Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 109: Thế giới không ánh sáng, ta đến truyền lửa! (length: 12763)

Sau khi làm rõ chân tướng sự việc, Chiron cau mày hỏi:
"Vậy nên, bây giờ chúng ta muốn đối phó chính là tai ách Ma Nữ kia?"
"Không, Cronus chỉ là nghe theo đề nghị của Pandora, lợi dụng năng lực không gian của mình, xây dựng mê cung thần điện Titan dưới lòng đất này, dùng nó để bảo vệ ngai vàng của mình. Còn về tai ách Ma Nữ kia..."
Prometheus dừng lại một chút, ngay sau đó lộ vẻ mỉa mai nói thêm.
"Cronus đến ta còn không tin, sao có thể tin nàng? Nên là, người đàn bà kia đã sớm bị trục xuất rồi."
Jason nghe vậy, mắt sáng lên:
"Nói như vậy, chúng ta tiếp theo chỉ cần mở được mê cung không gian này, liền có thể thuận lợi tìm tới con đường đến thần điện Titan?"
"Lý thuyết là không sai..."
"Vậy còn chờ gì? Mau dẫn đường đi, Prometheus!"
Như thể quen với việc giao tiếp trong dạ tiệc, Jason tiến lên vỗ vai Prometheus, hưng phấn thúc giục.
Prometheus gật đầu, quay người nhìn về phía các anh hùng của Argo trong góc, trầm giọng hỏi:
"Các vị đã hồi phục thế nào rồi?"
"Đã không có gì đáng ngại." Mọi người lần lượt đáp.
Prometheus khẽ gật đầu, đưa tay rót thần lực vào mô-đun đồng thau trong lòng bàn tay.
Khu vực không gian mọi người đang đứng lập tức sáng lên, toàn bộ cấu trúc không gian mê cung dưới lòng đất cùng hình thức vận hành được chiếu bởi mô-đun đồng thau, hiện lên hoàn chỉnh trước mắt mọi người, khiến đám anh hùng quen dùng cơ bắp hơn đầu óc lấy làm kỳ lạ, lòng tin để thoát ra khỏi khốn cảnh trước mắt cũng theo đó tăng lên gấp bội.
Trước khi xuất phát, Prometheus, người phụ trách dẫn đường, nhắc nhở lần nữa:
"Các vị, toàn bộ mê cung dưới lòng đất có đến 26 đơn vị không gian độc lập, mỗi đơn vị không gian đều có những cánh cổng ánh sáng khác nhau, đó chính là cơ chế kết nối tất cả các đơn vị không gian. Mỗi khi các ngươi xuyên qua một đơn vị không gian, kết cấu của toàn bộ mê cung dưới lòng đất sẽ biến đổi một lần, hình thành đến 4325 tỷ tỷ tổ hợp.
Mà trong số 4325 tỷ tỷ tổ hợp không gian này, chỉ khi sáu màu sắc khác biệt quy vị đúng chỗ, con đường đến thần điện Titan mới có thể thật sự mở ra.
Cho nên, các ngươi nhất định phải theo sát ta! Chỉ cần đi sai một bước, liền có thể phí công vô ích!"
Các anh hùng của Argo đã được nếm trải sự quỷ dị và đáng sợ của mê cung dưới lòng đất này, tự nhiên không dám sơ suất, liên tục gật đầu nghiêm túc, đồng thời duy trì đội hình chặt chẽ, đi theo sau Prometheus.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Prometheus hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu bước vào vệt sáng hình vân xuất hiện bên trái vách đá.
Các anh hùng của Argo nắm chặt vũ khí, niệm thần chú, rồi nối nhau bước vào.
Sau một hồi cảm giác mất trọng lực quen thuộc cùng đảo lộn không gian, thất Thần Nữ chim bói cá và cây táo vàng bị ma hóa lúc trước không xuất hiện, thay vào đó là một vùng gò hoang vu.
Lác đác một vài Ma Thú và Cự Linh ở một vài ngã rẽ, thư thái thăm dò.
"Kẻ xâm nhập! Có kẻ xâm nhập!"
Lúc này, nhìn thấy hơn mười anh hùng của Argo từ các quang văn vách đá nối nhau đi ra, đám Ma Thú và Cự Linh phụ trách canh giữ nơi này như tỉnh khỏi cơn mê, lập tức vừa la hét vừa xông lên tấn công.
Nhìn số lượng Ma Thú và Cự Linh trước mắt chưa đến trăm con, các anh hùng của Argo không khỏi nở một nụ cười dữ tợn, không hề khách khí vung kiếm khiên, chém giết với đám quái vật lao tới chịu chết này.
Từ khi vào vùng cung điện dưới lòng đất, lũ Ma Thú và Cự Linh thành đàn cứ như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đuổi theo cắn xé bọn họ.
Vất vả lắm mới có người dẫn đường đáng tin, tiến vào được đơn vị không gian phòng thủ tương đối yếu, bọn họ đương nhiên muốn mượn cơ hội xả cơn giận nghẹn trong lồng ngực.
Bởi vậy, những anh hùng Argo xông lên phía trước ra tay một người so với một người tàn ác.
Hercules, người đã đau mất con nuôi và vài người bạn đồng hành trên đường đi, càng xông lên dẫn đầu.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ đơn vị không gian độc lập đều bị chớp đạn bay loạn, máu tươi văng khắp nơi, hơn chục Ma Thú và Cự Linh vừa giáp mặt liền bị băm vằm thành một đống thịt vụn.
Chiron thấy vậy, lập tức quát lớn: "Đừng ham chiến! Mau chóng thông qua!"
Đôi mắt màu máu của Hercules lúc này mới dần dần thu liễm lại, dẫn theo vài người đã tách khỏi đội ngũ, trở về đội hình viễn chinh.
Nhìn vẻ u ám trên mặt Hercules sau trận chém giết vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, Chiron không khỏi nhíu mày.
Vị con trai định mệnh được báo trước này, đủ mạnh mẽ, nhưng lại không đủ lý trí, rất dễ bị sự phẫn nộ và cảm tính chi phối.
Bây giờ, quỹ đạo của chiến tranh Cự Linh đã bị lệch quá nhiều, thật không biết vị anh hùng được các vị Thần kỳ vọng này, có thể gánh vác được trách nhiệm và sứ mệnh ban đầu của mình hay không.
"Bọn chúng đuổi theo, mau đi theo!"
Prometheus nhìn những điểm sáng dày đặc đang nhanh chóng tập trung về đây trên mô-đun đồng thau, vội vàng tăng tốc độ tiến lên.
"Bên trái phía trước, đạo quang văn thứ ba!"
"Phía bên phải ba mươi mét, đi vào từ đạo quang văn thứ hai!"
"Lùi về phía sau, lối đi ở đó!"
"..."
Dưới sự dẫn dắt của nội ứng chuyên nghiệp Prometheus, mọi người khéo léo tránh khỏi vòng vây và chặn đánh của Ma Thú và Cự Linh chủ lực trong mê cung dưới lòng đất, thông qua việc liên tục kích hoạt các quang văn của từng đơn vị không gian, khiến kết cấu toàn bộ mê cung dưới lòng đất từng bước thay đổi.
Một lần, hai lần, ba lần...
Năm lần, mười lần, mười lăm lần...
Cuối cùng, các anh hùng của Argo một đường đánh tan những Ma Thú và Cự Linh lác đác, hữu kinh vô hiểm hoàn thành hai mươi lần xuyên không gian.
Và khi họ bước vào cánh cổng ánh sáng cuối cùng, toàn bộ mê cung dưới lòng đất như cỗ máy bánh răng bị kẹt cứng, đột nhiên yên tĩnh lại.
"Vù vù!"
Ngay sau đó, các quang văn trong từng đơn vị không gian đồng loạt vù vù nhấp nháy, các đường vân màu xám bạc trong nháy mắt bò đầy toàn bộ mê cung dưới lòng đất, nhuộm 26 đơn vị không gian khác biệt thành một màu sắc thống nhất.
"Ầm ầm!"
Trong tiếng nổ trầm đục, bức tường đá vuông trước mặt mọi người vỡ ra, một con dốc kéo dài xuống dưới, phảng phất nối thẳng tới vực sâu đen ngòm như miệng thú.
Nhưng các anh hùng của Argo lại mơ hồ thấy những vệt quang văn đỏ tươi quen thuộc, lấp lóe yếu ớt ở cuối vực sâu.
—— Thần văn!
—— Thần điện Titan!
Mọi người nhận ra đó chính là mục tiêu của họ trong chuyến đi này, đại não trong nháy mắt bị sự phấn chấn mãnh liệt lấp đầy, đều kích động nhìn về phía người đánh cắp lửa đã đưa bọn họ từ bóng tối đến ánh sáng ở đầu đội hình.
Thành công!
Cùng lúc đó, trên chiến trường Thessalia.
"Prometheus!"
Tiếng gầm giận dữ như sấm sét ngày thường vang vọng chân trời.
"Oanh!"
Một khắc sau, ánh hào quang lộng lẫy bùng nổ, hàng trăm hàng nghìn đầu xạ tuyến lan ra trên trời trải dài vạn dặm.
Từng mảnh kim loại nhỏ li ti tựa như chấm nhỏ, mang theo ánh sáng yếu ớt đang dần tắt, rơi xuống chiến trường đã biến thành đất cằn.
Những cung điện mỹ lệ và quốc gia đầy mộng ảo trên những đám mây, giống như bong bóng vỡ tan.
Một Cự Nhân mình giáp vỡ nát, nửa thân máu thịt nát bét, để lộ ra xương trắng lạnh lẽo bên trong, giống như sao băng lao xuống, nện xuống đất ầm một tiếng, gây ra vài trượng bụi mù và tiếng gầm giận khàn đặc.
"Ngươi lại dám phản bội bản vương!"
Cronus loạng choạng đứng dậy từ hố sâu, vẻ mặt kinh hãi, hai mắt đỏ ngầu.
Là người tạo ra mê cung không gian đó, hắn đã cảm nhận được rõ ràng, rào chắn mà hắn đã dốc hết tâm huyết tạo ra đã bị một kẻ phản bội nào đó từ bên trong phá vỡ, thần điện Titan giấu ở nơi sâu nhất cũng đã hoàn toàn rộng mở với kẻ địch bên ngoài.
Từ giây phút đó, 【vương miện】 và 【ngai vàng】 của hắn cũng không còn an toàn nữa.
Mà kẻ gây ra tất cả chuyện này, thế mà lại chính là kẻ hai lần phản bội tộc Titan, kẻ bại hoại kia!
"Phản bội?" Lorne lau đi vệt máu vàng trên khóe miệng, chế nhạo cười nhạt lắc đầu với vị Titan Thần vương đang giận dữ, "Prometheus từ trước đến giờ chưa hề tuyên thệ trung thành với ngươi, sao có thể nói là phản bội?"
Cronus nghe vậy, giận quá hóa cười:
"Tốt! Rất tốt! Thế mà lại phụ lòng tin tưởng của bản vương, tình nguyện chết, cũng phải liều mạng vì đám bò sát trên đất, vậy bản vương sẽ tác thành cho hắn!"
Chờ đã, chết?!
Lòng Lorne giật thót, sắc mặt kịch biến.
Nhưng chưa kịp phản ứng, Cronus đã giơ một tay lên, cười nham hiểm bóp nát một đám lửa vàng hiện lên trong lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, bên trong mê cung dưới lòng đất.
"Rắc"
Một tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền đến từ ngực Prometheus.
Người đánh cắp lửa đi trước đội hình dừng bước, quay đầu nhìn các anh hùng Argo phía sau, bất đắc dĩ cười nói:
"Xem ra, chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi."
Trong ánh mắt mờ mịt của mọi người, Prometheus tùy ý giật chiếc áo choàng rách rưới trên người, lộ ra lồng ngực trống rỗng.
Nơi đó thịt máu khô héo, vị trí vốn là Thần hạch của hắn lại trống không, từng tia điểm sáng đỏ vàng đang trào ra từ cái lỗ đó.
Chiron là người phản ứng đầu tiên, sắc mặt kịch biến.
"Cronus tước thần cách của ngươi?!"
"Không, là ta chủ động hiến tế."
Prometheus khẽ cười lắc đầu, thản nhiên giải thích.
"Phụ thân thần linh đa nghi kia của các ngươi quá đa nghi, muốn lừa hắn cũng không quá dễ dàng, dù sao cũng phải trả một cái giá."
Jason nghĩ đến những việc xảy ra trước đó, trong lòng run lên.
"Đưa bọn ta vào đây, ngươi biết là mình sẽ chết?"
"Lý thuyết là không sai."
Prometheus nhẹ nhàng gật đầu, nhìn mô-đun đồng thau đã hết công dụng trong tay, có chút bất đắc dĩ giải thích.
"Đến phút cuối cùng, Cronus vẫn chưa hoàn toàn tin ta, chỉ để ta lưu thủ trong mê cung không gian, không được đến gần thần điện Titan.
"Mà ta một khi tự ý loại bỏ không gian thuật thức ở đây, đi ra khỏi khu vực này, vị Thần Vương bệ hạ kia liền sẽ biết được hành động nhỏ của ta."
Câu trả lời đầy đủ mà Jason nhận được từ Prometheus khiến hắn có chút khó chấp nhận ngay lập tức.
"Ngươi biết rõ làm vậy sẽ chết, còn dẫn bọn ta vào đây?"
"Ai bảo dưới đất này không có lửa đâu?"
Prometheus cười, ánh mắt hiền hòa lướt qua những bóng dáng anh hùng của Argo, nhìn về phía bóng tối mịt mùng dưới lòng đất.
"Đã phải tiến lên, thì cũng nên có người làm ánh sáng dẫn đường, để các ngươi soi đường phía sau."
Lời nói nhẹ nhàng đó rơi vào tai các anh hùng Argo, lại nặng trĩu hơn cả ngàn cân.
Trong thời đại thần thoại sơ khai, tuy có thần linh tỏ vẻ thân thiện với loài người, nhưng phần lớn là sự nhìn xuống từ trên cao.
Thậm chí, trong mắt một số Chủ Thần cổ xưa và kiêu ngạo, loài người không có tư cách tồn tại chung một bầu trời với Chư Thần.
Người tạo ra Hy Lạp, là những Titan nguyên thủy.
Còn loài người, những con sâu kiến ký sinh trên mặt đất, chẳng qua là đám phù du sống nay chết mai trong dòng sông dài vận mệnh. Chẳng qua là may mắn bò lên được một chiếc lá nhỏ, dù có thể nhảy múa trên đỉnh sóng, xoay vần theo sóng lớn, thì cũng hoàn toàn không đáng để nở một nụ cười.
Nhưng người trộm lửa trước mắt, đã cho bọn họ sinh mệnh, còn cho họ phẩm giá của con người.
Đã từng, trên mặt đất không có lửa, hắn đã dùng cành cây thì là làm vật dẫn, mang ngọn lửa thánh của Chư Thần đến cho loài người;
Giờ đây, dưới lòng đất không có ánh sáng, hắn đã dùng chính bản thân mình làm ngọn đuốc, soi sáng con đường đêm cho loài người phía trước...
Từ đầu đến cuối, người đi trộm lửa hướng về Chư Thần, trước giờ vẫn không hề thay đổi.
"Vậy được, bọn chúng sắp đuổi đến rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi. Con đường phía trước dù đã được mở, nhưng chưa chắc dễ đi, chính các ngươi hãy cẩn thận."
Prometheus cuối cùng liếc nhìn những người anh kiệt nảy sinh trong đám người phàm này, không chút do dự xoay người đón lấy bóng tối sau lưng.
Ngọn lửa vàng rực bùng lên trên người hắn trong nháy mắt, khiến một đám Cự Linh và ma thú xông tới hét lên lui lại.
Ở dưới lòng đất tối tăm không ánh mặt trời này, các hoa văn thần linh trong điện thờ Titan như những mặt trời của đám Cự Linh, uy quang hừng hực.
Nhưng lúc này, ánh sáng trên người người trộm lửa kia, còn chói mắt hơn cả mặt trời!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận