Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 239: Không ăn, đều chớ nghĩ sống lấy! (length: 8766)

Không ổn rồi...
Lorne lặng lẽ lùi lại một bước, đẩy vị hiền giả Centaur bên cạnh lên phía trước.
"Ta còn đang tính mời lão sư đến chơi, hôm nay ông ấy giúp ta không ít việc đấy."
"Không vấn đề gì! Ai đến cũng không sao hết!"
"Cùng nhau đi thôi!"
Hestia và Circe không hề tỏ vẻ nghi ngờ gì, một tay kéo Chiron ở trước mặt vào phòng.
Lorne dù luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng thấy thầy Mã bình yên vô sự ở phía trước, cũng yên lòng đôi chút, cẩn thận từng li từng tí bước theo vào.
Vừa vào cửa, căn bếp sáng sủa, trong lò lửa nhảy múa, mùi đồ ăn thơm nức mũi.
"Những thứ này, đều là các ngươi làm?"
Lorne nhìn mâm bàn đầy ắp thức ăn, mắt lộ vẻ do dự.
Hestia và Circe nghe thấy câu hỏi, hơi nín thở, vô thức liếc nhìn vào bếp.
"Đúng vậy, để chuẩn bị bữa tiệc tối hôm nay, từ khâu chọn nguyên liệu, đến nấu nướng, tất cả đều là chúng ta tự tay làm."
Trong bếp, Athena mặc tạp dề, bưng một nồi súp nấm đi ra, hơi ngạo nghễ tuyên bố.
Hestia và Circe ở hai bên như gà con mổ thóc gật đầu, đồng thời vội vàng kéo ghế, ấn hai người dự tiệc vào chỗ ngồi, ân cần đưa bát đũa.
"Đến, ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo!"
Thấy cảnh tượng hài hòa nhiệt tình này, cộng thêm một đầu bếp nữ lạ mặt hôm nay, Lorne lặng lẽ buông nĩa xuống.
Nhưng Athena thấy vậy, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lorne, hết sức chu đáo nhét lại nĩa vào tay hắn, cười nhẹ nhàng giục giã.
"Ở ngoài bôn ba lâu như vậy, khó khăn lắm mới về được một chuyến, khách sáo làm gì?"
"Ta dạo này ăn uống không được ngon miệng."
Lorne gượng gạo nặn ra nụ cười trên mặt, một lần nữa đặt nĩa xuống mép bàn, lập tức nhìn về phía Hestia và Circe đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình ở trong góc khuất, lộ vẻ hoang mang.
"Các ngươi đứng làm gì? Ngồi xuống đi chứ, vất vả chuẩn bị đồ ăn, các ngươi mới là người cần ăn trước, trưởng bối của ta và chủ quân đều ở đây, sao có thể để ta động đũa trước được?"
Nói xong, hắn hiên ngang lẫm liệt kéo chủ thần và lão sư của mình đến trước bàn, ấn các nàng xuống ghế, còn chu đáo chuẩn bị sẵn một bộ đồ ăn cho từng người.
Ngay lập tức, Hestia và Circe bị ép phải nhập cuộc, không khỏi lườm nguýt cái kẻ khi sư diệt tổ bại hoại kia.
Đồ Lorne nhà ngươi, hại chết chúng ta rồi!
"Ăn cơm rau dưa thôi mà, có gì mà phải từ chối?"
Thấy thức ăn trên bàn mãi không ai động đũa, đôi mắt màu tím thủy tinh của Athena hơi nheo lại, nhướng mày trêu ghẹo cười khẽ.
"Yên tâm, trong thức ăn không có độc đâu, đều là do mọi người tự tay làm cả đấy."
Ta sợ chính là điều đó!
Lorne ngoài mặt không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng thì đang gào thét dữ dội.
Nếu đối phương nổi điên lên mà hạ độc thật thì mình có cớ trốn rồi, cùng Chiron đi rửa ruột khám bệnh.
Nhưng nếu là "bữa tối đầy yêu thương" của đối phương thì phải cảnh giác cao độ.
Nấu ăn có thể khiến bếp nổ mười bảy mười tám lần, ai biết bên trong bỏ thứ gì?
Chắc chắn không phải vì bọn họ nấu mà đồ ăn sẽ ngon đến nổ tung được?
Hơn nữa, Hestia và Circe hai người này còn đỡ, ít nhất cũng biết nấu ăn.
Athena mà cũng xuống bếp thì là chuyện ma quái gì? Nàng chém người còn thành thạo hơn thái thức ăn nữa?
Bây giờ ngay cả Hestia và Circe còn tránh xa những món trên bàn kia không kịp, chẳng phải càng chứng tỏ những món ăn nhìn ngon mắt kia là hố sâu sao?
Thấy không khí có chút ngột ngạt, vẻ mặt Athena cũng dần trở nên âm trầm, Lorne cố gắng nặn ra nụ cười, vội vàng gắp một miếng bánh thịt, đưa sang bát của Chiron.
"Thầy Mã, hôm nay đa tạ, thầy nếm thử xem những món này hương vị thế nào."
"À, được, cảm ơn."
Người hiền lành không hề nhận ra bầu không khí vi diệu xung quanh, luôn miệng nói cảm ơn, gắp miếng bánh thịt trong bát, cho vào miệng.
Ngay lập tức, trước ánh mắt hoặc chờ đợi, hoặc không nỡ, hoặc tò mò của mọi người, tay của hiền giả Centaur run lên, cái nĩa trong tay kêu leng keng rơi xuống bàn, con ngươi vì mất tiêu cự mà trống rỗng, thân thể cứng đờ ngồi trên ghế, như một con rối máy móc mất hồn, rơi vào trạng thái chết máy.
Lorne lay tay Chiron nhiều lần trước mắt, giọng hỏi thăm ân cần dần cao lên.
"Thầy Mã, thầy Mã, thầy sao vậy? Thầy đừng làm con sợ!"
Cuối cùng, trong đôi mắt của Chiron dần hội tụ lại một tia tiêu cự, thì thào lẩm bẩm.
"Ta, ta hình như nhìn thấy Asclepius đứng ở bờ sông đối diện, đang vẫy tay với ta..."
"..."
Ba người cùng trầm mặc, tầm mắt lướt qua miếng bánh thịt vàng rộm trên bàn, yếu ớt nhìn về phía nữ thần trí tuệ ở đối diện.
Athena tránh ánh mắt của ba người Hestia, Circe, Lorne, khẽ ho một tiếng, chuyển một đĩa rau xanh sang chỗ bánh thịt.
"Có lẽ, thầy Chiron quen ăn chay hơn."
"À, ta nếm thử..."
Chiron máy móc giơ tay, như một con rối bị giật dây, đưa hai miếng rau quả vào miệng.
Chớp mắt, vị hiền giả Centaur như bị điện giật, lại khẽ run lên, ánh mắt càng thêm mê ly.
"Kỳ, kỳ lạ, Asclepius bảo ông ta không có ở đó, bảo ta về... Ầm!"
Chưa nói hết câu, Chiron cũng không chịu đựng nổi nữa, mắt tối sầm lại, đập đầu vào bàn ăn.
"Khò khò ~~"
Hestia và Circe thấy cảnh tượng này, cùng nhau hít một hơi lạnh, nhìn Athena với ánh mắt kinh dị.
Một người thì tinh thần hoảng hốt đến mức nhìn thấy cả Minh Hà và vong hồn, hai người thì cả người không xong...
Giỏi thật, rốt cuộc là đồ ăn hay là thuốc độc vậy?
Thuốc độc cũng đâu có mạnh đến thế?
Nếu nhớ không nhầm, Chiron vốn là một vị thần bất tử.
Trong một lần Hercules truy đuổi bọn cướp Centaur đã vô tình làm bị thương thầy Chiron bằng mũi tên mà thầy đã tặng cho mình. Mũi tên tẩm máu độc rắn Hydra xuyên qua người tên cướp Centaur, găm vào yết hầu của Chiron.
Nhưng do bất tử nên Chiron mạnh mẽ chống chọi lại độc của Hydra, thứ độc đã giết không biết bao nhiêu anh hùng Hy Lạp, vùng vẫy khỏe re rất lâu.
Mãi đến khi không chịu đựng nổi đau đớn do độc dược mang lại, chủ động từ bỏ sự bất tử, mới coi như xong đời.
Độc của Hydra còn gánh được, hai món ăn liền đánh ngã?
Lorne nhìn thầy Mã bên cạnh lại không đứng lên được, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, vội vàng giả bộ vẻ ân cần, đỡ ông dậy.
"Thầy Mã, cố lên, con đưa thầy đi trị liệu!"
"Chúng ta cũng giúp một tay!"
Hestia và Circe không hẹn mà cùng đứng lên, một vẻ chân thành nhiệt tình.
Nhưng chưa kịp đỡ Chiron dậy, thoát khỏi cái hang quỷ này thì Athena đã vỗ tay xuống bàn.
"Ầm!"
Trong tiếng động trầm đục, một vầng sáng vàng lan tỏa, Centaur vừa mới cắm đầu vào bàn chợt giật mình, ngồi thẳng dậy, máy móc nhìn xung quanh.
"Ta, ta bị sao vậy?"
"Đi thăm thú các gia đình."
Athena mỉm cười đáp, ánh mắt ấm áp.
"Sau đó thì sao?"
"Chúng ta đang dùng cơm..."
Lorne nhỏ giọng đáp, cố gợi lại hồi ức cho thầy Mã.
"Đúng, ăn cơm!"
Chiron nghiêm túc gật đầu, lập tức cầm nĩa gắp vài miếng rau quả xanh, lại nhét vào miệng.
"Ầm!"
Một lát sau, hiền giả Centaur mới tỉnh dậy được ba giây lại một lần nữa cắm mặt vào bàn.
"Chắc là no quá, buồn ngủ rồi, chúng ta tạm thời không làm phiền thầy Chiron."
Athena mỉm cười giải thích, ngay lập tức đầy mong đợi nhìn về phía ba người còn sống sót trên bàn.
"Nào, các ngươi cũng nếm thử đồ ăn hôm nay đi."
"..."
Ba người câm như hến, trong lòng lạnh toát, đồng loạt xê dịch ghế ra sau.
Thấy mọi người không phối hợp như vậy, nữ thần trí tuệ tự mình vào bếp lập tức không nén được tức giận trên mặt.
"Tốt thôi, đều không ăn đúng không, không ăn thì đừng hòng..."
"Thơm thật? Mùi gì thế?"
"Ăn vụng mà không nói cho bọn ta!"
Ngay lúc Athena sắp nổi cơn thịnh nộ, hai đứa tiểu quỷ tóc tím ở ngoài hành lang chợt dừng bước, đẩy cửa phòng ra, giận dữ thò đầu vào trong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận