Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 138: Quả táo không có, chuối tiêu muốn sao? (length: 13343)

Cùng lúc đó, đứng trong bóng tối, Lorne nhìn vầng hào quang vàng chói lọi phóng lên tận trời trên quảng trường cùng đám đông trợn mắt há mồm vây xem, không khỏi yếu ớt chuyển ánh mắt về phía cặp song sinh Sparta phía sau:
"Hai ngươi không kể chuyện gì về Helen trước đây cho người trong nhà nghe sao?"
"Vô ý nói lộ ra hai lần, một lần thì hai anh em ta bị phụ vương và mẫu hậu đánh gần chết, một lần thì Helen bị cấm túc, sau đó chúng ta không dám nhắc đến chuyện này nữa..."
"Hết cách rồi, trong bốn anh chị em, nàng được sủng ái nhất, phụ vương và mẫu hậu sợ nàng bị chút tổn thương, nếu bọn ta đem chuyện nàng ở bên ngoài giao chiến với Ma Thú, Cự Linh, Titan đầy oai hùng ra hết, hai anh em bọn ta e là không còn miếng da lành."
Castor và Pollux vừa u oán than thở, vừa hả hê nói thêm.
"Mà lại, nếu không xóa bỏ công lao của chúng ta, người Mycenae sao dám ra ngoài khoe khoang, tung hô Thần Vương bệ hạ phong công vĩ nghiệp?"
"Thêm nữa, chuyện các vị thần và anh hùng tan biến trong một đêm, phần lớn những người tham dự đều thấy bất an, ai dám trước mặt Thần Vương mà nói 'người Olympus' không phải là tự tìm xui xẻo sao? Hai trăm năm trôi qua, e là mọi chuyện sớm đã thay đổi và bị vùi lấp."
"Cũng đúng, kết quả lừa lọc thành ra tự lừa dối mình..." Lorne cười nhạo lắc đầu, thích thú nhìn về phía quảng trường ngập bụi mù.
Agamemnon ngốc nghếch tự cho mình thông minh, thật sự xem Helen, người Sparta cầm quyền, chỉ là một cái bình hoa.
Hắn không nghĩ một chút, một bình hoa làm sao có thể vững vàng ngồi ở vị trí quốc vương của Sparta trong hai trăm năm, còn tiến hành một loạt cải cách quyết đoán? Nếu chỉ ỷ vào uy danh của thần điện và di mệnh của vị quốc vương tiền nhiệm, mà không có chút thực lực nào, thì vị đại diện quốc vương dám nhiều lần xâm phạm đến lợi ích của dòng dõi thần huyết quý tộc e là sớm đã chết không dưới 800 lần rồi.
Chậc chậc, dòng máu thuần khiết của Zeus, đã hoàn thành thuế biến áo thần thánh của chòm Xử Nữ, đừng nói Agamemnon không biết là đã bị pha loãng mấy đời cái dòng máu thần không chính hiệu của mình, cho dù có Titan cấp thần linh xuất hiện ở đây, e cũng bị Helen giờ phút này vũ trang đầy đủ đánh cho quỳ xuống đất.
Và quả nhiên, khi bụi mù trên quảng trường tan đi, Agamemnon vừa rồi còn tự đắc về mưu kế của mình, giờ đây như một bức tranh biếm họa dán vào sàn nhà bị nứt toác.
Khuôn mặt vốn được cho là còn chút khí chất của ông chú trung niên, giờ phút này thì chỗ xanh chỗ tím, sưng phù gần như thành đầu heo, nhìn rất thê thảm.
"Ực ực..."
Giờ phút này, các trưởng lão Sparta đang xem trận chiến, nhìn bóng dáng vàng rực tỏa ra thần lực mênh mông, không khỏi nuốt khan, cả mặt ngơ ngác.
Chẳng phải nói vị công chúa điện hạ này nổi danh nhờ dung mạo sao? Sao thần tính trên người nàng lại không thua gì hai vị vương tử điện hạ, thậm chí còn mạnh hơn?
Khó trách bất luận phái bao nhiêu gián điệp đến Nguyệt Thần Điện đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm; khó trách mấy gia tộc dòng dõi thần huyết trong thành luôn la hét đòi ra tay với Helen, nhưng lại biến mất không một tiếng động; khó trách vị công chúa điện hạ này trong hai trăm năm, không hề có dấu hiệu già đi chút nào...
Hóa ra, người phụ nữ này đã sớm tiến giai trở thành Thần Linh!
May mà bọn họ không trực tiếp trở mặt mà chọn một thái độ ôn hòa hơn, nếu không...
Các trưởng lão nghĩ đến những bài học trước kia, chợt thấy mồ hôi lạnh vã ra.
Cùng lúc đó, dường như có cảm nhận, Helen nhìn về phía sau lưng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười hiền hòa, rồi chậm rãi giơ tay lên.
"Trừng phạt tội lỗi, đưa bóng tối ra ánh sáng..."
Theo giọng ngâm vịnh trầm thấp, ma lực cuồng bạo xen lẫn sự trào dâng, điên cuồng tụ tập Aether xung quanh, hình thành nên một vầng hào quang vàng rực xông thẳng lên trời, vô số ánh sao lấp lánh hóa thành thừa số Aether nồng đậm, tụ lại trên thân hình cao gầy kia, hòa quyện với áo giáp vàng hoa mỹ, hơi thở thần thánh và uy nghiêm không ngừng tăng lên.
"Đầu hàng! Ta đầu hàng!"
Agamemnon nửa sống nửa chết trong hố sâu, như con ếch bị điện giật nhảy dựng lên, giơ hai tay lên tuyên bố.
Nhưng, âm thanh ngâm vịnh vẫn tiếp tục, ma lực xung quanh càng lúc càng mạnh.
Agamemnon trán vã mồ hôi lạnh, lập tức dứt khoát, mặt mày ủ rũ nói thêm:
"Trước sự chứng giám của Đại Thần Zeus, Mycenae nguyện ý cùng Sparta chung tay xuất binh thảo phạt Troia, để thúc đẩy chuyện này!"
Nghe được câu trả lời mình muốn, Helen mới thu lại ma lực quanh người, trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười tươi như gió xuân:
"Vậy xin bệ hạ lập tức ra lệnh về nước, lệnh quân lực tập kết tại Sparta, bảy ngày sau chúng ta chính thức phát binh."
"Nhanh vậy sao?"
Agamemnon nghe vậy, tỏ vẻ kinh ngạc.
Ngay lập tức, trong mắt hắn hiện lên tia suy tính, miễn cưỡng cười gượng từ chối:
"Troia là một thành trì kiên cố, nhân lực của hai thành bang chúng ta có hạn, việc chỉnh đốn trang bị quân đội cùng lương thảo e rằng cần không ít thời gian, hay là để bàn lại sau thì hơn."
Binh pháp có câu: Gấp mười lần thì bao vây, gấp năm thì tấn công, ngang nhau thì đánh. Tuy văn hóa phương Đông và phương Tây có khác biệt, nhưng thực chiến không hề nói dối, thường sẽ đưa đến kết luận khá tương đồng.
Vì vậy, lý do Agamemnon đưa ra cũng coi như có lý.
"Chuyện nhân lực không cần bệ hạ lo lắng, ta đã mang đến rồi!"
Đúng lúc này, một bóng hình uyển chuyển mạnh mẽ cưỡi trên lưng một con Thiên Mã trắng muốt có cánh, xuyên qua cửa điện, tiến vào quảng trường.
Rõ ràng là nữ tế ti Gorgo đảm nhận sứ giả, mà phía sau nàng bụi mù tung bay.
Từng thân hình cường tráng, thần khí lượn lờ đang ngồi trên lưng ngựa chiến và chiến thú, trùng trùng điệp điệp tiến vào quảng trường trước viện trưởng lão tập kết.
Agamemnon vô ý thức lướt qua từng gương mặt từ xa đến gần, vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi.
Vua Thor của thành Pyrois, cùng hai con trai Thrasymedes và Antilochus của mình; đương kim quốc vương Argos là Diomedes, cùng Philoctetes bạn tốt của đại anh hùng Hercules; vương tử Palamedes của đảo Evia, Idomeneus là cháu trai lưu lạc bên ngoài của vua Minos; thần huyết anh hùng Ajax the Great của Thessalia, cùng thần huyết anh hùng Ajax the Lesser đến từ thành Lokrís...
Và người thống lĩnh những người này, lại chính là con trai của quốc vương Ithaki Laertes——mưu tướng Odysseus.
Cộng thêm những người Amazon đến sớm nhất cùng những người Mycenae dưới trướng mình, Agamemnon tính sơ qua, chợt phát hiện hơn phân nửa thành bang Hy Lạp đã phái đến đại diện các anh hùng dòng dõi thần huyết.
Đội hình xa xỉ như vậy để đối phó với một thành Troia, dù là vây thành hay cường công đều tuyệt đối dư sức.
Lần này, Agamemnon á khẩu không trả lời được đành cứng đờ gật đầu, bắt đầu hàn huyên với các anh hùng dòng máu thần huyết của các thành bang vừa tới.
Qua những lời ám chỉ bóng gió, hắn mới biết Gorgo được phái đi cầu viện không chỉ thành công đến Athens mà còn nhận được cái gật đầu đồng ý của Chiến Thần Sơn, tập kết các anh hùng dòng dõi thần huyết của từng thành bang, cùng nhau thảo phạt thành Troia.
Chỉ là, người Athens không rõ là vì muốn bảo tồn thực lực hay có ý muốn tọa sơn quan hổ đấu, đã không trực tiếp tham gia vào cuộc chiến tranh Troia này (theo ghi chép trong sử thi, Athena tuy đứng về phía liên quân Hy Lạp, nhưng Athens quả thực không hề phái quân).
"Ha ha, khó có dịp gặp được bệ hạ ngài, lần này đánh Troia, chúng ta sẽ là chiến hữu, đến đây, chúng ta vào trong, nhất định phải uống vài chén cho thật say!"
Odysseus với đôi mắt cáo nở nụ cười lớn ôm lấy vai Agamemnon, kéo hắn không nói lời nào đi về phòng khách của viện trưởng lão, vẻ mặt nhiệt tình hiếu khách.
Mà hai anh em nhà Ajax thì nâng cánh tay vị vua Mycenae, cùng nhau ồn ào náo nhiệt.
Không thể thoát được, Agamemnon nhìn cửa lớn đóng sập và các anh hùng dòng dõi thần huyết đang tiến lên mời rượu, không khỏi khóc không ra nước mắt.
Lần này, hắn cùng người Mycenae thực sự là không thể trốn thoát rồi.
Một trận chè chén ồn ào đến tận đêm khuya mới dần dần lắng xuống, cánh cửa lớn vừa đóng đã lại kẽo kẹt mở ra.
Odysseus lẻn ra ngoài, thay đổi dáng vẻ say khướt trong điện, cung kính giao một phong thư do chính Agamemnon viết cùng văn chương đại diện cho thân phận cho hai bóng hình đang đợi bên ngoài cửa.
"Đại nhân, theo phân phó của ngài, lệnh điều quân của Mycenae đã có được."
Lorne dưới ánh trăng hài lòng gật đầu, cẩn thận xem xét nội dung thư một lượt, sau đó lại trả cho Odysseus, nói:
"Ngươi làm tốt lắm, cứ theo kế hoạch ban đầu, bắt đầu trù bị đi, chúng ta bảy ngày sau xuất phát."
"Tuân mệnh!"
Odysseus trịnh trọng giơ tay phải lên ngực, lập tức cầm theo thư và văn chương, vui mừng tiến về nơi dừng chân của Cấm Vệ Quân Thần Huyết Mycenae, truyền đạt mệnh lệnh từ vua Agamemnon.
Nhìn theo bóng hình dần khuất, Helen quay đầu nhìn Lorne, hiếu kỳ hỏi:
"Đại nhân, ngài đã thuyết phục hắn thay đổi chủ ý bằng cách nào? Ta nghe các nhạc công kể, người này không có người thân trên thuyền Argo, con trai lại mới vừa ra đời, vốn dĩ không muốn dính líu vào cuộc chiến này."
"Đơn giản thôi, ta hứa chỉ cần tìm lại được Chư Thần, kiến thiết lại trật tự cho Hy Lạp, sẽ giúp vợ con hắn được sống vĩnh hằng ở cõi cực lạc."
Lorne nhìn theo hướng Odysseus rời đi, cười nhạt trả lời.
Helen khẽ sững sờ, hơi ngạc nhiên:
"Vì vợ và tương lai của con trai, mà đánh cược cả mạng sống?"
Lorne gật gật đầu, hồi tưởng đến sử thi bên trong có quan hệ Odysseus ghi chép, đưa ra đánh giá chính xác:
"Mỗi người theo đuổi đều không giống nhau, có anh hùng khát vọng vinh dự, có anh hùng khát vọng chiến đấu, có anh hùng tâm niệm đại nghĩa, còn hắn thì tương đối quyến luyến gia đình, hi vọng dùng sự bỏ ra của chính mình đổi lấy cho người nhà cuộc sống tốt đẹp hơn cùng tương lai."
"Rất đặc biệt một loại người, ở một mức độ nào đó có chút tương tự với ngài, khó trách ngài có vẻ hơi thưởng thức hắn."
Helen che miệng cười khẽ, lập tức từ đáy lòng cảm thán nói.
"Thật ao ước người vợ của hắn. . ."
"Ao ước? Không cần đến mức đó chứ, ngươi chẳng phải cũng có một người chồng như thế sao?"
Lorne mỉm cười nhìn về phía Helen, hài hước nhắc nhở.
Helen hơi sững sờ, lúc này mới hoảng hốt nhớ ra, mình hình như đã có chồng rồi.
—— nàng là thần thê.
Mà người chồng yêu dấu của mình, đang ở trước mắt.
Hơi thở Helen trong nháy mắt trở nên dồn dập, tim đập nhanh hơn, đôi mắt đẹp sáng rực nhìn về phía bóng hình đã nhung nhớ hai trăm năm trước mắt.
"Lorne đại nhân, ta. . ."
Lời còn chưa dứt, một đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ liền ôm ngang thiếu nữ xuân tình đang tràn lan lên, mà cặp mắt sâu thẳm kia tràn ngập sự nóng rực cùng xúc động không cần nói cũng biết.
Hai trăm năm thời gian tôi luyện, vẫn không làm phai nhạt thứ tình cảm ấy, điều này đủ để chứng minh tất cả.
Đã như vậy, vậy liền không cần che giấu.
Tuân theo bản năng của mình, khẳng định dục vọng của mình, mới là quy tắc nhất quán của chư thần Hy Lạp.
Nhưng đối với Helen mà nói, hạnh phúc này đến quá đột ngột, thậm chí khiến nàng có chút cảm giác không chân thật.
"Lorne đại nhân chờ một chút, ta, ta chuẩn bị một chút đã!"
Helen vừa đỏ mặt lắp bắp nói, vừa lén lút lấy ra trái táo vàng đã cất giữ bấy lâu trong trận đồ ma pháp, chuẩn bị dùng nó để vun đắp tình cảm.
Thế nhưng, không đợi Helen thực sự há miệng, trái táo vàng thần tình yêu kia đã bị Lorne cướp mất, tiện tay ném vào một xó xỉnh nào đó không rõ.
"Chuẩn bị gì mà chuẩn bị, ngươi chuẩn bị xong thì ta hết hứng rồi, trực tiếp vào việc đi!"
"Chờ một chút, ngài đi nhầm đường rồi, đây, đây không phải đường đi đến tẩm cung."
"Ai nói ta muốn đến tẩm cung?"
Lorne nhìn người đẹp nhất Hy Lạp đang nảy mầm xuân tình trong ngực, nở một nụ cười gian tà.
"Thân là thần thê, đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ ở thần điện!"
Nhìn thấy Nguyệt Thần Điện thình lình đứng sừng sững trước mắt, Helen không khỏi nuốt nước bọt cái ực, trong lòng bỗng sinh ra một cảm xúc muốn trốn thoát khỏi vòng tay của chồng, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng mà đã muộn rồi, vị thần chồng kia đã nhanh chân bước vào Nguyệt Thần Điện, bá đạo đặt nàng xuống trước pho tượng nữ thần săn bắn Artemis, và dưới sự chứng kiến của vị nữ thần thủ trinh này, triển khai một màn 'quất roi' cuồng nhiệt với tín đồ của mình.
Mặt khác, dù không được ăn trái táo vàng đã cất giữ bấy lâu, nhưng cây chuối tiêu to lớn vẫn khiến Helen no căng bụng.
Ngoài điện đêm dài lê thê, trong phòng xuân ý nồng đậm, tiếng rên rỉ và va chạm tạo thành một bản hợp âm tuyệt vời, vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho hai trăm năm chờ đợi và giữ vững…
Bạn cần đăng nhập để bình luận