Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 72: Trang bức không thành bị x (length: 15850)

Trong đại sảnh.
Trong lúc Lorne thầm quan sát tác dụng sinh lý của Jason, Atalanta bước lên phía trước, tò mò hỏi.
"Thưa thầy, vừa nãy các người đang nói chuyện gì vậy?"
"À, hắn nói hắn ghen tị, ghen tị ta có nhiều cô nương tốt vây quanh như vậy."
Lorne mặt không đổi sắc trả lời, cười tủm tỉm nhìn những bóng hình xinh đẹp, mỗi người một vẻ quyến rũ bên cạnh.
Nàng Helen, người sau này là đệ nhất mỹ nữ Hy Lạp, bây giờ là đệ nhất mỹ nữ Thessaly Caenis, Ma Nữ Medea với vẻ đẹp trong truyền thuyết và nữ thợ săn Atalanta, cùng với nữ vương Amazon Hippolyta nổi tiếng và đoàn nữ Amazon dưới trướng nàng...
Những tuyệt sắc giai nhân chất lượng cao như vậy, một anh hùng mang dòng máu thần thông thường chỉ cần có được một người thôi đã có thể trở thành thứ để khoe khoang và huênh hoang rồi.
Nhưng ở chỗ hắn, có tới hơn phân nửa số mỹ nữ, gần như đủ để chơi hai bàn mạt chược.
Mà được đường đường Chủ Thần nhân cơ hội khen ngợi, các mỹ nữ tại chỗ đều giãn mày, lộ vẻ vô cùng hưởng thụ, vô ý thức nhích lại gần Lorne, tiếp tục phát huy vẻ đẹp của mình, mong muốn nhận được nhiều hơn sự tán thưởng.
Ai~ cái lòng ganh đua vô cớ này từ đâu ra vậy?
Lorne giống như vầng trăng được các vì sao vây quanh nâng chén rượu lên, vừa làm bộ nói một câu cảm khái, vừa thích thú thưởng thức cảnh sắc trăm hoa đua nở đẹp mắt bên cạnh.
Mà trên sân, những ánh mắt hoặc đố kỵ, hoặc ngưỡng mộ đều đổ dồn lên người tên hỗn đản may mắn đang được người đẹp vây quanh.
Nhưng rất nhanh, sự cưng chiều đặc biệt mà Lorne nhận được lại khiến hắn phải nhận sự thù hận.
"Này, tên nhóc, ngươi từ đâu ra vậy? Lập được công trạng gì? Có tư cách gì ngồi ở đây?"
Một người đàn ông trung niên say xỉn, bước đi loạng choạng tiến tới, đập tay lên bàn của Lorne, hừ lạnh chất vấn.
"Đúng đấy, nói ra xem nào, cho mọi người cùng nghe."
Một người khác theo sau, khoanh tay ồn ào.
Hai anh em không rõ thực lực nhìn xuống tên mặt trắng yếu ớt trước mặt, trong mắt tràn đầy khinh thường và không phục.
Mọi người đều là những anh hùng dòng máu thần đến chi viện Thessaly, dựa vào cái gì mà tên tiểu bạch kiểm này lại có thể ngồi ở phía trước, còn được nhiều mỹ nữ như vậy hầu hạ?
Nhưng hai người mượn men rượu để phát tiết bất mãn không hề hay biết rằng, ngay khi bọn họ vừa mở miệng, toàn trường đã im phăng phắc, từng ánh mắt hoặc thương hại, hoặc chế giễu đều tập trung lên người họ.
Đây là hai tên không may nhà nào vậy? Không biết những người ngồi phía trước, thường thường là những người đánh giỏi nhất sao?
Mười anh hùng dòng máu thần tham gia vào cuộc chiến với Cự Linh thì lại đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Không giống những kẻ mới đến bồng bột này, bọn họ đã tận mắt chứng kiến cảnh "tên mặt trắng nhỏ" này đè bẹp cả đám Cự Linh, nghiền thành một đống thịt vụn tàn bạo.
Lần này, có kịch hay để xem rồi.
Còn Lorne nhìn hai người xông đến gây chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thân thiết.
Nhân vật phản diện não tàn hoang dại kìa, trong truyền thuyết chính là vật liệu đỉnh cấp thích hợp nhất để dùng cho việc giả ngầu đánh vào mặt! Đã lăn lộn ở Hy Lạp lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được hàng thật!
Lần nào cũng toàn đánh vượt cấp, lần này nhất định phải thử cảm giác ngược tân thủ ở Tân Thủ Thôn mới được!
"Vèo! Vèo!"
Nhưng không đợi Lorne nghĩ ra kịch bản sảng văn của riêng mình, hai tiếng xé gió bén nhọn đã vang lên từ phía sau.
Trước mắt mọi người chợt lóe lên, liền thấy hai mũi tên cắm phập vào một cột đá trong đại sảnh, đuôi mũi tên rung lên dữ dội.
Hai người đàn ông trung niên gây chuyện ở trước bàn dừng lại một lát, mới phát giác hai má nóng rát, đau nhói, vô thức giơ tay lên, chất lỏng ấm áp chảy ra lòng bàn tay.
Máu!
Vết thương trên má càng rách rộng ra, đau nhức khiến cả hai choáng váng, mồ hôi lạnh túa ra.
"Bây giờ, bọn ta có tư cách ngồi ở đây không?"
Atalanta nắm lấy cung tên, sắc mặt khó coi.
Hai người trung niên phảng phất ngửi thấy mùi tử vong, vội vàng xác định mục tiêu.
"Ta nói chính là hắn, ngươi..."
"Hắn là sư phụ của ta, cũng là khách quý của Arcadia, sỉ nhục hắn chẳng khác nào sỉ nhục toàn bộ Arcadia!"
Atalanta hừ lạnh lộ ra thân phận nữ vương Arcadia, ánh mắt sắc bén nhìn hai người.
Hai anh em trước bàn lập tức như thỏ bị báo mẹ để mắt đến, gáy toát ra khí lạnh, mặt trắng bệch, vô thức rụt cổ, bỏ chạy.
Nhưng vừa mới quay người, một ngọn trường thương rít lên lao đến, cắm phập xuống dưới chân hai người, suýt chút nữa đâm thủng cả bàn chân bọn họ.
"Cho các ngươi đi rồi à?"
Caenis cười lạnh bước lên, rút cây thương dài cắm sâu vài tấc vào sàn nhà, đầu thương lạnh lẽo vỗ mạnh không chút khách khí lên mặt hai người vẫn còn đang rớm máu.
"Các ngươi từ đâu tới đây? Lập được công trạng gì? Có tư cách gì đứng trước mặt chúng ta?"
Cô nói không sai một lời, vị mỹ nữ đệ nhất Thessaly nóng nảy nhìn thấy hai người hai chân không tự giác run rẩy, khinh bỉ hừ một tiếng.
"Hai con chó mù ngu xuẩn, không biết đây là khách quý của nước Thessaly bọn ta sao? Phì!"
Nhìn vũng nước miếng và bọt mép bắn tứ tung trên đất, Lorne lặng lẽ đặt ly rượu xuống, trong lòng một hồi oán thầm.
Caenis, ngươi cũng quá vô văn hóa rồi đấy?
Điều quá đáng hơn là, cô ta còn cướp lời thoại của ta!
Lorne quay đầu, ánh mắt u oán nhìn cô học trò Atalanta vẫn luôn bảo vệ mình ở phía sau, cùng một đám nữ anh hùng và nam anh hùng đang hăm hở bên cạnh, tâm tình không gì sánh nổi buồn bực.
Vạch trần thân phận quá sớm có một điểm không tốt này, đi tới đâu cũng có một đám người đứng ra bênh vực, muốn quay ngược cái bánh xe thôi cũng chẳng tới lượt hắn ra tay.
Khó khăn lắm mới gặp được một phó bản sảng văn vậy mà, cứ thế không còn gì.
Đến tối ngươi sẽ biết tay!
Lorne nhìn lướt qua cô học trò của mình bằng ánh mắt không tốt đẹp gì, ánh mắt từ phía sau cái đuôi sư tử hơi lấp lóe.
Lúc này, Caenis đang dạy dỗ hai tên gây sự trước mặt, thấy đối phương chậm chạp không trả lời, cũng mất kiên nhẫn, cây thương dài vừa đen vừa to trong tay giơ cao.
"Không nói đúng không? Vậy thì cũng không cần nói nữa!"
Đầu ngón tay Lorne vuốt ve ly rượu, thờ ơ lạnh nhạt.
Caenis cũng không phải là người dễ tính gì, thời đại thần thoại cũng chẳng phải là một thời đại văn minh lịch sự gì.
Vì tiền tài giết người, vì sắc đẹp giết người, vì oán hờn giết người, vì danh dự giết người... chuyện kiểu bất đồng ý liền đánh nhau sống chết, hầu như mỗi ngày đều xảy ra.
Không có thực lực mà còn muốn tỏ vẻ ngầu, thì phải chuẩn bị tinh thần mà bị đánh.
"Khoan đã!"
Ngay khoảnh khắc cây thương dài đen ngòm trong tay Caenis rít gào hạ xuống, một bóng người mạnh mẽ từ ngoài cửa xông vào, nắm chặt cán thương của Caenis.
Nhìn thấy cây thương phía trên đầu bị dừng lại, hai người trung niên suýt phải xuống Âm Phủ báo cáo dường như đã mất hết chỗ dựa, ngã phịch xuống đất, miệng lớn thở hồng hộc.
Còn Caenis cảm thấy lực cản truyền đến từ cán thương, không khỏi nhíu mày, nhìn người thanh niên vừa xuất hiện trước mặt.
"Tên nhãi, ngươi từ đâu tới đây?"
"Ta là Meleager, vương tử Calydon, hai vị này là cậu của ta, cùng ta đến để trợ giúp Thessaly chống lại Cự Linh."
Thanh niên vội vàng trả lời, sau đó lập tức hạ thấp giọng cầu xin.
"Đại chiến sắp tới, xin ngài nể mặt bọn họ cũng phải ra sức vì Thessaly, tha cho họ sự mạo phạm này."
-- Ra là hắn...
Lúc này, Lorne đang ngồi ở trên cao nhìn thanh niên có khuôn mặt quen thuộc kia, không khỏi cười khẽ lắc đầu.
Trước đây, khi hắn tới học viện Athens gặp Atalanta và Medea, trùng hợp gặp một đám thanh niên hừng hực khí thế định kết bạn về quê nhà chinh phạt Ma Thú, bình định tai họa.
Chàng học sinh tên "Meleager" này, chính là một trong số đó.
Lorne sở dĩ nhớ rõ như vậy, là vì hắn rất thích chàng trai trẻ mang trong mình sự chính nghĩa, đầy ắp lý tưởng này.
Sau đó, khi hắn ở Arcadia và Thessaly chữa cháy, đã nhiều lần nghe nói về một vài chuyện của vị vương tử này.
Quê hương của chàng, Calydon cũng bị ảnh hưởng bởi lũ thú do Typhon dẫn tới, một đám Ma Trư ngang nhiên ăn sạch hoa màu, phá hủy nhà cửa, giết người qua đường.
Thế là, chàng mang theo những người đồng bạn đã tập hợp cùng quân đội Calydon, tiến hành cuộc săn giết đối với lũ Ma Trư đang gây họa kia.
Cuối cùng, người dân Calydon dưới sự dẫn dắt của chàng, đã tiêu diệt thành công đám Ma Thú đang hoành hành trên lãnh thổ.
Trận săn bắn Calydon có quy mô không nhỏ đó, cũng được những người hát rong các thành bang truyền tụng, khiến người nghe không ngớt lời khen.
Nếu là chàng trai này, cũng nên nể mặt chút đi.
Nói cho cùng, vụ thú triều chạy tán loạn đến Calydon, hắn và Atalanta cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Nhưng không đợi Lorne mở lời với Caenis.
Hai người trung niên vừa tỉnh táo lại trên mặt đất, đã mặt đỏ tía tai, cứng cổ phản đối.
"Meleager, ả ta đang sỉ nhục bọn ta, sỉ nhục cậu của ngươi! Dựa vào cái gì muốn chúng ta cúi đầu? Trừng trị chúng, cho chúng một bài học!"
Sự nhục nhã trước công chúng vừa rồi khiến bọn họ mất hết mặt mũi, ánh mắt chế giễu từ bốn phương tám hướng cũng khiến bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận không gì sánh được, thế nhất định phải dựa vào cháu trai, lấy lại danh dự đã mất.
"Câm miệng!"
Nhưng vương tử Calydon vừa vội vàng chạy tới mặt lạnh quở trách, hoàn toàn không có ý định bênh vực họ.
Hai kẻ ngu ngốc này cứ tưởng nơi này vẫn là ở Calydon sao, tất cả mọi người đều biết tùy ý cho bọn chúng ngang ngược?
Ra ngoài cũng không biết thu liễm cái tính cách ngang bướng này, sớm muộn cũng sẽ chết ở đây thôi!
Đáng tiếc, hai người trung niên nghe thấy cháu trai trách cứ, không những không yên tĩnh, ngược lại càng thêm giận dữ.
"Meleager, chẳng lẽ ngươi cứ thế trơ mắt nhìn người thân của mình bị đối xử như vậy sao? Sao ngươi có thể thiên vị người ngoài như thế?
"Ngươi được mẹ ngươi dạy dỗ kiểu gì vậy?"
Nghe vậy, vị vương tử Calydon này cuối cùng không nhịn được nữa, quay người túm lấy cổ áo hai người cậu, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đủ rồi! Nếu không phải nể mặt mẹ ta, các ngươi đến tư cách gia nhập đội chinh phạt cũng không có! Đã phá lệ cho các ngươi trở về chỗ, còn dám khắp nơi gây chuyện thị phi, mặt mũi Calydon đều bị các ngươi làm mất hết, mau cút về cho ta!"
"Ngươi..." Nghe cháu trai mắng một trận như tát nước vào mặt, hai người trung niên tức giận đến mặt mày lúc xanh lúc trắng, hai tay run rẩy.
"Còn muốn ta nói lần thứ hai sao? Cút cho ta!"
Vương tử Calydon sầm mặt hất hai người cậu từ dưới đất lên, sau đó ném thẳng ra cửa.
"Đưa bọn chúng về Calydon! Nếu mẹ ta hỏi, thì nói là ta làm!"
Hai vị cận vệ mang dòng máu thần lập tức xốc hai người trung niên lên, nhét vào xe ngựa, quả quyết thúc xe rời khỏi hoàng cung Thessaly.
Đợi đến khi xe ngựa khuất dạng hoàn toàn, vương tử Calydon có thể thấy rõ là nhẹ nhõm thở ra, rồi lập tức nâng chén đến trước mặt Lorne, lòng đầy áy náy xin lỗi.
"Hai người cậu ta uống chút rượu nên thần trí không tỉnh táo, có chỗ mạo phạm, mong ngài thứ lỗi, ta nguyện ý chịu trách nhiệm cho hành động của bọn họ!"
"Nếu như cái giá là sinh mệnh thì sao?"
"Ấy..."
Nhìn vị vương tử thần sắc hơi biến, Lorne cười, đưa tay vỗ vai chàng thanh niên, thật lòng khuyên bảo.
"Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chứ không phải để người khác gánh chịu thay. Ngươi càng dung túng cho bọn họ, bọn họ càng gây ra nhiều rắc rối, cẩn thận đến cuối cùng chính ngươi cũng bị liên lụy."
Thực tế, những gì hắn nói không phải là không có căn cứ, mà là vận mệnh vốn có của vương tử Calydon, Meleager.
Trong cuộc đi săn ở Calydon, Atalanta cũng tham gia chinh phạt, cuối cùng với thuật bắn cung và kỹ năng chiến đấu tinh xảo đã trở thành người có công lớn nhất trong việc giết chết lợn rừng Calydon.
Vương tử Meleager trong lúc phân chia chiến lợi phẩm đã đưa tấm da heo rừng quý giá nhất cho Atalanta.
Nhưng hành động này lại gây bất mãn cho đám cậu của chàng, bọn họ đã tập hợp mấy người đàn ông khác, dẫn đầu cướp đi da heo rừng.
Meleager phẫn nộ muốn đoạt lại da heo rừng trả cho Atalanta, trong lúc sơ sẩy đã giết chết hai người cậu.
Mà mẹ của Meleager, người luôn yêu thương anh hết mực, nghe tin hai người anh trai của mình chết dưới tay con trai thì tình thương dành cho con trai cũng tắt ngấm.
Người mẹ nhớ lại khi Meleager mới một tuần tuổi, ba nữ thần báo mộng: Sinh mệnh của con trai bà sẽ kéo dài như cây đuốc đang cháy dở trong bếp. Khi đó, bà lập tức lấy lửa mang đi, nhúng vào nước dập tắt, sau đó giấu cây đuốc vào một nơi trong cung điện mà chỉ một mình bà biết, mong con trai sống lâu.
Nghe được tin dữ, bà vô cùng đau buồn lấy cây đuốc ra, ném vào trong lửa. Theo cây đuốc cháy rụi, Meleager cảm thấy sức lực ngày càng yếu. Mà sau khi con trai chết, bà mẹ vô cùng hối hận, rồi tự sát theo con.
Có thể nói, bi kịch của gia đình này đều do hai người cậu của Meleager gây ra.
Mà vừa rồi, Meleager tuy ngoài mặt mắng mỏ thậm tệ, thậm chí đánh cho hai người cậu một trận nhừ tử, rồi đưa về Calydon, nhưng kỳ thật chỉ đang tìm cách bảo vệ tính mạng cho bọn họ.
Dù sao, lực tay của Caenis vừa rồi thật sự muốn giết người, chính tay đón lấy ngọn thương kia Meleager, không thể không biết.
Chỉ tiếc, với tính tình của hai người này, tâm tư của Meleager phần lớn là phí công.
Mà sự bảo vệ người thân kiểu này cũng định sẵn sẽ mang đến vô vàn rắc rối cho gia đình Meleager.
Không giải quyết được vấn đề gốc rễ, Meleager dù có tránh được số mệnh chết trong cuộc đi săn ở Calydon, sớm muộn gì cũng vì những chuyện khác mà bị hai người cậu "hố hàng" này liên lụy đến chết.
Vương tử Calydon trước bàn trầm tư một lát, nghiêm túc gật đầu.
"Lời dạy của ngài ta sẽ ghi nhớ trong lòng, đợi trở về Calydon, ta nhất định sẽ nhờ mẹ ta quản thúc bọn họ chặt chẽ."
"Đừng để mẹ ngươi tiếp xúc nhiều với bọn họ. Để bọn họ làm một phú ông giàu có cũng hơn là để chúng gây chuyện khắp nơi, dù sao không phải ai cũng dễ nói chuyện như ta đâu."
"Vâng, thưa đại nhân."
Meleager lại một lần nữa gật đầu, tư thái càng thêm cung kính.
Nghe vị vương tử Calydon này gọi mình như vậy, Lorne khẽ cười lắc đầu.
Tên nhóc này cũng không ngốc, xem ra đã nhận ra phần nào thân phận danh dự đạo sư của học viện Athens, kiêm Thần Chiến Sơn máy số 2 của hắn rồi.
"Được rồi, ngươi đi đi."
Nhận được sự chấp thuận chính thức, Meleager như trút được gánh nặng, lập tức bưng chén rượu đi hòa mình vào đám anh hùng đang trò chuyện trong sảnh, dần dần giải tỏa sự căng thẳng vừa rồi.
"Ầm!"
Trong lúc không khí trên sân đang dần dịu lại thì một chiếc ly uống rượu bất ngờ bị ném xuống đất, vỡ tan tành, rượu nho đỏ tươi văng tứ tung.
"Eurystheus, ngươi có ý gì!"
Telamon, người đang hầu hạ khách khứa, giận dữ đứng dậy, căm hận nhìn vào người trung niên đang đứng giữa mười mấy vị anh hùng mang dòng máu thần.
Người trung niên không đổi sắc mặt phủi những giọt rượu văng trên bộ y phục lộng lẫy, lạnh nhạt mở miệng.
"Ta không uống rượu với nô lệ..."
Ngay lúc đó, một tay cầm chén của Hercules, gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay hơi run...
Bạn cần đăng nhập để bình luận