Hy Lạp Mang Ác Nhân
Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 141: Quân đội bạn gặp nạn, bất động như núi (6. 6 K) (length: 24749)
Troia.
Vô số sợi nắng sớm xuyên qua tầng mây trắng xóa, chiếu rọi xuống bức tường thành cao vút mấy chục mét, khắc sâu những ký tự Hermes trên bề mặt gạch đá, dưới ánh mặt trời rực rỡ, tỏa ra một khí chất cổ xưa và thần thánh.
Tổ tiên của người Troia, "Dardanus", chính là con của thần vương Zeus và nữ thần Titan Electra, con gái của Atlas.
Nhờ vào dòng máu cao quý này, tổ tiên Dardanus đã triệu hồi được những người khổng lồ tới trợ giúp, cùng nhau xây dựng thành Troia này.
Hơn nữa, trong quá trình xây thành, truyền thuyết kể rằng thần vương Zeus đích thân hạ giới, ban cho Troia một bức tượng thần hộ mệnh của mình.
Người Troia hiểu rõ lịch sử này đều rất tự hào, họ tin chắc rằng thành bang của mình được các vị thần che chở, chắc chắn sẽ trường tồn ngàn năm.
Như mọi ngày, một đội binh lính thay ca bước ra khỏi doanh trại, ngáp một cái rồi bước lên đài quan sát trên tường thành, bắt đầu công việc canh gác hôm nay.
Có tổng cộng tám đài quan sát, hùng vĩ nhất nằm ở phía đông bắc, hướng thẳng ra bình nguyên Troia và bờ biển Oceanus, vị trí này là yết hầu xung yếu của thành Troia.
Vì vậy, đài quan sát này không chỉ được xây dựng hùng vĩ nhất mà phòng thủ cũng kiên cố nhất, bên dưới còn có một hệ thống pháo đài, một khi lính canh lên đến đỉnh tháp thì có thể quan sát toàn bộ bình nguyên Troia và bờ biển.
Tuy nhiên, vì đã hơn trăm năm không có chiến tranh nên binh lính dần dần gọi đùa đài quan sát phía đông bắc là "Đài ngắm cảnh đẹp nhất Troia".
Vào thời tiết trong xanh gió nhẹ như thế này, nếu có thể đứng trên đài cao này, cả bình nguyên Troia tràn đầy sức sống, biển Oceanus xanh thẳm bao la hùng vĩ, và bờ cát vàng óng đều sẽ thu hết vào đáy mắt, khiến tâm hồn con người thanh thản.
Đến giờ đổi ca, những người đang vui vẻ chắc ăn cơm cũng sẽ ngon miệng hơn mấy bát.
Đúng lúc các binh lính đang lẩm bẩm không biết đội nào may mắn được đổi ca đến vị trí ưu việt này thì bỗng nhiên từ đài quan sát phía đông bắc vang lên một tiếng kim loại sắc nhọn.
"Keng keng..."
Sau vài giây sững sờ, những binh sĩ đóng ở khu vực khác mới như bừng tỉnh.
Chuông báo động! Có người đánh chuông báo động!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Các binh sĩ còn lại trên đài quan sát theo tiếng gọi nhìn lại, bất ngờ thấy trên mặt biển xanh thẳm xuất hiện một đoàn thuyền giương buồm đang nhanh chóng tiến về bờ.
Và trên những cánh buồm phấp phới, dường như thêu hình hai con sư tử, mặt trời, cành ô liu, cú mèo, dây nho và những hình ảnh đặc trưng khác.
Quan chỉ huy phòng thủ thành mặt biến sắc, giọng run rẩy:
"Người Hy Lạp! Là hạm đội của người Hy Lạp! Nhanh đánh chuông báo động!"
"Keng keng keng!"
Tiếng chuông báo động trên từng đài quan sát vang lên liên hồi, âm thanh kim loại va chạm sắc nhọn vang vọng khắp thành Troia.
Một khắc sau, bên trong đại điện Troia.
Hoàng tử Hector của Troia, người khoác trên mình bộ áo giáp bằng đồng, để râu quai nón, thân hình cao lớn, vội vã xông vào cửa.
"Phụ vương, người Hy Lạp tấn công rồi!"
Lúc này, quốc vương Priams già đang cùng gia đình cầu nguyện trong điện, nghe tin dữ, thân thể loạng choạng suýt ngã.
Con gái và là nữ tư tế Kassandra đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy cha mình, rồi ngẩng đầu hỏi anh trai Hector vừa chạy từ doanh trại về:
"Thống soái là ai?"
"Hình như là người Sparta và người Mycenae..."
Hector nghiêm túc trả lời, vô tình liếc nhìn em trai Paris đứng sau lưng cha mình, và người mỹ phụ hắn đã cướp từ hoàng cung Mycenae về.
Cùng lúc đó, các con trai và con gái khác của quốc vương cũng phản ứng lại, đồng loạt nhìn về phía Paris và hoàng hậu Clytaemnestra của Agamemnon, tức giận la hét ầm ĩ.
"Nhìn xem đi, ta đã sớm nói là không nên dung túng cho ả đàn bà này!"
"Đằng này thì hay rồi, Sparta và Mycenae hai nước lớn cùng liên minh tiến đánh chúng ta!"
"Thật là một mầm họa, sớm muộn gì Troia cũng sẽ bị hủy diệt bởi ả đàn bà này!"
Vì biết rõ quốc vương yêu quý người con trai mất mà được lại Paris, những người con còn lại đều chĩa mũi nhọn vào hoàng hậu Clytaemnestra của Mycenae.
Những lời lẽ lạnh nhạt và trách cứ không ngừng xung quanh khiến gương mặt Clytaemnestra dần tái mét, vội vàng trốn sau lưng người tình Paris.
Những hoàng tử và công chúa thấy vậy càng làm lớn chuyện:
"Trói ả lại giao cho Agamemnon, Sparta và Mycenae chắc chắn sẽ rút quân!"
"Đúng vậy, ta thấy nên làm vậy!"
Nghe vậy, Clytaemnestra không khỏi hoa dung thất sắc.
Là người chung chăn gối, nàng quá hiểu tính cách tàn nhẫn của chồng mình, Agamemnon, nếu bị trả về thì còn mạng sao?
"Không muốn! Ta không muốn trở về!"
Nhưng mà, đại quân bên ngoài thành đang bao vây, lúc này có ai còn để ý đến tâm tư của đôi uyên ương bất hạnh này, mọi người la lớn về phía cửa:
"Vệ binh! Vệ binh đâu? Sao còn chưa vào!"
Paris thấy Cấm Vệ Quân hung hãn xông vào cửa thì trong lòng sợ hãi, vội vàng cùng tình nhân lui lại.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc mấy tên cấm vệ quân tiến lên thì trên trời vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, như sự giận dữ của Thần Linh, ánh sáng bạc trắng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt biến đám cấm vệ quân đến gần tế đàn thành tro bụi.
Ngửi thấy mùi khét nồng nặc trong không khí, những hoàng tử và công chúa ra lệnh đều mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn về phía sau lưng Paris và Clytaemnestra.
Tượng thần hộ mệnh được cung phụng thời cổ của Troia đang phát sáng!
"Vù vù!"
Như thể để xác thực những gì họ thấy, sắc trời trên thần điện đột ngột tối sầm lại, mái vòm rực rỡ cả nhật nguyệt và tinh tú, sấm chớp vang rền không ngớt.
Ngay sau đó, bầu trời thành vòm, những dấu ấn sao trở thành tên, uy lực thần thánh trang nghiêm ngưng tụ đến cực điểm, một chùm ánh sáng vàng rực rỡ như sấm sét, như sao băng rơi xuống, lao thẳng vào tế đàn phía trước tượng thần hộ mệnh.
Trong nháy mắt, ngọn lửa hừng hực bốc lên, ngọn lửa thánh của các vị thần đã yên lặng bao năm được đốt lên triệt để.
Nhưng những người trong hoàng thất Troia nhận được sự đáp lại của thần linh lại không hề có vẻ vui mừng mà trái lại càng thêm sợ hãi.
Bởi vì ngọn lửa thánh trên tế đàn đáng lẽ phải có màu vàng kim lại trở nên cuồn cuộn khói đen, hoàn toàn đỏ đậm, mùi da thịt cháy khét nồng nặc từ đó xộc thẳng vào mũi, lan tỏa khắp thần điện khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn.
Đây rõ ràng là điềm gở.
Và trong ánh lửa chập chờn, mọi người thoáng thấy bóng dáng Paris ngã gục trước thần đàn, ánh sáng thần thánh bao phủ trên Troia biến mất, cổng thành đóng chặt bị oanh tạc phá tan.
Vô số binh lính Hy Lạp hung dữ tràn vào thành phố, ngọn lửa hủy diệt bốc cao ngút trời, thành phố biến thành một đống gạch vụn đổ nát, vô số xác chết cháy đen chất chồng như núi, dần dần sinh ra lũ ruồi muỗi, lũ quạ đen và kền kền tham tàn từ trên trời hạ xuống, mổ vào xác người, xé nát gan ruột, tận hưởng bữa tiệc thịt người.
Khi cảm giác ngày càng rõ rệt, như lạc vào trong hỏa ngục, quan sát hài cốt người chết, mọi người chợt nhìn thấy những khuôn mặt, trang phục, trang sức và áo giáp quen thuộc.
Đó là thần dân của họ, người thân của họ và chính bản thân họ!
"Ô..."
Trong khoảnh khắc, từng oan hồn dữ tợn đáng sợ gào thét chói tai trong ánh lửa chập chờn, dường như muốn phá vỡ mọi rào cản, kéo tất cả những sinh vật sống xung quanh vào địa ngục.
Khi cái lạnh thấu xương và tiếng khóc thảm thiết rót vào trong đầu, những người trong điện giật mình tỉnh giấc, kinh hoàng nhìn về ngọn lửa thánh đang hừng hực cháy trên thần đàn.
Và ở đó, ngọn lửa vẫn rực đỏ như trong trí nhớ!
"Hủy diệt! Người Hy Lạp muốn hủy diệt chúng ta! Các vị thần đã cảnh báo rồi!"
"Đúng vậy, cuộc chiến này không liên quan đến phụ nữ, tất cả đều là âm mưu của người Hy Lạp!"
"Ta đã sớm nói rồi, bọn họ không chỉ một lần xâm lược Troia, là kẻ thù không đội trời chung, tuyệt đối không thể giảng hòa với bọn Hy Lạp lão này!"
Mọi người xôn xao bàn tán, quần chúng xúc động phẫn nộ, không còn ai muốn giao hoàng hậu Mycenae và hoàng tử Paris nữa.
Bởi vì ngọn lửa thánh trong thần đàn đã đưa ra lời tiên tri:
Hoàng tử Paris chính là ân điển mà trời cao ban cho Troia, cũng là sợi dây kết nối giữa thần linh và Troia.
Một khi tính mạng của người tàn lụi, sự che chở của thượng thần đối với Troia sẽ không còn, vương quốc của họ sẽ bị thất thủ, và tất cả mọi người sẽ chết thảm sau khi thành bị phá.
"Đại Thần Zeus ở trên! Người Troia vĩnh viễn không khuất phục, chiến thắng chắc chắn thuộc về chúng ta!"
Sự tự tin mà ân điển của Thần mang lại, cùng bóng tối kinh hoàng mà cái chết mang đến, khiến tất cả những người ở đây nghiến răng nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng gầm gần như cuồng loạn:
"Chiến tranh!"
"Chiến tranh!"
"Chiến tranh!"
Quốc vương già tính tình nhu nhược bị cuốn vào đám đông, có chút hoang mang lo sợ, nhìn con trai Hector mà mình tin cậy nhất với ánh mắt mờ mịt.
Và Hector cũng không phụ sự mong đợi của cha, tỉnh táo và lý trí đưa ra đề nghị:
"Phụ vương, lửa chiến tranh chưa hoàn toàn bùng lên, mọi chuyện vẫn có cơ hội vãn hồi, chi bằng trước hết hãy làm tốt công tác phòng thủ, rồi nghe xem người Hy Lạp có yêu cầu gì."
"Tốt, cứ theo lời con nói!"
Quốc vương già liên thanh đồng ý, tiến lên nắm chặt tay con trai.
"Từ giờ trở đi, mọi quân lực và nhân sự của vương quốc đều nghe theo sự chỉ huy của con!"
Hector gật gù, lập tức tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên sau khi nắm giữ đại quyền:
"Mấy người các ngươi mau đưa Paris cùng vương hậu bệ hạ trở về phòng, đừng để người ngoài tùy tiện quấy rầy họ."
Mấy vị Thần Huyết Cấm Vệ Quân bên ngoài điện nơm nớp lo sợ đi vào, hộ tống vương tử Paris cùng vị vương hậu Mycenae kia rời khỏi hiện trường.
Có vết xe đổ của đồng liêu, bọn họ tự nhiên không dám lơ là dù chỉ chút xíu.
Tạm thời ổn định tình hình xong, Hector lúc này cáo biệt phụ thân, quay người rời khỏi đại thần điện, chuẩn bị tới quân doanh.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, một bóng hình uyển chuyển vội vã đuổi theo.
"Kassandra? Ngươi tới đây làm gì?"
Hector nhìn em gái mình vừa kéo váy vừa chạy nhanh tới, hơi ngạc nhiên.
Kassandra là một sự tồn tại rất đặc biệt ở Troia, bởi vì từ khi được Thần Rắn rửa tai trong miếu Apollo, nàng có khả năng lắng nghe tiếng của các vị thần và tiên đoán tương lai, cũng vì vậy mà trở thành nữ tế ti của miếu Apollo.
Bình thường mà nói, với thiên phú kinh người và địa vị cao thượng như thế, nàng phải được tôn kính và ủng hộ rộng rãi mới đúng.
Nhưng sự thật lại ngược lại, người Troia tương đối e ngại nàng, thậm chí có chút ghét bỏ.
Bởi vì những lời tiên đoán nàng nói ra thường liên quan đến tai họa, công bố tương lai toàn là những mặt không tốt, mà kết cục dường như đã được định sẵn, dù cố gắng thế nào cũng khó mà thay đổi.
Cho nên, dù là tự lừa mình dối người hay cố tình không đối mặt, không ai muốn thấy Kassandra xuất hiện trước mặt mình.
Thậm chí, cả người nhà đều cho rằng nàng là một mụ phù thủy chỉ mang đến xui xẻo, tránh né nàng như tránh rắn rết.
Dần dà, Kassandra trở nên ngày càng ít nói, tính tình cũng lạnh nhạt hơn.
Hector có lẽ là người duy nhất có thể trò chuyện đôi ba câu với cô em gái này, bởi vì hắn biết rõ dưới lớp vỏ băng lạnh đó, là một trái tim lương thiện và mềm yếu.
Kassandra không phải không muốn mang đến tin vui, chỉ là nàng hy vọng lời tiên tri của mình có thể giúp người tránh được tai họa, mọi người có thể nhờ vậy mà sống vui vẻ hạnh phúc.
Lúc này, Kassandra im lặng một lúc, nhìn ca ca Hector chăm chú, chậm rãi nói ra ý của mình:
"Vừa rồi, ta đã giúp ngươi xem bói một lần..."
"Kết quả không tốt lắm?"
"Ừm, nếu chiến tranh này nổ ra, ngươi sẽ chết vì nó, vương quốc cũng chắc chắn thất thủ."
"Vậy à, ta biết rồi."
Nghe lời tiên tri, Hector gật đầu, nụ cười vẫn như lúc đầu.
Kassandra cắn môi, tiếp tục bổ sung:
"Nếu muốn tránh được điều đó, tốt nhất ngươi nên giao Paris cùng vị vương hậu đến từ Mycenae kia ra."
"Là anh trai, ta sẽ không làm vậy."
Hector lắc đầu, nghiêm túc khuyên nhủ.
"Mà lại, ngươi cũng là chị của hắn, không nên nghĩ như thế. Hơn nữa, chính ngươi đã đưa hắn về Troia."
Trước đây, khi mẹ Hecuba ôm em trai Paris vừa mới sinh, đã mơ thấy Troia chìm trong biển lửa, cha Priams thỉnh cầu tế ti của thần điện Apollo giải mộng, vị tế ti tiên đoán rằng Paris sẽ dẫn đến sự diệt vong của Troia. Thế là, cha liền vứt bỏ Paris vừa ra đời lên núi Ida, nhưng một người dân du mục lại nuôi dưỡng hắn thành người.
Sau đó, thời gian trôi qua, Troia không gặp phải tai họa, ngược lại còn càng thêm phồn vinh, cha cho rằng mình bị lừa gạt, vô cùng hối hận vì đã bỏ con, trong lòng dần dần nảy sinh ý định tìm con trai Paris về.
Trùng hợp lúc đó, con trâu yêu quý của Paris bị mang đi làm phần thưởng cho một cuộc thi đấu trong tang lễ, hắn vì giành lại con trâu mà tham gia thi đấu, thắng hết tất cả, thậm chí đánh bại cả anh em ruột cùng mẹ của mình.
Cũng vì thế, vị anh trai vì giận dữ mà mất hết lý trí đã tấn công Paris thân phận thấp hèn, Paris vì cầu mạng sống mà lao đến trước tế đàn Zeus, Kassandra thấy cảnh anh em tàn sát sắp xảy ra, thế là thông qua tiên tri tuyên bố Paris chính là em trai mình.
Mà cha Priams cũng nhận ra Paris qua những vật từng để lại, lập tức đón hắn về hoàng cung, sủng ái vô cùng.
Cho nên, Paris có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý hôm nay, cũng là nhờ lời tiên tri của cô chị Kassandra này.
Kassandra liếc mắt nhìn đại thần điện phía sau, cắn chặt môi anh đào:
"Nhưng ta cũng đã nói, hắn sẽ giết chết tất cả các người..."
Loài người, thường có một căn bệnh chung.
Luôn thích tin vào những điều mình muốn tin, mà xem nhẹ đi những điềm xấu gây bất lợi cho mình.
Từ khi Paris lớn lên, mình đã không ngừng cảnh báo cha, nhưng việc này không những không khiến cha tỉnh ngộ, mà còn làm tăng thêm ác cảm của cha đối với nàng, cũng càng dung túng Paris hơn.
Cuối cùng, sự yêu chiều không có giới hạn này, khiến Paris phạm phải sai lầm lớn, gọi đến tai họa ngập đầu cho Troia.
Cảm nhận được 【 thiên mệnh 】 không thể cưỡng lại trong cõi u minh, Kassandra nảy sinh một cảm giác thất bại mãnh liệt trong lòng.
Có lẽ ngay từ đầu, mình đã không nên mềm lòng.
Dường như nhìn thấy sự hối hận và tự trách của em gái, Hector vỗ vỗ vai em, cười nhạt nói:
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Phụ vương cũng vậy, ta cũng vậy..."
"Vậy nếu lựa chọn này có đáp án là cái chết thì sao?" Kassandra hỏi lại.
"Vậy thì để ta chiến đấu vì Troia đến giây phút cuối cùng!"
Hector nắm chặt cây trường thương trong tay, nhìn xa về phía làn bụi mù mịt bên ngoài thành.
"Ta tuy không thích chiến tranh, nhưng không có nghĩa là không biết phản kháng."
Sau đó, Hector dừng lại một chút, tầm mắt lướt qua đại thần điện nguy nga kia, khuyên nhủ em gái một cách thấu đáo:
"Mặt khác, cũng không cần quá oán hận Paris, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là trò chơi của các vị Thần, dù là bọn họ, hay là ngươi ta, có lẽ đều chỉ là quân cờ bị số phận trêu đùa mà thôi."
Thật ra, từ lúc Paris dụ dỗ vị vương hậu Mycenae kia lên thuyền, cùng nhau đi sứ Mycenae, Hector đã cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình đang điều khiển Troia đi theo một quỹ đạo cố định.
Và vừa rồi, ngọn lửa thiêng đột ngột bừng sáng trên tế đàn, không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh điều này.
Các vị Thần đã biến mất hai trăm năm, Troia thờ phụng vị thần hộ mệnh không phải tượng thần kia, mà là thần ánh sáng Apollo.
"Hãy để ta đi cùng ngươi, ta sẽ liên tục cầu nguyện với các vị Thần, để họ chấm dứt trò hề này!"
Kassandra cắn môi anh đào, nghiêm túc trả lời.
Hiển nhiên, nàng đã mơ hồ nhìn ra vài điều bí ẩn.
Chỉ là, thân là một mụ phù thủy mang tiếng xấu, thân là một tế ti đã mất đi ân sủng của thần linh, chắc chắn không ai chịu nghe, cũng không có ai quan tâm.
Để em gái yên tâm, Hector bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, ra lệnh cho vệ binh đưa tới một bộ áo giáp nữ, lúc này mới dẫn theo Kassandra cùng nhau bước lên tường thành Troia.
Giờ phút này, hạm đội Hy Lạp trên biển đã lần lượt cập bờ.
"Tốc độ gió vừa vặn, hướng gió vừa vặn!"
"Thần quan cùng pháp sư hát thần chú, triển khai ma lực kết giới, yểm hộ đổ bộ!"
Tay cầm Thần Trượng, Helen đứng ở mũi thuyền đón gió, phát ra chỉ lệnh cho toàn thể người thi pháp.
Các pháp sư, thần quan cùng tế ti đến từ các thành bang cũng nhao nhao đáp lời:
"Phòng không hoàn tất!"
"Tiếp đất hoàn tất!"
"Ma ngẫu, Long Nha Binh kích hoạt, triển khai đổ bộ bình thường!"
"Pháo Linh Dịch trận khởi động, tầm bắn an toàn!"
Trong những tiếng hô hào liên tục, các trận đồ ma pháp lần lượt sáng lên quanh thân tàu, từng khẩu Pháo Linh Dịch bằng đồng khắc đầy chú văn dày đặc hoàn thành điều chỉnh, vầng hào quang thập tự dùng để xác định tầm bắn ở phía trên cũng được kích hoạt từng cái.
Lập tức, cả hạm đội từ từ cập bờ như một đám nhím mọc đầy gai, khiến kẻ địch không có chỗ hạ thủ.
Khoang thuyền vừa mở, từng đội ngũ quân dung nghiêm chỉnh lần lượt bước lên mảnh đất vốn thuộc về Troia này, thể hiện sự mạnh mẽ của mình trước mặt đối thủ.
Đội hình Sparta hành động nhanh như gió như rừng, khí thế dũng mãnh nguy nga như núi, vững như bàn thạch; Những nhà chiêm tinh thuật và luyện kim thuật sư của Korinthos tinh thông pháp thuật, chỉ trong thời gian ngắn đã xây dựng xong những doanh trại trên bãi đất trống; Những nữ chiến binh Amazon của Themyscira đều có vóc dáng cao ráo khỏe đẹp cân đối, mang đậm tính thần, tựa như những yêu tinh chiến đấu đi lại ở nhân gian, người thì đi bộ, người thì cưỡi ngựa, nhanh chóng tỏa ra bốn phía để cảnh giới; Ngay sau đó, Thần Huyết Cấm Vệ Quân và các binh lính bình thường đến từ các thành bang cũng lần lượt vào vị trí, xây dựng các công sự phòng ngự đơn giản...
Toàn bộ quá trình diễn ra gần như không để lại một chút thời cơ nào cho kẻ địch lợi dụng.
Trên thành Troia, Hector quan sát mọi chuyện này, ánh mắt dần hiện lên vẻ mù mịt.
Không thể không thừa nhận, đối thủ rất mạnh!
Dù chính hắn ra trận, mang theo Thần Huyết Cấm Vệ Quân tinh nhuệ nhất của Troia, thể hiện cũng chưa chắc đã xuất sắc hơn đối phương.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thực sự không muốn đối đầu với loại đối thủ này.
Nhưng tiếc là cuộc chiến tranh này không liên quan đến sự lựa chọn, không liên quan đến đúng sai, mà chỉ liên quan đến lập trường!
Nghĩ đến đây, Hector kiềm chế những suy nghĩ có chút xáo trộn, bằng một giọng gần như gầm lên phát ra tiếng hét như sấm đánh:
"Nâng khiên, chuẩn bị chiến đấu!"
Trên tường thành, từng binh sĩ Thần Huyết Cấm Vệ Quân của Troia bên trong mặc áo vải co giãn cực tốt, bên ngoài khoác mũ giáp và áo giáp bằng đồng, tay cầm trường mâu tựa trên vai, tấm khiên đặt bên cạnh trong tư thế thả lỏng, đưa tay nhấc khiên lên, rồi mạnh mẽ vung trường mâu bằng đồng nện mạnh vào mặt khiên.
"Ầm! Phanh phanh!"
Tiếng kim loại va chạm liên hồi vang lên như sấm rền, binh sĩ vũ khí và khải giáp đều kích hoạt các đạo thần văn sáng rực, tựa như một vầng hào quang lấp lánh lan tỏa, bao trùm lên tường thành nguy nga của thành Troia.
Theo vầng sáng này trỗi dậy, sĩ khí của người Troia vốn có chút suy giảm bắt đầu tăng trở lại, dần dần vượt qua nỗi sợ hãi đối với đại quân bên ngoài thành.
“Thằng nhóc này không tệ nha...”
Trong khoang thuyền tối, Lorne nhìn vị thủ tướng Troia thong dong ứng phó trên đầu tường, trong mắt thoáng hiện một tia thưởng thức.
Diana bước lên trước, gật đầu đáp lời:
“Đương nhiên rồi, đó là nhân vật đáng nể nhất của người Troia, hình như tên là Hector?”
Ra là hắn à? Khó trách...
Lorne như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía "Achilles" bên cạnh, người hoàn toàn khác biệt so với trong sử thi, hứng thú hỏi thăm:
"Thế nào? Đối đầu với hắn, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc thắng?"
Diana giơ tay phải lên, duỗi ra ba ngón tay.
Lorne sững sờ, hơi kinh ngạc:
“Ba thành?”
“Trong vòng ba chiêu, ta tất bắt sống hắn!”
Diana ngạo nghễ lên tiếng, hếch cằm kiêu hãnh, như một con thiên nga trắng kiêu kỳ.
Lorne nhìn cô con gái trước mắt, không nhịn được bật cười.
Sự trương dương và kiêu ngạo từ trong cốt cách này, lại hoàn toàn không giống hắn và Thetis.
"Sao? Ngươi không tin?" Hiểu sai ý, Diana không phục quơ lấy kiếm và khiên, "Vậy ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ bắt hắn ngay!"
Lorne vội vàng kéo Diana đang muốn ra sân thể hiện lại, khẽ cười nói: "Đừng nóng vội, thép tốt dùng trên lưỡi đao, chưa đến lúc ngươi ra sân đâu."
Nghe được lời khen kín đáo của phụ thân, Diana trong lòng có chút vui vẻ, lúc này an phận xuống dưới, tò mò hỏi thăm:
“Vậy ngươi định phái ai ra sân trước?”
Lorne cười không nói, lẳng lặng nhìn về phía chiến trường trước mắt.
Lúc này, Helen đã dẫn các tế ti thành bang thắp lửa thánh, đốt hương liệu, hoàn thành nghi lễ hiến tế và cầu nguyện cho chư thần trước trận chiến, một mình đi đến dưới tường thành Troia, lên tiếng gọi Hector trên đầu tường:
“Ta xin được gặp tỷ tỷ của ta là Clytaemnestra một lần, để nói chuyện phải trái, hy vọng có thể ngăn chặn cuộc chiến tranh này.”
Hector gật đầu, phất tay ra hiệu cho tế ti bên cạnh truyền lệnh.
Nhưng rất đáng tiếc, cộng minh thuật thức đen kịt một màu, rõ ràng là vị vương hậu Mycenae kia đã từ chối đáp lời.
Có lẽ là vì không còn mặt mũi đối diện với em gái Helen, có lẽ là lo lắng bị mượn cớ đưa ra khỏi thành.
Trong lòng sớm đã có dự liệu, Hector lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với Helen, trầm ngâm nói:
"Rất xin lỗi, Helen các hạ, Clytaemnestra đã trở thành vợ của đệ đệ ta là Paris, Troia có nghĩa vụ bảo hộ nàng không bị người ngoài quấy nhiễu.”
“Người Troia, các ngươi quá đáng!”
Vốn cũng đã dự đoán được, Helen mặt lạnh phát ra trách cứ, lập tức quay đầu nhìn về một nơi nào đó sau lưng.
“Tỷ phu, chuyện nên hỏi ta đã hỏi thay ngươi rồi, giờ làm thế nào thì tùy ngươi định đoạt.”
“...”
Trong đám người, Agamemnon cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, sắc mặt lập tức có chút tái xanh.
Ngươi là thống soái liên quân, ngươi hỏi ta? Chẳng phải là đang ném ta lên lửa sao?
Làm sao bây giờ? Vợ ta bị tên mặt trắng dắt đi, thân là đàn ông ta có thể làm gì?
Khi số ánh mắt đổ dồn về mình ngày càng nhiều, Agamemnon nhắm mắt lại, phát ra tiếng gầm bi phẫn:
“Người Troia đây là do chính các ngươi chọn, chiến thôi!”
Và không đợi Hector trên đầu thành kịp phản ứng, Helen ngoài trận đã cao giọng hô lớn:
“Tốt, người Mycenae, cơ hội rửa nhục cho quốc vương của các ngươi đến rồi! Phải giành cho bằng được trận thắng đầu tiên!”
Trong chốc lát, người Mycenae nghe được mệnh lệnh, quần hùng phấn khởi, liền quơ kiếm khiên vây quanh quốc vương bị sỉ nhục, lao về phía tường thành Troia.
Bị cuốn vào dòng người tiến lên, Agamemnon nhìn quân đội bạn bất động như núi ở phía sau và bức tường thành Troia cao ngất phía trước, đem sự bi phẫn trong lòng hóa thành động lực, rút kiếm rống giận:
“Toàn quân, đánh bại Troia!”
Lúc này, Lorne đang xem kịch vui trên thuyền, bật cười thành tiếng.
Con bé Helen này, mấy trăm năm không gặp cũng học thói xấu rồi nha…
Vô số sợi nắng sớm xuyên qua tầng mây trắng xóa, chiếu rọi xuống bức tường thành cao vút mấy chục mét, khắc sâu những ký tự Hermes trên bề mặt gạch đá, dưới ánh mặt trời rực rỡ, tỏa ra một khí chất cổ xưa và thần thánh.
Tổ tiên của người Troia, "Dardanus", chính là con của thần vương Zeus và nữ thần Titan Electra, con gái của Atlas.
Nhờ vào dòng máu cao quý này, tổ tiên Dardanus đã triệu hồi được những người khổng lồ tới trợ giúp, cùng nhau xây dựng thành Troia này.
Hơn nữa, trong quá trình xây thành, truyền thuyết kể rằng thần vương Zeus đích thân hạ giới, ban cho Troia một bức tượng thần hộ mệnh của mình.
Người Troia hiểu rõ lịch sử này đều rất tự hào, họ tin chắc rằng thành bang của mình được các vị thần che chở, chắc chắn sẽ trường tồn ngàn năm.
Như mọi ngày, một đội binh lính thay ca bước ra khỏi doanh trại, ngáp một cái rồi bước lên đài quan sát trên tường thành, bắt đầu công việc canh gác hôm nay.
Có tổng cộng tám đài quan sát, hùng vĩ nhất nằm ở phía đông bắc, hướng thẳng ra bình nguyên Troia và bờ biển Oceanus, vị trí này là yết hầu xung yếu của thành Troia.
Vì vậy, đài quan sát này không chỉ được xây dựng hùng vĩ nhất mà phòng thủ cũng kiên cố nhất, bên dưới còn có một hệ thống pháo đài, một khi lính canh lên đến đỉnh tháp thì có thể quan sát toàn bộ bình nguyên Troia và bờ biển.
Tuy nhiên, vì đã hơn trăm năm không có chiến tranh nên binh lính dần dần gọi đùa đài quan sát phía đông bắc là "Đài ngắm cảnh đẹp nhất Troia".
Vào thời tiết trong xanh gió nhẹ như thế này, nếu có thể đứng trên đài cao này, cả bình nguyên Troia tràn đầy sức sống, biển Oceanus xanh thẳm bao la hùng vĩ, và bờ cát vàng óng đều sẽ thu hết vào đáy mắt, khiến tâm hồn con người thanh thản.
Đến giờ đổi ca, những người đang vui vẻ chắc ăn cơm cũng sẽ ngon miệng hơn mấy bát.
Đúng lúc các binh lính đang lẩm bẩm không biết đội nào may mắn được đổi ca đến vị trí ưu việt này thì bỗng nhiên từ đài quan sát phía đông bắc vang lên một tiếng kim loại sắc nhọn.
"Keng keng..."
Sau vài giây sững sờ, những binh sĩ đóng ở khu vực khác mới như bừng tỉnh.
Chuông báo động! Có người đánh chuông báo động!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Các binh sĩ còn lại trên đài quan sát theo tiếng gọi nhìn lại, bất ngờ thấy trên mặt biển xanh thẳm xuất hiện một đoàn thuyền giương buồm đang nhanh chóng tiến về bờ.
Và trên những cánh buồm phấp phới, dường như thêu hình hai con sư tử, mặt trời, cành ô liu, cú mèo, dây nho và những hình ảnh đặc trưng khác.
Quan chỉ huy phòng thủ thành mặt biến sắc, giọng run rẩy:
"Người Hy Lạp! Là hạm đội của người Hy Lạp! Nhanh đánh chuông báo động!"
"Keng keng keng!"
Tiếng chuông báo động trên từng đài quan sát vang lên liên hồi, âm thanh kim loại va chạm sắc nhọn vang vọng khắp thành Troia.
Một khắc sau, bên trong đại điện Troia.
Hoàng tử Hector của Troia, người khoác trên mình bộ áo giáp bằng đồng, để râu quai nón, thân hình cao lớn, vội vã xông vào cửa.
"Phụ vương, người Hy Lạp tấn công rồi!"
Lúc này, quốc vương Priams già đang cùng gia đình cầu nguyện trong điện, nghe tin dữ, thân thể loạng choạng suýt ngã.
Con gái và là nữ tư tế Kassandra đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy cha mình, rồi ngẩng đầu hỏi anh trai Hector vừa chạy từ doanh trại về:
"Thống soái là ai?"
"Hình như là người Sparta và người Mycenae..."
Hector nghiêm túc trả lời, vô tình liếc nhìn em trai Paris đứng sau lưng cha mình, và người mỹ phụ hắn đã cướp từ hoàng cung Mycenae về.
Cùng lúc đó, các con trai và con gái khác của quốc vương cũng phản ứng lại, đồng loạt nhìn về phía Paris và hoàng hậu Clytaemnestra của Agamemnon, tức giận la hét ầm ĩ.
"Nhìn xem đi, ta đã sớm nói là không nên dung túng cho ả đàn bà này!"
"Đằng này thì hay rồi, Sparta và Mycenae hai nước lớn cùng liên minh tiến đánh chúng ta!"
"Thật là một mầm họa, sớm muộn gì Troia cũng sẽ bị hủy diệt bởi ả đàn bà này!"
Vì biết rõ quốc vương yêu quý người con trai mất mà được lại Paris, những người con còn lại đều chĩa mũi nhọn vào hoàng hậu Clytaemnestra của Mycenae.
Những lời lẽ lạnh nhạt và trách cứ không ngừng xung quanh khiến gương mặt Clytaemnestra dần tái mét, vội vàng trốn sau lưng người tình Paris.
Những hoàng tử và công chúa thấy vậy càng làm lớn chuyện:
"Trói ả lại giao cho Agamemnon, Sparta và Mycenae chắc chắn sẽ rút quân!"
"Đúng vậy, ta thấy nên làm vậy!"
Nghe vậy, Clytaemnestra không khỏi hoa dung thất sắc.
Là người chung chăn gối, nàng quá hiểu tính cách tàn nhẫn của chồng mình, Agamemnon, nếu bị trả về thì còn mạng sao?
"Không muốn! Ta không muốn trở về!"
Nhưng mà, đại quân bên ngoài thành đang bao vây, lúc này có ai còn để ý đến tâm tư của đôi uyên ương bất hạnh này, mọi người la lớn về phía cửa:
"Vệ binh! Vệ binh đâu? Sao còn chưa vào!"
Paris thấy Cấm Vệ Quân hung hãn xông vào cửa thì trong lòng sợ hãi, vội vàng cùng tình nhân lui lại.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc mấy tên cấm vệ quân tiến lên thì trên trời vang lên tiếng sấm kinh thiên động địa, như sự giận dữ của Thần Linh, ánh sáng bạc trắng từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt biến đám cấm vệ quân đến gần tế đàn thành tro bụi.
Ngửi thấy mùi khét nồng nặc trong không khí, những hoàng tử và công chúa ra lệnh đều mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn về phía sau lưng Paris và Clytaemnestra.
Tượng thần hộ mệnh được cung phụng thời cổ của Troia đang phát sáng!
"Vù vù!"
Như thể để xác thực những gì họ thấy, sắc trời trên thần điện đột ngột tối sầm lại, mái vòm rực rỡ cả nhật nguyệt và tinh tú, sấm chớp vang rền không ngớt.
Ngay sau đó, bầu trời thành vòm, những dấu ấn sao trở thành tên, uy lực thần thánh trang nghiêm ngưng tụ đến cực điểm, một chùm ánh sáng vàng rực rỡ như sấm sét, như sao băng rơi xuống, lao thẳng vào tế đàn phía trước tượng thần hộ mệnh.
Trong nháy mắt, ngọn lửa hừng hực bốc lên, ngọn lửa thánh của các vị thần đã yên lặng bao năm được đốt lên triệt để.
Nhưng những người trong hoàng thất Troia nhận được sự đáp lại của thần linh lại không hề có vẻ vui mừng mà trái lại càng thêm sợ hãi.
Bởi vì ngọn lửa thánh trên tế đàn đáng lẽ phải có màu vàng kim lại trở nên cuồn cuộn khói đen, hoàn toàn đỏ đậm, mùi da thịt cháy khét nồng nặc từ đó xộc thẳng vào mũi, lan tỏa khắp thần điện khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn.
Đây rõ ràng là điềm gở.
Và trong ánh lửa chập chờn, mọi người thoáng thấy bóng dáng Paris ngã gục trước thần đàn, ánh sáng thần thánh bao phủ trên Troia biến mất, cổng thành đóng chặt bị oanh tạc phá tan.
Vô số binh lính Hy Lạp hung dữ tràn vào thành phố, ngọn lửa hủy diệt bốc cao ngút trời, thành phố biến thành một đống gạch vụn đổ nát, vô số xác chết cháy đen chất chồng như núi, dần dần sinh ra lũ ruồi muỗi, lũ quạ đen và kền kền tham tàn từ trên trời hạ xuống, mổ vào xác người, xé nát gan ruột, tận hưởng bữa tiệc thịt người.
Khi cảm giác ngày càng rõ rệt, như lạc vào trong hỏa ngục, quan sát hài cốt người chết, mọi người chợt nhìn thấy những khuôn mặt, trang phục, trang sức và áo giáp quen thuộc.
Đó là thần dân của họ, người thân của họ và chính bản thân họ!
"Ô..."
Trong khoảnh khắc, từng oan hồn dữ tợn đáng sợ gào thét chói tai trong ánh lửa chập chờn, dường như muốn phá vỡ mọi rào cản, kéo tất cả những sinh vật sống xung quanh vào địa ngục.
Khi cái lạnh thấu xương và tiếng khóc thảm thiết rót vào trong đầu, những người trong điện giật mình tỉnh giấc, kinh hoàng nhìn về ngọn lửa thánh đang hừng hực cháy trên thần đàn.
Và ở đó, ngọn lửa vẫn rực đỏ như trong trí nhớ!
"Hủy diệt! Người Hy Lạp muốn hủy diệt chúng ta! Các vị thần đã cảnh báo rồi!"
"Đúng vậy, cuộc chiến này không liên quan đến phụ nữ, tất cả đều là âm mưu của người Hy Lạp!"
"Ta đã sớm nói rồi, bọn họ không chỉ một lần xâm lược Troia, là kẻ thù không đội trời chung, tuyệt đối không thể giảng hòa với bọn Hy Lạp lão này!"
Mọi người xôn xao bàn tán, quần chúng xúc động phẫn nộ, không còn ai muốn giao hoàng hậu Mycenae và hoàng tử Paris nữa.
Bởi vì ngọn lửa thánh trong thần đàn đã đưa ra lời tiên tri:
Hoàng tử Paris chính là ân điển mà trời cao ban cho Troia, cũng là sợi dây kết nối giữa thần linh và Troia.
Một khi tính mạng của người tàn lụi, sự che chở của thượng thần đối với Troia sẽ không còn, vương quốc của họ sẽ bị thất thủ, và tất cả mọi người sẽ chết thảm sau khi thành bị phá.
"Đại Thần Zeus ở trên! Người Troia vĩnh viễn không khuất phục, chiến thắng chắc chắn thuộc về chúng ta!"
Sự tự tin mà ân điển của Thần mang lại, cùng bóng tối kinh hoàng mà cái chết mang đến, khiến tất cả những người ở đây nghiến răng nắm chặt nắm đấm, phát ra tiếng gầm gần như cuồng loạn:
"Chiến tranh!"
"Chiến tranh!"
"Chiến tranh!"
Quốc vương già tính tình nhu nhược bị cuốn vào đám đông, có chút hoang mang lo sợ, nhìn con trai Hector mà mình tin cậy nhất với ánh mắt mờ mịt.
Và Hector cũng không phụ sự mong đợi của cha, tỉnh táo và lý trí đưa ra đề nghị:
"Phụ vương, lửa chiến tranh chưa hoàn toàn bùng lên, mọi chuyện vẫn có cơ hội vãn hồi, chi bằng trước hết hãy làm tốt công tác phòng thủ, rồi nghe xem người Hy Lạp có yêu cầu gì."
"Tốt, cứ theo lời con nói!"
Quốc vương già liên thanh đồng ý, tiến lên nắm chặt tay con trai.
"Từ giờ trở đi, mọi quân lực và nhân sự của vương quốc đều nghe theo sự chỉ huy của con!"
Hector gật gù, lập tức tuyên bố mệnh lệnh đầu tiên sau khi nắm giữ đại quyền:
"Mấy người các ngươi mau đưa Paris cùng vương hậu bệ hạ trở về phòng, đừng để người ngoài tùy tiện quấy rầy họ."
Mấy vị Thần Huyết Cấm Vệ Quân bên ngoài điện nơm nớp lo sợ đi vào, hộ tống vương tử Paris cùng vị vương hậu Mycenae kia rời khỏi hiện trường.
Có vết xe đổ của đồng liêu, bọn họ tự nhiên không dám lơ là dù chỉ chút xíu.
Tạm thời ổn định tình hình xong, Hector lúc này cáo biệt phụ thân, quay người rời khỏi đại thần điện, chuẩn bị tới quân doanh.
Nhưng mà, ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, một bóng hình uyển chuyển vội vã đuổi theo.
"Kassandra? Ngươi tới đây làm gì?"
Hector nhìn em gái mình vừa kéo váy vừa chạy nhanh tới, hơi ngạc nhiên.
Kassandra là một sự tồn tại rất đặc biệt ở Troia, bởi vì từ khi được Thần Rắn rửa tai trong miếu Apollo, nàng có khả năng lắng nghe tiếng của các vị thần và tiên đoán tương lai, cũng vì vậy mà trở thành nữ tế ti của miếu Apollo.
Bình thường mà nói, với thiên phú kinh người và địa vị cao thượng như thế, nàng phải được tôn kính và ủng hộ rộng rãi mới đúng.
Nhưng sự thật lại ngược lại, người Troia tương đối e ngại nàng, thậm chí có chút ghét bỏ.
Bởi vì những lời tiên đoán nàng nói ra thường liên quan đến tai họa, công bố tương lai toàn là những mặt không tốt, mà kết cục dường như đã được định sẵn, dù cố gắng thế nào cũng khó mà thay đổi.
Cho nên, dù là tự lừa mình dối người hay cố tình không đối mặt, không ai muốn thấy Kassandra xuất hiện trước mặt mình.
Thậm chí, cả người nhà đều cho rằng nàng là một mụ phù thủy chỉ mang đến xui xẻo, tránh né nàng như tránh rắn rết.
Dần dà, Kassandra trở nên ngày càng ít nói, tính tình cũng lạnh nhạt hơn.
Hector có lẽ là người duy nhất có thể trò chuyện đôi ba câu với cô em gái này, bởi vì hắn biết rõ dưới lớp vỏ băng lạnh đó, là một trái tim lương thiện và mềm yếu.
Kassandra không phải không muốn mang đến tin vui, chỉ là nàng hy vọng lời tiên tri của mình có thể giúp người tránh được tai họa, mọi người có thể nhờ vậy mà sống vui vẻ hạnh phúc.
Lúc này, Kassandra im lặng một lúc, nhìn ca ca Hector chăm chú, chậm rãi nói ra ý của mình:
"Vừa rồi, ta đã giúp ngươi xem bói một lần..."
"Kết quả không tốt lắm?"
"Ừm, nếu chiến tranh này nổ ra, ngươi sẽ chết vì nó, vương quốc cũng chắc chắn thất thủ."
"Vậy à, ta biết rồi."
Nghe lời tiên tri, Hector gật đầu, nụ cười vẫn như lúc đầu.
Kassandra cắn môi, tiếp tục bổ sung:
"Nếu muốn tránh được điều đó, tốt nhất ngươi nên giao Paris cùng vị vương hậu đến từ Mycenae kia ra."
"Là anh trai, ta sẽ không làm vậy."
Hector lắc đầu, nghiêm túc khuyên nhủ.
"Mà lại, ngươi cũng là chị của hắn, không nên nghĩ như thế. Hơn nữa, chính ngươi đã đưa hắn về Troia."
Trước đây, khi mẹ Hecuba ôm em trai Paris vừa mới sinh, đã mơ thấy Troia chìm trong biển lửa, cha Priams thỉnh cầu tế ti của thần điện Apollo giải mộng, vị tế ti tiên đoán rằng Paris sẽ dẫn đến sự diệt vong của Troia. Thế là, cha liền vứt bỏ Paris vừa ra đời lên núi Ida, nhưng một người dân du mục lại nuôi dưỡng hắn thành người.
Sau đó, thời gian trôi qua, Troia không gặp phải tai họa, ngược lại còn càng thêm phồn vinh, cha cho rằng mình bị lừa gạt, vô cùng hối hận vì đã bỏ con, trong lòng dần dần nảy sinh ý định tìm con trai Paris về.
Trùng hợp lúc đó, con trâu yêu quý của Paris bị mang đi làm phần thưởng cho một cuộc thi đấu trong tang lễ, hắn vì giành lại con trâu mà tham gia thi đấu, thắng hết tất cả, thậm chí đánh bại cả anh em ruột cùng mẹ của mình.
Cũng vì thế, vị anh trai vì giận dữ mà mất hết lý trí đã tấn công Paris thân phận thấp hèn, Paris vì cầu mạng sống mà lao đến trước tế đàn Zeus, Kassandra thấy cảnh anh em tàn sát sắp xảy ra, thế là thông qua tiên tri tuyên bố Paris chính là em trai mình.
Mà cha Priams cũng nhận ra Paris qua những vật từng để lại, lập tức đón hắn về hoàng cung, sủng ái vô cùng.
Cho nên, Paris có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý hôm nay, cũng là nhờ lời tiên tri của cô chị Kassandra này.
Kassandra liếc mắt nhìn đại thần điện phía sau, cắn chặt môi anh đào:
"Nhưng ta cũng đã nói, hắn sẽ giết chết tất cả các người..."
Loài người, thường có một căn bệnh chung.
Luôn thích tin vào những điều mình muốn tin, mà xem nhẹ đi những điềm xấu gây bất lợi cho mình.
Từ khi Paris lớn lên, mình đã không ngừng cảnh báo cha, nhưng việc này không những không khiến cha tỉnh ngộ, mà còn làm tăng thêm ác cảm của cha đối với nàng, cũng càng dung túng Paris hơn.
Cuối cùng, sự yêu chiều không có giới hạn này, khiến Paris phạm phải sai lầm lớn, gọi đến tai họa ngập đầu cho Troia.
Cảm nhận được 【 thiên mệnh 】 không thể cưỡng lại trong cõi u minh, Kassandra nảy sinh một cảm giác thất bại mãnh liệt trong lòng.
Có lẽ ngay từ đầu, mình đã không nên mềm lòng.
Dường như nhìn thấy sự hối hận và tự trách của em gái, Hector vỗ vỗ vai em, cười nhạt nói:
"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Phụ vương cũng vậy, ta cũng vậy..."
"Vậy nếu lựa chọn này có đáp án là cái chết thì sao?" Kassandra hỏi lại.
"Vậy thì để ta chiến đấu vì Troia đến giây phút cuối cùng!"
Hector nắm chặt cây trường thương trong tay, nhìn xa về phía làn bụi mù mịt bên ngoài thành.
"Ta tuy không thích chiến tranh, nhưng không có nghĩa là không biết phản kháng."
Sau đó, Hector dừng lại một chút, tầm mắt lướt qua đại thần điện nguy nga kia, khuyên nhủ em gái một cách thấu đáo:
"Mặt khác, cũng không cần quá oán hận Paris, tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là trò chơi của các vị Thần, dù là bọn họ, hay là ngươi ta, có lẽ đều chỉ là quân cờ bị số phận trêu đùa mà thôi."
Thật ra, từ lúc Paris dụ dỗ vị vương hậu Mycenae kia lên thuyền, cùng nhau đi sứ Mycenae, Hector đã cảm thấy có một luồng sức mạnh vô hình đang điều khiển Troia đi theo một quỹ đạo cố định.
Và vừa rồi, ngọn lửa thiêng đột ngột bừng sáng trên tế đàn, không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh điều này.
Các vị Thần đã biến mất hai trăm năm, Troia thờ phụng vị thần hộ mệnh không phải tượng thần kia, mà là thần ánh sáng Apollo.
"Hãy để ta đi cùng ngươi, ta sẽ liên tục cầu nguyện với các vị Thần, để họ chấm dứt trò hề này!"
Kassandra cắn môi anh đào, nghiêm túc trả lời.
Hiển nhiên, nàng đã mơ hồ nhìn ra vài điều bí ẩn.
Chỉ là, thân là một mụ phù thủy mang tiếng xấu, thân là một tế ti đã mất đi ân sủng của thần linh, chắc chắn không ai chịu nghe, cũng không có ai quan tâm.
Để em gái yên tâm, Hector bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, ra lệnh cho vệ binh đưa tới một bộ áo giáp nữ, lúc này mới dẫn theo Kassandra cùng nhau bước lên tường thành Troia.
Giờ phút này, hạm đội Hy Lạp trên biển đã lần lượt cập bờ.
"Tốc độ gió vừa vặn, hướng gió vừa vặn!"
"Thần quan cùng pháp sư hát thần chú, triển khai ma lực kết giới, yểm hộ đổ bộ!"
Tay cầm Thần Trượng, Helen đứng ở mũi thuyền đón gió, phát ra chỉ lệnh cho toàn thể người thi pháp.
Các pháp sư, thần quan cùng tế ti đến từ các thành bang cũng nhao nhao đáp lời:
"Phòng không hoàn tất!"
"Tiếp đất hoàn tất!"
"Ma ngẫu, Long Nha Binh kích hoạt, triển khai đổ bộ bình thường!"
"Pháo Linh Dịch trận khởi động, tầm bắn an toàn!"
Trong những tiếng hô hào liên tục, các trận đồ ma pháp lần lượt sáng lên quanh thân tàu, từng khẩu Pháo Linh Dịch bằng đồng khắc đầy chú văn dày đặc hoàn thành điều chỉnh, vầng hào quang thập tự dùng để xác định tầm bắn ở phía trên cũng được kích hoạt từng cái.
Lập tức, cả hạm đội từ từ cập bờ như một đám nhím mọc đầy gai, khiến kẻ địch không có chỗ hạ thủ.
Khoang thuyền vừa mở, từng đội ngũ quân dung nghiêm chỉnh lần lượt bước lên mảnh đất vốn thuộc về Troia này, thể hiện sự mạnh mẽ của mình trước mặt đối thủ.
Đội hình Sparta hành động nhanh như gió như rừng, khí thế dũng mãnh nguy nga như núi, vững như bàn thạch; Những nhà chiêm tinh thuật và luyện kim thuật sư của Korinthos tinh thông pháp thuật, chỉ trong thời gian ngắn đã xây dựng xong những doanh trại trên bãi đất trống; Những nữ chiến binh Amazon của Themyscira đều có vóc dáng cao ráo khỏe đẹp cân đối, mang đậm tính thần, tựa như những yêu tinh chiến đấu đi lại ở nhân gian, người thì đi bộ, người thì cưỡi ngựa, nhanh chóng tỏa ra bốn phía để cảnh giới; Ngay sau đó, Thần Huyết Cấm Vệ Quân và các binh lính bình thường đến từ các thành bang cũng lần lượt vào vị trí, xây dựng các công sự phòng ngự đơn giản...
Toàn bộ quá trình diễn ra gần như không để lại một chút thời cơ nào cho kẻ địch lợi dụng.
Trên thành Troia, Hector quan sát mọi chuyện này, ánh mắt dần hiện lên vẻ mù mịt.
Không thể không thừa nhận, đối thủ rất mạnh!
Dù chính hắn ra trận, mang theo Thần Huyết Cấm Vệ Quân tinh nhuệ nhất của Troia, thể hiện cũng chưa chắc đã xuất sắc hơn đối phương.
Nếu có thể lựa chọn, hắn thực sự không muốn đối đầu với loại đối thủ này.
Nhưng tiếc là cuộc chiến tranh này không liên quan đến sự lựa chọn, không liên quan đến đúng sai, mà chỉ liên quan đến lập trường!
Nghĩ đến đây, Hector kiềm chế những suy nghĩ có chút xáo trộn, bằng một giọng gần như gầm lên phát ra tiếng hét như sấm đánh:
"Nâng khiên, chuẩn bị chiến đấu!"
Trên tường thành, từng binh sĩ Thần Huyết Cấm Vệ Quân của Troia bên trong mặc áo vải co giãn cực tốt, bên ngoài khoác mũ giáp và áo giáp bằng đồng, tay cầm trường mâu tựa trên vai, tấm khiên đặt bên cạnh trong tư thế thả lỏng, đưa tay nhấc khiên lên, rồi mạnh mẽ vung trường mâu bằng đồng nện mạnh vào mặt khiên.
"Ầm! Phanh phanh!"
Tiếng kim loại va chạm liên hồi vang lên như sấm rền, binh sĩ vũ khí và khải giáp đều kích hoạt các đạo thần văn sáng rực, tựa như một vầng hào quang lấp lánh lan tỏa, bao trùm lên tường thành nguy nga của thành Troia.
Theo vầng sáng này trỗi dậy, sĩ khí của người Troia vốn có chút suy giảm bắt đầu tăng trở lại, dần dần vượt qua nỗi sợ hãi đối với đại quân bên ngoài thành.
“Thằng nhóc này không tệ nha...”
Trong khoang thuyền tối, Lorne nhìn vị thủ tướng Troia thong dong ứng phó trên đầu tường, trong mắt thoáng hiện một tia thưởng thức.
Diana bước lên trước, gật đầu đáp lời:
“Đương nhiên rồi, đó là nhân vật đáng nể nhất của người Troia, hình như tên là Hector?”
Ra là hắn à? Khó trách...
Lorne như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía "Achilles" bên cạnh, người hoàn toàn khác biệt so với trong sử thi, hứng thú hỏi thăm:
"Thế nào? Đối đầu với hắn, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc thắng?"
Diana giơ tay phải lên, duỗi ra ba ngón tay.
Lorne sững sờ, hơi kinh ngạc:
“Ba thành?”
“Trong vòng ba chiêu, ta tất bắt sống hắn!”
Diana ngạo nghễ lên tiếng, hếch cằm kiêu hãnh, như một con thiên nga trắng kiêu kỳ.
Lorne nhìn cô con gái trước mắt, không nhịn được bật cười.
Sự trương dương và kiêu ngạo từ trong cốt cách này, lại hoàn toàn không giống hắn và Thetis.
"Sao? Ngươi không tin?" Hiểu sai ý, Diana không phục quơ lấy kiếm và khiên, "Vậy ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ bắt hắn ngay!"
Lorne vội vàng kéo Diana đang muốn ra sân thể hiện lại, khẽ cười nói: "Đừng nóng vội, thép tốt dùng trên lưỡi đao, chưa đến lúc ngươi ra sân đâu."
Nghe được lời khen kín đáo của phụ thân, Diana trong lòng có chút vui vẻ, lúc này an phận xuống dưới, tò mò hỏi thăm:
“Vậy ngươi định phái ai ra sân trước?”
Lorne cười không nói, lẳng lặng nhìn về phía chiến trường trước mắt.
Lúc này, Helen đã dẫn các tế ti thành bang thắp lửa thánh, đốt hương liệu, hoàn thành nghi lễ hiến tế và cầu nguyện cho chư thần trước trận chiến, một mình đi đến dưới tường thành Troia, lên tiếng gọi Hector trên đầu tường:
“Ta xin được gặp tỷ tỷ của ta là Clytaemnestra một lần, để nói chuyện phải trái, hy vọng có thể ngăn chặn cuộc chiến tranh này.”
Hector gật đầu, phất tay ra hiệu cho tế ti bên cạnh truyền lệnh.
Nhưng rất đáng tiếc, cộng minh thuật thức đen kịt một màu, rõ ràng là vị vương hậu Mycenae kia đã từ chối đáp lời.
Có lẽ là vì không còn mặt mũi đối diện với em gái Helen, có lẽ là lo lắng bị mượn cớ đưa ra khỏi thành.
Trong lòng sớm đã có dự liệu, Hector lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với Helen, trầm ngâm nói:
"Rất xin lỗi, Helen các hạ, Clytaemnestra đã trở thành vợ của đệ đệ ta là Paris, Troia có nghĩa vụ bảo hộ nàng không bị người ngoài quấy nhiễu.”
“Người Troia, các ngươi quá đáng!”
Vốn cũng đã dự đoán được, Helen mặt lạnh phát ra trách cứ, lập tức quay đầu nhìn về một nơi nào đó sau lưng.
“Tỷ phu, chuyện nên hỏi ta đã hỏi thay ngươi rồi, giờ làm thế nào thì tùy ngươi định đoạt.”
“...”
Trong đám người, Agamemnon cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, sắc mặt lập tức có chút tái xanh.
Ngươi là thống soái liên quân, ngươi hỏi ta? Chẳng phải là đang ném ta lên lửa sao?
Làm sao bây giờ? Vợ ta bị tên mặt trắng dắt đi, thân là đàn ông ta có thể làm gì?
Khi số ánh mắt đổ dồn về mình ngày càng nhiều, Agamemnon nhắm mắt lại, phát ra tiếng gầm bi phẫn:
“Người Troia đây là do chính các ngươi chọn, chiến thôi!”
Và không đợi Hector trên đầu thành kịp phản ứng, Helen ngoài trận đã cao giọng hô lớn:
“Tốt, người Mycenae, cơ hội rửa nhục cho quốc vương của các ngươi đến rồi! Phải giành cho bằng được trận thắng đầu tiên!”
Trong chốc lát, người Mycenae nghe được mệnh lệnh, quần hùng phấn khởi, liền quơ kiếm khiên vây quanh quốc vương bị sỉ nhục, lao về phía tường thành Troia.
Bị cuốn vào dòng người tiến lên, Agamemnon nhìn quân đội bạn bất động như núi ở phía sau và bức tường thành Troia cao ngất phía trước, đem sự bi phẫn trong lòng hóa thành động lực, rút kiếm rống giận:
“Toàn quân, đánh bại Troia!”
Lúc này, Lorne đang xem kịch vui trên thuyền, bật cười thành tiếng.
Con bé Helen này, mấy trăm năm không gặp cũng học thói xấu rồi nha…
Bạn cần đăng nhập để bình luận