Hy Lạp Mang Ác Nhân
Chương 69: Dám can đảm, đùa giỡn vận mệnh!
Chương 69: Dám cả gan, đùa giỡn vận mệnh!
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Urd tiến đến trước mặt Lorne, mỉm cười mở lời: "Vì ngươi vừa nhẹ nhàng hoàn thành ba loại thí luyện, nên ta cũng xem như đó là tiền đề, nếu như ngươi có thể vượt qua ba thử thách ta đưa ra, ta sẽ không điều kiện đáp ứng ngươi một yêu cầu. Ngược lại, ngươi sẽ phải trả một cái giá tương ứng."
"Nghe rất công bằng." Trong mắt Lorne lộ ra một tia hứng thú, ngay sau đó lại đổi giọng: "Nhưng ta muốn nghe trước đề mục thí luyện."
Urd gật đầu, phất tay một cái, từ trong bóng tối gọi ra hai bóng người mơ hồ, nói: "Đây là hai người hầu của ta, Roge và Sif, người trước ăn uống nhanh lạ thường, người sau giỏi chạy, nếu ngươi có thể đánh bại bọn họ trong hai lĩnh vực này, coi như ngươi thắng."
Huấn luyện viên, hai đề này ta thấy qua rồi! Trong lòng Lorne như nở hoa, nhưng bên ngoài vẫn ung dung thản nhiên, tiếp lời: "Còn hạng thứ ba đâu?"
"Chờ ngươi vượt qua hai hạng đầu rồi nói." Urd mỉm cười lắc đầu: "Ngươi còn chưa quyết định có cá cược với ta hay không, ta đâu thể nói trước hết mọi đề mục cho ngươi nghe?"
Rõ ràng, so với hai người em gái, nữ thần này có vẻ nhiều tâm tư, trưởng thành và trầm ổn hơn.
Thấy Lorne có vẻ vẫn đang do dự, nàng bước tới phía sau người, khẽ cúi xuống, ghé vào tai đối phương, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời đầy dụ dỗ: "Nếu thắng... ngươi có thể vô điều kiện đưa ra cho ta một yêu cầu, bất cứ điều gì cũng được nha. Muốn cược không?"
Con đàn bà không biết xấu hổ này! Brunnnhildr thấy nữ thần thần bí này xuất hiện ở vương cung Sương Khổng Lồ, vậy mà dám ve vãn đại nhân Loki đáng kính của nàng, lập tức nổi giận, trong mắt đầy thù địch và coi thường.
Đại nhân Loki ngay cả sự phụng dưỡng của ta còn thẳng thắn từ chối, sao có thể bị cái thứ sắc đẹp của ngươi mê hoặc!
"Được, ta đồng ý cá cược với ngươi!"
Câu trả lời sảng khoái vang lên bên tai, khiến sắc mặt Brunnnhildr hơi cứng lại, không khỏi nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ mình bị từ chối là do mị lực không đủ?
Brunnnhildr đảo mắt nhìn vòng eo thon thả của Urd, đôi gò bồng đảo căng đầy cùng rãnh ngực sâu hun hút, không tự chủ so sánh mình với đối phương, trong lòng tức khắc nảy sinh cảm giác bực bội.
Lúc này, Lorne hoàn toàn không để ý tới tâm tư nhỏ của Nữ Võ Thần sau lưng, bởi vì cuộc cá cược của hắn với Urd đã chính thức bắt đầu.
Theo hiệu lệnh của Urd, hai bàn đầy đồ ăn được đám Sương Khổng Lồ mang đến, Lorne và Roge mỗi người ngồi xuống một bàn.
Khi một Sương Khổng Lồ ngẫu nhiên được chọn ra phát lệnh, Roge đã dẫn đầu, bắt đầu điên cuồng ăn uống.
Thấy vậy, trong lòng Urd không khỏi đắc ý.
Roge là hóa thân của "lửa rừng", về lý thuyết, sinh mệnh chân thật không thể nào thắng được nó trong lĩnh vực thôn phệ.
Chỉ cần dễ dàng thắng ván này, có được yêu cầu, mình có thể bù đắp sai lầm trước kia, đoạt lại tự do của muội muội Verdandi từ trong tay tiểu tử này. . .Từ . . .
Urd ngẩng đầu lên, nhìn thấy Roge trước bàn ăn ăn càng lúc càng chậm, mấy giây sau đã gục hẳn xuống bàn không động đậy, không khỏi ngỡ ngàng.
Ngược lại, Lorne tuy ăn uống rất nhã nhặn, nhưng lại lật ngược thế cờ, dễ dàng quét sạch đồ ăn trên bàn, để lại núi bát đĩa.
Đám Sương Khổng Lồ ngẩn người, chần chờ một lúc mới miễn cưỡng tuyên bố Lorne thắng lợi.
Trong lòng Urd dấy lên đầy nghi vấn, nàng tiến lên cẩn thận quan sát, thấy một lớp màng ánh sáng bao trùm toàn đấu trường, cảm nhận được tình hình bên trong, lập tức hiểu ra nguyên nhân thất bại của "lửa rừng".
--- Ngọn lửa bùng cháy cần phương tiện truyền dẫn, nhưng lại có người phong tỏa không gian xung quanh, hút hết không khí và ma lực, khiến "lửa rừng" Roge không thể cháy trong hoàn cảnh đặc biệt này.
"Ngươi phạm quy!" Urd tức giận lên tiếng phản đối.
"Ta làm sao?"
"Sao lại phong bế đấu trường?"
"Lúc ta ăn cơm, thích yên tĩnh, không được sao?" Lorne dang tay vẻ mặt vô tội, ngay sau đó lại chỉ vào "lửa rừng" đang gục trên bàn nói: "Ngươi xem, Roge có ý kiến gì đâu."
Urd nghe vậy nhất thời câm nín. Nàng không thể nói rằng Roge cô phái ra không phải là sinh mệnh bình thường, mà là hóa thân của lửa rừng?
So ra, mình dường như chẳng hề có chút ưu thế nào trong trận cá cược này.
Âm thầm chịu thiệt, Urd đành đưa ra một điều khoản bổ sung tạm thời: "Không được phong bế đấu trường, quấy rầy tuyển thủ thi đấu!"
"Không vấn đề." Lorne dứt khoát gật đầu, đi ra khỏi đại điện, đứng song song với Sif trên quảng trường, chuẩn bị bước vào cuộc quyết đấu thứ hai.
Nhìn thấy đối phương vẻ mặt bình thản, Urd vừa thua một trận thầm cười lạnh. Để ngươi đắc ý một hồi, rồi đến lúc ngươi khóc!
Đối thủ của vòng thứ hai là Sif, hóa thân của "suy nghĩ".
Trên đời không có gì có thể nhanh bằng suy nghĩ.
Hơn nữa, để phòng bất trắc, Sif là một hóa thân "suy nghĩ" được sao chép từ ý chí tinh thần của ngươi, chỉ cần trong đầu ngươi có suy nghĩ muốn chạy về đích, hắn sẽ lập tức tới đó.
Lần này, ngươi thua chắc rồi!
Trong khi Urd đang tràn đầy tự tin nhìn về phía đấu trường, sắc mặt của nàng lập tức ngẩn ngơ.
Khi một Sương Khổng Lồ tuyên bố bắt đầu cuộc đua, Brunnnhildr đứng ở vạch đích, giơ trường thương lên, dứt khoát đâm về phía bụng mình.
Trong khoảnh khắc Brunnnhildr sắp chết, Lorne đã nhoáng người đến vạch đích, đoạt lấy cây trường thương trên tay nàng.
Còn Sif hóa thành từ suy nghĩ vẫn ngơ ngác đứng ở vạch xuất phát, không nhúc nhích.
Sao lại thế này? Urd bối rối không hiểu, toàn khuôn mặt tràn đầy vẻ hoang mang.
Một bóng người thon dài không biết từ bao giờ đã đến sau lưng Urd, nhỏ nhẹ nói: "Bởi vì có một thứ còn nhanh hơn suy nghĩ."
"Cái gì?"
"Bản năng." Lorne liếc Sif ở vạch xuất phát, mỉm cười nói thêm, "Suy nghĩ cần có thời gian, nhưng bản năng thì không. Khi xuất phát, ta đã phong bế ngũ quan, sáu giác quan của mình, chỉ giữ lại bản năng cuối cùng."
Theo kinh điển Phật giáo phương Đông, con người ngoài Nhãn thức, Nhĩ thức, Tị thức, Thiệt thức, Thân thức và Ý thức Lục thức còn có thức thứ bảy Mạt-na thức liên quan tới suy nghĩ chấp niệm và thức thứ tám A-lại-da thức liên quan đến bản năng gốc.
"Suy nghĩ" cùng lắm chỉ có thể đạt tới trình độ phản ứng của thức thứ bảy, nhưng hắn lại chỉ để lại thức thứ tám đại diện cho bản năng.
Cùng với việc Brunnnhildr tại vạch đích tiến hành kích thích, về tốc độ, đương nhiên hắn vẫn là nhanh hơn một bậc.
"Vậy, bản năng của ngươi là cứu người?" Urd hơi ngạc nhiên, dường như đã nhận ra vị Tà Thần trong truyền thuyết này.
"Nếu không cần thiết hy sinh, ta đương nhiên muốn càng nhiều sinh mệnh được kéo dài." Lorne thành thật trả lời, đôi mắt thâm sâu, ánh nhìn trong trẻo, ôn hòa bổ sung: "Bởi vì ý nghĩa tồn tại của Thần Linh trong lòng ta chính là vậy— kiến tạo kỳ tích cho thế giới và sinh mệnh."
Ý nghĩa tồn tại của Thần Linh? Trong mắt Urd lóe lên vẻ hoảng hốt, thần sắc trở nên phức tạp, hoang mang, nàng nhìn thẳng Lorne.
Một lát sau, có vẻ như bị cái ánh mắt quỷ dị ấy nhìn đến rùng mình, Lorne không khỏi ho khan mở miệng: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không phong bế đấu trường, cũng không quấy rầy đối thủ, chỉ là tự hạn chế bản thân thôi, điều này không được tính là vi phạm quy tắc chứ?"
"Ta biết, coi như ngươi thắng!" Tỉnh lại Urd hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức xoa xoa mạnh mặt mình, buộc bản thân phải trở về với lý trí.
Đừng xao động, bình tĩnh lại! Vì Verdandi, ván thứ ba ta nhất định phải thắng!
Lúc này, Lorne liên tiếp chiến thắng đang có tâm trạng rất tốt, dịu dàng nhìn Brunnnhildr đang bước tới: "Vừa rồi đã làm khó ngươi rồi."
Chỉ có bản năng, mà không có sự kích thích từ bên ngoài, hắn sẽ chỉ là một con rối vô ngã, khó mà có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài, tương tự như vậy không có cách nào thắng được Sif là hóa thân của suy nghĩ.
Vì vậy trước khi bắt đầu trận đấu, hắn đã nhờ Brunnnhildr đứng tại điểm đích, dùng cách tự gây thương để đánh thức bản năng của hắn.
Brunnnhildr vậy mà không chút do dự đồng ý.
Thậm chí vì để có được hiệu quả kích thích tốt nhất, nàng còn đổi tự gây thương thành tự sát trực tiếp hơn, tin chắc rằng vị thủ lĩnh này của mình sẽ đến cứu mình trước khi nàng gặp chuyện.
Nếu không có Lorne phản ứng kịp thời, không phụ lòng tin của nàng, có lẽ giờ Brunnnhildr đã bị trọng thương, hoặc thậm chí mất mạng.
Còn đối với chuyện hiểm nghèo vừa rồi, Brunnnhildr không nói một lời, chỉ cung kính hành lễ với Lorne: "Phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta."
Trong lúc nói, Brunnnhildr liếc mắt đầy khiêu khích Urd vừa thua trận bên cạnh, trong lòng tự hào vì mình đã giúp được một tay.
Về sự phụng dưỡng và trung thành, chỉ là một người ngoài, sao có thể cạnh tranh với Nữ Võ Thần được đào tạo bài bản chứ?
Trong lòng Lorne có chút cảm động trước hành động hiến thân dũng cảm của Brunnnhildr, nhưng cũng không khỏi bất đắc dĩ: "Nói thì nói vậy, nhưng lần sau đừng làm liều như thế."
Đã nghe nói trong nguyên điển thần thoại Brunnnhildr có chút yếu tố Yandere, hôm nay gặp, quả nhiên không sai. Chỉ vì một câu, vác thương đâm bản thân cũng không mang do dự. Quả nhiên, sau này khi chung sống với Nữ Võ Thần này, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn mới được.
"Nói chuyện xong rồi sao? Chúng ta bắt đầu ván thứ ba thôi." Liên tiếp thất bại, tâm trạng Urd rõ ràng không tốt, ngữ khí cũng trở nên cứng nhắc hơn.
Lorne phất tay ra hiệu với Brunnnhildr, tiến lên phía trước nói: "Ra đề mục đi, cô Ur."
Urd gật đầu, mắt sáng lên, đột nhiên đưa tay từ trong gió tuyết bắt lấy một con bướm băng màu xanh thẫm, nắm trong lòng bàn tay, cười hỏi: "Ngươi nói, nó sống hay đã chết?"
Đó cũng được coi là vấn đề sao? Mọi người nghe vậy, không hiểu gì nhìn Urd.
"Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn nó còn sống chứ!" Thor không nhịn được lên tiếng, chứng minh cái gì gọi là "Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển".
"Không đúng!" Brunnnhildr lắc đầu nghi ngờ: "Nhỡ đâu trước đó nàng đã bóp chết con bướm băng thì sao? Vấn đề đâu đơn giản như vậy!"
"Có lý!" Lorne rất đồng ý, tiến lên trước dò xét bàn tay trắng nõn đang nắm chặt của Urd một hồi lâu, "Ta xem kỹ chút đã."
Đối với hành động của Lorne, Urd tùy ý để mặc, nhưng trên mặt lại mang một vẻ nắm chắc phần thắng.
Đương nhiên, nàng sẽ không làm như Brunnnhildr nói, bóp chết con bướm băng này từ trước. Bởi vì nàng muốn chờ đến khi Lorne nói ra đáp án, rồi mới quyết định vận mệnh của con bướm.
Nếu đối phương muốn con bướm này sống, nàng sẽ để nó chết; Nếu đối phương muốn con bướm này chết, nàng sẽ để nó sống. Dù đối phương chọn thế nào, đáp án và vận mệnh đều nằm trong tay nàng.
Vì thế, ván thứ ba này nàng không thể nào thua được. Tuy có hơi tráo trở, nhưng đây là để giành lại tự do cho muội muội Verdandi của mình.
Trong khi Urd tự an ủi, một bàn tay bất ngờ nắm lấy bàn tay phải của nàng, đột ngột dùng sức.
"Nó chết rồi!" Không đợi Urd phản ứng, Lorne đã đi trước một bước mở ra ngón tay thon dài của nàng, để lộ con bướm băng bị chấn thành bột phấn.
"Thấy chưa, ta đã không đoán sai mà!" Đáp án được công bố, rõ như ban ngày, mọi người đồng loạt gật đầu.
Urd nhìn vẻ mặt đắc ý của Lorne, tức giận đến điên người: "Hèn hạ!"
"Ta làm sao?"
"Ngươi cầm tay ta đập chết con bướm, như vậy không tính!"
"Vậy nên, ta không làm gì, sau đó nó sống hay chết đều do ngươi định đoạt sao? Cái này không được công bằng cho lắm thì phải?" Lorne cười hỏi, thong thả chỉ ra chỗ bất thường.
Mọi người chợt hiểu ra, nhìn Urd với ánh mắt khinh bỉ.
Bị vạch trần, gò má Urd vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ bừng, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống đất.
Nhưng vì tay phải bị Lorne nắm chặt, dù nàng muốn thoát thân cũng không thể làm được.
Lorne một mặt khống chế Urd, một mặt châm chọc hài hước: "Ba loại thí luyện ta đều đã thông qua, ngươi sẽ không đến mức không chấp nhận thất bại chứ, cô Ur?"
Bất đắc dĩ, Urd chỉ đành nhắm mắt chịu thua: "Coi như ngươi thắng! Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói."
"Ta muốn . . ." Lorne đi một vòng quanh Urd, hít sâu một hơi vào phần gáy của vị Nữ thần Vận Mệnh này, vẻ mặt si mê không tả nổi.
Nhìn cổ nàng nổi da gà cùng cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, cuối cùng trên mặt Lorne nở nụ cười chế giễu, thong thả tuyên bố đáp án: "Ta muốn nghĩ thêm một thời gian, đợi khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói."
Nói xong, hắn buông cổ tay trắng của Urd ra, phẩy tay, gọi Thor rồi cùng Brunnnhildr và mèo Jörmungandr bước đi ra ngoài thành.
Theo ba người một mèo biến mất trong gió tuyết, Urd từ trạng thái thất thần hồi phục lại tinh thần, không khỏi nghiến răng ken két.
Tên khốn kiếp, lại dám đùa giỡn vận mệnh! Đợi đấy, rồi đến lúc ngươi phải nếm mùi khổ đau.
Urd nén sự bực bội trong lòng xuống, quay người nhìn vua Sương Khổng Lồ Laufey, giận dữ hỏi: "Nói đi, sự việc ta muốn điều tra thế nào rồi?"
"Người ngài muốn tìm, rất có thể ở Thrymheim (nơi ồn ào)." Laufey cẩn thận trả lời, thấp thoáng thể hiện sự kính sợ đối với nữ thần trước mặt.
Không lâu trước đó, nữ thần bí ẩn này tìm theo dấu vết của con mèo kia, đã đến thành Utgard. Sau khi hắn biết được con mèo này đã bị người thả đi, nữ thần đã cho hắn một hồi báo xứng đáng, giúp hắn đánh bại Lôi thần Thor đang đến khiêu khích. Từ lúc đó, Laufey đã biết rõ nữ thần này mạnh mẽ đến nhường nào, cũng rất khôn khéo bày tỏ nguyện vọng muốn giúp đỡ nàng giải quyết khó khăn.
Chỉ có điều, nữ thần đưa ra hai điều kiện: có được một lời hứa của Loki và tìm tung tích một người nào đó.
Điều trước kết thúc bằng một thảm bại, không cần nhiều lời. Còn điều sau hắn đã điều tra rất lâu, chỉ nhận được một thông tin mơ hồ, kết quả cũng không xác định.
Vậy nên nói tóm lại, hắn chỉ mới hoàn thành được một nửa. Tuy nhiên, bất kể tin này là thật hay giả, hắn vẫn cứ sẽ chắc chắn mọi việc. Bởi vì "nơi ồn ào" là địa bàn của vua Sơn Khổng Lồ Tjazi và con gái Skadi của ông ta, có địa vị ngang bằng với thành Utgard do tộc Sương Khổng Lồ lập nên. Nếu chỗ đó bị người làm long trời lở đất thì hắn còn không kịp cao hứng, sao mà ngăn cản được chứ.
"Thrymheim sao? Ta biết." Urd trầm ngâm gật đầu, trong mắt sát khí ngút trời.
Chính vì cô em gái Skuld bỏ trốn giữa trận mà nàng và Verdandi đã bị liên lụy thảm hại! Nếu không treo cổ ngươi lên, đánh mông nở hoa thì ta không gọi là Urd nữa!
Nữ thần Vận Mệnh, người nắm giữ quá khứ nghiến răng nghiến lợi nhìn về phương nam, nắm chặt đôi tay trắng như phấn mà run lên khe khẽ.
"Khụ khụ, đại nhân, ngài xem . . ." Theo một tiếng ho nhẹ truyền đến, Urd tỉnh lại, nhìn vị vua Sương Khổng Lồ Laufey đang ấp úng muốn nói điều gì ở phía sau. Nàng nhìn quanh nơi vốn không một bóng người, hiểu ý mở lời: "Ngươi muốn chấn hưng tộc Băng Sương Khổng Lồ đúng không? Cứ đến xứ sương mù Niflheim một chuyến, nơi đó sẽ có thứ mà ngươi cần đấy."
"Đa tạ đại nhân chỉ điểm!" Laufey mừng như điên cảm tạ, đến khi hắn ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng nữ thần nữa. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Vì hy vọng chấn hưng tộc Sương Khổng Lồ đang nằm trong tay hắn!
Laufey đứng lên, nhìn về phương trời gió tuyết mịt mù, đôi mắt màu xanh lam băng giá yếu ớt lóe sáng.
Xứ sương mù sao?
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Urd tiến đến trước mặt Lorne, mỉm cười mở lời: "Vì ngươi vừa nhẹ nhàng hoàn thành ba loại thí luyện, nên ta cũng xem như đó là tiền đề, nếu như ngươi có thể vượt qua ba thử thách ta đưa ra, ta sẽ không điều kiện đáp ứng ngươi một yêu cầu. Ngược lại, ngươi sẽ phải trả một cái giá tương ứng."
"Nghe rất công bằng." Trong mắt Lorne lộ ra một tia hứng thú, ngay sau đó lại đổi giọng: "Nhưng ta muốn nghe trước đề mục thí luyện."
Urd gật đầu, phất tay một cái, từ trong bóng tối gọi ra hai bóng người mơ hồ, nói: "Đây là hai người hầu của ta, Roge và Sif, người trước ăn uống nhanh lạ thường, người sau giỏi chạy, nếu ngươi có thể đánh bại bọn họ trong hai lĩnh vực này, coi như ngươi thắng."
Huấn luyện viên, hai đề này ta thấy qua rồi! Trong lòng Lorne như nở hoa, nhưng bên ngoài vẫn ung dung thản nhiên, tiếp lời: "Còn hạng thứ ba đâu?"
"Chờ ngươi vượt qua hai hạng đầu rồi nói." Urd mỉm cười lắc đầu: "Ngươi còn chưa quyết định có cá cược với ta hay không, ta đâu thể nói trước hết mọi đề mục cho ngươi nghe?"
Rõ ràng, so với hai người em gái, nữ thần này có vẻ nhiều tâm tư, trưởng thành và trầm ổn hơn.
Thấy Lorne có vẻ vẫn đang do dự, nàng bước tới phía sau người, khẽ cúi xuống, ghé vào tai đối phương, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời đầy dụ dỗ: "Nếu thắng... ngươi có thể vô điều kiện đưa ra cho ta một yêu cầu, bất cứ điều gì cũng được nha. Muốn cược không?"
Con đàn bà không biết xấu hổ này! Brunnnhildr thấy nữ thần thần bí này xuất hiện ở vương cung Sương Khổng Lồ, vậy mà dám ve vãn đại nhân Loki đáng kính của nàng, lập tức nổi giận, trong mắt đầy thù địch và coi thường.
Đại nhân Loki ngay cả sự phụng dưỡng của ta còn thẳng thắn từ chối, sao có thể bị cái thứ sắc đẹp của ngươi mê hoặc!
"Được, ta đồng ý cá cược với ngươi!"
Câu trả lời sảng khoái vang lên bên tai, khiến sắc mặt Brunnnhildr hơi cứng lại, không khỏi nghi ngờ bản thân. Chẳng lẽ mình bị từ chối là do mị lực không đủ?
Brunnnhildr đảo mắt nhìn vòng eo thon thả của Urd, đôi gò bồng đảo căng đầy cùng rãnh ngực sâu hun hút, không tự chủ so sánh mình với đối phương, trong lòng tức khắc nảy sinh cảm giác bực bội.
Lúc này, Lorne hoàn toàn không để ý tới tâm tư nhỏ của Nữ Võ Thần sau lưng, bởi vì cuộc cá cược của hắn với Urd đã chính thức bắt đầu.
Theo hiệu lệnh của Urd, hai bàn đầy đồ ăn được đám Sương Khổng Lồ mang đến, Lorne và Roge mỗi người ngồi xuống một bàn.
Khi một Sương Khổng Lồ ngẫu nhiên được chọn ra phát lệnh, Roge đã dẫn đầu, bắt đầu điên cuồng ăn uống.
Thấy vậy, trong lòng Urd không khỏi đắc ý.
Roge là hóa thân của "lửa rừng", về lý thuyết, sinh mệnh chân thật không thể nào thắng được nó trong lĩnh vực thôn phệ.
Chỉ cần dễ dàng thắng ván này, có được yêu cầu, mình có thể bù đắp sai lầm trước kia, đoạt lại tự do của muội muội Verdandi từ trong tay tiểu tử này. . .Từ . . .
Urd ngẩng đầu lên, nhìn thấy Roge trước bàn ăn ăn càng lúc càng chậm, mấy giây sau đã gục hẳn xuống bàn không động đậy, không khỏi ngỡ ngàng.
Ngược lại, Lorne tuy ăn uống rất nhã nhặn, nhưng lại lật ngược thế cờ, dễ dàng quét sạch đồ ăn trên bàn, để lại núi bát đĩa.
Đám Sương Khổng Lồ ngẩn người, chần chờ một lúc mới miễn cưỡng tuyên bố Lorne thắng lợi.
Trong lòng Urd dấy lên đầy nghi vấn, nàng tiến lên cẩn thận quan sát, thấy một lớp màng ánh sáng bao trùm toàn đấu trường, cảm nhận được tình hình bên trong, lập tức hiểu ra nguyên nhân thất bại của "lửa rừng".
--- Ngọn lửa bùng cháy cần phương tiện truyền dẫn, nhưng lại có người phong tỏa không gian xung quanh, hút hết không khí và ma lực, khiến "lửa rừng" Roge không thể cháy trong hoàn cảnh đặc biệt này.
"Ngươi phạm quy!" Urd tức giận lên tiếng phản đối.
"Ta làm sao?"
"Sao lại phong bế đấu trường?"
"Lúc ta ăn cơm, thích yên tĩnh, không được sao?" Lorne dang tay vẻ mặt vô tội, ngay sau đó lại chỉ vào "lửa rừng" đang gục trên bàn nói: "Ngươi xem, Roge có ý kiến gì đâu."
Urd nghe vậy nhất thời câm nín. Nàng không thể nói rằng Roge cô phái ra không phải là sinh mệnh bình thường, mà là hóa thân của lửa rừng?
So ra, mình dường như chẳng hề có chút ưu thế nào trong trận cá cược này.
Âm thầm chịu thiệt, Urd đành đưa ra một điều khoản bổ sung tạm thời: "Không được phong bế đấu trường, quấy rầy tuyển thủ thi đấu!"
"Không vấn đề." Lorne dứt khoát gật đầu, đi ra khỏi đại điện, đứng song song với Sif trên quảng trường, chuẩn bị bước vào cuộc quyết đấu thứ hai.
Nhìn thấy đối phương vẻ mặt bình thản, Urd vừa thua một trận thầm cười lạnh. Để ngươi đắc ý một hồi, rồi đến lúc ngươi khóc!
Đối thủ của vòng thứ hai là Sif, hóa thân của "suy nghĩ".
Trên đời không có gì có thể nhanh bằng suy nghĩ.
Hơn nữa, để phòng bất trắc, Sif là một hóa thân "suy nghĩ" được sao chép từ ý chí tinh thần của ngươi, chỉ cần trong đầu ngươi có suy nghĩ muốn chạy về đích, hắn sẽ lập tức tới đó.
Lần này, ngươi thua chắc rồi!
Trong khi Urd đang tràn đầy tự tin nhìn về phía đấu trường, sắc mặt của nàng lập tức ngẩn ngơ.
Khi một Sương Khổng Lồ tuyên bố bắt đầu cuộc đua, Brunnnhildr đứng ở vạch đích, giơ trường thương lên, dứt khoát đâm về phía bụng mình.
Trong khoảnh khắc Brunnnhildr sắp chết, Lorne đã nhoáng người đến vạch đích, đoạt lấy cây trường thương trên tay nàng.
Còn Sif hóa thành từ suy nghĩ vẫn ngơ ngác đứng ở vạch xuất phát, không nhúc nhích.
Sao lại thế này? Urd bối rối không hiểu, toàn khuôn mặt tràn đầy vẻ hoang mang.
Một bóng người thon dài không biết từ bao giờ đã đến sau lưng Urd, nhỏ nhẹ nói: "Bởi vì có một thứ còn nhanh hơn suy nghĩ."
"Cái gì?"
"Bản năng." Lorne liếc Sif ở vạch xuất phát, mỉm cười nói thêm, "Suy nghĩ cần có thời gian, nhưng bản năng thì không. Khi xuất phát, ta đã phong bế ngũ quan, sáu giác quan của mình, chỉ giữ lại bản năng cuối cùng."
Theo kinh điển Phật giáo phương Đông, con người ngoài Nhãn thức, Nhĩ thức, Tị thức, Thiệt thức, Thân thức và Ý thức Lục thức còn có thức thứ bảy Mạt-na thức liên quan tới suy nghĩ chấp niệm và thức thứ tám A-lại-da thức liên quan đến bản năng gốc.
"Suy nghĩ" cùng lắm chỉ có thể đạt tới trình độ phản ứng của thức thứ bảy, nhưng hắn lại chỉ để lại thức thứ tám đại diện cho bản năng.
Cùng với việc Brunnnhildr tại vạch đích tiến hành kích thích, về tốc độ, đương nhiên hắn vẫn là nhanh hơn một bậc.
"Vậy, bản năng của ngươi là cứu người?" Urd hơi ngạc nhiên, dường như đã nhận ra vị Tà Thần trong truyền thuyết này.
"Nếu không cần thiết hy sinh, ta đương nhiên muốn càng nhiều sinh mệnh được kéo dài." Lorne thành thật trả lời, đôi mắt thâm sâu, ánh nhìn trong trẻo, ôn hòa bổ sung: "Bởi vì ý nghĩa tồn tại của Thần Linh trong lòng ta chính là vậy— kiến tạo kỳ tích cho thế giới và sinh mệnh."
Ý nghĩa tồn tại của Thần Linh? Trong mắt Urd lóe lên vẻ hoảng hốt, thần sắc trở nên phức tạp, hoang mang, nàng nhìn thẳng Lorne.
Một lát sau, có vẻ như bị cái ánh mắt quỷ dị ấy nhìn đến rùng mình, Lorne không khỏi ho khan mở miệng: "Đừng nhìn ta như vậy, ta không phong bế đấu trường, cũng không quấy rầy đối thủ, chỉ là tự hạn chế bản thân thôi, điều này không được tính là vi phạm quy tắc chứ?"
"Ta biết, coi như ngươi thắng!" Tỉnh lại Urd hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức xoa xoa mạnh mặt mình, buộc bản thân phải trở về với lý trí.
Đừng xao động, bình tĩnh lại! Vì Verdandi, ván thứ ba ta nhất định phải thắng!
Lúc này, Lorne liên tiếp chiến thắng đang có tâm trạng rất tốt, dịu dàng nhìn Brunnnhildr đang bước tới: "Vừa rồi đã làm khó ngươi rồi."
Chỉ có bản năng, mà không có sự kích thích từ bên ngoài, hắn sẽ chỉ là một con rối vô ngã, khó mà có bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài, tương tự như vậy không có cách nào thắng được Sif là hóa thân của suy nghĩ.
Vì vậy trước khi bắt đầu trận đấu, hắn đã nhờ Brunnnhildr đứng tại điểm đích, dùng cách tự gây thương để đánh thức bản năng của hắn.
Brunnnhildr vậy mà không chút do dự đồng ý.
Thậm chí vì để có được hiệu quả kích thích tốt nhất, nàng còn đổi tự gây thương thành tự sát trực tiếp hơn, tin chắc rằng vị thủ lĩnh này của mình sẽ đến cứu mình trước khi nàng gặp chuyện.
Nếu không có Lorne phản ứng kịp thời, không phụ lòng tin của nàng, có lẽ giờ Brunnnhildr đã bị trọng thương, hoặc thậm chí mất mạng.
Còn đối với chuyện hiểm nghèo vừa rồi, Brunnnhildr không nói một lời, chỉ cung kính hành lễ với Lorne: "Phục vụ cho ngài là vinh hạnh của ta."
Trong lúc nói, Brunnnhildr liếc mắt đầy khiêu khích Urd vừa thua trận bên cạnh, trong lòng tự hào vì mình đã giúp được một tay.
Về sự phụng dưỡng và trung thành, chỉ là một người ngoài, sao có thể cạnh tranh với Nữ Võ Thần được đào tạo bài bản chứ?
Trong lòng Lorne có chút cảm động trước hành động hiến thân dũng cảm của Brunnnhildr, nhưng cũng không khỏi bất đắc dĩ: "Nói thì nói vậy, nhưng lần sau đừng làm liều như thế."
Đã nghe nói trong nguyên điển thần thoại Brunnnhildr có chút yếu tố Yandere, hôm nay gặp, quả nhiên không sai. Chỉ vì một câu, vác thương đâm bản thân cũng không mang do dự. Quả nhiên, sau này khi chung sống với Nữ Võ Thần này, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói hơn mới được.
"Nói chuyện xong rồi sao? Chúng ta bắt đầu ván thứ ba thôi." Liên tiếp thất bại, tâm trạng Urd rõ ràng không tốt, ngữ khí cũng trở nên cứng nhắc hơn.
Lorne phất tay ra hiệu với Brunnnhildr, tiến lên phía trước nói: "Ra đề mục đi, cô Ur."
Urd gật đầu, mắt sáng lên, đột nhiên đưa tay từ trong gió tuyết bắt lấy một con bướm băng màu xanh thẫm, nắm trong lòng bàn tay, cười hỏi: "Ngươi nói, nó sống hay đã chết?"
Đó cũng được coi là vấn đề sao? Mọi người nghe vậy, không hiểu gì nhìn Urd.
"Còn cần phải hỏi sao? Chắc chắn nó còn sống chứ!" Thor không nhịn được lên tiếng, chứng minh cái gì gọi là "Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển".
"Không đúng!" Brunnnhildr lắc đầu nghi ngờ: "Nhỡ đâu trước đó nàng đã bóp chết con bướm băng thì sao? Vấn đề đâu đơn giản như vậy!"
"Có lý!" Lorne rất đồng ý, tiến lên trước dò xét bàn tay trắng nõn đang nắm chặt của Urd một hồi lâu, "Ta xem kỹ chút đã."
Đối với hành động của Lorne, Urd tùy ý để mặc, nhưng trên mặt lại mang một vẻ nắm chắc phần thắng.
Đương nhiên, nàng sẽ không làm như Brunnnhildr nói, bóp chết con bướm băng này từ trước. Bởi vì nàng muốn chờ đến khi Lorne nói ra đáp án, rồi mới quyết định vận mệnh của con bướm.
Nếu đối phương muốn con bướm này sống, nàng sẽ để nó chết; Nếu đối phương muốn con bướm này chết, nàng sẽ để nó sống. Dù đối phương chọn thế nào, đáp án và vận mệnh đều nằm trong tay nàng.
Vì thế, ván thứ ba này nàng không thể nào thua được. Tuy có hơi tráo trở, nhưng đây là để giành lại tự do cho muội muội Verdandi của mình.
Trong khi Urd tự an ủi, một bàn tay bất ngờ nắm lấy bàn tay phải của nàng, đột ngột dùng sức.
"Nó chết rồi!" Không đợi Urd phản ứng, Lorne đã đi trước một bước mở ra ngón tay thon dài của nàng, để lộ con bướm băng bị chấn thành bột phấn.
"Thấy chưa, ta đã không đoán sai mà!" Đáp án được công bố, rõ như ban ngày, mọi người đồng loạt gật đầu.
Urd nhìn vẻ mặt đắc ý của Lorne, tức giận đến điên người: "Hèn hạ!"
"Ta làm sao?"
"Ngươi cầm tay ta đập chết con bướm, như vậy không tính!"
"Vậy nên, ta không làm gì, sau đó nó sống hay chết đều do ngươi định đoạt sao? Cái này không được công bằng cho lắm thì phải?" Lorne cười hỏi, thong thả chỉ ra chỗ bất thường.
Mọi người chợt hiểu ra, nhìn Urd với ánh mắt khinh bỉ.
Bị vạch trần, gò má Urd vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ bừng, hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống đất.
Nhưng vì tay phải bị Lorne nắm chặt, dù nàng muốn thoát thân cũng không thể làm được.
Lorne một mặt khống chế Urd, một mặt châm chọc hài hước: "Ba loại thí luyện ta đều đã thông qua, ngươi sẽ không đến mức không chấp nhận thất bại chứ, cô Ur?"
Bất đắc dĩ, Urd chỉ đành nhắm mắt chịu thua: "Coi như ngươi thắng! Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói."
"Ta muốn . . ." Lorne đi một vòng quanh Urd, hít sâu một hơi vào phần gáy của vị Nữ thần Vận Mệnh này, vẻ mặt si mê không tả nổi.
Nhìn cổ nàng nổi da gà cùng cơ thể cứng đờ như khúc gỗ, cuối cùng trên mặt Lorne nở nụ cười chế giễu, thong thả tuyên bố đáp án: "Ta muốn nghĩ thêm một thời gian, đợi khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói."
Nói xong, hắn buông cổ tay trắng của Urd ra, phẩy tay, gọi Thor rồi cùng Brunnnhildr và mèo Jörmungandr bước đi ra ngoài thành.
Theo ba người một mèo biến mất trong gió tuyết, Urd từ trạng thái thất thần hồi phục lại tinh thần, không khỏi nghiến răng ken két.
Tên khốn kiếp, lại dám đùa giỡn vận mệnh! Đợi đấy, rồi đến lúc ngươi phải nếm mùi khổ đau.
Urd nén sự bực bội trong lòng xuống, quay người nhìn vua Sương Khổng Lồ Laufey, giận dữ hỏi: "Nói đi, sự việc ta muốn điều tra thế nào rồi?"
"Người ngài muốn tìm, rất có thể ở Thrymheim (nơi ồn ào)." Laufey cẩn thận trả lời, thấp thoáng thể hiện sự kính sợ đối với nữ thần trước mặt.
Không lâu trước đó, nữ thần bí ẩn này tìm theo dấu vết của con mèo kia, đã đến thành Utgard. Sau khi hắn biết được con mèo này đã bị người thả đi, nữ thần đã cho hắn một hồi báo xứng đáng, giúp hắn đánh bại Lôi thần Thor đang đến khiêu khích. Từ lúc đó, Laufey đã biết rõ nữ thần này mạnh mẽ đến nhường nào, cũng rất khôn khéo bày tỏ nguyện vọng muốn giúp đỡ nàng giải quyết khó khăn.
Chỉ có điều, nữ thần đưa ra hai điều kiện: có được một lời hứa của Loki và tìm tung tích một người nào đó.
Điều trước kết thúc bằng một thảm bại, không cần nhiều lời. Còn điều sau hắn đã điều tra rất lâu, chỉ nhận được một thông tin mơ hồ, kết quả cũng không xác định.
Vậy nên nói tóm lại, hắn chỉ mới hoàn thành được một nửa. Tuy nhiên, bất kể tin này là thật hay giả, hắn vẫn cứ sẽ chắc chắn mọi việc. Bởi vì "nơi ồn ào" là địa bàn của vua Sơn Khổng Lồ Tjazi và con gái Skadi của ông ta, có địa vị ngang bằng với thành Utgard do tộc Sương Khổng Lồ lập nên. Nếu chỗ đó bị người làm long trời lở đất thì hắn còn không kịp cao hứng, sao mà ngăn cản được chứ.
"Thrymheim sao? Ta biết." Urd trầm ngâm gật đầu, trong mắt sát khí ngút trời.
Chính vì cô em gái Skuld bỏ trốn giữa trận mà nàng và Verdandi đã bị liên lụy thảm hại! Nếu không treo cổ ngươi lên, đánh mông nở hoa thì ta không gọi là Urd nữa!
Nữ thần Vận Mệnh, người nắm giữ quá khứ nghiến răng nghiến lợi nhìn về phương nam, nắm chặt đôi tay trắng như phấn mà run lên khe khẽ.
"Khụ khụ, đại nhân, ngài xem . . ." Theo một tiếng ho nhẹ truyền đến, Urd tỉnh lại, nhìn vị vua Sương Khổng Lồ Laufey đang ấp úng muốn nói điều gì ở phía sau. Nàng nhìn quanh nơi vốn không một bóng người, hiểu ý mở lời: "Ngươi muốn chấn hưng tộc Băng Sương Khổng Lồ đúng không? Cứ đến xứ sương mù Niflheim một chuyến, nơi đó sẽ có thứ mà ngươi cần đấy."
"Đa tạ đại nhân chỉ điểm!" Laufey mừng như điên cảm tạ, đến khi hắn ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng nữ thần nữa. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Vì hy vọng chấn hưng tộc Sương Khổng Lồ đang nằm trong tay hắn!
Laufey đứng lên, nhìn về phương trời gió tuyết mịt mù, đôi mắt màu xanh lam băng giá yếu ớt lóe sáng.
Xứ sương mù sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận