Hy Lạp Mang Ác Nhân
Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 315: Ăn mỹ thiếu nữ ép một chút (5. 8k) (length: 22060)
Nửa giờ trước, bên trong một khu nhà dân hoang vắng ở vương thành Arcadia.
Theo ánh sao lấp lánh, Hippomenes bước ra khỏi tế đài bằng đồng, trên đó có những đường vân hình ngôi sao và chữ viết của Hermes.
Quay đầu nhìn thoáng qua làn khí huyết đang dần tan biến trên dãy núi Arcadia, trong mắt hắn không khỏi dấy lên nỗi kiêng kỵ sâu sắc.
Hơn ngàn ấu thể nhân tạo được thúc đẩy sinh trưởng, cùng với đống huyết nhục ngổn ngang từ mấy trận đại chiến trước đó, vậy mà lại bị tiêu hao hết nhanh như vậy? Tên kia thật sự mạnh đến đáng sợ!
Xem ra, chỉ có thể sớm đi một bước cờ!
Hippomenes xác nhận xung quanh không một bóng người, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, lúc này khoác lên chiếc áo choàng dài thêu hình trăng sao, cầm cây song xà trượng có trận đồ ma pháp, kéo mũ trùm che mặt rồi bước ra khỏi sân nhỏ được đặt kết giới.
"Giáo thủ đại nhân? Ngài đã trở về!"
Mấy tên tín đồ Hermes đang đứng gác bên ngoài cửa nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía bóng dáng tỏa ra hơi thở quen thuộc, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sùng bái.
Trong số các giáo phái lớn hiện hành ở Hy Lạp, phái Hermes là một nhánh xuất hiện muộn nhất, cho đến sau cuộc thánh chiến Olympus mới chính thức thành lập.
Nhưng chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, phái Hermes đã có thể đứng vững chân ở Arcadia, một nơi tràn đầy sức sống, vạn vật sinh sôi nảy nở, và nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, công lao lớn nhất phải kể đến Giáo chủ hiện tại.
Một mặt, nghệ thuật luyện kim của hắn phi phàm, hoàn thành hai đề tài chung cực là "Nguyên tố thứ năm" (Đá của Hiền nhân) và "Sự sống nhân tạo" (Homunculus); mặt khác, hắn rất được nhà vua Arcadia tín nhiệm, tạo môi trường thuận lợi cho sự phát triển của giáo phái.
Thêm vào đó, thân phận huyết duệ Hermes cùng với thái độ ôn hòa, thân thiện hàng ngày, khiến cho các tín đồ Hermes vô cùng tôn sùng và kính trọng Giáo chủ.
Nhưng sau một hồi phấn khích ngắn ngủi, trên mặt những người canh gác hiện lên vẻ nghi hoặc: "Chẳng phải ngài đi bình định thú tai cùng các giáo hữu trên dãy núi Arcadia sao? Sao giờ chỉ thấy mình ngài?"
Hippomenes nghiêm giọng nói: "Cuộc thảo phạt xảy ra sự cố, ta phải lập tức vào cung yết kiến bệ hạ!"
Nghe vậy, mấy tên tín đồ Hermes lập tức biến sắc.
Tập hợp toàn bộ anh hùng thần huyết và pháp sư trên toàn Arcadia để thảo phạt mà vẫn không thành công, chẳng phải điều đó cho thấy...
"Sốt sắng cái gì? Sự tình còn chưa đến mức không thể cứu vãn."
Hippomenes lạnh nhạt nói, sau đó nhìn mọi người, trầm giọng hỏi:
"Trước khi xuất phát ta đã dặn các ngươi chuẩn bị, bây giờ thế nào rồi?"
Đám tín đồ Hermes xung quanh như tìm được chỗ dựa tinh thần, nhao nhao ưỡn thẳng người, tranh nhau trả lời.
"Đã hoàn thành tất cả rồi!"
"Đều sắp xếp xong theo yêu cầu của ngài."
"Hơn nữa, để không phụ sự tin tưởng của ngài, chúng ta gần như đã huy động tất cả anh em trong giáo hội."
Nghe thấy các tín đồ hăng hái trả lời, Hippomenes hài lòng gật đầu, dưới mũ trùm khóe miệng cong lên vẽ thành một nụ cười nhạo băng giá.
Một đám ngu xuẩn!
Vậy mà tự tay đào hố chôn mình, còn tưởng rằng đó là con đường dẫn đến ánh sáng.
"Các ngươi làm rất tốt." Hippomenes bình thản khen một câu, sau đó khẽ gõ song xà trượng, lấy ra mấy chiếc bình sứ từ trận đồ ma pháp, hào phóng phát cho mấy người đứng trước mặt, mỉm cười nói: "Uống đi, đây là những gì các ngươi xứng đáng nhận được."
Mở nút gỗ ra, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong bình, đám người vô cùng kích động.
Chất lỏng nguyên tố thứ năm!
Trong lĩnh vực luyện kim của phái Hermes, từ rất sớm đã có những hình dung về một loại vật chất kỳ ảo "vô hình, vô ảnh". Nó khác biệt với bốn nguyên tố cơ bản là "lửa, khí, nước, đất", được gọi là "nguyên tố thứ năm", có liên quan mật thiết đến linh hồn và nguồn gốc sự sống.
Tương truyền, một khi nhà luyện kim uống vào loại hồng dược được điều chế từ nguyên tố thứ năm này, dù không thể có được sự bất tử thì cũng có thể tăng cường đáng kể trình độ luyện kim của bản thân và kéo dài tuổi thọ.
Mà hiện tại, người duy nhất trong toàn giáo Hermes hiểu cách tinh luyện nguyên tố thứ năm, chỉ có Giáo chủ hiện tại.
Mặc dù nắm giữ tri thức và tài phú quý giá này, nhưng hắn chưa từng độc chiếm, mà rộng lượng mang chất lỏng nguyên tố thứ năm đã điều chế ra phát cho các giáo đồ có đóng góp cho giáo hội.
Ví dụ như lần này, Giáo chủ đã đưa một lô chất lỏng nguyên tố thứ năm vừa mới luyện xong cho những tín đồ Hermes chuẩn bị đến dãy núi Arcadia thảo phạt thú tai, để tăng cường sức mạnh cho họ.
Chính vì hành vi hào phóng, không tư lợi này, hắn mới có thể vững vàng ngồi vào vị trí hiện tại, có được sự ủng hộ rộng rãi của các tín đồ Hermes.
Các tín đồ nhìn chất lỏng nguyên tố thứ năm quý giá trong bình, dưới ánh mắt mong chờ của Giáo chủ, đã kích động uống cạn.
Nhưng, bọn họ lại không hề để ý trong thứ dược dịch màu đỏ đó, hình như có một loại vật thể màu trắng dạng như ấu trùng đang trôi nổi.
Chứng kiến tất cả điều này, trong lòng Hippomenes cười lạnh.
Đúng như những gì hắn luôn khẳng định, chỉ có sinh mệnh mới có thể trao đổi sinh mệnh.
Tương tự, chỉ có sinh mệnh mới có thể thai nghén sinh mệnh.
Cho nên, loại linh dược trường sinh tinh luyện từ Đá của Hiền nhân này, thực chất là dung dịch nuôi cấy thai nghén ấu thể sinh mệnh nhân tạo.
Những tín đồ Hermes ở Arcadia sở dĩ nghe theo sắp đặt của hắn, trở thành con rối chặn đánh kẻ địch, cũng là bởi vì trước khi xuất phát họ đã uống loại chất lỏng nguyên tố thứ năm mang trong mình ấu thể sinh mệnh nhân tạo này.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngon ăn miễn phí như vậy, mà món quà của Thần thường sẽ có cái giá phải trả ngay từ khi được đưa ra.
Lặng lẽ tiêu trừ những mối họa ngầm, Hippomenes bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy: "Tình huống khẩn cấp, thông báo cho toàn bộ tín đồ tập kết tại hoàng cung! Tiện thể, gọi luôn cả đám người giáo hội Eleusinia đến đây!"
"Đám người giáo hội Eleusinia?" Một tên tín đồ Hermes lộ vẻ nghi hoặc.
"Không sai, hiện tại tình hình xấu đi, chính là lúc mọi người cần đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua gian nan, hãy đưa thư tay của ta cho họ, đám giáo đồ Eleusinia sẽ đến."
Hippomenes nói xong, lấy ra một phong thư đóng dấu sáp từ trận đồ ma pháp đưa cho một tín đồ Hermes phụ trách truyền tin.
Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì hắn không chỉ là Giáo chủ của giáo hội Hermes mà còn là Giáo chủ của giáo hội Eleusinia.
Khác với lũ ngu xuẩn của phái Hermes, đám tín đồ Eleusinia sau khi thấy Đá của Hiền nhân do hắn lấy ra, đã không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sự trường sinh, nhất trí đề cử hắn làm Giáo chủ.
Đáng tiếc, việc hắn chính thức nhậm chức Giáo chủ ở giáo hội Eleusinia vẫn chưa được bao lâu, còn chưa kịp đích thân chủ trì một nghi lễ bí truyền của Eleusinia.
Nếu không, nhân lúc phân phát cháo Kykeon cho lũ ngu đó, hắn đã có thể đổ cả dung dịch dưỡng chất của ấu thể sinh mệnh nhân tạo – "hồng dược" đã chuẩn bị sẵn vào rồi.
Hippomenes lắc đầu, lập tức đứng dậy đi ra khỏi sân nhỏ, hướng thẳng tới hoàng cung.
Vừa bước vào cửa, đám thị vệ và thị nữ đã quen đường, dẫn hắn vào phòng nghị sự của hoàng cung.
Nhà vua Arcadia đã chờ đợi từ lâu, ngay khi hắn vừa bước vào cửa đã vội vã nhào tới.
"Giáo chủ đại nhân, thuốc đâu? Thuốc của ta đâu?"
"Bệ hạ, xin thứ lỗi, ta..."
Hippomenes cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
Nhà vua Arcadia thấy tình hình này, mặt đầy kinh ngạc, giọng nói chợt cất cao mấy phần.
"Ngươi nói cái gì?"
"Xin lỗi, ta không ngờ trong dãy núi Arcadia lại ẩn giấu một ngôi đền của Typhon, có Ma Tổ kia che chở, độ mạnh của 'thú tai' vượt quá tưởng tượng của mọi người..."
"Ta hỏi ngươi thuốc đâu? !"
Nhà vua Arcadia cắt ngang lời giải thích của Hippomenes, nắm chặt vạt áo hắn, gấp gáp hỏi.
Lúc này, hắn không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào không liên quan, khuôn mặt dữ tợn đầy vẻ điên cuồng, trong hai con mắt đỏ ngầu ẩn hiện những con côn trùng nhỏ như hạt gạo đang bò.
"Ta đã giao quân đội cho ngươi, những người kia giao cho ngươi, ngươi phải mang thuốc đến cho ta, để ta tiến giai thành Thần Linh, ngươi đã hứa rồi mà!"
Nhà vua Arcadia điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi gào lên, những mạch máu dưới da như có vô số giun đang nhúc nhích, cùng nhau khao khát sự thay đổi này.
Nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, bắt đầu dấy lên sát ý nồng đậm, Hippomenes chậm rãi mở miệng.
"Bệ hạ, tuy rằng ta hiện giờ không có thuốc, nhưng ở đây có đủ tài liệu, chỉ cần ngài cho phép, ta có thể tùy thời chế tạo thuốc mới cho ngài."
Nhà vua Arcadia theo tầm mắt của Hippomenes, nhìn về phía hàng ngàn nóc nhà trong vương thành, trong nháy mắt đã hiểu được ý của vị Giáo chủ này, trong mắt không khỏi hiện lên vài tia giãy giụa.
"Cái này..."
"Cuộc thảo phạt đã tuyên bố thất bại, thú triều lập tức sẽ quay trở lại, ở thời điểm nguy hiểm này ngài tuyệt đối không thể gục ngã, chỉ có ngài còn sống mới có thể cứu được nhiều người hơn, đúng không?"
Hippomenes nhỏ giọng nói, thanh âm trầm thấp như những con rắn trơn ướt, chui vào tai nhà vua Arcadia, không ngừng khuấy động trong đầu hắn.
"Đây là sự hy sinh cần thiết, Arcadia sẽ ghi nhớ sự mất mát của họ..."
"Không sai, đây đều là vì Arcadia!"
Nhà vua Arcadia lẩm bẩm gật đầu, từ trận đồ ma pháp lấy ra một văn chương bằng đồng khắc hình mặt trăng đưa cho Hippomenes.
Mỗi một thành bang đều có thần hộ mệnh riêng, các Thần sẽ ban phước cho những quốc gia thờ phụng mình.
Trừ khi, chính họ tự động từ bỏ...
Hippomenes nhận lấy huy chương bằng đồng kia, hướng phía vương tọa của vua Arcadia cúi chào hài hước, đứng dậy đi về phía đại điện, tiến vào đài chiêm tinh cao nhất hoàng cung.
Một đám tín đồ Hermes và tín đồ Eleusinia đã sớm tập trung ở đây, đứng riêng trên các đồ hình tinh tú khác nhau.
Hippomenes thấy vậy, bước qua bậc thang khắc đầy chữ Hermes, lên đài cao, đưa tay bóp nát huy chương bằng đồng trong lòng bàn tay thành bột mịn.
Ngọn lửa thánh trong Điện Nguyệt Thần "Phụt" một tiếng tắt ngóm, bầu trời trên vương thành bỗng nhiên trống trải, như thể một loại bình chướng nào đó bị phá vỡ.
Hippomenes nở nụ cười hài lòng, dang hai tay, cùng các tín đồ đang hội tụ ở đây cùng nhau tụng hát thánh ngôn cổ xưa kia.
"Thời khắc chòm sao đến đúng vị, lý tròn ở đây hiển hiện, khởi nguyên là điểm nhỏ, khuếch trương đến vô hạn. Thiên thể tức là trống rỗng. Trống rỗng tức là hư vô. Hư vô chứa đựng Thần!"
Theo tiếng ngâm vịnh đồng thanh, vô số ngôi sao trên bầu trời được thắp sáng, ánh sáng giao thoa tạo thành một bức tinh đồ rộng lớn bao phủ toàn bộ vương thành Arcadia.
Người trong thành vô thức dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, các chòm sao trên bầu trời dường như không ngừng xoay tròn, ánh sao xen lẫn lưu động giống như vòng xoáy khổng lồ, nuốt chửng suy nghĩ, hút lấy linh hồn của bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm!
Một lát sau, từng bóng người ngã xuống đất, hàng vạn luồng ánh sáng linh tính tụ tập về phía bầu trời sao xoay tròn.
Các tín đồ trước tế đàn nhìn thấy người trong thành lần lượt ngã xuống, lập tức kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh trên tế đàn trung tâm.
Không phải muốn đối phó thú triều sao? Sao lại không giống như đã nói?
"Dạy..."
Hai tín đồ Eleusinia ở gần nhất vừa định mở miệng hỏi, Hippomenes giơ tay lên bỗng nhiên chộp lấy khoảng không.
Hai người lập tức nổ tung, hóa thành một đám sương máu, tụ lại trong cơ thể Hippomenes.
Nhờ có được phần tẩm bổ này, Hippomenes phát ra tiếng cười khanh khách, lộ vẻ dữ tợn, giữa những ánh mắt kinh hoàng, giơ cao hai tay, cất tiếng tụng hát cuối cùng.
"Chúa của ta ơi, hãy trỗi dậy đi!"
Trong chớp mắt, hàng vạn luồng ánh sáng linh tính hóa thành biển máu yêu dị, từ vòng xoáy ngôi sao trút xuống, thấm vào trong cơ thể Hippomenes.
Dưới sự xâm nhiễm của màu máu, trên người Hippomenes xuất hiện vô số quang văn màu máu, từng lớp vảy đen lan ra trên da thịt.
Đồng thời, không khí xung quanh cũng dần trở nên đặc quánh lạ thường, tinh đồ mênh mông trên bầu trời hạ xuống mặt đất, trong khi vận chuyển dường như xé toạc mặt đất, tử khí âm u nồng đậm điên cuồng trào lên từ vực sâu nứt nẻ cao mấy trượng.
Đám người đưa mắt nhìn, sương mù đen đỏ phun ra từ các nơi trong thành Arcadia, trong tầm mắt, sương mù đặc quánh màu máu tràn ngập, khiến không khí xung quanh vặn vẹo nhúc nhích, cảnh sắc trước mắt cũng theo đó biến đổi.
Dòng nước đỏ sẫm từ những khe nứt u ám trên mặt đất chảy ra, dần dần tụ thành năm dòng sông cuồn cuộn không ngừng, những đốm lân tinh màu xanh lam nhợt nhạt phiêu đãng trên đồng hoang đỏ rực, hàng ngàn vong linh mù quáng tuần hành trên đồng bằng đầy hoa thủy tiên.
Ba cánh cổng lớn bằng đồng bị xích sắt trói buộc đứng sừng sững ở cuối năm dòng sông lớn hòa trộn giữa màu đỏ sẫm và vàng mơ hồ, khuôn mặt méo mó dữ tợn gào thét trong dòng sông, biến thành từng mảnh đen vụn như rắn, dần dần lan đến cổng đồng, đâm xuyên phù văn và dây xích trên đó.
"Ầm! Ầm!"
Chớp mắt, từng sợi xích màu vàng sậm quấn chặt đứt toác ra, ba cánh cửa đồng lớn đóng chặt từ từ mở ra, hơi thở lạnh lẽo giam cầm linh hồn, cuốn theo dòng bùn vàng tanh hôi và vô số oán linh méo mó hòa lẫn trong đó, xông ra vực sâu, ào ạt.
Theo tiếng gầm rú của Cự Long, bùn đất nhúc nhích, thú vật, chim chóc, loài người cùng một loạt các sinh vật đặc thù mờ ảo khung xương trắng như sáp, tỉnh dậy từ giấc ngủ say, mang theo mùi hư thối và tử khí, tìm kiếm và nguyền rủa những sinh vật tươi sống trên đời.
Tartaros, bị kéo ra!
Nếu bị Old God bỏ qua, không được phép đặt chân lên mặt đất, tận hưởng sinh mệnh sôi động.
Vậy thì, hãy kéo vùng đất này vào Địa phủ khiến nó ấp ủ tân sinh trong sự mục ruỗng!
Nhìn thế giới đỏ rực trước mắt, cảm nhận được sức sống mênh mông trong cơ thể, Hippomenes hít một hơi thật sâu, mở mắt ra lần nữa, biến thành đồng tử thẳng đứng màu đỏ đen của loài rắn, cuối cùng, đã trở lại!
Vậy thì tiếp theo, hãy để nơi này trở thành viên đá nền tảng đầu tiên để bản vương bước lên ngai vàng Thần!
Trong lúc Hippomenes lẩm bẩm, một luồng hào quang vàng óng từ phía đông nam vương thành phóng lên trời, xé toạc một góc trời đỏ máu, mang đến một tia sáng ngắn ngủi.
Mấy chục bóng người trên đường tránh được ý thức khỏi vòng xoáy ánh sao, bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc và kinh hoàng nhìn thế giới hoàn toàn thay đổi trước mắt, cùng mấy bộ xương ngửi thấy mùi hương của người sống đang chạy đến.
"Ầm!"
Âm thanh cửa mở trầm đục đánh thức hơn mười người đang mờ mịt trên đường.
"Bên ngoài nguy hiểm! Mau vào!"
Một thiếu nữ tóc vàng ôm ma trượng có dung mạo tuyệt mỹ, đứng trước cửa một tiểu viện rộng mở, lo lắng vẫy tay gọi những người trên đường.
Mọi người như tỉnh trong cơn mơ, vội vàng xông vào tiểu viện bao phủ ánh sáng vàng kia.
Hippomenes trên đài chiêm tinh thấy tình hình này, cau mày thật sâu.
Không phải tinh nhuệ của Arcadia đều đã phái đi đánh giá thú tai sao? Sao vẫn có người có thể tỉnh lại trong trận pháp?
Sức mạnh vừa rồi can thiệp vào hoạt động của trận pháp, có vẻ như đến từ Thần Linh?
Còn cô gái kia… Đồng tử thẳng đứng màu đỏ đen của loài rắn đảo qua khu nhà nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt kia, bỗng co rụt lại, trên khuôn mặt dài ra vảy đen của Hippomenes lóe lên một nụ cười dữ tợn.
Dòng máu Thần Vương, hậu duệ của Zeus!
Tốt! Rất tốt! Dùng nàng làm bữa ăn đầu tiên sau khi bản vương tỉnh lại!
Hippomenes khẽ đưa tay, mấy tín đồ Hermes ngơ ngác trong tinh đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, từng cơ thể nhân tạo vặn vẹo rách nát thịt da, từ đó chui ra.
"Các ngươi, mang nàng về đây!"
"Rống!"
Hàng chục cơ thể nhân tạo gầm lên nhận lệnh, lập tức từ đài chiêm tinh lao xuống, dang hai tay hóa thành một tầng cánh mỏng, mang theo chúng lao đi về phía tiểu viện vẫn đang bị trận pháp công phá kia.
Nhìn đội quân đi săn của mình xuất phát, Hippomenes cố kìm nén cảm giác đói bụng, an tâm ngồi trên tế đàn, tiếp tục hấp thụ triều đỏ yêu dị đổ xuống từ chân trời, sức sống trong cơ thể liên tục tăng lên, vảy màu đỏ đen cũng dần dần từ hư thành thực, lan tràn sinh trưởng trên bề mặt da thịt.
"Cẩn thận!"
Trước cửa tiểu viện, Helen một tay kéo cô bé đang té ngã bên đường về sau lưng, giơ cao ma trượng trong tay, kích phát đạn chú, đánh tan một bộ xương khô thành mảnh vụn trên mặt đất.
"Cảm…cảm ơn…Ngài thật là một người tốt..."
Mẹ của bé gái lao tới kích động ôm con gái, rối rít nói lời cảm ơn với Helen.
"Đừng nói nhiều vậy, mau vào phòng!"
Helen vội vàng lên tiếng giục giã, nhìn mấy chục bộ xương khô đang bị tiếng động này thu hút đến trên đường, trán không ngừng đổ mồ hôi, tay cầm ma trượng cũng khẽ run.
Vì độ nguy hiểm của thú tai vượt quá dự kiến, các anh trai nhất quyết không chịu đưa cô đến dãy núi Arcadia, thế là đã xuất phát trước, yêu cầu cô ở lại trong thành an toàn hơn, đồng thời để đảm bảo an toàn, họ còn thiết lập bùa hộ mệnh cho khu nhà nhỏ này.
Helen dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở trong sân chờ các anh trai và vị đại nhân kia khải hoàn.
Nhưng vì quá trình này quá nhàm chán, cô đã ngủ thiếp đi trong lúc vô ý.
Và đợi khi cô tỉnh dậy, phát hiện cả vương thành đều đã thay đổi hoàn toàn, cái gọi là khu vực an toàn đột nhiên trở nên nguy hiểm tứ phía.
Nếu không phải nhờ bùa hộ mệnh bên ngoài, cô có lẽ đã nằm cùng chỗ với những người kia ngoài kia, bị cướp mất linh tính trong trận pháp ma thuật kỳ dị kia rồi?
Sau khi nghĩ mà sợ, Helen nhìn về phía tầng ánh sáng vàng óng mỏng manh nhất bên ngoài cửa, khẽ cau mày kẻ đen lại.
Kỳ lạ, khí tức trận pháp này không giống của các anh trai, mà là… "Cứu mạng, cứu mạng a!"
Trong khi Helen đang suy tư, vài tiếng kêu cứu hoảng loạn vang lên trên đường.
Một người mẹ đang ôm đứa con, lảo đảo chạy trốn.
Và sau lưng họ, mấy chục bộ xương trắng như sáp đang đuổi theo không ngừng.
Helen thấy vậy, cắn răng ngà, lên tiếng gọi.
"Nhanh, đến bên này!"
Người mẹ ở đằng xa nghe thấy tiếng gọi như trời ban này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức tăng tốc bước chân, chạy về phía nơi ẩn náu phát ra ánh sáng vàng óng.
Nhưng vì quá bận bịu, người mẹ quá kích động không cẩn thận dẫm vào hố sâu trên mặt đất, một cái lảo đảo ngã xuống, đứa bé trong tã lót cũng oa oa khóc vì đau.
Lập tức, âm thanh âm sát của vô số xương cốt vang lên, Helen một hồi da đầu tê dại.
Có lẽ, bỏ rơi họ là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi nhìn đứa bé trong tã lót, Helen nghiến răng, ôm ma trượng xông ra cửa lớn, đứng chắn sau lưng hai mẹ con, dùng tốc độ cao ngâm thần chú xua tan ma thuật.
Một hồi ánh sáng trắng xóa chói lọi thoáng qua, một đám oán linh gào thét cùng thi hài khôi phục, ầm ầm nổ tung, lần lượt hóa thành những hạt bụi ánh sáng li ti, theo gió phiêu tán.
Không ngờ lâu rồi không nắm giữ nghi thức chú, mà lại vào thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ.
Helen lau mồ hôi trên trán, vội kéo hai mẹ con dưới đất lên, chuẩn bị lùi về phía sau, nơi ẩn nấp.
Nhưng, cùng với mấy chục tiếng nổ bén nhọn, từng con quái vật tựa như sáp ong ghép lại từ trên trời giáng xuống, vung vẩy hai cánh tay hóa thành kiếm sắc và trường thương, đâm thẳng về phía nàng.
Helen vô thức giơ ma trượng lên, dựng ma pháp bình chướng.
Nhưng, ngay sau đó.
"Răng rắc!"
Cánh tay hình kiếm mang theo tiếng vỡ vụn giòn tan, không tốn chút sức nào xuyên qua ma pháp bình chướng, đâm về phía nàng và hai mẹ con phía sau.
Xong rồi!
Đầu óc Helen trống rỗng, nội tâm kinh hãi.
"Oanh!"
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sao rơi xuống, đất rung núi chuyển, bụi bặm mịt mù dâng lên.
Ánh sao trắng lóa tỏa ra, gần như trở thành màu sắc duy nhất trong đáy mắt nàng.
"Các ngươi vốn là bụi đất, cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi..."
Pháp lệnh vừa dứt, cùng với tiếng thở dài thương cảm của người lớn tuổi, ánh sáng trắng lóa dịu dàng lấy thân ảnh kia làm trung tâm, tỏa ra những gợn sóng.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Trong nháy mắt, ánh sáng lướt qua chỗ nào, mấy chục sinh vật nhân tạo nổ tung.
Cùng lúc đó, bùn lầy ô trọc trên mặt đất cũng bị cuốn sạch, xé rách mặt đất, rồi lại được khâu vá lại.
Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, thanh bình và hài hòa...
Theo ánh sao lấp lánh, Hippomenes bước ra khỏi tế đài bằng đồng, trên đó có những đường vân hình ngôi sao và chữ viết của Hermes.
Quay đầu nhìn thoáng qua làn khí huyết đang dần tan biến trên dãy núi Arcadia, trong mắt hắn không khỏi dấy lên nỗi kiêng kỵ sâu sắc.
Hơn ngàn ấu thể nhân tạo được thúc đẩy sinh trưởng, cùng với đống huyết nhục ngổn ngang từ mấy trận đại chiến trước đó, vậy mà lại bị tiêu hao hết nhanh như vậy? Tên kia thật sự mạnh đến đáng sợ!
Xem ra, chỉ có thể sớm đi một bước cờ!
Hippomenes xác nhận xung quanh không một bóng người, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, lúc này khoác lên chiếc áo choàng dài thêu hình trăng sao, cầm cây song xà trượng có trận đồ ma pháp, kéo mũ trùm che mặt rồi bước ra khỏi sân nhỏ được đặt kết giới.
"Giáo thủ đại nhân? Ngài đã trở về!"
Mấy tên tín đồ Hermes đang đứng gác bên ngoài cửa nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía bóng dáng tỏa ra hơi thở quen thuộc, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và sùng bái.
Trong số các giáo phái lớn hiện hành ở Hy Lạp, phái Hermes là một nhánh xuất hiện muộn nhất, cho đến sau cuộc thánh chiến Olympus mới chính thức thành lập.
Nhưng chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, phái Hermes đã có thể đứng vững chân ở Arcadia, một nơi tràn đầy sức sống, vạn vật sinh sôi nảy nở, và nhanh chóng được lan truyền rộng rãi, công lao lớn nhất phải kể đến Giáo chủ hiện tại.
Một mặt, nghệ thuật luyện kim của hắn phi phàm, hoàn thành hai đề tài chung cực là "Nguyên tố thứ năm" (Đá của Hiền nhân) và "Sự sống nhân tạo" (Homunculus); mặt khác, hắn rất được nhà vua Arcadia tín nhiệm, tạo môi trường thuận lợi cho sự phát triển của giáo phái.
Thêm vào đó, thân phận huyết duệ Hermes cùng với thái độ ôn hòa, thân thiện hàng ngày, khiến cho các tín đồ Hermes vô cùng tôn sùng và kính trọng Giáo chủ.
Nhưng sau một hồi phấn khích ngắn ngủi, trên mặt những người canh gác hiện lên vẻ nghi hoặc: "Chẳng phải ngài đi bình định thú tai cùng các giáo hữu trên dãy núi Arcadia sao? Sao giờ chỉ thấy mình ngài?"
Hippomenes nghiêm giọng nói: "Cuộc thảo phạt xảy ra sự cố, ta phải lập tức vào cung yết kiến bệ hạ!"
Nghe vậy, mấy tên tín đồ Hermes lập tức biến sắc.
Tập hợp toàn bộ anh hùng thần huyết và pháp sư trên toàn Arcadia để thảo phạt mà vẫn không thành công, chẳng phải điều đó cho thấy...
"Sốt sắng cái gì? Sự tình còn chưa đến mức không thể cứu vãn."
Hippomenes lạnh nhạt nói, sau đó nhìn mọi người, trầm giọng hỏi:
"Trước khi xuất phát ta đã dặn các ngươi chuẩn bị, bây giờ thế nào rồi?"
Đám tín đồ Hermes xung quanh như tìm được chỗ dựa tinh thần, nhao nhao ưỡn thẳng người, tranh nhau trả lời.
"Đã hoàn thành tất cả rồi!"
"Đều sắp xếp xong theo yêu cầu của ngài."
"Hơn nữa, để không phụ sự tin tưởng của ngài, chúng ta gần như đã huy động tất cả anh em trong giáo hội."
Nghe thấy các tín đồ hăng hái trả lời, Hippomenes hài lòng gật đầu, dưới mũ trùm khóe miệng cong lên vẽ thành một nụ cười nhạo băng giá.
Một đám ngu xuẩn!
Vậy mà tự tay đào hố chôn mình, còn tưởng rằng đó là con đường dẫn đến ánh sáng.
"Các ngươi làm rất tốt." Hippomenes bình thản khen một câu, sau đó khẽ gõ song xà trượng, lấy ra mấy chiếc bình sứ từ trận đồ ma pháp, hào phóng phát cho mấy người đứng trước mặt, mỉm cười nói: "Uống đi, đây là những gì các ngươi xứng đáng nhận được."
Mở nút gỗ ra, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong bình, đám người vô cùng kích động.
Chất lỏng nguyên tố thứ năm!
Trong lĩnh vực luyện kim của phái Hermes, từ rất sớm đã có những hình dung về một loại vật chất kỳ ảo "vô hình, vô ảnh". Nó khác biệt với bốn nguyên tố cơ bản là "lửa, khí, nước, đất", được gọi là "nguyên tố thứ năm", có liên quan mật thiết đến linh hồn và nguồn gốc sự sống.
Tương truyền, một khi nhà luyện kim uống vào loại hồng dược được điều chế từ nguyên tố thứ năm này, dù không thể có được sự bất tử thì cũng có thể tăng cường đáng kể trình độ luyện kim của bản thân và kéo dài tuổi thọ.
Mà hiện tại, người duy nhất trong toàn giáo Hermes hiểu cách tinh luyện nguyên tố thứ năm, chỉ có Giáo chủ hiện tại.
Mặc dù nắm giữ tri thức và tài phú quý giá này, nhưng hắn chưa từng độc chiếm, mà rộng lượng mang chất lỏng nguyên tố thứ năm đã điều chế ra phát cho các giáo đồ có đóng góp cho giáo hội.
Ví dụ như lần này, Giáo chủ đã đưa một lô chất lỏng nguyên tố thứ năm vừa mới luyện xong cho những tín đồ Hermes chuẩn bị đến dãy núi Arcadia thảo phạt thú tai, để tăng cường sức mạnh cho họ.
Chính vì hành vi hào phóng, không tư lợi này, hắn mới có thể vững vàng ngồi vào vị trí hiện tại, có được sự ủng hộ rộng rãi của các tín đồ Hermes.
Các tín đồ nhìn chất lỏng nguyên tố thứ năm quý giá trong bình, dưới ánh mắt mong chờ của Giáo chủ, đã kích động uống cạn.
Nhưng, bọn họ lại không hề để ý trong thứ dược dịch màu đỏ đó, hình như có một loại vật thể màu trắng dạng như ấu trùng đang trôi nổi.
Chứng kiến tất cả điều này, trong lòng Hippomenes cười lạnh.
Đúng như những gì hắn luôn khẳng định, chỉ có sinh mệnh mới có thể trao đổi sinh mệnh.
Tương tự, chỉ có sinh mệnh mới có thể thai nghén sinh mệnh.
Cho nên, loại linh dược trường sinh tinh luyện từ Đá của Hiền nhân này, thực chất là dung dịch nuôi cấy thai nghén ấu thể sinh mệnh nhân tạo.
Những tín đồ Hermes ở Arcadia sở dĩ nghe theo sắp đặt của hắn, trở thành con rối chặn đánh kẻ địch, cũng là bởi vì trước khi xuất phát họ đã uống loại chất lỏng nguyên tố thứ năm mang trong mình ấu thể sinh mệnh nhân tạo này.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện ngon ăn miễn phí như vậy, mà món quà của Thần thường sẽ có cái giá phải trả ngay từ khi được đưa ra.
Lặng lẽ tiêu trừ những mối họa ngầm, Hippomenes bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy: "Tình huống khẩn cấp, thông báo cho toàn bộ tín đồ tập kết tại hoàng cung! Tiện thể, gọi luôn cả đám người giáo hội Eleusinia đến đây!"
"Đám người giáo hội Eleusinia?" Một tên tín đồ Hermes lộ vẻ nghi hoặc.
"Không sai, hiện tại tình hình xấu đi, chính là lúc mọi người cần đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua gian nan, hãy đưa thư tay của ta cho họ, đám giáo đồ Eleusinia sẽ đến."
Hippomenes nói xong, lấy ra một phong thư đóng dấu sáp từ trận đồ ma pháp đưa cho một tín đồ Hermes phụ trách truyền tin.
Sở dĩ hắn chắc chắn như vậy là vì hắn không chỉ là Giáo chủ của giáo hội Hermes mà còn là Giáo chủ của giáo hội Eleusinia.
Khác với lũ ngu xuẩn của phái Hermes, đám tín đồ Eleusinia sau khi thấy Đá của Hiền nhân do hắn lấy ra, đã không thể cưỡng lại sự cám dỗ của sự trường sinh, nhất trí đề cử hắn làm Giáo chủ.
Đáng tiếc, việc hắn chính thức nhậm chức Giáo chủ ở giáo hội Eleusinia vẫn chưa được bao lâu, còn chưa kịp đích thân chủ trì một nghi lễ bí truyền của Eleusinia.
Nếu không, nhân lúc phân phát cháo Kykeon cho lũ ngu đó, hắn đã có thể đổ cả dung dịch dưỡng chất của ấu thể sinh mệnh nhân tạo – "hồng dược" đã chuẩn bị sẵn vào rồi.
Hippomenes lắc đầu, lập tức đứng dậy đi ra khỏi sân nhỏ, hướng thẳng tới hoàng cung.
Vừa bước vào cửa, đám thị vệ và thị nữ đã quen đường, dẫn hắn vào phòng nghị sự của hoàng cung.
Nhà vua Arcadia đã chờ đợi từ lâu, ngay khi hắn vừa bước vào cửa đã vội vã nhào tới.
"Giáo chủ đại nhân, thuốc đâu? Thuốc của ta đâu?"
"Bệ hạ, xin thứ lỗi, ta..."
Hippomenes cúi đầu, lộ vẻ xấu hổ.
Nhà vua Arcadia thấy tình hình này, mặt đầy kinh ngạc, giọng nói chợt cất cao mấy phần.
"Ngươi nói cái gì?"
"Xin lỗi, ta không ngờ trong dãy núi Arcadia lại ẩn giấu một ngôi đền của Typhon, có Ma Tổ kia che chở, độ mạnh của 'thú tai' vượt quá tưởng tượng của mọi người..."
"Ta hỏi ngươi thuốc đâu? !"
Nhà vua Arcadia cắt ngang lời giải thích của Hippomenes, nắm chặt vạt áo hắn, gấp gáp hỏi.
Lúc này, hắn không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào không liên quan, khuôn mặt dữ tợn đầy vẻ điên cuồng, trong hai con mắt đỏ ngầu ẩn hiện những con côn trùng nhỏ như hạt gạo đang bò.
"Ta đã giao quân đội cho ngươi, những người kia giao cho ngươi, ngươi phải mang thuốc đến cho ta, để ta tiến giai thành Thần Linh, ngươi đã hứa rồi mà!"
Nhà vua Arcadia điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi gào lên, những mạch máu dưới da như có vô số giun đang nhúc nhích, cùng nhau khao khát sự thay đổi này.
Nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, bắt đầu dấy lên sát ý nồng đậm, Hippomenes chậm rãi mở miệng.
"Bệ hạ, tuy rằng ta hiện giờ không có thuốc, nhưng ở đây có đủ tài liệu, chỉ cần ngài cho phép, ta có thể tùy thời chế tạo thuốc mới cho ngài."
Nhà vua Arcadia theo tầm mắt của Hippomenes, nhìn về phía hàng ngàn nóc nhà trong vương thành, trong nháy mắt đã hiểu được ý của vị Giáo chủ này, trong mắt không khỏi hiện lên vài tia giãy giụa.
"Cái này..."
"Cuộc thảo phạt đã tuyên bố thất bại, thú triều lập tức sẽ quay trở lại, ở thời điểm nguy hiểm này ngài tuyệt đối không thể gục ngã, chỉ có ngài còn sống mới có thể cứu được nhiều người hơn, đúng không?"
Hippomenes nhỏ giọng nói, thanh âm trầm thấp như những con rắn trơn ướt, chui vào tai nhà vua Arcadia, không ngừng khuấy động trong đầu hắn.
"Đây là sự hy sinh cần thiết, Arcadia sẽ ghi nhớ sự mất mát của họ..."
"Không sai, đây đều là vì Arcadia!"
Nhà vua Arcadia lẩm bẩm gật đầu, từ trận đồ ma pháp lấy ra một văn chương bằng đồng khắc hình mặt trăng đưa cho Hippomenes.
Mỗi một thành bang đều có thần hộ mệnh riêng, các Thần sẽ ban phước cho những quốc gia thờ phụng mình.
Trừ khi, chính họ tự động từ bỏ...
Hippomenes nhận lấy huy chương bằng đồng kia, hướng phía vương tọa của vua Arcadia cúi chào hài hước, đứng dậy đi về phía đại điện, tiến vào đài chiêm tinh cao nhất hoàng cung.
Một đám tín đồ Hermes và tín đồ Eleusinia đã sớm tập trung ở đây, đứng riêng trên các đồ hình tinh tú khác nhau.
Hippomenes thấy vậy, bước qua bậc thang khắc đầy chữ Hermes, lên đài cao, đưa tay bóp nát huy chương bằng đồng trong lòng bàn tay thành bột mịn.
Ngọn lửa thánh trong Điện Nguyệt Thần "Phụt" một tiếng tắt ngóm, bầu trời trên vương thành bỗng nhiên trống trải, như thể một loại bình chướng nào đó bị phá vỡ.
Hippomenes nở nụ cười hài lòng, dang hai tay, cùng các tín đồ đang hội tụ ở đây cùng nhau tụng hát thánh ngôn cổ xưa kia.
"Thời khắc chòm sao đến đúng vị, lý tròn ở đây hiển hiện, khởi nguyên là điểm nhỏ, khuếch trương đến vô hạn. Thiên thể tức là trống rỗng. Trống rỗng tức là hư vô. Hư vô chứa đựng Thần!"
Theo tiếng ngâm vịnh đồng thanh, vô số ngôi sao trên bầu trời được thắp sáng, ánh sáng giao thoa tạo thành một bức tinh đồ rộng lớn bao phủ toàn bộ vương thành Arcadia.
Người trong thành vô thức dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, các chòm sao trên bầu trời dường như không ngừng xoay tròn, ánh sao xen lẫn lưu động giống như vòng xoáy khổng lồ, nuốt chửng suy nghĩ, hút lấy linh hồn của bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm!
Một lát sau, từng bóng người ngã xuống đất, hàng vạn luồng ánh sáng linh tính tụ tập về phía bầu trời sao xoay tròn.
Các tín đồ trước tế đàn nhìn thấy người trong thành lần lượt ngã xuống, lập tức kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh trên tế đàn trung tâm.
Không phải muốn đối phó thú triều sao? Sao lại không giống như đã nói?
"Dạy..."
Hai tín đồ Eleusinia ở gần nhất vừa định mở miệng hỏi, Hippomenes giơ tay lên bỗng nhiên chộp lấy khoảng không.
Hai người lập tức nổ tung, hóa thành một đám sương máu, tụ lại trong cơ thể Hippomenes.
Nhờ có được phần tẩm bổ này, Hippomenes phát ra tiếng cười khanh khách, lộ vẻ dữ tợn, giữa những ánh mắt kinh hoàng, giơ cao hai tay, cất tiếng tụng hát cuối cùng.
"Chúa của ta ơi, hãy trỗi dậy đi!"
Trong chớp mắt, hàng vạn luồng ánh sáng linh tính hóa thành biển máu yêu dị, từ vòng xoáy ngôi sao trút xuống, thấm vào trong cơ thể Hippomenes.
Dưới sự xâm nhiễm của màu máu, trên người Hippomenes xuất hiện vô số quang văn màu máu, từng lớp vảy đen lan ra trên da thịt.
Đồng thời, không khí xung quanh cũng dần trở nên đặc quánh lạ thường, tinh đồ mênh mông trên bầu trời hạ xuống mặt đất, trong khi vận chuyển dường như xé toạc mặt đất, tử khí âm u nồng đậm điên cuồng trào lên từ vực sâu nứt nẻ cao mấy trượng.
Đám người đưa mắt nhìn, sương mù đen đỏ phun ra từ các nơi trong thành Arcadia, trong tầm mắt, sương mù đặc quánh màu máu tràn ngập, khiến không khí xung quanh vặn vẹo nhúc nhích, cảnh sắc trước mắt cũng theo đó biến đổi.
Dòng nước đỏ sẫm từ những khe nứt u ám trên mặt đất chảy ra, dần dần tụ thành năm dòng sông cuồn cuộn không ngừng, những đốm lân tinh màu xanh lam nhợt nhạt phiêu đãng trên đồng hoang đỏ rực, hàng ngàn vong linh mù quáng tuần hành trên đồng bằng đầy hoa thủy tiên.
Ba cánh cổng lớn bằng đồng bị xích sắt trói buộc đứng sừng sững ở cuối năm dòng sông lớn hòa trộn giữa màu đỏ sẫm và vàng mơ hồ, khuôn mặt méo mó dữ tợn gào thét trong dòng sông, biến thành từng mảnh đen vụn như rắn, dần dần lan đến cổng đồng, đâm xuyên phù văn và dây xích trên đó.
"Ầm! Ầm!"
Chớp mắt, từng sợi xích màu vàng sậm quấn chặt đứt toác ra, ba cánh cửa đồng lớn đóng chặt từ từ mở ra, hơi thở lạnh lẽo giam cầm linh hồn, cuốn theo dòng bùn vàng tanh hôi và vô số oán linh méo mó hòa lẫn trong đó, xông ra vực sâu, ào ạt.
Theo tiếng gầm rú của Cự Long, bùn đất nhúc nhích, thú vật, chim chóc, loài người cùng một loạt các sinh vật đặc thù mờ ảo khung xương trắng như sáp, tỉnh dậy từ giấc ngủ say, mang theo mùi hư thối và tử khí, tìm kiếm và nguyền rủa những sinh vật tươi sống trên đời.
Tartaros, bị kéo ra!
Nếu bị Old God bỏ qua, không được phép đặt chân lên mặt đất, tận hưởng sinh mệnh sôi động.
Vậy thì, hãy kéo vùng đất này vào Địa phủ khiến nó ấp ủ tân sinh trong sự mục ruỗng!
Nhìn thế giới đỏ rực trước mắt, cảm nhận được sức sống mênh mông trong cơ thể, Hippomenes hít một hơi thật sâu, mở mắt ra lần nữa, biến thành đồng tử thẳng đứng màu đỏ đen của loài rắn, cuối cùng, đã trở lại!
Vậy thì tiếp theo, hãy để nơi này trở thành viên đá nền tảng đầu tiên để bản vương bước lên ngai vàng Thần!
Trong lúc Hippomenes lẩm bẩm, một luồng hào quang vàng óng từ phía đông nam vương thành phóng lên trời, xé toạc một góc trời đỏ máu, mang đến một tia sáng ngắn ngủi.
Mấy chục bóng người trên đường tránh được ý thức khỏi vòng xoáy ánh sao, bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc và kinh hoàng nhìn thế giới hoàn toàn thay đổi trước mắt, cùng mấy bộ xương ngửi thấy mùi hương của người sống đang chạy đến.
"Ầm!"
Âm thanh cửa mở trầm đục đánh thức hơn mười người đang mờ mịt trên đường.
"Bên ngoài nguy hiểm! Mau vào!"
Một thiếu nữ tóc vàng ôm ma trượng có dung mạo tuyệt mỹ, đứng trước cửa một tiểu viện rộng mở, lo lắng vẫy tay gọi những người trên đường.
Mọi người như tỉnh trong cơn mơ, vội vàng xông vào tiểu viện bao phủ ánh sáng vàng kia.
Hippomenes trên đài chiêm tinh thấy tình hình này, cau mày thật sâu.
Không phải tinh nhuệ của Arcadia đều đã phái đi đánh giá thú tai sao? Sao vẫn có người có thể tỉnh lại trong trận pháp?
Sức mạnh vừa rồi can thiệp vào hoạt động của trận pháp, có vẻ như đến từ Thần Linh?
Còn cô gái kia… Đồng tử thẳng đứng màu đỏ đen của loài rắn đảo qua khu nhà nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt kia, bỗng co rụt lại, trên khuôn mặt dài ra vảy đen của Hippomenes lóe lên một nụ cười dữ tợn.
Dòng máu Thần Vương, hậu duệ của Zeus!
Tốt! Rất tốt! Dùng nàng làm bữa ăn đầu tiên sau khi bản vương tỉnh lại!
Hippomenes khẽ đưa tay, mấy tín đồ Hermes ngơ ngác trong tinh đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, từng cơ thể nhân tạo vặn vẹo rách nát thịt da, từ đó chui ra.
"Các ngươi, mang nàng về đây!"
"Rống!"
Hàng chục cơ thể nhân tạo gầm lên nhận lệnh, lập tức từ đài chiêm tinh lao xuống, dang hai tay hóa thành một tầng cánh mỏng, mang theo chúng lao đi về phía tiểu viện vẫn đang bị trận pháp công phá kia.
Nhìn đội quân đi săn của mình xuất phát, Hippomenes cố kìm nén cảm giác đói bụng, an tâm ngồi trên tế đàn, tiếp tục hấp thụ triều đỏ yêu dị đổ xuống từ chân trời, sức sống trong cơ thể liên tục tăng lên, vảy màu đỏ đen cũng dần dần từ hư thành thực, lan tràn sinh trưởng trên bề mặt da thịt.
"Cẩn thận!"
Trước cửa tiểu viện, Helen một tay kéo cô bé đang té ngã bên đường về sau lưng, giơ cao ma trượng trong tay, kích phát đạn chú, đánh tan một bộ xương khô thành mảnh vụn trên mặt đất.
"Cảm…cảm ơn…Ngài thật là một người tốt..."
Mẹ của bé gái lao tới kích động ôm con gái, rối rít nói lời cảm ơn với Helen.
"Đừng nói nhiều vậy, mau vào phòng!"
Helen vội vàng lên tiếng giục giã, nhìn mấy chục bộ xương khô đang bị tiếng động này thu hút đến trên đường, trán không ngừng đổ mồ hôi, tay cầm ma trượng cũng khẽ run.
Vì độ nguy hiểm của thú tai vượt quá dự kiến, các anh trai nhất quyết không chịu đưa cô đến dãy núi Arcadia, thế là đã xuất phát trước, yêu cầu cô ở lại trong thành an toàn hơn, đồng thời để đảm bảo an toàn, họ còn thiết lập bùa hộ mệnh cho khu nhà nhỏ này.
Helen dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở trong sân chờ các anh trai và vị đại nhân kia khải hoàn.
Nhưng vì quá trình này quá nhàm chán, cô đã ngủ thiếp đi trong lúc vô ý.
Và đợi khi cô tỉnh dậy, phát hiện cả vương thành đều đã thay đổi hoàn toàn, cái gọi là khu vực an toàn đột nhiên trở nên nguy hiểm tứ phía.
Nếu không phải nhờ bùa hộ mệnh bên ngoài, cô có lẽ đã nằm cùng chỗ với những người kia ngoài kia, bị cướp mất linh tính trong trận pháp ma thuật kỳ dị kia rồi?
Sau khi nghĩ mà sợ, Helen nhìn về phía tầng ánh sáng vàng óng mỏng manh nhất bên ngoài cửa, khẽ cau mày kẻ đen lại.
Kỳ lạ, khí tức trận pháp này không giống của các anh trai, mà là… "Cứu mạng, cứu mạng a!"
Trong khi Helen đang suy tư, vài tiếng kêu cứu hoảng loạn vang lên trên đường.
Một người mẹ đang ôm đứa con, lảo đảo chạy trốn.
Và sau lưng họ, mấy chục bộ xương trắng như sáp đang đuổi theo không ngừng.
Helen thấy vậy, cắn răng ngà, lên tiếng gọi.
"Nhanh, đến bên này!"
Người mẹ ở đằng xa nghe thấy tiếng gọi như trời ban này, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lập tức tăng tốc bước chân, chạy về phía nơi ẩn náu phát ra ánh sáng vàng óng.
Nhưng vì quá bận bịu, người mẹ quá kích động không cẩn thận dẫm vào hố sâu trên mặt đất, một cái lảo đảo ngã xuống, đứa bé trong tã lót cũng oa oa khóc vì đau.
Lập tức, âm thanh âm sát của vô số xương cốt vang lên, Helen một hồi da đầu tê dại.
Có lẽ, bỏ rơi họ là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi nhìn đứa bé trong tã lót, Helen nghiến răng, ôm ma trượng xông ra cửa lớn, đứng chắn sau lưng hai mẹ con, dùng tốc độ cao ngâm thần chú xua tan ma thuật.
Một hồi ánh sáng trắng xóa chói lọi thoáng qua, một đám oán linh gào thét cùng thi hài khôi phục, ầm ầm nổ tung, lần lượt hóa thành những hạt bụi ánh sáng li ti, theo gió phiêu tán.
Không ngờ lâu rồi không nắm giữ nghi thức chú, mà lại vào thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ.
Helen lau mồ hôi trên trán, vội kéo hai mẹ con dưới đất lên, chuẩn bị lùi về phía sau, nơi ẩn nấp.
Nhưng, cùng với mấy chục tiếng nổ bén nhọn, từng con quái vật tựa như sáp ong ghép lại từ trên trời giáng xuống, vung vẩy hai cánh tay hóa thành kiếm sắc và trường thương, đâm thẳng về phía nàng.
Helen vô thức giơ ma trượng lên, dựng ma pháp bình chướng.
Nhưng, ngay sau đó.
"Răng rắc!"
Cánh tay hình kiếm mang theo tiếng vỡ vụn giòn tan, không tốn chút sức nào xuyên qua ma pháp bình chướng, đâm về phía nàng và hai mẹ con phía sau.
Xong rồi!
Đầu óc Helen trống rỗng, nội tâm kinh hãi.
"Oanh!"
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sao rơi xuống, đất rung núi chuyển, bụi bặm mịt mù dâng lên.
Ánh sao trắng lóa tỏa ra, gần như trở thành màu sắc duy nhất trong đáy mắt nàng.
"Các ngươi vốn là bụi đất, cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi..."
Pháp lệnh vừa dứt, cùng với tiếng thở dài thương cảm của người lớn tuổi, ánh sáng trắng lóa dịu dàng lấy thân ảnh kia làm trung tâm, tỏa ra những gợn sóng.
"Phốc phốc phốc phốc!"
Trong nháy mắt, ánh sáng lướt qua chỗ nào, mấy chục sinh vật nhân tạo nổ tung.
Cùng lúc đó, bùn lầy ô trọc trên mặt đất cũng bị cuốn sạch, xé rách mặt đất, rồi lại được khâu vá lại.
Mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, thanh bình và hài hòa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận