Hy Lạp Mang Ác Nhân
Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 55: Thất đức Long nương bên trên lớn điểm (5. 2 K) (length: 19738)
Thấy rất nhiều Cự Linh in dấu lên văn tự của Old God, Thần Vương Cronus hài lòng gật đầu, ánh mắt có chút lấp lánh.
Tất cả đều có cái giá của nó, Thần Ma đều lấy máu tự.
Và sự hy sinh, mới có thể tạo nên vĩ đại.
Chuyện đã qua là như vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng sẽ như thế...
Âm thầm lẩm bẩm những lời đó trong lòng, Cronus cúi đầu nhìn về phía mấy Cự Linh cầm kiếm ngắn bằng vàng, ánh mắt lướt qua vệt máu đỏ vàng trên lưỡi kiếm, từ tốn mở miệng.
"Ta từ trên này cảm nhận được khí tức của đứa con gái yêu quý của ta —— Hera, các ngươi đã giao chiến với nàng?"
Kình thiên Titan Atlas nghe vậy, không khỏi giật mình.
Mặc dù mượn Thần khí Thí Thần do Thần Vương bệ hạ ban cho, bọn hắn đã thành công đánh trọng thương Thiên Hậu, nhưng sau đó, người phụ trách truy kích Prometheus lại để cho nàng trốn thoát.
Người em trai của hắn vừa được đám Old God giải cứu khỏi cực hình, còn chưa kịp lập công đã làm hỏng chuyện lớn, nếu nói thật ra, chắc chắn sẽ khiến Thần Vương bệ hạ bất mãn trong lòng.
Huống chi, trong cuộc chiến Titan, Prometheus còn đứng sai phe, cùng các tân thần Olympus quấy rối, điều này không nghi ngờ là một vết nhơ rất lớn.
Nếu Cronus thật sự truy cứu, không chừng sẽ mượn chuyện này để gây khó dễ.
Trong lúc Atlas đang nghĩ cách giúp em trai Prometheus, vua của Cự Linh Alcyoneus tiến lên một bước, đứng trước tế đàn ho khan giải thích.
"Bệ hạ, chúng ta tuy đã đánh trọng thương nàng, nhưng con Cự Long trăm đầu Ladon canh giữ thánh viên đã mang nàng đi."
Nói xong, vị vua Cự Linh này kín đáo liếc mắt đưa tình với Prometheus đang núp trong góc khuất.
Trước đây, khi Cronus hạch tội, đối phương đã giúp hắn giải vây.
Hiện tại, có qua có lại, xem như hắn trả ơn.
Lúc này, Titan kình thiên Atlas và những Cự Linh tham gia truy kích cũng phản ứng lại, nhao nhao lớn tiếng phụ họa.
"Đúng vậy, con rồng kia quá mạnh, một trăm đầu cùng lúc thi triển ma pháp, uy lực phát ra gần như san bằng cả ngọn núi."
"Hơn nữa, nó căn bản không ham chiến, chỉ tạo hỗn loạn rồi lập tức mang Hera bỏ chạy."
"Còn có ba Nymph có thể điều khiển thời tiết và mây ráng quấy rối, không thể phòng bị được."
Mặc dù để Hera chạy thoát, trách nhiệm của người dẫn đầu là Prometheus có vẻ lớn, nhưng nếu bị chỉ trích, những người cùng tham gia truy kích như họ cũng không thoát khỏi liên lụy.
Huống chi, vừa được tiên tri gia chiếu cố, dùng xong đồ ăn ngon trong thánh viên, tăng lên thần tính của mình, ít nhiều gì cũng phải qua lại, bảo vệ hắn một chút.
Nghe Cự Linh đồng thanh giải thích, Thần Vương Cronus quả nhiên không sinh nghi, trái lại gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, con gái cả của Typhon, nó là con thú có hình thể gần nhất với Ma Tổ, thực lực và tiềm năng không thể nghi ngờ."
"Hera được nó giúp đỡ đã trốn về biển hỗn mang. Biến cố của thánh viên sẽ không giấu được quá lâu, với nhân lực hiện tại của chúng ta, muốn đối phó cả Ladon và Hera, rồi bắt giữ chúng quả là có chút khó khăn. Tiếp theo phải làm gì, xin ngài chỉ thị."
Vua của Cự Linh Alcyoneus thuận thế hỏi, lấp liếm cho việc thả mất Hera.
Cronus cười nhạt một tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Nếu là dòng dõi Typhon, thì để Ma Tổ đích thân dạy dỗ vậy."
"Ý của ngài là..."
Vua của Cự Linh Alcyoneus gãi đầu, nhất thời có chút mơ hồ.
Cronus nheo mắt lại, đưa tay tóm lấy đám Ma Thú trong thánh viên, lúc nãy vừa được ăn tiệc bụng căng tròn, thần tính tràn đầy, bỗng nhiên khép chặt năm ngón tay.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Trong chớp mắt, không gian vặn vẹo sụp đổ, hàng trăm Ma Thú trong sân không kịp trở tay, máu bắn tung tóe, thịt xương nát vụn, từng vũng từng vũng chất lỏng màu đỏ sẫm văng xuống đất, vẽ thành một trận đồ ma pháp khổng lồ.
Nhìn thành quả của mình, Cronus phát ra tiếng cười lạnh âm trầm.
"Bạn cũ, hãy tỉnh dậy từ vực sâu, đến lúc cùng ta hưởng thụ ánh nắng trên mặt đất này rồi!"
Lập tức, trận đồ ma pháp màu máu bao trùm mặt đất nứt ra, tạo thành những cái miệng lớn nối thẳng vực sâu, nuốt chửng tất cả tàn chi, máu thịt của Ma Thú trên mặt đất.
"Rống!"
Màn sương máu đỏ đen dày đặc bốc lên trời, trăm âm hỗn tạp, khi thì như người nói, khi thì như tiếng bò rống, tiếng sư tử gầm, tiếng chó sủa, tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi.
Cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, các ma thú khắp núi đồi đều nằm rạp xuống đất run rẩy, không ngừng phát ra tiếng rên la.
Typhon, sinh ra ở nơi tiếp giáp giữa mặt đất và vực sâu Tartarus, con trai cuối cùng, kẻ thổi bạt hết thảy, cha của gió, tổ của trăm tỷ ma yêu quái vật, có 100 cái đầu rồng, miệng lưỡi đen kịt, mắt phun lửa, là một Cự Thần đáng sợ mà ngay cả tinh tú và mây mù cũng không thể sánh bằng.
Là thủy nguyên của huyết mạch thú, Ma Tổ này có quyền thống trị tuyệt đối đối với lũ ma chủng do nó sinh ra.
Thấy thần ý Typhon trỗi dậy, Cronus đưa tay tóm lấy con Độc Long ba đầu từ trên cây táo vàng lúc nãy, ném thẳng vào trận đồ ma pháp, cười sảng khoái mở miệng.
"Thân xác này, ngươi cứ tạm dùng."
Lập tức, màn sương máu đỏ đen dày đặc trong trận đồ ma pháp như thác lũ tìm được chỗ trút, điên cuồng đổ vào ba con Độc Long.
Nhưng thần tính mạnh mẽ và bá đạo đó rõ ràng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một con Độc Long nhỏ bé, dù nó đã dùng quả của thánh viên, hấp thụ một phần thần tính của mặt đất, trước mặt Ma Tổ Typhon vẫn yếu ớt như bùn.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Chỉ một lúc sau, ba con Độc Long giữa không trung phát ra tiếng gào thét thống khổ, vảy trên thân nổ tung từng lớp, để lộ da thịt và xương trắng không ngừng xé rách rồi tái tạo.
Đuôi rắn Chimera, cánh Sphinx, vảy Hydra liên tiếp mọc trên người ba con Độc Long, những chiếc gai xương liên tiếp đâm xuyên qua thân thể, tạo thành độ cong dữ tợn và sắc bén.
Trong nháy mắt, Ma Thú bị Ma Tổ Typhon ép xuống liền biến dạng hoàn toàn, các vị trí cơ thể đều đầy vết rách, chồng chất và vặn vẹo, thịt nát và vảy không ngừng rơi xuống, tựa như một cái xác không hồn bị chắp vá một cách thô bạo.
"Đồ bỏ đi!"
Trong miệng Độc Long phát ra tiếng hừ lạnh u ám, con ngươi đen dựng đứng nhìn xuống cơ thể không ngừng xé rách tái tạo và lũ thú đang run rẩy xung quanh, ánh mắt có chút bất mãn.
Cronus thấy vậy, cười nhạt mở miệng.
"Không cần nóng vội, đây chỉ là thân thể tạm thời, tìm được nàng, ngươi sẽ có thứ tốt hơn."
"Không sai!"
Độc Long nhếch môi, kéo ra một nụ cười lạnh âm trầm, lập tức xoay đầu dữ tợn, nhìn về phía vùng biển phía đông nam.
"Nàng là của ta!"
Dưới lời tuyên bố lạnh lẽo, Độc Long lập tức xòe đôi cánh Sphinx sau lưng, vỗ cánh tạo ra cơn gió lạnh buốt, thẳng đến một nơi nào đó trong biển hỗn mang mà đi.
Trong phút chốc, vô luận ma chủng trên đảo, hay Hải Thú trong nước đều như nghe thấy mệnh lệnh không thể kháng cự, nhao nhao bay lên trời xuống biển, hợp thành bầy thú che trời lấp đất, trùng trùng điệp điệp theo sau Độc Long.
Đến khi Ma Tổ Typhon và bầy thú dưới trướng tan biến ở cuối tầm mắt, đám Cự Linh trong thánh viên mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, kinh hãi nhìn Thần Vương Cronus đang đứng trên tế đàn.
Vừa ra tay đã tóm chết mấy trăm Ma Thú cấp cao trong thánh viên, đem thịt máu, thậm chí cả linh hồn của chúng hiến tế cho Typhon, nhờ vậy mà đánh thức Ma Tổ, thủ đoạn này có thể nói là vô cùng tàn bạo.
Hơn nữa, đám Ma Thú bị hiến tế này, dường như cũng là một phần trong hội nghị chia của ở thánh viên, đã hưởng không ít của ngon vật lạ mang thần tính của đại địa.
Cronus ra tay với chúng, hiển nhiên là để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo Cự Linh tộc không được tùy tiện tự ý quyết định.
Nếu không, đám Ma Thú bị tóm chết dễ dàng kia, có lẽ chính là tương lai của chúng.
Thấy đám Cự Linh trong thánh viên bị trấn nhiếp, nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng, Cronus rất hài lòng, lập tức nhìn về phía mặt biển mênh mông xa xăm, nhe răng cười.
"Typhon đã đi dẫn đường rồi, các ngươi cũng mau đuổi theo đi, ta rất muốn được gần gũi với con gái yêu của mình đấy."
Chứng kiến một mặt tàn nhẫn của vị Titan thần vương này, đám Cự Linh tại chỗ nào dám không theo, vội vàng đứng dậy, thu vén hết tài nguyên cuối cùng trong thánh viên, sau đó hoặc xuống biển, hoặc lên không, trùng trùng điệp điệp đuổi theo Typhon và bầy thú.
Cùng lúc đó, biển Hỗn Mang, một hang động bí ẩn ở một hòn đảo hoang vô danh nào đó.
Ba tiên nữ Nymph nhấm nháp những trái chua trong tay, đôi cánh trong suốt cụp xuống như trái cà dũ do sương muối đánh, mệt mỏi ngồi xổm trước cửa hang, không khỏi bắt đầu nhớ nhung dòng suối trong lành thơm ngọt trong thánh viên.
Nếu không phải vì những con Cự Linh và Ma Thú chết tiệt kia, chắc hẳn giờ này các nàng vẫn còn ở trong thánh viên tưới hoa trồng thuốc, hưởng thụ những ngày tháng thanh nhàn.
Sau khi oán thán xong, ba tiên nữ Nymph quay đầu nhìn về phía Thiên Hậu Hera đang ngồi bệt trong động, trong mắt không khỏi tràn ngập lo lắng và bất an.
Lần này, Cự Linh và Ma Thú nổi loạn không chỉ có mưu đồ từ trước, trên tay còn có thần khí Thí Thần có thể tổn thương linh hồn. Nữ chủ nhân của họ vì bảo vệ con gái Hebe mà lơ là, bị thần khí Thí Thần đánh trọng thương.
Mặc dù vào thời khắc mấu chốt, trăm đầu Cự Long Ladon đuổi tới, chọn đứng về phía các nàng, đưa các nàng rời khỏi nơi nguy hiểm, nhưng nữ chủ nhân Hera vì bị thần cụ Thí Thần gây thương tích nên sức chiến đấu giảm đi nhiều, đến tận bây giờ vết thương vẫn không có dấu hiệu lành lại.
Vùng bụng nàng thi thoảng lại rách toạc ra, rỉ ra từng vệt máu thần đỏ vàng, đó là bằng chứng rõ ràng nhất.
Hô...
Không biết bao lâu, trong hang động, Hera từ từ mở mắt, thở ra hơi đục trong lồng ngực, nhíu mày nhìn xuống bụng dưới đang âm ỉ đau nhức.
Muốn loại bỏ ảnh hưởng của thần cụ Thí Thần, quả nhiên không dễ dàng như vậy.
Huống chi, bên trong những thanh kiếm ngắn bằng vàng của đám Cự Linh Thủ kia, dường như còn được rót thêm sức mạnh của Titan Old God.
Bọn lão bất tử này thật biết cách hành hạ!
Hera thầm rủa một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt biển mênh mông, trong lòng dâng lên nỗi lo thầm kín, khẽ thì thào.
"Đã lâu như vậy rồi, không biết cái con nhãi ranh kia thế nào, có chạy thoát không, có gặp được người kia không..."
"Lo cho nó còn không bằng lo cho chính ngươi đi, tình cảnh của chúng ta so với Hebe nguy hiểm hơn nhiều."
Giọng hừ lạnh không vui vang lên từ trong bóng tối, một thiếu nữ có mái tóc dài màu trắng bạc, con ngươi vàng dựng dọc như rắn, trên lưng mọc đôi cánh dơi, phía sau kéo theo chiếc đuôi rồng, bước ra khỏi bóng tối, cầm một thứ màu vàng chói ném cho Hera đang ngồi dưới đất dưỡng thương.
"Ăn cái này trước đi, chờ đến lúc chạm mặt bọn chúng lần nữa, ta chưa chắc đã lo được cho ngươi."
"Quả táo vàng?"
Hera ngớ người, có chút lạ lùng nhìn Cự Long Ladon trăm đầu trước mặt, giờ đã hóa thành hình người.
"Khục, nhặt... nhặt được trên đất."
Ladon ho khan giải thích, vô thức liếc nhìn chỗ khác.
Thấy phản ứng của con rồng này, Hera lắc đầu, không nói gì thêm, há miệng cắn vào quả táo vàng.
Thịt quả ngọt lịm vừa vào miệng đã hóa thành dòng thần chất chứa đầy sinh lực và thần tính đại địa, tuôn chảy vào khắp tứ chi, toàn thân nàng.
Ngay lập tức, thần tính khô cạn trong cơ thể được tẩm bổ, vết thương rách toạc do Thí Thần thần cụ cũng dần có dấu hiệu khép lại, thậm chí trên khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng thêm chút hồng hào khỏe mạnh.
Không thể không nói, quả táo vàng ẩn chứa đặc tính 【bất hủ】, chắc chắn là thuốc bổ thượng hạng chữa trị thương tích sinh mệnh.
"Ực ực..."
Trong lúc Hera tự mình chữa thương, bên tai nàng văng vẳng tiếng nuốt nước miếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo tiếng, thấy ba nàng Nymph đang bưng quả dại chua chát ở cửa hang, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, hay nói đúng hơn là quả táo vàng trên tay nàng.
Mấy nàng Nymph bĩu môi nhỏ nhắn, đôi mắt lộ rõ vẻ thèm khát.
"Muốn ăn không?"
Hera bật cười, đưa tay chia đôi quả táo vàng, ném nửa chưa bị cắn cho ba nàng Nymph ở cửa hang.
"Nửa này cho các ngươi, cầm lấy đi."
Nhìn nửa quả táo vàng rơi vào tay mình, ba nàng Nymph có chút thụ sủng nhược kinh.
"Đây là đồ ngài dùng để chữa thương, lại cho chúng ta..."
"Ta bị thương nặng quá, thần cụ Thí Thần do Old God tạo ra lại đặc biệt nhắm vào thần tính mới, chỉ một quả táo vàng chỉ có thể làm dịu bớt ảnh hưởng của vết thương, ăn thêm hay bớt một cái cũng không khác biệt mấy."
Hera cười nhạt mở lời, rồi dịu dàng nhìn ba cô bé cánh bị thương, mặt mày lem luốc.
"Ngược lại là các ngươi, vì tạo điều kiện cho ta và Ladon thoát thân, cũng tốn sức không ít, càng cần phải bồi bổ."
Nghe được chủ nhân an ủi, ba nàng Nymph không khỏi ổn định tâm thần, vui vẻ chia nhau nửa quả táo vàng, ngươi một miếng ta một miếng rất nhanh đã nuốt trọn loại thần thực thơm ngọt này vào bụng, đến cả cuống và nước quả cũng không bỏ sót.
Thấy ba nàng Nymph vẫn còn thòm thèm, Hera dứt khoát đưa nốt nửa còn lại.
Ba nàng Nymph định cự tuyệt, nhưng cuối cùng không thắng nổi con sâu thèm trong bụng, vừa xấu hổ vừa kích động đón nhận món quà từ chủ nhân.
"Ngươi hình như thay đổi nhiều?"
Ladon dựa vào cột đá trong hang, nghiêng đầu quan sát Thiên Hậu, người mà nàng thấy có chút khó hiểu.
Trong trí nhớ, người phụ nữ này trước đây chưa từng khoan dung độ lượng gì, suốt ngày mang bộ dạng thù hận, ngày ngày chỉ nghĩ cách làm sao chơi chết mấy cô tiểu tam cùng đám con riêng.
Sao lâu ngày không gặp, nàng bỗng đổi tính vậy? Không những xả thân đoạn hậu, đưa tiễn con gái của mình, mà còn tùy tiện chia quả táo vàng trân quý cho ba con nhóc, thực sự như biến thành người khác.
"Không có thứ gì là đã thành hình thì không thay đổi, Thần cũng vậy thôi."
Hera cười nhạt trả lời, trên mặt dù dính chút bụi bặm và vết máu, nhưng sự điềm tĩnh và tao nhã ngược lại càng thêm dày đặc, như một bà mẹ hiền từ nhân hậu.
"Sau khi làm theo lời hắn buông bỏ những chấp niệm kia, ta mới phát hiện ra những gì mình vốn có, và có thể đạt được, dường như còn nhiều hơn thế."
"Hắn? Hắn là ai?"
Ladon trố mắt nhìn, có chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, khiến cho một oán phụ suốt ngày căm hận như Hera, trở thành bộ dạng bây giờ?
"Một cậu nhóc thú vị, một người rất quan trọng đối với ta..."
Hera nhẹ giọng thì thầm, trong mắt thoáng hiện một chút hồi ức, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Hứ, nói cũng như không..."
Ladon mặt đen lại buột miệng một câu, rồi đưa tay về phía Hera.
"Cầm lấy đi, đừng có tặng cho ai nữa."
Cảm giác quen thuộc cùng hình dáng vừa rơi vào lòng bàn tay, Hera cúi đầu nhìn, phát hiện lại là một quả táo vàng, không khỏi cong môi, bất lực nhìn Ladon trước mắt.
"Thứ này ngươi giấu bao nhiêu thế?"
"Nhặt..."
"Vậy ngươi nhặt được bao nhiêu?"
"Ba cái, một cái ta dùng trên đường để khôi phục thể lực, còn lại hai cái cả ở đây."
Ladon tức giận trả lời, luyến tiếc nhìn hai quả táo vàng mình đã dâng hiến.
Dù nàng và tên trộm cướp đến từ tổ chức giáo đồ kia đã hùn vốn làm một vố lớn, nhưng số táo vàng mà nàng chia được cũng chẳng đáng là bao, một trăm cái đầu coi như mỗi miệng một quả, cũng đã gần hết chỗ tích trữ rồi, hai quả này thực sự là số nàng cất giấu tận răng còn sót lại.
Sớm biết giáo đồ và Ma Thú Cự Linh kia cướp của nhau sạch trơn, nàng đã đem tất cả táo vàng trên cây hái hết rồi!
Tốt nhất, là đào cả cây đi!
Không dưng bỏ lỡ một cơ hội kiếm bộn như vậy, đúng là quá lỗ.
Nghĩ đến đây, Ladon nhìn Hera đang bưng quả táo vàng với vẻ bất lực, nghiêm túc nhắc nhở.
"Ngươi phải trả cho ta! Ăn một quả, còn hai...ba... không... 10 quả!"
"..."
Hera đang đưa quả táo vàng lên miệng, bỗng nhiên không nói nên lời.
Ăn đồ của mình, tại sao lại còn phải trả nợ? Hơn nữa còn là vay nặng lãi?
Bất quá, nghĩ đến đây là đầu rồng, tham lam là bản tính, cộng thêm việc vừa mới giúp đỡ mình, Hera đành bất đắc dĩ gật đầu, chấp nhận bản khế ước cho vay có thể gọi là nhục nhã này.
Nghe được khoản tổn thất của mình không những được bù lại, thậm chí còn kiếm lời được trong tương lai, Ladon ngay lập tức mặt mày hớn hở, ngay cả ánh mắt nhìn Hera cũng trở nên hiền hòa thân thiết.
"Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ không để chúng động đến một sợi lông của ngươi!"
Hera trong lòng ấm áp, vừa định mở lời, Ladon nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích và mong chờ.
"Dù sao, ngươi còn nợ ta 30 quả táo vàng chưa trả đấy nhé!"
"..."
Sắc mặt Hera tối sầm, trong lòng oán thầm.
Hóa ra sự quan tâm kia là để moi móc lợi ích từ mình à?
Mà khế ước tính là 20 quả mà? Sao lại thành 30 rồi?
Chẳng lẽ ngươi còn tính cả phần mình đã ăn lên đầu ta à?
Dưới sự nhìn chăm chú đầy bất lực của một chủ nợ, khổ chủ kiêm chủ nhân cũ, một con rồng tham lam bỗng cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng rồi bước ra phía cửa hang.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem tình hình bên ngoài thế nào."
Con nhãi này...
Hera lắc đầu, nuốt quả táo vàng vào bụng, đang chuẩn bị hấp thụ thần tính và sinh lực chứa trong đó, thì bầu trời bên ngoài hang đã bị một ánh sáng đỏ tươi bao phủ.
"Nằm xuống!"
Ladon vừa bước ra cửa hang, con ngươi chợt co rút, nhanh chóng biến về hình dạng nguyên bản trăm đầu Cự Long, lùi lại vào trong hang, che chở ba nàng Nymph và Hera dưới thân mình.
"Ầm ầm!"
Sau một khắc, luồng ánh sáng chói lóa từ trên trời giáng thẳng xuống, dư âm của vụ nổ lan ra bốn phía, khiến lửa bùng lên, mảnh vụn gỗ, đất đá bay tán loạn, tiếng đá nhọn vỡ vụn vang không dứt bên tai, cả cái hang động bị san bằng hơn phân nửa.
Theo màn bụi mù tan đi, Ladon run cánh, hất những mảnh đá vụn trên người, ngẩng đầu nhìn đám thú chằng chịt trên mặt biển và bầu trời, cùng với ba đầu Độc Long cầm đầu, thứ mang đến cho nàng nỗi sợ hãi và áp lực không lý giải được, trong đầu hiện ra một hình ảnh đáng sợ bị ký ức vùi lấp đã lâu.
—— Ma Tổ, Typhon!..
Tất cả đều có cái giá của nó, Thần Ma đều lấy máu tự.
Và sự hy sinh, mới có thể tạo nên vĩ đại.
Chuyện đã qua là như vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng sẽ như thế...
Âm thầm lẩm bẩm những lời đó trong lòng, Cronus cúi đầu nhìn về phía mấy Cự Linh cầm kiếm ngắn bằng vàng, ánh mắt lướt qua vệt máu đỏ vàng trên lưỡi kiếm, từ tốn mở miệng.
"Ta từ trên này cảm nhận được khí tức của đứa con gái yêu quý của ta —— Hera, các ngươi đã giao chiến với nàng?"
Kình thiên Titan Atlas nghe vậy, không khỏi giật mình.
Mặc dù mượn Thần khí Thí Thần do Thần Vương bệ hạ ban cho, bọn hắn đã thành công đánh trọng thương Thiên Hậu, nhưng sau đó, người phụ trách truy kích Prometheus lại để cho nàng trốn thoát.
Người em trai của hắn vừa được đám Old God giải cứu khỏi cực hình, còn chưa kịp lập công đã làm hỏng chuyện lớn, nếu nói thật ra, chắc chắn sẽ khiến Thần Vương bệ hạ bất mãn trong lòng.
Huống chi, trong cuộc chiến Titan, Prometheus còn đứng sai phe, cùng các tân thần Olympus quấy rối, điều này không nghi ngờ là một vết nhơ rất lớn.
Nếu Cronus thật sự truy cứu, không chừng sẽ mượn chuyện này để gây khó dễ.
Trong lúc Atlas đang nghĩ cách giúp em trai Prometheus, vua của Cự Linh Alcyoneus tiến lên một bước, đứng trước tế đàn ho khan giải thích.
"Bệ hạ, chúng ta tuy đã đánh trọng thương nàng, nhưng con Cự Long trăm đầu Ladon canh giữ thánh viên đã mang nàng đi."
Nói xong, vị vua Cự Linh này kín đáo liếc mắt đưa tình với Prometheus đang núp trong góc khuất.
Trước đây, khi Cronus hạch tội, đối phương đã giúp hắn giải vây.
Hiện tại, có qua có lại, xem như hắn trả ơn.
Lúc này, Titan kình thiên Atlas và những Cự Linh tham gia truy kích cũng phản ứng lại, nhao nhao lớn tiếng phụ họa.
"Đúng vậy, con rồng kia quá mạnh, một trăm đầu cùng lúc thi triển ma pháp, uy lực phát ra gần như san bằng cả ngọn núi."
"Hơn nữa, nó căn bản không ham chiến, chỉ tạo hỗn loạn rồi lập tức mang Hera bỏ chạy."
"Còn có ba Nymph có thể điều khiển thời tiết và mây ráng quấy rối, không thể phòng bị được."
Mặc dù để Hera chạy thoát, trách nhiệm của người dẫn đầu là Prometheus có vẻ lớn, nhưng nếu bị chỉ trích, những người cùng tham gia truy kích như họ cũng không thoát khỏi liên lụy.
Huống chi, vừa được tiên tri gia chiếu cố, dùng xong đồ ăn ngon trong thánh viên, tăng lên thần tính của mình, ít nhiều gì cũng phải qua lại, bảo vệ hắn một chút.
Nghe Cự Linh đồng thanh giải thích, Thần Vương Cronus quả nhiên không sinh nghi, trái lại gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, con gái cả của Typhon, nó là con thú có hình thể gần nhất với Ma Tổ, thực lực và tiềm năng không thể nghi ngờ."
"Hera được nó giúp đỡ đã trốn về biển hỗn mang. Biến cố của thánh viên sẽ không giấu được quá lâu, với nhân lực hiện tại của chúng ta, muốn đối phó cả Ladon và Hera, rồi bắt giữ chúng quả là có chút khó khăn. Tiếp theo phải làm gì, xin ngài chỉ thị."
Vua của Cự Linh Alcyoneus thuận thế hỏi, lấp liếm cho việc thả mất Hera.
Cronus cười nhạt một tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Nếu là dòng dõi Typhon, thì để Ma Tổ đích thân dạy dỗ vậy."
"Ý của ngài là..."
Vua của Cự Linh Alcyoneus gãi đầu, nhất thời có chút mơ hồ.
Cronus nheo mắt lại, đưa tay tóm lấy đám Ma Thú trong thánh viên, lúc nãy vừa được ăn tiệc bụng căng tròn, thần tính tràn đầy, bỗng nhiên khép chặt năm ngón tay.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Trong chớp mắt, không gian vặn vẹo sụp đổ, hàng trăm Ma Thú trong sân không kịp trở tay, máu bắn tung tóe, thịt xương nát vụn, từng vũng từng vũng chất lỏng màu đỏ sẫm văng xuống đất, vẽ thành một trận đồ ma pháp khổng lồ.
Nhìn thành quả của mình, Cronus phát ra tiếng cười lạnh âm trầm.
"Bạn cũ, hãy tỉnh dậy từ vực sâu, đến lúc cùng ta hưởng thụ ánh nắng trên mặt đất này rồi!"
Lập tức, trận đồ ma pháp màu máu bao trùm mặt đất nứt ra, tạo thành những cái miệng lớn nối thẳng vực sâu, nuốt chửng tất cả tàn chi, máu thịt của Ma Thú trên mặt đất.
"Rống!"
Màn sương máu đỏ đen dày đặc bốc lên trời, trăm âm hỗn tạp, khi thì như người nói, khi thì như tiếng bò rống, tiếng sư tử gầm, tiếng chó sủa, tiếng sấm rền vang vọng khắp nơi.
Cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, các ma thú khắp núi đồi đều nằm rạp xuống đất run rẩy, không ngừng phát ra tiếng rên la.
Typhon, sinh ra ở nơi tiếp giáp giữa mặt đất và vực sâu Tartarus, con trai cuối cùng, kẻ thổi bạt hết thảy, cha của gió, tổ của trăm tỷ ma yêu quái vật, có 100 cái đầu rồng, miệng lưỡi đen kịt, mắt phun lửa, là một Cự Thần đáng sợ mà ngay cả tinh tú và mây mù cũng không thể sánh bằng.
Là thủy nguyên của huyết mạch thú, Ma Tổ này có quyền thống trị tuyệt đối đối với lũ ma chủng do nó sinh ra.
Thấy thần ý Typhon trỗi dậy, Cronus đưa tay tóm lấy con Độc Long ba đầu từ trên cây táo vàng lúc nãy, ném thẳng vào trận đồ ma pháp, cười sảng khoái mở miệng.
"Thân xác này, ngươi cứ tạm dùng."
Lập tức, màn sương máu đỏ đen dày đặc trong trận đồ ma pháp như thác lũ tìm được chỗ trút, điên cuồng đổ vào ba con Độc Long.
Nhưng thần tính mạnh mẽ và bá đạo đó rõ ràng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của một con Độc Long nhỏ bé, dù nó đã dùng quả của thánh viên, hấp thụ một phần thần tính của mặt đất, trước mặt Ma Tổ Typhon vẫn yếu ớt như bùn.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Chỉ một lúc sau, ba con Độc Long giữa không trung phát ra tiếng gào thét thống khổ, vảy trên thân nổ tung từng lớp, để lộ da thịt và xương trắng không ngừng xé rách rồi tái tạo.
Đuôi rắn Chimera, cánh Sphinx, vảy Hydra liên tiếp mọc trên người ba con Độc Long, những chiếc gai xương liên tiếp đâm xuyên qua thân thể, tạo thành độ cong dữ tợn và sắc bén.
Trong nháy mắt, Ma Thú bị Ma Tổ Typhon ép xuống liền biến dạng hoàn toàn, các vị trí cơ thể đều đầy vết rách, chồng chất và vặn vẹo, thịt nát và vảy không ngừng rơi xuống, tựa như một cái xác không hồn bị chắp vá một cách thô bạo.
"Đồ bỏ đi!"
Trong miệng Độc Long phát ra tiếng hừ lạnh u ám, con ngươi đen dựng đứng nhìn xuống cơ thể không ngừng xé rách tái tạo và lũ thú đang run rẩy xung quanh, ánh mắt có chút bất mãn.
Cronus thấy vậy, cười nhạt mở miệng.
"Không cần nóng vội, đây chỉ là thân thể tạm thời, tìm được nàng, ngươi sẽ có thứ tốt hơn."
"Không sai!"
Độc Long nhếch môi, kéo ra một nụ cười lạnh âm trầm, lập tức xoay đầu dữ tợn, nhìn về phía vùng biển phía đông nam.
"Nàng là của ta!"
Dưới lời tuyên bố lạnh lẽo, Độc Long lập tức xòe đôi cánh Sphinx sau lưng, vỗ cánh tạo ra cơn gió lạnh buốt, thẳng đến một nơi nào đó trong biển hỗn mang mà đi.
Trong phút chốc, vô luận ma chủng trên đảo, hay Hải Thú trong nước đều như nghe thấy mệnh lệnh không thể kháng cự, nhao nhao bay lên trời xuống biển, hợp thành bầy thú che trời lấp đất, trùng trùng điệp điệp theo sau Độc Long.
Đến khi Ma Tổ Typhon và bầy thú dưới trướng tan biến ở cuối tầm mắt, đám Cự Linh trong thánh viên mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, kinh hãi nhìn Thần Vương Cronus đang đứng trên tế đàn.
Vừa ra tay đã tóm chết mấy trăm Ma Thú cấp cao trong thánh viên, đem thịt máu, thậm chí cả linh hồn của chúng hiến tế cho Typhon, nhờ vậy mà đánh thức Ma Tổ, thủ đoạn này có thể nói là vô cùng tàn bạo.
Hơn nữa, đám Ma Thú bị hiến tế này, dường như cũng là một phần trong hội nghị chia của ở thánh viên, đã hưởng không ít của ngon vật lạ mang thần tính của đại địa.
Cronus ra tay với chúng, hiển nhiên là để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo Cự Linh tộc không được tùy tiện tự ý quyết định.
Nếu không, đám Ma Thú bị tóm chết dễ dàng kia, có lẽ chính là tương lai của chúng.
Thấy đám Cự Linh trong thánh viên bị trấn nhiếp, nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn thẳng, Cronus rất hài lòng, lập tức nhìn về phía mặt biển mênh mông xa xăm, nhe răng cười.
"Typhon đã đi dẫn đường rồi, các ngươi cũng mau đuổi theo đi, ta rất muốn được gần gũi với con gái yêu của mình đấy."
Chứng kiến một mặt tàn nhẫn của vị Titan thần vương này, đám Cự Linh tại chỗ nào dám không theo, vội vàng đứng dậy, thu vén hết tài nguyên cuối cùng trong thánh viên, sau đó hoặc xuống biển, hoặc lên không, trùng trùng điệp điệp đuổi theo Typhon và bầy thú.
Cùng lúc đó, biển Hỗn Mang, một hang động bí ẩn ở một hòn đảo hoang vô danh nào đó.
Ba tiên nữ Nymph nhấm nháp những trái chua trong tay, đôi cánh trong suốt cụp xuống như trái cà dũ do sương muối đánh, mệt mỏi ngồi xổm trước cửa hang, không khỏi bắt đầu nhớ nhung dòng suối trong lành thơm ngọt trong thánh viên.
Nếu không phải vì những con Cự Linh và Ma Thú chết tiệt kia, chắc hẳn giờ này các nàng vẫn còn ở trong thánh viên tưới hoa trồng thuốc, hưởng thụ những ngày tháng thanh nhàn.
Sau khi oán thán xong, ba tiên nữ Nymph quay đầu nhìn về phía Thiên Hậu Hera đang ngồi bệt trong động, trong mắt không khỏi tràn ngập lo lắng và bất an.
Lần này, Cự Linh và Ma Thú nổi loạn không chỉ có mưu đồ từ trước, trên tay còn có thần khí Thí Thần có thể tổn thương linh hồn. Nữ chủ nhân của họ vì bảo vệ con gái Hebe mà lơ là, bị thần khí Thí Thần đánh trọng thương.
Mặc dù vào thời khắc mấu chốt, trăm đầu Cự Long Ladon đuổi tới, chọn đứng về phía các nàng, đưa các nàng rời khỏi nơi nguy hiểm, nhưng nữ chủ nhân Hera vì bị thần cụ Thí Thần gây thương tích nên sức chiến đấu giảm đi nhiều, đến tận bây giờ vết thương vẫn không có dấu hiệu lành lại.
Vùng bụng nàng thi thoảng lại rách toạc ra, rỉ ra từng vệt máu thần đỏ vàng, đó là bằng chứng rõ ràng nhất.
Hô...
Không biết bao lâu, trong hang động, Hera từ từ mở mắt, thở ra hơi đục trong lồng ngực, nhíu mày nhìn xuống bụng dưới đang âm ỉ đau nhức.
Muốn loại bỏ ảnh hưởng của thần cụ Thí Thần, quả nhiên không dễ dàng như vậy.
Huống chi, bên trong những thanh kiếm ngắn bằng vàng của đám Cự Linh Thủ kia, dường như còn được rót thêm sức mạnh của Titan Old God.
Bọn lão bất tử này thật biết cách hành hạ!
Hera thầm rủa một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt biển mênh mông, trong lòng dâng lên nỗi lo thầm kín, khẽ thì thào.
"Đã lâu như vậy rồi, không biết cái con nhãi ranh kia thế nào, có chạy thoát không, có gặp được người kia không..."
"Lo cho nó còn không bằng lo cho chính ngươi đi, tình cảnh của chúng ta so với Hebe nguy hiểm hơn nhiều."
Giọng hừ lạnh không vui vang lên từ trong bóng tối, một thiếu nữ có mái tóc dài màu trắng bạc, con ngươi vàng dựng dọc như rắn, trên lưng mọc đôi cánh dơi, phía sau kéo theo chiếc đuôi rồng, bước ra khỏi bóng tối, cầm một thứ màu vàng chói ném cho Hera đang ngồi dưới đất dưỡng thương.
"Ăn cái này trước đi, chờ đến lúc chạm mặt bọn chúng lần nữa, ta chưa chắc đã lo được cho ngươi."
"Quả táo vàng?"
Hera ngớ người, có chút lạ lùng nhìn Cự Long Ladon trăm đầu trước mặt, giờ đã hóa thành hình người.
"Khục, nhặt... nhặt được trên đất."
Ladon ho khan giải thích, vô thức liếc nhìn chỗ khác.
Thấy phản ứng của con rồng này, Hera lắc đầu, không nói gì thêm, há miệng cắn vào quả táo vàng.
Thịt quả ngọt lịm vừa vào miệng đã hóa thành dòng thần chất chứa đầy sinh lực và thần tính đại địa, tuôn chảy vào khắp tứ chi, toàn thân nàng.
Ngay lập tức, thần tính khô cạn trong cơ thể được tẩm bổ, vết thương rách toạc do Thí Thần thần cụ cũng dần có dấu hiệu khép lại, thậm chí trên khuôn mặt tái nhợt của nàng cũng thêm chút hồng hào khỏe mạnh.
Không thể không nói, quả táo vàng ẩn chứa đặc tính 【bất hủ】, chắc chắn là thuốc bổ thượng hạng chữa trị thương tích sinh mệnh.
"Ực ực..."
Trong lúc Hera tự mình chữa thương, bên tai nàng văng vẳng tiếng nuốt nước miếng.
Nàng ngẩng đầu nhìn theo tiếng, thấy ba nàng Nymph đang bưng quả dại chua chát ở cửa hang, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, hay nói đúng hơn là quả táo vàng trên tay nàng.
Mấy nàng Nymph bĩu môi nhỏ nhắn, đôi mắt lộ rõ vẻ thèm khát.
"Muốn ăn không?"
Hera bật cười, đưa tay chia đôi quả táo vàng, ném nửa chưa bị cắn cho ba nàng Nymph ở cửa hang.
"Nửa này cho các ngươi, cầm lấy đi."
Nhìn nửa quả táo vàng rơi vào tay mình, ba nàng Nymph có chút thụ sủng nhược kinh.
"Đây là đồ ngài dùng để chữa thương, lại cho chúng ta..."
"Ta bị thương nặng quá, thần cụ Thí Thần do Old God tạo ra lại đặc biệt nhắm vào thần tính mới, chỉ một quả táo vàng chỉ có thể làm dịu bớt ảnh hưởng của vết thương, ăn thêm hay bớt một cái cũng không khác biệt mấy."
Hera cười nhạt mở lời, rồi dịu dàng nhìn ba cô bé cánh bị thương, mặt mày lem luốc.
"Ngược lại là các ngươi, vì tạo điều kiện cho ta và Ladon thoát thân, cũng tốn sức không ít, càng cần phải bồi bổ."
Nghe được chủ nhân an ủi, ba nàng Nymph không khỏi ổn định tâm thần, vui vẻ chia nhau nửa quả táo vàng, ngươi một miếng ta một miếng rất nhanh đã nuốt trọn loại thần thực thơm ngọt này vào bụng, đến cả cuống và nước quả cũng không bỏ sót.
Thấy ba nàng Nymph vẫn còn thòm thèm, Hera dứt khoát đưa nốt nửa còn lại.
Ba nàng Nymph định cự tuyệt, nhưng cuối cùng không thắng nổi con sâu thèm trong bụng, vừa xấu hổ vừa kích động đón nhận món quà từ chủ nhân.
"Ngươi hình như thay đổi nhiều?"
Ladon dựa vào cột đá trong hang, nghiêng đầu quan sát Thiên Hậu, người mà nàng thấy có chút khó hiểu.
Trong trí nhớ, người phụ nữ này trước đây chưa từng khoan dung độ lượng gì, suốt ngày mang bộ dạng thù hận, ngày ngày chỉ nghĩ cách làm sao chơi chết mấy cô tiểu tam cùng đám con riêng.
Sao lâu ngày không gặp, nàng bỗng đổi tính vậy? Không những xả thân đoạn hậu, đưa tiễn con gái của mình, mà còn tùy tiện chia quả táo vàng trân quý cho ba con nhóc, thực sự như biến thành người khác.
"Không có thứ gì là đã thành hình thì không thay đổi, Thần cũng vậy thôi."
Hera cười nhạt trả lời, trên mặt dù dính chút bụi bặm và vết máu, nhưng sự điềm tĩnh và tao nhã ngược lại càng thêm dày đặc, như một bà mẹ hiền từ nhân hậu.
"Sau khi làm theo lời hắn buông bỏ những chấp niệm kia, ta mới phát hiện ra những gì mình vốn có, và có thể đạt được, dường như còn nhiều hơn thế."
"Hắn? Hắn là ai?"
Ladon trố mắt nhìn, có chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc là ai có bản lĩnh như vậy, khiến cho một oán phụ suốt ngày căm hận như Hera, trở thành bộ dạng bây giờ?
"Một cậu nhóc thú vị, một người rất quan trọng đối với ta..."
Hera nhẹ giọng thì thầm, trong mắt thoáng hiện một chút hồi ức, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Hứ, nói cũng như không..."
Ladon mặt đen lại buột miệng một câu, rồi đưa tay về phía Hera.
"Cầm lấy đi, đừng có tặng cho ai nữa."
Cảm giác quen thuộc cùng hình dáng vừa rơi vào lòng bàn tay, Hera cúi đầu nhìn, phát hiện lại là một quả táo vàng, không khỏi cong môi, bất lực nhìn Ladon trước mắt.
"Thứ này ngươi giấu bao nhiêu thế?"
"Nhặt..."
"Vậy ngươi nhặt được bao nhiêu?"
"Ba cái, một cái ta dùng trên đường để khôi phục thể lực, còn lại hai cái cả ở đây."
Ladon tức giận trả lời, luyến tiếc nhìn hai quả táo vàng mình đã dâng hiến.
Dù nàng và tên trộm cướp đến từ tổ chức giáo đồ kia đã hùn vốn làm một vố lớn, nhưng số táo vàng mà nàng chia được cũng chẳng đáng là bao, một trăm cái đầu coi như mỗi miệng một quả, cũng đã gần hết chỗ tích trữ rồi, hai quả này thực sự là số nàng cất giấu tận răng còn sót lại.
Sớm biết giáo đồ và Ma Thú Cự Linh kia cướp của nhau sạch trơn, nàng đã đem tất cả táo vàng trên cây hái hết rồi!
Tốt nhất, là đào cả cây đi!
Không dưng bỏ lỡ một cơ hội kiếm bộn như vậy, đúng là quá lỗ.
Nghĩ đến đây, Ladon nhìn Hera đang bưng quả táo vàng với vẻ bất lực, nghiêm túc nhắc nhở.
"Ngươi phải trả cho ta! Ăn một quả, còn hai...ba... không... 10 quả!"
"..."
Hera đang đưa quả táo vàng lên miệng, bỗng nhiên không nói nên lời.
Ăn đồ của mình, tại sao lại còn phải trả nợ? Hơn nữa còn là vay nặng lãi?
Bất quá, nghĩ đến đây là đầu rồng, tham lam là bản tính, cộng thêm việc vừa mới giúp đỡ mình, Hera đành bất đắc dĩ gật đầu, chấp nhận bản khế ước cho vay có thể gọi là nhục nhã này.
Nghe được khoản tổn thất của mình không những được bù lại, thậm chí còn kiếm lời được trong tương lai, Ladon ngay lập tức mặt mày hớn hở, ngay cả ánh mắt nhìn Hera cũng trở nên hiền hòa thân thiết.
"Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ không để chúng động đến một sợi lông của ngươi!"
Hera trong lòng ấm áp, vừa định mở lời, Ladon nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích và mong chờ.
"Dù sao, ngươi còn nợ ta 30 quả táo vàng chưa trả đấy nhé!"
"..."
Sắc mặt Hera tối sầm, trong lòng oán thầm.
Hóa ra sự quan tâm kia là để moi móc lợi ích từ mình à?
Mà khế ước tính là 20 quả mà? Sao lại thành 30 rồi?
Chẳng lẽ ngươi còn tính cả phần mình đã ăn lên đầu ta à?
Dưới sự nhìn chăm chú đầy bất lực của một chủ nợ, khổ chủ kiêm chủ nhân cũ, một con rồng tham lam bỗng cảm thấy chột dạ, ho khan một tiếng rồi bước ra phía cửa hang.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta ra ngoài xem tình hình bên ngoài thế nào."
Con nhãi này...
Hera lắc đầu, nuốt quả táo vàng vào bụng, đang chuẩn bị hấp thụ thần tính và sinh lực chứa trong đó, thì bầu trời bên ngoài hang đã bị một ánh sáng đỏ tươi bao phủ.
"Nằm xuống!"
Ladon vừa bước ra cửa hang, con ngươi chợt co rút, nhanh chóng biến về hình dạng nguyên bản trăm đầu Cự Long, lùi lại vào trong hang, che chở ba nàng Nymph và Hera dưới thân mình.
"Ầm ầm!"
Sau một khắc, luồng ánh sáng chói lóa từ trên trời giáng thẳng xuống, dư âm của vụ nổ lan ra bốn phía, khiến lửa bùng lên, mảnh vụn gỗ, đất đá bay tán loạn, tiếng đá nhọn vỡ vụn vang không dứt bên tai, cả cái hang động bị san bằng hơn phân nửa.
Theo màn bụi mù tan đi, Ladon run cánh, hất những mảnh đá vụn trên người, ngẩng đầu nhìn đám thú chằng chịt trên mặt biển và bầu trời, cùng với ba đầu Độc Long cầm đầu, thứ mang đến cho nàng nỗi sợ hãi và áp lực không lý giải được, trong đầu hiện ra một hình ảnh đáng sợ bị ký ức vùi lấp đã lâu.
—— Ma Tổ, Typhon!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận