Hy Lạp Mang Ác Nhân
Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 128: Ymir, gọi ta một tiếng ba ba ngươi dám đáp lại sao? (6.5 K) (length: 25248)
"Soạt"
Nước lạnh lẽo hỗn độn bắn ra, bao trùm lên tầng tầng đất đóng băng, một chiếc chiến thuyền hùng vĩ như núi xuyên qua màn sương dày đặc, từ từ cập bến.
Cuối cùng cũng đến!
Thuyền chưa dừng hẳn, mấy bóng người cường tráng đã vội vã lao ra khỏi khoang, thả tấm ván xuống, tiến vào thế giới mới mẻ này.
Nhưng quan sát một hồi, tất cả trước mắt khiến bọn hắn thất vọng.
Nơi đây là một vùng đất lạnh lẽo và tăm tối, vô số bông tuyết và tinh thể băng bay múa, những bông tuyết lớn cùng lớp mây dày đặc như sương mù bao phủ xung quanh kín mít, không có một tia sáng, đen kịt, ảm đạm đáng sợ, lạnh thấu xương.
Đồng thời, mặt đất dưới chân bao phủ lớp đất đóng băng cùng tảng băng dày đặc, đạp lên cứng như sắt, xung quanh giăng đầy sông băng hiểm trở, những đường cong sắc bén khiến người nhìn mà kinh hãi.
"Hắt xì!"
Jason dẫn đội ra khỏi khoang vừa đi được vài bước đã không kìm được hắt hơi một cái rõ to, người co rúm lại, lông mày và tóc đều đóng một lớp sương hoa xanh nhạt.
Cảm thấy máu và linh hồn của mình dường như sắp bị đóng băng, Jason vội vàng run rẩy há miệng nhắc nhở:
"Thi hành... Thi hành chú... Nhanh..."
Thấy vậy, con trai Apollo là Orps vội vàng sờ vào chiếc thụ cầm trong ngực, chuẩn bị gọi đến ánh sáng và ngọn lửa để xua tan cái lạnh thấu xương cho đồng đội.
Nhưng vừa mới động ngón tay, những sợi dây đàn đã bị đóng băng đến giòn tan liền đứt ra, suýt nữa làm đứt lìa ngón tay Orps.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cố hết sức thúc đẩy dòng máu Apollo trong người.
Ngọn lửa vàng lập tức bùng ra từ người Orps, mang đến chút ấm áp và ánh sáng cho thế giới băng giá và tăm tối này.
Nhưng những anh hùng Argo xung quanh còn chưa cảm nhận được chút ấm áp nào thì đã kinh ngạc thấy ngọn lửa Thần trên người Orps chập chờn dữ dội trong luồng khí lạnh, nhanh chóng tàn lụi như ngọn nến trước gió.
Orps có chút không cam lòng, thúc thần lực Apollo trong người đến cực hạn, cố gắng duy trì ngọn lửa Thần tiếp tục cháy.
Nhưng một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn lửa vàng đang cháy trên người hắn thế mà biến thành màu xanh băng kỳ dị.
Một lát sau, ngọn lửa tắt hẳn, biến thành nhiều đốm băng tinh màu xanh cháy bùng.
Orps như bị sét đánh, không kìm được oẹ ra một ngụm thần huyết lẫn những hạt băng, mặt xám xịt, lả đi, da thịt dần bị đóng băng, biến thành màu nâu xanh hoại tử, thân thể ngã thẳng xuống đất.
May mắn một bàn tay từ phía sau đưa ra kịp thời đỡ lấy hắn, hơi ấm nồng đậm thấm vào cơ thể hắn, xua tan cái lạnh lẽo.
Khi cơ thể dần khôi phục ý thức, Orps nửa xấu hổ, nửa cảm kích nhìn người xuất hiện sau lưng:
"Đa tạ đại nhân..."
Lorne khẽ gật đầu, liếc Jason sắc mặt cũng xám ngoét vì lạnh, trầm giọng nói: "Orps bị thương, cần người chăm sóc, ngươi đưa hắn về thuyền trước, ta cùng những người khác tiếp tục thăm dò."
Jason nghe vậy như được đại xá, vội vã run rẩy dìu Orps bên cạnh, chạy trốn về phía thuyền Argo được bảo hộ bởi pháp thuật cỡ lớn.
Ở mũi thuyền, Thần Lữ Khách Hermes đưa hai tiểu gia hỏa suýt bị đóng băng thành kem vào cửa, lập tức chống Thương Thần Trượng đi tới bên cạnh Lorne, nhìn cơn bão tuyết băng giá đang nổi lên xung quanh, cau mày nói: "Khí hậu ở nơi quỷ quái này cực đoan quá rồi thì phải? Ngay cả thần huyết Apollo mà cũng không chịu nổi sao?"
Lorne trừng mắt nhìn Hermes, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, đây là Ai Cập sao?"
"Ách, nói chung cũng là một thời đại thần thoại mà đúng không?" Hermes ngượng ngùng cười một tiếng, thấy Lorne nhìn mình không mấy thiện cảm thì rụt cổ lại, nhỏ giọng ho khan, "Hay là chúng ta quay về? Đổi đường khác thử xem?"
Nghe vậy, Lorne khinh bỉ nhìn Hermes: "Đổi đường ngươi chắc có thể tìm được thời đại thần thoại mà ngươi nói đến sao?"
Hermes cười trừ không nói gì, ánh mắt hơi lơ đãng.
Cái tên Thần Trí Tuệ Zehuti chẳng qua chỉ là hắn nghe được loáng thoáng, hoàn toàn là một sự trùng hợp như mèo mù vớ cá rán, nếu hắn thực sự biết đi tới thời đại thần thoại Ai Cập bằng cách nào thì đã tự mình đi trước thăm dò rồi, đâu cần chia phần bánh cho người ngoài.
"Đi thôi, đi với ta xem phía trước thế nào đã." Lorne bất đắc dĩ lên tiếng, tiện thể kèm thêm câu an ủi quen thuộc, "Đã đến đây rồi..."
Hermes gật đầu đồng ý, lập tức vung Thương Thần Trượng, ban phép tăng tốc cho mọi người, rồi chủ động dẫn đường đi trước.
Dưới sự gia hộ của quyền năng Chủ Thần, tốc độ tiến lên của đoàn người tăng lên gấp mấy lần, các anh hùng vượt qua cái lạnh và bão tuyết, bắt đầu từng bước thăm dò vào sâu bên trong lục địa.
10km, 20km, 30km… 100km, 500km, 1000km… Càng tiến sâu vào, sắc mặt Hermes dần trở nên tái xanh.
Nơi quỷ quái này là một thời đại thần thoại mới sinh, mọi cảnh tượng đều rất nguyên sơ, không chỉ tràn ngập cái lạnh và bão tố, mà càng vào bên trong, môi trường lại càng khắc nghiệt hơn.
Sau khi tiến được khoảng hơn 1000km, Hermes, người luôn ban phép gia hộ cho các anh hùng mang dòng máu thần khác đã bắt đầu có chút không chịu nổi.
Bất đắc dĩ, Hermes dừng chân, quay đầu nhắc nhở Lorne:
"Không thể đi tiếp được nữa, nếu không thì đường về sẽ là một vấn đề lớn!"
Lorne nhìn những anh hùng Argo thần sắc mệt mỏi, mình đầy sương giá, trầm tư một lát rồi sắp xếp:
"Vậy ngươi đưa họ về thuyền trước nghỉ ngơi, ta sẽ tự đi xem một chút."
"Được!"
Hermes liền vội vàng gật đầu đáp ứng, như trút được gánh nặng mà thở phào.
Hắn thật sự sợ người này cố chấp, nhất định bắt mọi người vào nơi gió tuyết vô tận này để tìm kiếm cái gọi là "thời cơ".
Dù sao, không phải anh hùng hay thần linh nào cũng thích hợp trở thành người khai phá không biết lùi bước, nhất là trong môi trường thời đại thần thoại khắc nghiệt như vậy.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là chặng đường bắt đầu đã có trở ngại mạnh mẽ như vậy, quỷ mới biết phía trước còn có nguy hiểm gì đang chờ đợi, hắn cũng không muốn mình chết không rõ vì ở một nơi xa lạ này.
Khi Hermes sắp dẫn đoàn người quay trở về, Lorne như nhớ ra điều gì, gọi đối phương lại, đưa cho Thần Lữ Khách tượng huy nữ yêu tóc rắn mang theo bên mình, trầm giọng dặn dò: "Mang cái này theo, nó cộng hưởng với thần tính của ta. Chỉ cần thứ này còn hoạt động, chứng tỏ ta không sao, các ngươi cứ an tâm chờ đợi ở bên bờ là được."
Nhìn Hermes không chút do dự nhận tín vật, quay người cùng những anh hùng Argo dần tan biến trong gió tuyết, Lorne thầm gật đầu.
Dù cùng một thuyền, nhưng cũng khó đảm bảo đối phương có hoàn toàn đồng lòng với hắn.
Vì vậy, để an toàn, Lorne tự nhiên phải chuẩn bị cho mình một đường lui:
Tượng huy nữ yêu tóc rắn không chỉ là một tín vật có thể cộng hưởng với thần tính của hắn, mà còn là một tọa độ trung gian, cho phép hắn định vị từ xa vị trí của thuyền Argo.
Đến lúc đó, dù trên đường gặp phải khó khăn không giải quyết được, hay trên thuyền có chuyện gì xảy ra, hắn đều có thể chạy về ngay.
Đi, đường lui đã chuẩn bị ổn thỏa, nên tiếp tục đi về phía trước.
Lorne bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn về phía vầng sáng pha trộn giữa lửa và sương mù ở trung tâm lục địa, mở đôi cánh lớn màu vàng phía sau, như một ngôi sao băng rực rỡ xuyên qua tầng tầng sương mù đang cuộn trào, kiên định và nhanh chóng tiến về phía mục tiêu.
Ngọn lửa vàng vạch ra một đường ánh sáng lấp lánh trong sương băng lam, lao thẳng về phía trước.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Một tháng, ba tháng, nửa năm… Làn sương mù băng giá này dường như không có hồi kết, thế giới tăm tối này dường như không có điểm dừng.
Trống rỗng và tĩnh mịch dường như là gam màu duy nhất ở nơi này.
Không biết qua bao lâu, cái lạnh thấu xương xung quanh dần tan biến, thay vào đó là một luồng hơi nóng bốc lên.
Trên một mảnh đất đóng băng vừa tan ra, một mầm non xanh mơn mởn vươn lên khỏi mặt đất.
Khi màu xanh biếc đó đập vào mắt, ý thức hoảng hốt của Lorne dần tỉnh táo lại, bộ não giống như những bánh răng hoen gỉ loảng xoảng bắt đầu vận hành.
"Ầm!"
Thu cánh sáng, thân thể kết đầy băng giá đáp xuống trước mầm non kia, hơi thở sinh cơ nồng đậm ập vào mặt.
Lorne cảm giác như đang ngâm trong suối nước nóng, không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, từng lớp từng lớp băng vụn màu xanh nhạt trên người dần tan ra, những vết thương trong ngoài do sương giá, áp lực gió, thủy triều Aether gây ra trên đường đi cũng dần hồi phục.
Và thần lực trong cơ thể gần như khô cạn cũng hóa thành dòng chảy liên tục không ngừng, nhanh chóng tràn đầy trở lại.
Híz-khà-zzz Sức mạnh sinh sôi này thật mạnh mẽ!
Tỉnh táo lại, Lorne hít một hơi thật sâu, không khỏi nôn nóng nhìn vào mầm xanh mơn mởn đang mọc lên trên lớp đất đóng băng.
Từ vẻ ngoài, đây dường như là một mầm tần bì non, ba rễ chui sâu vào lòng đất, không ngừng hấp thụ các yếu tố Aether đậm đặc, cung cấp cho thân cây sức sống liên tục, chín cành cây tỏa ra xung quanh, ẩn chứa bên trong một lượng sức mạnh sinh sôi to lớn, lá cây dường như chứa cả một bầu trời sao, đầu cành như đang ươm mầm một loại quả tên là 【thế giới】.
Ngoại hình và đặc điểm rõ ràng như vậy khiến Lorne không khỏi nghĩ đến thánh vật sáng thế trong gia phả hệ thống thần thoại thời đại nào đó.
Thế Giới Thụ —— Yggdrasill!
Đây là thời đại thần thoại Bắc Âu, cũng là cội nguồn mang đến sự phồn thịnh cho thần hệ Bắc Âu, từng một mình sinh ra và chống đỡ chín quốc độ trong truyền thuyết Bắc Âu.
Nhưng đáng tiếc, cây tần bì mầm trước mắt này chỉ cao hơn người một chút, kém xa sự hùng vĩ và mạnh mẽ như ghi chép trong thần thoại.
Vậy, đây là thời đại thần thoại Bắc Âu?
Xem ra, nó mới hình thành không lâu?
Lorne suy nghĩ một lát, nhìn màn sương lạnh kéo dài không tan phía bắc Thế Giới Thụ cùng ngọn lửa vĩnh viễn không tắt phía nam, lập tức khẳng định phỏng đoán trong lòng.
Không sai, thế giới ngập tràn băng và lửa này chính là thời đại thần thoại Bắc Âu trong truyền thuyết.
So với thời đại thần thoại Hy Lạp và Ai Cập đã phát triển thành thục, nó hiện tại còn rất non trẻ, như một đứa trẻ vừa chào đời.
Mà ghi chép trong văn hiến thực tế cũng mơ hồ khớp với những điều đặc biệt này. Nguồn gốc thần thoại Hy Lạp là vào mấy thế kỷ trước Công nguyên, còn thời gian hình thành thần thoại Bắc Âu tương đối muộn, khoảng thế kỷ 1-2 sau Công nguyên mới bắt đầu lưu hành ở Na Uy, Đan Mạch và Thụy Điển. Khoảng thế kỷ 7, nó mới theo một nhóm người di cư lên phía bắc truyền đến các vùng như băng đảo, trở nên hoàn chỉnh.
Thì ra là thế…
Lorne khẽ gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mầm non Thế Giới Thụ này.
Nhưng rồi, hắn nhanh chóng cau mày.
Vì một kẻ ngoại lai xâm nhập nào đó, cây Thế Giới Thụ vẫn còn ở giai đoạn mầm non đã bị đoạt mất không ít chất dinh dưỡng, dẫn đến nó ủ rũ suy yếu, ngay cả cành cây và gân lá cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Lorne cúi đầu nhìn bản thân mình đầy máu và những vết bầm tím, bất đắc dĩ thở dài.
Mới hút chút xíu của Thế Giới Thụ mà nó đã héo thế này, trông chờ dùng nó để đối phó Zeus căn bản không thực tế.
Dường như cảm nhận được ác ý của một kẻ ngoại lai nào đó, chiếc lá non của Thế Giới Thụ rung lên xào xạc, thân cây run rẩy, ba rễ chính đâm xuống mặt đất cứng ngắc, cố gắng hút Aether xung quanh để duy trì sự sống.
Nhưng mảnh đất này quá cằn cỗi, môi trường ở đây cũng quá khắc nghiệt.
Sương mù không tan quanh năm và ngọn lửa vĩnh viễn không tắt khiến sự sống gần như tuyệt diệt ở đây, cũng làm cho Thế Giới Thụ trưởng thành vô cùng gian nan.
Lorne suy nghĩ một chút, lấy Chén Thánh ra từ trong trận đồ ma pháp, đổ thần huyết đã chuyển hóa thành thần chất lỏng xuống gốc rễ mầm non Thế Giới Thụ. Ba rễ lớn lập tức như miếng bọt biển hút sạch thần chất lỏng màu vàng, rồi vận chuyển vào bên trong thân cây.
Ngay lập tức, mầm non Thế Giới Thụ rung động vui vẻ, thân cây cao lên liên tiếp, trong chớp mắt tăng vọt mấy chục mét, hơi thở sinh mệnh tăng lên gấp mấy lần.
Có hiệu quả!
Đôi mắt Lorne sáng lên, nhìn ngắm màn sương lạnh và ngọn lửa đang bùng nổ xung quanh, không khỏi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
—【Hỗn độn】 là vô trật tự, 【thế giới】 là có trật tự, cho nên những thời đại thần thoại đã phát triển thành quen, trật tự càng hoàn thiện.
—Nếu như hắn tài giỏi trong việc điều hòa sức mạnh của thời đại thần thoại mới sinh này, biến Aether hỗn loạn thành chất dinh dưỡng để hấp thụ, có phải sẽ giúp tăng tốc sự phát triển của thời đại thần thoại và sự trưởng thành của Thế Giới Thụ không?
Mà trùng hợp thay, những kiến thức hắn học được về các loại thần văn chính là một loại chìa khóa mật, có thể dùng ý chí bản thân để cấu tạo trật tự.
Nghĩ đến đây, Lorne cảm thấy linh cảm mách bảo, lập tức không do dự nữa, cầm Tạo Quốc chi Thương làm bút, dùng thần huyết làm mực, khắc từng đạo thần văn lên cành và lá của Thế Giới Thụ.
“Ầm ầm!”
Như dự cảm được một sự thay đổi chưa từng có sắp đến, bầu trời của thời đại thần thoại Bắc Âu nổi lên sấm sét kinh hoàng, cuồng phong gào thét, những tiếng như khóc thét và gầm giận không ngừng rót vào đầu Lorne.
Nhưng dù ý thức liên tục bị công kích, thần huyết sôi sục trào dâng, hắn vẫn không dừng tay, ngược lại càng viết càng nhanh, càng viết càng nhanh.
Hình dáng thần văn càng thêm tùy ý, dần dần đi chệch khỏi những hình tượng vốn có trong trí nhớ của Lorne, biến thành những hình vẽ chỉ giống bề ngoài, nhưng lại vô cùng phù hợp với đặc tính của vùng đất này.
Cuối cùng, nét bút cuối cùng đã hoàn thành.
"Vù vù!"
24 chữ minh văn cổ xưa của thời đại thần thoại được khắc lên mầm non Thế Giới Thụ cùng nhau rung động, một dải cực quang lộng lẫy xé toạc màn hỗn độn vô biên vô hạn, xoắn nát sương mù và ngọn lửa bao phủ xung quanh.
Ngay lập tức, toàn bộ thời đại thần thoại Bắc Âu không khỏi xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Trong quốc độ sương mù Niflheim ở phương bắc, mạch nước “Hvergelmir” trào ra dữ dội, dưới tác động của luồng khí lạnh, nước biến thành băng tuyết. Băng tuyết tích tụ ngày càng nhiều, ngày càng dày, sông băng và lớp băng không ngừng kéo dài, cuối cùng vượt qua biên giới Niflheim, những tảng băng khổng lồ lăn lóc rơi vào khe vực đỏ ở trung tâm thế giới tên là “Ginnungagap”, từ từ lấp đầy vết nứt khổng lồ nối liền với sự hỗn độn.
Cùng lúc đó, quốc độ lửa Muspellheim ở phương nam cũng không ngừng phun ra một lượng lớn lửa nhiệt độ cao, bắn ra vô số đốm lửa rực rỡ, thổi ra những đợt gió nóng bỏng, cũng tương tự rơi vào khe đỏ Ginnungagap, tạo nên khoảng cách ấm áp và sáng tỏ phía nam.
Còn ở trung tâm khe đỏ, sông băng của quốc gia sương mù gặp ngọn lửa của quốc gia lửa, băng tan ra thành giọt nước, rồi bị làm nóng thành hơi nước, tràn ngập trong khe đỏ, gặp cơn gió lạnh mạnh từ Niflheim thổi đến thì lại đóng băng thành giọt nước, hóa thành mưa mây, trút xuống mưa lớn trong khe đỏ, sau đó lại bị gió nóng làm nóng thành hơi nước, cứ thế tuần hoàn lặp lại. Dưới sự tấn công của hơi nóng và khí lạnh, trong khe đỏ nổi lên từng cơn gió lớn.
Trong quá trình diễn biến không ngừng đó, sóng nhiệt của quốc gia lửa và khí lạnh của quốc gia sương mù hỗ trợ lẫn nhau trong khe đỏ, triệt tiêu lẫn nhau, sức mạnh bạo tàn của băng và lửa cũng không ngừng va chạm và hòa quyện, cuối cùng đạt được sự cân bằng, hóa thành thần chất lỏng vô tận đổ xuống, tưới mát cho mầm non Thế Giới Thụ và lớp đất dưới rễ của nó.
Không biết bao lâu sau, cây đại thụ cao ngất đã trưởng thành trên vùng đất hoang vu, hơi thở thần tính vô tận tuôn chảy trong gân lá và cành cây xanh biếc.
Cùng lúc đó, dưới gốc cây, một bóng người tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, đưa tay về phía trước.
Một thanh trường thương hình cành khô bị khảm vào thân cây phát ra tiếng kêu khẽ như con người, tự động bay về trong tay chủ nhân.
Cảm nhận được hơi thở thần tính tăng vọt trong thân thương, cùng ý nghĩa về một loại quyền năng xa lạ, Lorne nở một nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt.
Cuối cùng đã thành công!
Không thuộc về thời đại thần thoại Hy Lạp, không bị giới hạn bởi thiên mệnh Hy Lạp, đó chính là binh khí Thí Thần!
Ngay lúc Lorne đang cảm xúc dâng trào, Thế Giới Thụ đã trưởng thành thành cây cổ thụ che trời trước mặt đột nhiên lắc lư.
"Răng rắc"
Cùng với một âm thanh đứt gãy giòn tan, một đoạn cành khô màu đỏ đen từ ngọn Thế Giới Thụ rơi xuống, rơi vào tay Lorne.
Lorne hơi sững sờ, như có điều suy nghĩ hỏi thăm Thế Giới Thụ trước mắt:
“Ngươi đang, cảm ơn ta?”
"Xào xạc…"
Lá cây Thế Giới Thụ khẽ vuốt ve, đáp lại theo một cách đặc biệt.
Lorne thấy vậy, ước lượng cành khô màu đỏ đen trong tay, có chút dở khóc dở cười.
Cho ta cái này làm gì? Để đốt lửa à?
"Vù vù!"
Theo phản xạ, hắn vung cành khô trong tay lên, ngay lập tức cành khô màu đỏ đen bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, một ngọn lửa màu đỏ sẫm dài vài trăm mét lao ra, xuyên qua tán cây của Thế Giới Thụ như cắt đậu phụ.
Ngay lập tức, một mảng lớn cành và lá hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đỏ rực.
"Xào xạc!"
Thế Giới Thụ vuốt ve cành lá, phát ra tiếng kêu gấp gáp, tựa như đứa trẻ bị hoảng sợ.
"Xin lỗi xin lỗi!"
Lorne hoàn hồn, vội vàng ném cành khô màu đỏ đen trong tay, giúp Thế Giới Thụ dọn dẹp những cành lá bị cháy.
Sau một hồi luống cuống chân tay, hắn cuối cùng đã cứu được Thế Giới Thụ đang bốc khói khắp nơi.
"Cát…"
Nghe thấy tiếng lá cây vuốt ve truyền đến những cảm xúc khác biệt, Lorne, người khởi xướng, không khỏi cười ngượng ngùng: "Khục, trượt tay, không ngờ đồ chơi ngươi tặng lại có uy lực lớn như vậy."
Dường như được người nào đó khen ngợi, bầu không khí ảm đạm bao quanh Thế Giới Thụ dần dần tan ra, mấy cành cây cuộn lên rút đoạn cành khô màu đỏ đen trên mặt đất, một lần nữa đưa vào tay Lorne.
Và lúc này, thứ đã hấp thụ thần lực của Lorne và thần tính của Thế Giới Thụ đã hoàn toàn khác với vẻ ngoài tầm thường ban đầu:
Thân gỗ màu đỏ đen dài ba mét ở đầu biến thành lưỡi kiếm màu đỏ sẫm như đá quý và kim loại, cuối cùng biến thành chuôi kiếm, hai bên là những chạc cây uốn lượn thành phần che tay.
Lorne chỉ cần nhìn xa vào thân kiếm, liền như thấy một biển lửa bừng bừng, cảm giác cháy bỏng dữ dội lan tỏa từ mắt đến linh hồn.
Đây dường như là một thần khí do Thế Giới Thụ tự rèn bằng cành của mình, phong ấn trong đó thần tính Hỏa quốc mà nó không thể tiêu hóa, nên có sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ.
"Xào xạc…"
Lorne nghe thấy tiếng cành lá quen thuộc vuốt ve, nhìn thanh cự kiếm màu đỏ sẫm trong tay, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc:
"Để ta đặt tên cho nó sao?"
"Cát!"
Thế Giới Thụ vuốt cành lá, đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, Lorne nhìn thân kiếm bừng cháy và vài cành cây bị cháy đen của Thế Giới Thụ, như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng nói:
“Laevateinn?”
Nói xong, Lorne không khỏi giật mình.
Trên thực tế, Laevateinn, từ ngữ này nói một cách nghiêm chỉnh thì không phải là "Tên" mà là một cái liên quan tới "Kiếm", một cách "Ví von hợp lại từ", nó có nghĩa là "Tổn thương cành người" hoặc "Cành phá diệt", biểu thị nó có được uy lực đáng sợ hủy diệt Cây Thế Giới Bắc Âu.
Mà thứ này, cũng là trong truyền thuyết dẫn toàn bộ Bắc Âu đến ngày tận thế Chư Thần Hoàng Hôn, Laevateinn!
Cây Thế Giới Yggdrasill...
Laevateinn, Laevateinn...
Còn có 24 mai thần thánh phù văn hắn khắc vào trong cây...
Tất cả những điều này, là 【tất nhiên】 hay là 【ngẫu nhiên】 đây?
Đi kèm những suy nghĩ hỗn tạp xuất hiện trong đầu, Lorne nhất thời có chút hoảng hốt.
"Oanh!"
Đúng lúc này, từ khe đỏ Ginnungagap giao nhau giữa hỏa diễm và sương mù truyền đến một tiếng vang thật lớn, một vị Cự Thần nguy nga thoát khỏi sự trói buộc của lớp băng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống giận hùng hồn, thần lực bao la đánh tan ánh lửa và sương mù đã ngưng tụ trên bầu trời thời đại thần thoại Bắc Âu không biết bao nhiêu năm tháng.
Trong chốc lát, toàn bộ thời đại thần thoại Bắc Âu rung chuyển kịch liệt, cơn bão Aether kinh khủng quét về bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua tất cả hóa thành bột mịn.
Lorne nhìn quái vật trong khe đỏ Ginnungagap chỉ bằng tiếng rống đã khiến cả thời đại thần thoại Bắc Âu long trời lở đất, không khỏi biến sắc.
Thủy tổ Cự Nhân – Ymir!
Người sáng tạo ban đầu của thời đại thần thoại Bắc Âu, địa vị ngang hàng với Hỗn Độn Thần Chaos của Hy Lạp, là khởi nguyên của sinh mệnh.
Xem ra, hành động tự điều hòa sức mạnh của Băng và Hỏa của hắn không chỉ khiến Cây Thế Giới phát triển sớm mà còn khiến trứng sinh mệnh trong khe đỏ Ginnungagap này nở sớm.
Nói đi nói lại, vậy ta có tính là nửa lão tử của Thủy Tổ Cự Nhân Ymir không?
Nếu hắn chịu nhận lời nói…mang theo người trợ giúp như thế trở về Hy Lạp, quét sạch Zeus cũng không thành vấn đề a?
"Rống!"
Một tiếng gầm nhẹ như sấm đánh thức Lorne khỏi mộng tưởng, Thủy Tổ Cự Nhân vừa mới sinh ra dường như ngửi thấy một mùi thơm ngọt nào đó, đầu tiên là hít một hơi, lập tức hưng phấn nhìn về phía nơi có ánh sáng bao phủ, nước bọt đặc quánh chảy ra từ khóe miệng, đổ xuống mặt đất băng giá, hóa thành dòng sông chảy xiết.
Ngay khoảnh khắc đối mắt với Thủy Tổ Cự Nhân kia, Lorne không khỏi dựng tóc gáy.
Có nhận thân hay không thì khó nói, nhưng hắn có thể khẳng định một điều là, cái thứ mới tỉnh này chắc chắn đang rất đói… Hơn nữa, bất kể là Hy Lạp hay Bắc Âu, những ghi chép về chủng tộc cự nhân đều mang danh hỗn loạn, vô trật tự và tàn bạo, thuộc về những con quái vật bản năng lớn hơn lý tính.
Nương nhờ vào bọn chúng, đừng nói là cha ghẻ như mình, cha ruột đến cũng bị ăn sạch không còn mảnh vụn.
Dường như để chứng thực những ý nghĩ trong đầu Lorne, Ymir, kẻ đã xác định được vật sống, quyết đoán phóng ra khỏi khoảng cách Ginnungagap nơi hắn sinh ra, ma sát qua những móng vuốt trắng như tuyết, băng băng mà đến.
Lorne thấy tình thế không ổn, quả quyết né người bay ra trăm dặm, hướng sự chú ý của Ymir đến một vùng đất hoang vu, tránh cho Cây Thế Giới chịu vạ lây.
Và khi con quái vật kia ầm ầm chạy về phía hắn, Lorne lập tức phát tán thần ý neo vị trí thuyền Argo, dùng sợi tóc tượng Nữ Yêu Xà đã dự liệu làm vật môi giới mở ra Thuật Truyền Tống không gian, không chút do dự xoay người xông vào trong đó.
"Oanh!"
Một nắm đấm lớn cỡ núi cao rơi xuống, nhân tố Aether bị nén đến điên cuồng nổ tung, từng đợt gợn sóng không gian có thể thấy bằng mắt thường lan tỏa mạnh mẽ, ánh lửa chập chờn lẫn sương mù xoắn xuýt vặn vẹo, hóa thành những khối thiên thạch lớn nhỏ màu lam băng rơi về bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, sông băng trên mặt đất tan vỡ, núi non sụp đổ, ngọn lửa đóng băng, ngay cả vùng biển hỗn loạn cách đó rất xa cũng sóng lớn cuồn cuộn, cuốn lên triều cường Aether cuồng bạo.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Những người trên thuyền Argo đang đợi lệnh bên bờ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Và cùng lúc đó, một bóng hình màu vàng từ trong vết nứt không gian bị xé rách rơi xuống sàn tàu, không khách khí mở miệng ra lệnh:
"Quay về điểm xuất phát! Lập tức lái thuyền!"
Những anh hùng của Argo nhìn thấy gương mặt dù đã bị gian nan vất vả tàn phá nhưng hình dạng vẫn quen thuộc vô cùng, lúc này như tỉnh mộng vội vàng gật đầu.
Lập tức, mọi người nhanh chóng trở về vị trí của mình, phát động thuyền Argo rời khỏi vùng đất hoang tàn đầy băng giá và lửa, tiến về phía quê hương đã xa cách bấy lâu.
Và khi chiến thuyền vừa mới rời khỏi bờ, một vị Cự Thần che khuất bầu trời đã lao đến chỗ nước nông, hướng về chiếc bánh ngọt mỹ vị đã tiến sâu vào biển hỗn độn chẳng biết đi đâu phát ra tiếng rống giận không cam lòng…
Nước lạnh lẽo hỗn độn bắn ra, bao trùm lên tầng tầng đất đóng băng, một chiếc chiến thuyền hùng vĩ như núi xuyên qua màn sương dày đặc, từ từ cập bến.
Cuối cùng cũng đến!
Thuyền chưa dừng hẳn, mấy bóng người cường tráng đã vội vã lao ra khỏi khoang, thả tấm ván xuống, tiến vào thế giới mới mẻ này.
Nhưng quan sát một hồi, tất cả trước mắt khiến bọn hắn thất vọng.
Nơi đây là một vùng đất lạnh lẽo và tăm tối, vô số bông tuyết và tinh thể băng bay múa, những bông tuyết lớn cùng lớp mây dày đặc như sương mù bao phủ xung quanh kín mít, không có một tia sáng, đen kịt, ảm đạm đáng sợ, lạnh thấu xương.
Đồng thời, mặt đất dưới chân bao phủ lớp đất đóng băng cùng tảng băng dày đặc, đạp lên cứng như sắt, xung quanh giăng đầy sông băng hiểm trở, những đường cong sắc bén khiến người nhìn mà kinh hãi.
"Hắt xì!"
Jason dẫn đội ra khỏi khoang vừa đi được vài bước đã không kìm được hắt hơi một cái rõ to, người co rúm lại, lông mày và tóc đều đóng một lớp sương hoa xanh nhạt.
Cảm thấy máu và linh hồn của mình dường như sắp bị đóng băng, Jason vội vàng run rẩy há miệng nhắc nhở:
"Thi hành... Thi hành chú... Nhanh..."
Thấy vậy, con trai Apollo là Orps vội vàng sờ vào chiếc thụ cầm trong ngực, chuẩn bị gọi đến ánh sáng và ngọn lửa để xua tan cái lạnh thấu xương cho đồng đội.
Nhưng vừa mới động ngón tay, những sợi dây đàn đã bị đóng băng đến giòn tan liền đứt ra, suýt nữa làm đứt lìa ngón tay Orps.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cố hết sức thúc đẩy dòng máu Apollo trong người.
Ngọn lửa vàng lập tức bùng ra từ người Orps, mang đến chút ấm áp và ánh sáng cho thế giới băng giá và tăm tối này.
Nhưng những anh hùng Argo xung quanh còn chưa cảm nhận được chút ấm áp nào thì đã kinh ngạc thấy ngọn lửa Thần trên người Orps chập chờn dữ dội trong luồng khí lạnh, nhanh chóng tàn lụi như ngọn nến trước gió.
Orps có chút không cam lòng, thúc thần lực Apollo trong người đến cực hạn, cố gắng duy trì ngọn lửa Thần tiếp tục cháy.
Nhưng một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn lửa vàng đang cháy trên người hắn thế mà biến thành màu xanh băng kỳ dị.
Một lát sau, ngọn lửa tắt hẳn, biến thành nhiều đốm băng tinh màu xanh cháy bùng.
Orps như bị sét đánh, không kìm được oẹ ra một ngụm thần huyết lẫn những hạt băng, mặt xám xịt, lả đi, da thịt dần bị đóng băng, biến thành màu nâu xanh hoại tử, thân thể ngã thẳng xuống đất.
May mắn một bàn tay từ phía sau đưa ra kịp thời đỡ lấy hắn, hơi ấm nồng đậm thấm vào cơ thể hắn, xua tan cái lạnh lẽo.
Khi cơ thể dần khôi phục ý thức, Orps nửa xấu hổ, nửa cảm kích nhìn người xuất hiện sau lưng:
"Đa tạ đại nhân..."
Lorne khẽ gật đầu, liếc Jason sắc mặt cũng xám ngoét vì lạnh, trầm giọng nói: "Orps bị thương, cần người chăm sóc, ngươi đưa hắn về thuyền trước, ta cùng những người khác tiếp tục thăm dò."
Jason nghe vậy như được đại xá, vội vã run rẩy dìu Orps bên cạnh, chạy trốn về phía thuyền Argo được bảo hộ bởi pháp thuật cỡ lớn.
Ở mũi thuyền, Thần Lữ Khách Hermes đưa hai tiểu gia hỏa suýt bị đóng băng thành kem vào cửa, lập tức chống Thương Thần Trượng đi tới bên cạnh Lorne, nhìn cơn bão tuyết băng giá đang nổi lên xung quanh, cau mày nói: "Khí hậu ở nơi quỷ quái này cực đoan quá rồi thì phải? Ngay cả thần huyết Apollo mà cũng không chịu nổi sao?"
Lorne trừng mắt nhìn Hermes, không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Ta ngược lại muốn hỏi ngươi, đây là Ai Cập sao?"
"Ách, nói chung cũng là một thời đại thần thoại mà đúng không?" Hermes ngượng ngùng cười một tiếng, thấy Lorne nhìn mình không mấy thiện cảm thì rụt cổ lại, nhỏ giọng ho khan, "Hay là chúng ta quay về? Đổi đường khác thử xem?"
Nghe vậy, Lorne khinh bỉ nhìn Hermes: "Đổi đường ngươi chắc có thể tìm được thời đại thần thoại mà ngươi nói đến sao?"
Hermes cười trừ không nói gì, ánh mắt hơi lơ đãng.
Cái tên Thần Trí Tuệ Zehuti chẳng qua chỉ là hắn nghe được loáng thoáng, hoàn toàn là một sự trùng hợp như mèo mù vớ cá rán, nếu hắn thực sự biết đi tới thời đại thần thoại Ai Cập bằng cách nào thì đã tự mình đi trước thăm dò rồi, đâu cần chia phần bánh cho người ngoài.
"Đi thôi, đi với ta xem phía trước thế nào đã." Lorne bất đắc dĩ lên tiếng, tiện thể kèm thêm câu an ủi quen thuộc, "Đã đến đây rồi..."
Hermes gật đầu đồng ý, lập tức vung Thương Thần Trượng, ban phép tăng tốc cho mọi người, rồi chủ động dẫn đường đi trước.
Dưới sự gia hộ của quyền năng Chủ Thần, tốc độ tiến lên của đoàn người tăng lên gấp mấy lần, các anh hùng vượt qua cái lạnh và bão tuyết, bắt đầu từng bước thăm dò vào sâu bên trong lục địa.
10km, 20km, 30km… 100km, 500km, 1000km… Càng tiến sâu vào, sắc mặt Hermes dần trở nên tái xanh.
Nơi quỷ quái này là một thời đại thần thoại mới sinh, mọi cảnh tượng đều rất nguyên sơ, không chỉ tràn ngập cái lạnh và bão tố, mà càng vào bên trong, môi trường lại càng khắc nghiệt hơn.
Sau khi tiến được khoảng hơn 1000km, Hermes, người luôn ban phép gia hộ cho các anh hùng mang dòng máu thần khác đã bắt đầu có chút không chịu nổi.
Bất đắc dĩ, Hermes dừng chân, quay đầu nhắc nhở Lorne:
"Không thể đi tiếp được nữa, nếu không thì đường về sẽ là một vấn đề lớn!"
Lorne nhìn những anh hùng Argo thần sắc mệt mỏi, mình đầy sương giá, trầm tư một lát rồi sắp xếp:
"Vậy ngươi đưa họ về thuyền trước nghỉ ngơi, ta sẽ tự đi xem một chút."
"Được!"
Hermes liền vội vàng gật đầu đáp ứng, như trút được gánh nặng mà thở phào.
Hắn thật sự sợ người này cố chấp, nhất định bắt mọi người vào nơi gió tuyết vô tận này để tìm kiếm cái gọi là "thời cơ".
Dù sao, không phải anh hùng hay thần linh nào cũng thích hợp trở thành người khai phá không biết lùi bước, nhất là trong môi trường thời đại thần thoại khắc nghiệt như vậy.
Hơn nữa, đây vẫn chỉ là chặng đường bắt đầu đã có trở ngại mạnh mẽ như vậy, quỷ mới biết phía trước còn có nguy hiểm gì đang chờ đợi, hắn cũng không muốn mình chết không rõ vì ở một nơi xa lạ này.
Khi Hermes sắp dẫn đoàn người quay trở về, Lorne như nhớ ra điều gì, gọi đối phương lại, đưa cho Thần Lữ Khách tượng huy nữ yêu tóc rắn mang theo bên mình, trầm giọng dặn dò: "Mang cái này theo, nó cộng hưởng với thần tính của ta. Chỉ cần thứ này còn hoạt động, chứng tỏ ta không sao, các ngươi cứ an tâm chờ đợi ở bên bờ là được."
Nhìn Hermes không chút do dự nhận tín vật, quay người cùng những anh hùng Argo dần tan biến trong gió tuyết, Lorne thầm gật đầu.
Dù cùng một thuyền, nhưng cũng khó đảm bảo đối phương có hoàn toàn đồng lòng với hắn.
Vì vậy, để an toàn, Lorne tự nhiên phải chuẩn bị cho mình một đường lui:
Tượng huy nữ yêu tóc rắn không chỉ là một tín vật có thể cộng hưởng với thần tính của hắn, mà còn là một tọa độ trung gian, cho phép hắn định vị từ xa vị trí của thuyền Argo.
Đến lúc đó, dù trên đường gặp phải khó khăn không giải quyết được, hay trên thuyền có chuyện gì xảy ra, hắn đều có thể chạy về ngay.
Đi, đường lui đã chuẩn bị ổn thỏa, nên tiếp tục đi về phía trước.
Lorne bình tâm lại, ngẩng đầu nhìn về phía vầng sáng pha trộn giữa lửa và sương mù ở trung tâm lục địa, mở đôi cánh lớn màu vàng phía sau, như một ngôi sao băng rực rỡ xuyên qua tầng tầng sương mù đang cuộn trào, kiên định và nhanh chóng tiến về phía mục tiêu.
Ngọn lửa vàng vạch ra một đường ánh sáng lấp lánh trong sương băng lam, lao thẳng về phía trước.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Một tháng, ba tháng, nửa năm… Làn sương mù băng giá này dường như không có hồi kết, thế giới tăm tối này dường như không có điểm dừng.
Trống rỗng và tĩnh mịch dường như là gam màu duy nhất ở nơi này.
Không biết qua bao lâu, cái lạnh thấu xương xung quanh dần tan biến, thay vào đó là một luồng hơi nóng bốc lên.
Trên một mảnh đất đóng băng vừa tan ra, một mầm non xanh mơn mởn vươn lên khỏi mặt đất.
Khi màu xanh biếc đó đập vào mắt, ý thức hoảng hốt của Lorne dần tỉnh táo lại, bộ não giống như những bánh răng hoen gỉ loảng xoảng bắt đầu vận hành.
"Ầm!"
Thu cánh sáng, thân thể kết đầy băng giá đáp xuống trước mầm non kia, hơi thở sinh cơ nồng đậm ập vào mặt.
Lorne cảm giác như đang ngâm trong suối nước nóng, không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, từng lớp từng lớp băng vụn màu xanh nhạt trên người dần tan ra, những vết thương trong ngoài do sương giá, áp lực gió, thủy triều Aether gây ra trên đường đi cũng dần hồi phục.
Và thần lực trong cơ thể gần như khô cạn cũng hóa thành dòng chảy liên tục không ngừng, nhanh chóng tràn đầy trở lại.
Híz-khà-zzz Sức mạnh sinh sôi này thật mạnh mẽ!
Tỉnh táo lại, Lorne hít một hơi thật sâu, không khỏi nôn nóng nhìn vào mầm xanh mơn mởn đang mọc lên trên lớp đất đóng băng.
Từ vẻ ngoài, đây dường như là một mầm tần bì non, ba rễ chui sâu vào lòng đất, không ngừng hấp thụ các yếu tố Aether đậm đặc, cung cấp cho thân cây sức sống liên tục, chín cành cây tỏa ra xung quanh, ẩn chứa bên trong một lượng sức mạnh sinh sôi to lớn, lá cây dường như chứa cả một bầu trời sao, đầu cành như đang ươm mầm một loại quả tên là 【thế giới】.
Ngoại hình và đặc điểm rõ ràng như vậy khiến Lorne không khỏi nghĩ đến thánh vật sáng thế trong gia phả hệ thống thần thoại thời đại nào đó.
Thế Giới Thụ —— Yggdrasill!
Đây là thời đại thần thoại Bắc Âu, cũng là cội nguồn mang đến sự phồn thịnh cho thần hệ Bắc Âu, từng một mình sinh ra và chống đỡ chín quốc độ trong truyền thuyết Bắc Âu.
Nhưng đáng tiếc, cây tần bì mầm trước mắt này chỉ cao hơn người một chút, kém xa sự hùng vĩ và mạnh mẽ như ghi chép trong thần thoại.
Vậy, đây là thời đại thần thoại Bắc Âu?
Xem ra, nó mới hình thành không lâu?
Lorne suy nghĩ một lát, nhìn màn sương lạnh kéo dài không tan phía bắc Thế Giới Thụ cùng ngọn lửa vĩnh viễn không tắt phía nam, lập tức khẳng định phỏng đoán trong lòng.
Không sai, thế giới ngập tràn băng và lửa này chính là thời đại thần thoại Bắc Âu trong truyền thuyết.
So với thời đại thần thoại Hy Lạp và Ai Cập đã phát triển thành thục, nó hiện tại còn rất non trẻ, như một đứa trẻ vừa chào đời.
Mà ghi chép trong văn hiến thực tế cũng mơ hồ khớp với những điều đặc biệt này. Nguồn gốc thần thoại Hy Lạp là vào mấy thế kỷ trước Công nguyên, còn thời gian hình thành thần thoại Bắc Âu tương đối muộn, khoảng thế kỷ 1-2 sau Công nguyên mới bắt đầu lưu hành ở Na Uy, Đan Mạch và Thụy Điển. Khoảng thế kỷ 7, nó mới theo một nhóm người di cư lên phía bắc truyền đến các vùng như băng đảo, trở nên hoàn chỉnh.
Thì ra là thế…
Lorne khẽ gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía mầm non Thế Giới Thụ này.
Nhưng rồi, hắn nhanh chóng cau mày.
Vì một kẻ ngoại lai xâm nhập nào đó, cây Thế Giới Thụ vẫn còn ở giai đoạn mầm non đã bị đoạt mất không ít chất dinh dưỡng, dẫn đến nó ủ rũ suy yếu, ngay cả cành cây và gân lá cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô héo.
Lorne cúi đầu nhìn bản thân mình đầy máu và những vết bầm tím, bất đắc dĩ thở dài.
Mới hút chút xíu của Thế Giới Thụ mà nó đã héo thế này, trông chờ dùng nó để đối phó Zeus căn bản không thực tế.
Dường như cảm nhận được ác ý của một kẻ ngoại lai nào đó, chiếc lá non của Thế Giới Thụ rung lên xào xạc, thân cây run rẩy, ba rễ chính đâm xuống mặt đất cứng ngắc, cố gắng hút Aether xung quanh để duy trì sự sống.
Nhưng mảnh đất này quá cằn cỗi, môi trường ở đây cũng quá khắc nghiệt.
Sương mù không tan quanh năm và ngọn lửa vĩnh viễn không tắt khiến sự sống gần như tuyệt diệt ở đây, cũng làm cho Thế Giới Thụ trưởng thành vô cùng gian nan.
Lorne suy nghĩ một chút, lấy Chén Thánh ra từ trong trận đồ ma pháp, đổ thần huyết đã chuyển hóa thành thần chất lỏng xuống gốc rễ mầm non Thế Giới Thụ. Ba rễ lớn lập tức như miếng bọt biển hút sạch thần chất lỏng màu vàng, rồi vận chuyển vào bên trong thân cây.
Ngay lập tức, mầm non Thế Giới Thụ rung động vui vẻ, thân cây cao lên liên tiếp, trong chớp mắt tăng vọt mấy chục mét, hơi thở sinh mệnh tăng lên gấp mấy lần.
Có hiệu quả!
Đôi mắt Lorne sáng lên, nhìn ngắm màn sương lạnh và ngọn lửa đang bùng nổ xung quanh, không khỏi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
—【Hỗn độn】 là vô trật tự, 【thế giới】 là có trật tự, cho nên những thời đại thần thoại đã phát triển thành quen, trật tự càng hoàn thiện.
—Nếu như hắn tài giỏi trong việc điều hòa sức mạnh của thời đại thần thoại mới sinh này, biến Aether hỗn loạn thành chất dinh dưỡng để hấp thụ, có phải sẽ giúp tăng tốc sự phát triển của thời đại thần thoại và sự trưởng thành của Thế Giới Thụ không?
Mà trùng hợp thay, những kiến thức hắn học được về các loại thần văn chính là một loại chìa khóa mật, có thể dùng ý chí bản thân để cấu tạo trật tự.
Nghĩ đến đây, Lorne cảm thấy linh cảm mách bảo, lập tức không do dự nữa, cầm Tạo Quốc chi Thương làm bút, dùng thần huyết làm mực, khắc từng đạo thần văn lên cành và lá của Thế Giới Thụ.
“Ầm ầm!”
Như dự cảm được một sự thay đổi chưa từng có sắp đến, bầu trời của thời đại thần thoại Bắc Âu nổi lên sấm sét kinh hoàng, cuồng phong gào thét, những tiếng như khóc thét và gầm giận không ngừng rót vào đầu Lorne.
Nhưng dù ý thức liên tục bị công kích, thần huyết sôi sục trào dâng, hắn vẫn không dừng tay, ngược lại càng viết càng nhanh, càng viết càng nhanh.
Hình dáng thần văn càng thêm tùy ý, dần dần đi chệch khỏi những hình tượng vốn có trong trí nhớ của Lorne, biến thành những hình vẽ chỉ giống bề ngoài, nhưng lại vô cùng phù hợp với đặc tính của vùng đất này.
Cuối cùng, nét bút cuối cùng đã hoàn thành.
"Vù vù!"
24 chữ minh văn cổ xưa của thời đại thần thoại được khắc lên mầm non Thế Giới Thụ cùng nhau rung động, một dải cực quang lộng lẫy xé toạc màn hỗn độn vô biên vô hạn, xoắn nát sương mù và ngọn lửa bao phủ xung quanh.
Ngay lập tức, toàn bộ thời đại thần thoại Bắc Âu không khỏi xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Trong quốc độ sương mù Niflheim ở phương bắc, mạch nước “Hvergelmir” trào ra dữ dội, dưới tác động của luồng khí lạnh, nước biến thành băng tuyết. Băng tuyết tích tụ ngày càng nhiều, ngày càng dày, sông băng và lớp băng không ngừng kéo dài, cuối cùng vượt qua biên giới Niflheim, những tảng băng khổng lồ lăn lóc rơi vào khe vực đỏ ở trung tâm thế giới tên là “Ginnungagap”, từ từ lấp đầy vết nứt khổng lồ nối liền với sự hỗn độn.
Cùng lúc đó, quốc độ lửa Muspellheim ở phương nam cũng không ngừng phun ra một lượng lớn lửa nhiệt độ cao, bắn ra vô số đốm lửa rực rỡ, thổi ra những đợt gió nóng bỏng, cũng tương tự rơi vào khe đỏ Ginnungagap, tạo nên khoảng cách ấm áp và sáng tỏ phía nam.
Còn ở trung tâm khe đỏ, sông băng của quốc gia sương mù gặp ngọn lửa của quốc gia lửa, băng tan ra thành giọt nước, rồi bị làm nóng thành hơi nước, tràn ngập trong khe đỏ, gặp cơn gió lạnh mạnh từ Niflheim thổi đến thì lại đóng băng thành giọt nước, hóa thành mưa mây, trút xuống mưa lớn trong khe đỏ, sau đó lại bị gió nóng làm nóng thành hơi nước, cứ thế tuần hoàn lặp lại. Dưới sự tấn công của hơi nóng và khí lạnh, trong khe đỏ nổi lên từng cơn gió lớn.
Trong quá trình diễn biến không ngừng đó, sóng nhiệt của quốc gia lửa và khí lạnh của quốc gia sương mù hỗ trợ lẫn nhau trong khe đỏ, triệt tiêu lẫn nhau, sức mạnh bạo tàn của băng và lửa cũng không ngừng va chạm và hòa quyện, cuối cùng đạt được sự cân bằng, hóa thành thần chất lỏng vô tận đổ xuống, tưới mát cho mầm non Thế Giới Thụ và lớp đất dưới rễ của nó.
Không biết bao lâu sau, cây đại thụ cao ngất đã trưởng thành trên vùng đất hoang vu, hơi thở thần tính vô tận tuôn chảy trong gân lá và cành cây xanh biếc.
Cùng lúc đó, dưới gốc cây, một bóng người tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, đưa tay về phía trước.
Một thanh trường thương hình cành khô bị khảm vào thân cây phát ra tiếng kêu khẽ như con người, tự động bay về trong tay chủ nhân.
Cảm nhận được hơi thở thần tính tăng vọt trong thân thương, cùng ý nghĩa về một loại quyền năng xa lạ, Lorne nở một nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt.
Cuối cùng đã thành công!
Không thuộc về thời đại thần thoại Hy Lạp, không bị giới hạn bởi thiên mệnh Hy Lạp, đó chính là binh khí Thí Thần!
Ngay lúc Lorne đang cảm xúc dâng trào, Thế Giới Thụ đã trưởng thành thành cây cổ thụ che trời trước mặt đột nhiên lắc lư.
"Răng rắc"
Cùng với một âm thanh đứt gãy giòn tan, một đoạn cành khô màu đỏ đen từ ngọn Thế Giới Thụ rơi xuống, rơi vào tay Lorne.
Lorne hơi sững sờ, như có điều suy nghĩ hỏi thăm Thế Giới Thụ trước mắt:
“Ngươi đang, cảm ơn ta?”
"Xào xạc…"
Lá cây Thế Giới Thụ khẽ vuốt ve, đáp lại theo một cách đặc biệt.
Lorne thấy vậy, ước lượng cành khô màu đỏ đen trong tay, có chút dở khóc dở cười.
Cho ta cái này làm gì? Để đốt lửa à?
"Vù vù!"
Theo phản xạ, hắn vung cành khô trong tay lên, ngay lập tức cành khô màu đỏ đen bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, một ngọn lửa màu đỏ sẫm dài vài trăm mét lao ra, xuyên qua tán cây của Thế Giới Thụ như cắt đậu phụ.
Ngay lập tức, một mảng lớn cành và lá hóa thành tro tàn trong ngọn lửa đỏ rực.
"Xào xạc!"
Thế Giới Thụ vuốt ve cành lá, phát ra tiếng kêu gấp gáp, tựa như đứa trẻ bị hoảng sợ.
"Xin lỗi xin lỗi!"
Lorne hoàn hồn, vội vàng ném cành khô màu đỏ đen trong tay, giúp Thế Giới Thụ dọn dẹp những cành lá bị cháy.
Sau một hồi luống cuống chân tay, hắn cuối cùng đã cứu được Thế Giới Thụ đang bốc khói khắp nơi.
"Cát…"
Nghe thấy tiếng lá cây vuốt ve truyền đến những cảm xúc khác biệt, Lorne, người khởi xướng, không khỏi cười ngượng ngùng: "Khục, trượt tay, không ngờ đồ chơi ngươi tặng lại có uy lực lớn như vậy."
Dường như được người nào đó khen ngợi, bầu không khí ảm đạm bao quanh Thế Giới Thụ dần dần tan ra, mấy cành cây cuộn lên rút đoạn cành khô màu đỏ đen trên mặt đất, một lần nữa đưa vào tay Lorne.
Và lúc này, thứ đã hấp thụ thần lực của Lorne và thần tính của Thế Giới Thụ đã hoàn toàn khác với vẻ ngoài tầm thường ban đầu:
Thân gỗ màu đỏ đen dài ba mét ở đầu biến thành lưỡi kiếm màu đỏ sẫm như đá quý và kim loại, cuối cùng biến thành chuôi kiếm, hai bên là những chạc cây uốn lượn thành phần che tay.
Lorne chỉ cần nhìn xa vào thân kiếm, liền như thấy một biển lửa bừng bừng, cảm giác cháy bỏng dữ dội lan tỏa từ mắt đến linh hồn.
Đây dường như là một thần khí do Thế Giới Thụ tự rèn bằng cành của mình, phong ấn trong đó thần tính Hỏa quốc mà nó không thể tiêu hóa, nên có sức mạnh hủy diệt mạnh mẽ.
"Xào xạc…"
Lorne nghe thấy tiếng cành lá quen thuộc vuốt ve, nhìn thanh cự kiếm màu đỏ sẫm trong tay, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc:
"Để ta đặt tên cho nó sao?"
"Cát!"
Thế Giới Thụ vuốt cành lá, đưa ra câu trả lời khẳng định.
Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, Lorne nhìn thân kiếm bừng cháy và vài cành cây bị cháy đen của Thế Giới Thụ, như bị ma xui quỷ khiến, mở miệng nói:
“Laevateinn?”
Nói xong, Lorne không khỏi giật mình.
Trên thực tế, Laevateinn, từ ngữ này nói một cách nghiêm chỉnh thì không phải là "Tên" mà là một cái liên quan tới "Kiếm", một cách "Ví von hợp lại từ", nó có nghĩa là "Tổn thương cành người" hoặc "Cành phá diệt", biểu thị nó có được uy lực đáng sợ hủy diệt Cây Thế Giới Bắc Âu.
Mà thứ này, cũng là trong truyền thuyết dẫn toàn bộ Bắc Âu đến ngày tận thế Chư Thần Hoàng Hôn, Laevateinn!
Cây Thế Giới Yggdrasill...
Laevateinn, Laevateinn...
Còn có 24 mai thần thánh phù văn hắn khắc vào trong cây...
Tất cả những điều này, là 【tất nhiên】 hay là 【ngẫu nhiên】 đây?
Đi kèm những suy nghĩ hỗn tạp xuất hiện trong đầu, Lorne nhất thời có chút hoảng hốt.
"Oanh!"
Đúng lúc này, từ khe đỏ Ginnungagap giao nhau giữa hỏa diễm và sương mù truyền đến một tiếng vang thật lớn, một vị Cự Thần nguy nga thoát khỏi sự trói buộc của lớp băng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống giận hùng hồn, thần lực bao la đánh tan ánh lửa và sương mù đã ngưng tụ trên bầu trời thời đại thần thoại Bắc Âu không biết bao nhiêu năm tháng.
Trong chốc lát, toàn bộ thời đại thần thoại Bắc Âu rung chuyển kịch liệt, cơn bão Aether kinh khủng quét về bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua tất cả hóa thành bột mịn.
Lorne nhìn quái vật trong khe đỏ Ginnungagap chỉ bằng tiếng rống đã khiến cả thời đại thần thoại Bắc Âu long trời lở đất, không khỏi biến sắc.
Thủy tổ Cự Nhân – Ymir!
Người sáng tạo ban đầu của thời đại thần thoại Bắc Âu, địa vị ngang hàng với Hỗn Độn Thần Chaos của Hy Lạp, là khởi nguyên của sinh mệnh.
Xem ra, hành động tự điều hòa sức mạnh của Băng và Hỏa của hắn không chỉ khiến Cây Thế Giới phát triển sớm mà còn khiến trứng sinh mệnh trong khe đỏ Ginnungagap này nở sớm.
Nói đi nói lại, vậy ta có tính là nửa lão tử của Thủy Tổ Cự Nhân Ymir không?
Nếu hắn chịu nhận lời nói…mang theo người trợ giúp như thế trở về Hy Lạp, quét sạch Zeus cũng không thành vấn đề a?
"Rống!"
Một tiếng gầm nhẹ như sấm đánh thức Lorne khỏi mộng tưởng, Thủy Tổ Cự Nhân vừa mới sinh ra dường như ngửi thấy một mùi thơm ngọt nào đó, đầu tiên là hít một hơi, lập tức hưng phấn nhìn về phía nơi có ánh sáng bao phủ, nước bọt đặc quánh chảy ra từ khóe miệng, đổ xuống mặt đất băng giá, hóa thành dòng sông chảy xiết.
Ngay khoảnh khắc đối mắt với Thủy Tổ Cự Nhân kia, Lorne không khỏi dựng tóc gáy.
Có nhận thân hay không thì khó nói, nhưng hắn có thể khẳng định một điều là, cái thứ mới tỉnh này chắc chắn đang rất đói… Hơn nữa, bất kể là Hy Lạp hay Bắc Âu, những ghi chép về chủng tộc cự nhân đều mang danh hỗn loạn, vô trật tự và tàn bạo, thuộc về những con quái vật bản năng lớn hơn lý tính.
Nương nhờ vào bọn chúng, đừng nói là cha ghẻ như mình, cha ruột đến cũng bị ăn sạch không còn mảnh vụn.
Dường như để chứng thực những ý nghĩ trong đầu Lorne, Ymir, kẻ đã xác định được vật sống, quyết đoán phóng ra khỏi khoảng cách Ginnungagap nơi hắn sinh ra, ma sát qua những móng vuốt trắng như tuyết, băng băng mà đến.
Lorne thấy tình thế không ổn, quả quyết né người bay ra trăm dặm, hướng sự chú ý của Ymir đến một vùng đất hoang vu, tránh cho Cây Thế Giới chịu vạ lây.
Và khi con quái vật kia ầm ầm chạy về phía hắn, Lorne lập tức phát tán thần ý neo vị trí thuyền Argo, dùng sợi tóc tượng Nữ Yêu Xà đã dự liệu làm vật môi giới mở ra Thuật Truyền Tống không gian, không chút do dự xoay người xông vào trong đó.
"Oanh!"
Một nắm đấm lớn cỡ núi cao rơi xuống, nhân tố Aether bị nén đến điên cuồng nổ tung, từng đợt gợn sóng không gian có thể thấy bằng mắt thường lan tỏa mạnh mẽ, ánh lửa chập chờn lẫn sương mù xoắn xuýt vặn vẹo, hóa thành những khối thiên thạch lớn nhỏ màu lam băng rơi về bốn phương tám hướng.
Trong chốc lát, sông băng trên mặt đất tan vỡ, núi non sụp đổ, ngọn lửa đóng băng, ngay cả vùng biển hỗn loạn cách đó rất xa cũng sóng lớn cuồn cuộn, cuốn lên triều cường Aether cuồng bạo.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Những người trên thuyền Argo đang đợi lệnh bên bờ, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Và cùng lúc đó, một bóng hình màu vàng từ trong vết nứt không gian bị xé rách rơi xuống sàn tàu, không khách khí mở miệng ra lệnh:
"Quay về điểm xuất phát! Lập tức lái thuyền!"
Những anh hùng của Argo nhìn thấy gương mặt dù đã bị gian nan vất vả tàn phá nhưng hình dạng vẫn quen thuộc vô cùng, lúc này như tỉnh mộng vội vàng gật đầu.
Lập tức, mọi người nhanh chóng trở về vị trí của mình, phát động thuyền Argo rời khỏi vùng đất hoang tàn đầy băng giá và lửa, tiến về phía quê hương đã xa cách bấy lâu.
Và khi chiến thuyền vừa mới rời khỏi bờ, một vị Cự Thần che khuất bầu trời đã lao đến chỗ nước nông, hướng về chiếc bánh ngọt mỹ vị đã tiến sâu vào biển hỗn độn chẳng biết đi đâu phát ra tiếng rống giận không cam lòng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận