỉ là vật chết lạnh lẽo, tẻ nhạt vô dụng.
Mà sinh mệnh con người yếu ớt như cỏ lau, vẫn có thể dùng nhiệt huyết với cuộc sống đối đầu lại bất công và vô tình của cả thế giới, tìm thấy mồi lửa vui vẻ từ trong đêm đen khốn khổ.
Chư Thần dù mạnh hơn cũng chẳng qua là nô lệ của số phận, nhưng những sinh mệnh thực sự đáng được trân trọng không nên như thế!
Dù không sánh vai Chư Thần bất hủ, không có được sự kiên định của chân lý tuyệt đối, không nắm giữ sức mạnh bản nguyên, thì sinh mệnh cũng nên là độc nhất vô nhị, không có bất kỳ giới hạn nào, có thể dùng sức mạnh quyết định phương hướng sinh mệnh, xóa bỏ tất cả những khả năng.
Hắn là như thế, những người khác cũng vậy, cả thế giới đều nên như thế.
Bất luận là dị số không được chúc phúc, hay là phàm nhân nhỏ bé như kiến!
Nếu khả năng này Chư Thần không thể ban tặng, vậy thì để ta tự mình trao cho!
Lấy sự tận hưởng niềm vui cuộc sống để tôn vinh sinh mệnh, lấy sự không phân biệt sang hèn để biểu thị sự bình đẳng của sinh mệnh!
Ha ha ha ha ha, con người, sao mà ngắn ngủi, yếu đuối, phiền phức đến vậy, nhưng lại chưa bao giờ in dấu câu chuyện về cái chết và sự tuyệt vọng, mà ngược lại lại gánh vác tình yêu và hy vọng mà Chư Thần hằng mong.
Kẻ luôn đứng ngoài cuộc, cách một lớp màng với thế giới, thoải mái cong môi cười, nở nụ cười từ tận đáy lòng, thổ lộ tiếng cảm thán từ đáy lòng.
"Thật là vui sướng a, hãy ca ngợi, niềm vui của sinh mệnh này——!"
Lorne bước lên, chủ động nắm lấy bàn tay trước mặt, trong sự vui vẻ và ngạc nhiên của Hestia, cười lớn trên con đường rộng rãi, chạy về phía sự sống mới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận