Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 43: Mở cửa, đưa thức ăn ngoài! (4. 3 K) (length: 16693)

Cùng lúc đó, bên trong đường hầm dưới đất đen nhánh trơn trượt.
Lorne nhìn con đường trước mắt giống như mạng nhện thông suốt tứ phía cùng bóng dáng những anh hùng không thấy, giữa mày hơi nhíu lại.
Đều là người trưởng thành, mỗi người đều cần chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Hắn tuy là mục giả, nhưng không phải bảo mẫu, không có khả năng thay tất cả mọi người giải quyết hết mọi chuyện.
Nhưng những anh hùng mang dòng máu thần khác có thể lựa chọn bỏ qua, Hercules và song sinh Sparta lại liên quan đến việc hắn cùng Zeus tranh đoạt [thiên mệnh], không thể tùy tiện hao tổn ở đây.
Lorne lấy lại bình tĩnh, cảm giác như thủy triều tỏa ra xung quanh, tìm kiếm hơi thở của Hercules và song sinh Sparta.
Cũng may, trên người bọn họ có thánh y đặc chế của Thánh Vực, cho dù ở lòng đất tối tăm không ánh mặt trời này, Lorne vẫn có thể mơ hồ nhận biết được vị trí của hai người.
Chỉ có điều, giờ phút này hơi thở của bọn họ đang lẫn lộn trong một đám thần tính hắc ám bạo ngược, hiển nhiên đã giao chiến với Cự Linh dưới lòng đất, tình hình không mấy khả quan.
Lorne suy nghĩ nhiều cũng vô ích, lập tức phát động [dê rừng] thần tốc, hướng khu vực vị trí hai người bắn đi.
Nhưng mà, hắn vừa mới bước ra mấy chục mét, hoàn cảnh xung quanh lập tức thay đổi.
Bùn nhão đỏ đen trào ra trên mặt hồ, một khối lập phương màu đen nhánh biến ảo chập chờn, tự động vặn xoắn, đường vân ma pháp đỏ tươi ảm đạm lần lượt bò đầy toàn bộ bề mặt vật chứa màu đen.
Hơi thở tử vong, âm trầm, bạo ngược tràn ngập ra.
Đồng thời, thế giới tan hoang xuất hiện trong mắt Lorne: Bầu trời sao không còn tồn tại, thay vào đó là một vòng hình dạng thiên thể trống rỗng biên giới chảy tràn dòng bùn đen nhánh màu đỏ đen.
Vực sâu không ngừng trút xuống ác ý xuống mặt đất tàn tạ, tất cả tia sáng đều bị thôn phệ gần hết, bùn nhão đỏ đen trong hồ lật lên lật xuống, vô số xương khô và hài cốt nổi lên.
Trong số đó có tiên nữ Nymph cánh gãy, Titan thần quái vô tâm, vong cốt hoàng kim vặn vẹo và Cự Nhân Thanh Đồng bị chặt đầu...
"Khanh khách, có vẻ như có một vị khách không mời mà đến."
Trong tiếng cười như chuông bạc, một thiếu nữ quyến rũ đứng trên mặt hồ, đôi mắt màu hổ phách chớp động, hứng thú quan sát vị khách được mời đến thế giới chết chóc này, không kìm được liếm môi đỏ hồng, ánh mắt dần nóng bỏng.
"Ngươi thơm thật đấy..."
"Phập!"
Cây búa chiến vô danh vung chém, xẹt qua bóng tối bằng ánh chớp sắc lạnh, chém rụng hai cái đầu to lớn của Cự Linh.
Nhưng hai thân thể không đầu đó không hề đổ xuống, vết cắt nơi cổ phun ra ánh sáng thần thánh đỏ đen, dẫn dắt đầu lâu rơi xuống tự động trở về vết cắt.
Da thịt nhúc nhích một hồi, hai Cự Linh trong bóng tối trong nháy mắt hồi phục như ban đầu, giận dữ gầm lên, vung hai tay đầy đá cứng, tiếp tục tấn công kẻ địch đã giết chết chúng.
Hercules nhíu mày, dựa vào trực giác vượt mức bình thường, liên tục vung cây búa kiếm vô danh trong tay, chặn lại đợt công kích mãnh liệt của đám Cự Linh.
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc do kim loại va chạm nhau vang lên liên tiếp trong không gian chật hẹp, rung động đến nỗi đá vụn rơi xuống lộp bộp, cả hành lang lung lay sắp đổ.
Hai anh em Sparta chịu trách nhiệm mở đường quay lại, thấy cảnh tượng trước mắt và hơn chục anh hùng mang dòng máu thần bị thương xung quanh, sắc mặt trở nên âm trầm.
Trong cái sân nhà đặc biệt này, Cự Linh được mặt đất gia hộ, có thể liên tục hấp thụ thần tính đại địa, gần như là bất tử!
Ngược lại, các anh hùng phe người thường thức tỉnh các dòng máu khác nhau, sở hữu những thiên phú khác nhau, rất nhiều người không thể thích ứng với môi trường hắc ám dưới lòng đất. Bọn họ đối mặt với sự tấn công khó lường của Cự Linh, cùng khả năng tự phục hồi vượt mức bình thường, tử thương liên tục xảy ra, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Biện pháp tốt nhất là mau chóng rút khỏi khu vực nguy hiểm này, quay về mặt đất tập hợp lại, lợi dụng lợi thế phối hợp binh chủng sở trường của loài người để lật ngược thế yếu.
Nhưng vào thì dễ, ra mới khó.
Đường hầm lúc đến chẳng biết từ khi nào đã bị phong bế, con đường đã đi qua cũng hoàn toàn khác với ấn tượng.
Dường như lòng đất hắc ám này có sự sống, không ngừng biến đổi các con đường, muốn phối hợp với tộc Cự Linh, bao vây bọn họ ở đây.
Bây giờ, phiền phức rồi...
Hai anh em nhìn nhau, mày nhíu thành một đoàn, có chút thất vọng nhìn các đồng đội gà mờ bên cạnh.
Những anh hùng mang dòng máu thần liều lĩnh trước đó tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng cúi đầu, thành thật tụ tập bên cạnh anh em Sparta và Hercules, cố gắng tìm đường ra.
"Phía trước có gió!"
Một thần duệ Hermes chỉ vào một đường rẽ màu đen ở phía trước bên trái, hưng phấn nhắc nhở.
Có luồng không khí lưu động... vậy chẳng lẽ đó là con đường dẫn lên mặt đất?
Hai anh em do dự một lát, quay đầu lại thấy phía sau trong bóng tối, số lượng Cự Linh dường như càng lúc càng nhiều, cùng với Hercules dần có chút bất lực, đành cắn răng quát khẽ.
"Người bị thương nhẹ ở bên ngoài, người bị thương nặng ở bên trong, chú ý hai bên vách đá, đừng lại gần những thứ đó quá, đi!"
Hơn chục anh hùng mang dòng máu thần lúc này gật đầu, tự động tạo thành đội hình vững chắc, đi theo bước chân của anh em Sparta, tiến vào bên trong con đường đó.
Lúc đầu, những anh hùng đi vào lòng đất có tới hơn 30 người, nhưng sau khi trải qua mấy đợt đột kích của Cự Linh dưới lòng đất, họ đã hao tổn một phần ba số lượng.
Đã có những bài học đau thương như vậy, dù là anh hùng kiêu ngạo và lỗ mãng đến đâu, cũng biết lúc này phải làm sao để có tỷ lệ sống sót cao hơn.
Và thấy người đồng đội cuối cùng cũng tiến vào đường rẽ đó, Hercules chịu trách nhiệm yểm trợ giơ cánh tay quấn quanh ánh chớp vàng, đấm một cú vào vách đá bên cạnh.
"Ầm ầm!"
Kèm theo tiếng nổ trầm đục, đá vụn vỡ vụn rơi xuống lộp bộp, trong chớp mắt lấp đầy con đường, tạm thời ngăn chặn sự truy kích của đám Cự Linh.
Hercules thấy tình hình này, lại không hài lòng mà nhíu mày.
Hắn vốn định đập nát toàn bộ đường hầm, sức mạnh thần thánh được kích phát trên lý thuyết cũng đủ, nhưng hiệu quả đạt được lại khác xa so với dự đoán.
Dường như lòng đất hắc ám này có một sức mạnh nào đó che chắn sấm sét và ánh sao từ bầu trời, vô hình hạn chế sự phát huy của hắn.
Mẫu Thần Đất Gaia, ngài muốn thiên vị những mầm họa này sao?
Hercules thì thầm một tiếng, thấy đá vụn đổ sập trước mắt bắt đầu nhúc nhích chìm xuống, liên tục lại vung ra mấy búa, làm sụp đổ thêm đá vụn, dùng nó trì hoãn tốc độ truy kích của Cự Linh.
Lập tức, theo tiếng gọi của đồng đội, hắn quay đầu đuổi theo đội ngũ.
Và khi bóng dáng vạm vỡ đó cũng nhảy vào bên trong, lối rẽ lặng lẽ khép lại.
Trong bóng tối, anh em Sparta tín ngưỡng Apollo hóa thần tính thành nguồn sáng, chiếu sáng con đường phía trước, một thần duệ Hermes và một tín đồ Artemis chịu trách nhiệm tìm phương hướng và phòng bị nguy hiểm xung quanh.
Hercules chậm chân hơn một bước mà đuổi lên, thì lại không nể nang ai đứng ra tổ chức những thần duệ còn sức chiến đấu, bảo vệ hai cánh và cuối hàng, đề phòng Cự Linh tấn công bất ngờ.
Dường như e sợ đội hình nghiêm ngặt của các anh hùng, và sự dũng mãnh của Hercules, đám Cự Linh trong bóng tối chần chừ không tấn công.
Nhưng thời gian trôi đi, sự bình tĩnh kỳ dị này càng khiến cho hai anh em bất an hơn trong lòng.
"Phía trước có ánh sáng!"
Thần duệ Hermes dẫn đường phía trước hưng phấn hô lớn, mọi người vui mừng, theo tiếng chạy tới.
Và đi thêm chừng trăm mét nữa, tầm mắt mọi người mở ra một cách sáng sủa.
Một vùng hoang tàn rộng lớn trải dài hiện ra trước mắt, mười một tòa thần điện cao trăm mét được xây bằng đá núi lửa màu đen, đứng sừng sững trên khoáng dã, và quây quanh tòa tháp cao nhất theo hình tròn.
Tòa tháp cao cực lớn đó dường như khắc hình lưỡi liềm phát sáng, tỏa ra ánh sáng đỏ tươi trong bóng đêm.
Tương tự, trên mười một tòa thần điện xung quanh cũng khắc những biểu tượng cổ xưa tương tự, có biểu tượng đồng hồ cát đại diện cho thời gian, có biểu tượng sóng biển, có biểu tượng ngọn lửa ánh sáng, và biểu tượng quyển sách trí nhớ và cán cân công lý...
Chỉ là, những ký tự chứa thần tính này, có cái tỏa ra màu đỏ tươi hoạt bát, có cái tỏa ra màu u ám tĩnh mịch, có cái tỏa ra màu vàng óng chống đối.
Nhưng cho dù thế nào, chúng đều bị tập hợp ở đây theo cách này.
Ngọn lửa xanh trắng bùng lên từ vực sâu dường như thông đến Minh Phủ, trào dâng quanh mười một tòa thần điện, mười một ký tự thần linh lúc sáng lúc tối như chuỗi ngọc bị ép buộc xâu chuỗi, dưới lòng đất hắc ám cùng nhau cấu thành một vương miện đang cháy, bảo vệ tòa tháp cao ở trung tâm.
Trong vô hình, thần ý cổ xưa, hùng hồn, cuồng bạo ập tới, khiến các anh hùng mang dòng máu thần bước vào giống như đang ở dưới biển sâu hàng vạn mét và trong trời sao vô biên, hô hấp đình trệ, tư duy và hành động từng chút một bị lột bỏ.
"Coong!"
Cây búa kiếm vô danh đen nhánh hung hăng đập vào vách đá bên cạnh, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
"Tỉnh lại!"
Tiếng gầm như sư tử hống hét từ phía sau khiến mọi người chấn động cả thể xác và tinh thần, ý thức quay trở lại.
"Phía trước không thích hợp, mau rút lui về!"
Hercules tiếp tục cảnh báo lớn tiếng, tầm mắt nhìn về phía vùng cung điện đó lộ ra vẻ kiêng kị và kính sợ hiếm thấy.
Hắn nghe thầy Perseus nói qua, trước khi các vị thần Olympus thống trị thế giới, Titan vương Cronus, mới là vị vua duy nhất thống trị tất cả. Đồng thời, khác với thần vương Zeus bây giờ, sự độc tài của Cronus càng bá đạo hơn, bầu trời, mặt đất, Minh Phủ và biển cả, trên lý thuyết đều nằm trong quyền quản hạt của hắn.
Mười một vị Thần Chủ Titan còn lại đều phải nghe theo sự chi phối của hắn, như những viên minh châu tô điểm trên vương miện của hắn.
Mặc dù sau khi trải qua chiến tranh Titan, Cronus cùng với hệ thống các vị thần trên núi Othrys mà hắn đại diện đều đã không còn tồn tại, nhưng là một vị Thần Chủ bất tử, những chúa tể ngày xưa này vẫn có khả năng trở lại.
Mười một tòa thần điện bảo vệ tòa tháp cao trước mắt, cùng với mười một hoa văn thần linh đang nhấp nháy sáng tối trên đó khiến Hercules không khỏi nghĩ đến một khả năng nào đó.
Đám Cự Linh đang tiến hành một nghi lễ.
Một nghi lễ triệu hồi các Vị Thần Cổ xưa, nghênh đón Thần Vương Titan Cronus!
Nếu nơi này là sân nhà của nghi lễ, vậy thì bọn hắn...
Hercules nghĩ đến đây, lập tức giật mình, sắc mặt thay đổi kịch liệt.
"Đi, mau rời khỏi chỗ này!"
"Sao vậy?"
"Chúng ta mắc mưu rồi! Nơi này căn bản không phải lối ra mà là nơi tế lễ!"
Hercules nghiến răng trả lời, lập tức hít một hơi thật sâu, nhìn về phía khu kiến trúc dưới mặt đất nguy nga kia với vẻ âm trầm.
"Chúng ta là tế phẩm mà đám Cự Linh chuẩn bị để giải phóng Thần Cổ Titan!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi giật mình trong lòng.
Các vị Thần Titan trước đây bị chư thần Olympus đánh bại và phong ấn, còn họ là những anh hùng mang dòng máu thần, phần lớn mang huyết mạch của chư thần Olympus, hiển nhiên là tế phẩm tốt nhất để phá vỡ phong ấn.
Xuyên qua ánh sáng yếu từ cửa động, mấy thần duệ mắt sắc thấy hơn chục xác chết người khô máu ở trước thần điện Titan, mồ hôi lạnh trên trán ngay lập tức tuôn ra ròng ròng.
"Là những người đã chiến đấu và lạc đường trước kia!"
Thấy thảm cảnh của những đồng đội đã chết, một tràng tiếng nuốt nước bọt vang lên trong những người anh hùng, họ không dám nán lại thêm ở chỗ này, vội vàng quay người rút lui về phía sau.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mọi người phát hiện thông đạo lúc đến chẳng biết từ khi nào đã biến thành vách đá lạnh lẽo.
Đáng sợ hơn nữa là, trên vùng đất hoang dưới mặt đất phía sau truyền đến tiếng gầm rú của đất rung, mấy chục Cự Linh to lớn vạm vỡ hơn phá đất mà lên, mang theo đao đá và chùy lớn, nhe răng cười tiến đến.
"Đại Thần Zeus ơi, xin hãy ban ánh sáng oai nghiêm gia hộ cho con!"
Thấy đám Cự Linh đến gần, Hercules như thường lệ chặn hậu trang nghiêm đọc lời khấn, thúc đẩy thần tính và thần lực trong cơ thể đến cực hạn, đồng thời giơ cao cây búa kiếm vô danh trong tay, cánh tay phải mang theo ánh chớp trong nháy mắt vung ra chín lần.
Những tàn ảnh chồng chất xé rách không khí, xé rách mặt đất, chém về phía đám Cự Linh đang tiến đến.
"Đương đương đương đương!"
Nhưng cùng với từng tiếng va chạm kim loại vang lên, đám Cự Linh bị tấn công chỉ loạng choạng lùi lại mấy bước, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của các anh hùng đã đứng vững trở lại, vết thương nhàn nhạt trên thân thể và tứ chi lập tức khép lại, rồi lại tiếp tục cất bước tiến về vị trí sơn động của đám người.
Thấy ánh hào quang đỏ tươi bao trùm lên đám Cự Linh, cùng những hoa văn thần linh đồng bộ sáng lên trên thần điện Titan, trái tim Hercules chìm xuống đáy vực.
Được thần tính gia hộ, đám Cự Linh này đã nhận được sự đáp lại của Thần Titan.
"Bất tử!"
"Bất tử!!"
"Bất tử!!!"
Dưới sự chiếu rọi của hoa văn, khí thế của đám Cự Linh không ngừng tăng lên, phát ra tiếng hét cuồng nhiệt vang dội, cùng nhau xông tới, chuẩn bị lôi lũ cừu non đang trốn trong sơn động ra để hiến tế cho vị Thần Linh mà chúng phụng sự.
Trong tuyệt cảnh, các anh hùng lộ vẻ mặt hung tợn.
"Không để chúng ta sống yên ổn thì đám tạp chủng này cũng đừng hòng sung sướng!"
"Không sai, đằng nào cũng chết, liều với chúng!"
"Cùng nhau lên!"
Trong những tiếng hô hét liên tiếp, tiếng vũ khí rút ra khỏi vỏ vang lên không ngớt trong đám người, từng vệt hào quang thần tính lóe sáng, nhỏ bé như đom đóm, nhưng lại lấp lánh như sao trời.
Là anh hùng, họ có thể lỗ mãng, có thể ngạo mạn, có thể đạo đức kém, nhưng tuyệt đối không cho phép sự nhát gan nảy sinh trong lòng.
Trong thời đại tàn khốc này, nguy cơ tứ phía, mạng người nhỏ bé như hạt bụi.
Nhưng người dũng cảm chiến đấu, tự có phần thưởng của trời cao!
Từng ngọn lao bay ra, từng mũi tên ánh sáng bắn tới, từng chuôi đoản kiếm chém xuống, tất cả anh hùng không ai lùi bước, tất cả đều bộc phát hết dũng khí và sức mạnh.
Nhưng sau một hồi tiếng leng keng vang lên, đám Cự Linh không hề bị tổn hại.
Sự dũng cảm của kẻ yếu cuối cùng không thể nào bù đắp khoảng cách về thực lực.
Nhìn những chiếc chùy nặng nề rơi xuống và những lưỡi đao đá đang vung vẩy trước cửa hang, mọi người tuyệt vọng trong cõi chết, bộc phát trong sự tuyệt vọng, nhao nhao chọn cách đi ngược dòng, theo bước chân của Hercules và hai anh em sinh đôi, xông về phía thần điện Titan trên vùng đất hoang.
Nếu những Vị Thần Cổ xưa đó muốn bắt họ làm bánh, vậy thì trước tiên hãy đập nát cái mồm nanh của chúng đi!
Đám Cự Linh đầu tiên là ngây ra, lập tức tức giận, giơ vũ khí lên vung về phía lũ cừu non đang có ý định mạo phạm thần uy.
Và vào khoảnh khắc bóng tối che kín bầu trời hướng về phía bầy cừu, một giọng nói trầm thấp mơ hồ vang lên từ trong bóng tối.
"Cuối cùng cũng tìm được các ngươi..."
Sau một khắc, mái vòm phía trên thần điện Titan bị xé toạc, ngọn lửa thuần trắng rực cháy đổ xuống, dòng Aether mênh mông cuộn trào mãnh liệt tuôn ra.
Ba tên Cự Linh đứng mũi chịu sào bị ánh sáng đỏ trên người vùi lấp, thân thể trong nháy mắt hóa thành tro tàn, đến cả những thứ còn sót lại sau khi cháy cũng bị phân giải ngay lập tức, hoàn toàn mất đi khả năng tái sinh.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếp theo đó, ánh lửa trắng lóa bắn ra tứ phía, như mưa sao băng nặng hạt đánh vào đám Cự Linh ở gần.
"A a a a..."
Từng tên quái vật dưới đất bị ngọn lửa trắng lóa đánh trúng, như củi bị dầu nóng đổ vào bốc cháy dữ dội, trong nháy mắt da tróc thịt bong, nằm rạp xuống đất điên cuồng kêu thảm lăn lộn, cố dập tắt ngọn lửa đáng sợ đó.
"Còn không mau đi?!"
Hình ảnh một người mang cánh chim vàng, tay cầm cây trường thương hình cành cây khô chỉ vào lỗ thủng trên đỉnh đầu, lớn tiếng nhắc nhở.
Nhìn thấy cửa hang nối thẳng lên mặt đất dường như đang thu nhỏ lại, sự điên cuồng rút lui trong mắt mọi người, lòng run lên, vội vàng đỡ những đồng đội bên cạnh, phóng người bay ra khỏi vùng đất hoang dưới lòng đất quỷ dị này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận