Hy Lạp Mang Ác Nhân
Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 86: Bạo sát cái tiểu quỷ (6. 3 K)(ngày 8k + đạt thành) (length: 23595)
"Đối diện tiệm hoa, bà chủ ở đó khá tốt, bình thường nàng phụ bán hoa giúp, có thể kiếm được mười đồng tiền Hera."
"Sát vách là tiệm bánh mì, lương 12 đồng Hera, lại còn bao ăn trưa, nhưng có vẻ vất vả hơn."
"Còn tiến lên chút nữa là cửa hàng bán thịt gia đình, nếu hai ngươi không sợ bẩn, chịu làm đồ tể thì có thể kiếm nhiều hơn..."
Trên hành lang tầng hai, nghe người đàn ông đứng trước cửa sổ chỉ các cửa tiệm bên đường, nghiêm túc giới thiệu cho, hai chị em song sinh tóc tím không khỏi nhìn nhau.
Các nàng đến để tìm việc làm ư?
Hình như đúng thế. . .
Chờ chút, không đúng!
Nhanh chóng ý thức được mục đích thật sự của mình, hai người lắc đầu, vẻ mặt khó xử.
"Việc nặng nhọc thế này, trong nhà bọn ta chưa từng làm."
"Cùng lắm chỉ đọc sách, học vài lễ nghi..."
Hai chị em song sinh trang điểm kiểu thục nữ, trong mắt ngập tràn vẻ yếu đuối cần che chở cùng bất lực, tội nghiệp nhìn ân nhân cứu mạng.
Lorne nghe vậy, hai mắt sáng rực.
"Biết chữ à? Thế thì càng tốt! Này, cứ xử lý trước đống văn kiện này đi, ta đang cần gấp, mỗi tháng lương 20 đồng Hera!"
Hai chồng tài liệu cao gần nửa người nặng trịch đặt vào lòng hai nàng.
Nhìn những con chữ và số liệu chi chít trên giấy cói và da dê, hai chị em tóc tím hoa mắt, vội vàng lắc đầu từ chối.
"Không có học qua!"
"Không biết!"
Lorne nhíu mày, có chút khó xử.
"Vậy các ngươi biết gì?"
Vừa nghe câu này, hai chị em lập tức cũng mơ hồ, cố lục tìm kỹ năng đã học được khi ở trong xã hội loài người, rồi vô thức thốt ra.
"Biết ăn?"
"Biết uống?"
"Biết chỗ nào vui chơi!"
Tức thì, căn phòng rơi vào im lặng, hai chị em cảm thấy đối phương nhìn mình, lộ ra sự xem thường.
Như đang nhìn hai kẻ ăn bám vô dụng. . .
Một cảm giác thất bại chưa từng có, tràn ngập trong lòng hai nàng.
Có vẻ như đối với con người mà nói, bọn họ thật sự quá vô dụng.
Nhưng rất nhanh, hai chị em liền nghĩ đến ưu điểm vô song của mình, kiêu hãnh ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười đắc ý đầy tự tin.
"Nhưng mà, chúng ta xinh đẹp mà!"
"Còn rất đáng yêu nữa! Ai gặp cũng đều nói vậy!"
Lorne nhìn hai con thiên nga trắng kiêu ngạo này, chần chừ một lát rồi lên tiếng yếu ớt.
"Vậy...rửa chén được không? Việc vặt các cô lo, bao ăn bao ở, tôi sẽ trả thêm ba đồng Hera, coi như nể tình hai cô đáng thương."
". . ."
Nụ cười của hai cô gái tự tin sắc đẹp cứng đờ, từ giữa đôi môi đỏ mọng mơ hồ vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Rửa chén ư? Rửa cái đầu ngươi ấy!
Cái tên hỗn đản này không hiểu tiếng người à?
Bọn ta xinh đẹp như thế, đáng yêu như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là chủ động nhào vào lòng sao?!
Dường như nhận thấy sắc mặt hai chị em có chút khó coi, Lorne ho khan một tiếng, mang tới một vò rượu trái cây, hòa hoãn không khí.
"Ừm, thấy hai cô nói nhiều cũng khát rồi, hay là uống chút gì rồi từ từ tính?"
Hai chị em không nói gì, trực tiếp nâng chén uống cạn, thậm chí còn hứng lên, kéo luôn bình rượu của Lorne vào tay mình, như đang trút giận trong vô hình.
Người đàn ông hiểu ý mỉm cười, ra vẻ đã hiểu.
"Cứ từ từ, tìm việc cũng không vội, chắc chắn sẽ có kết quả..."
Thế mà, nói chưa dứt lời, câu này vừa ra, mặt hai chị em càng tối sầm lại.
Bộ bọn ta trông giống như đến xin làm thuê lắm à?
Cuối cùng, sau mười phút, hai chị em tai họa hết vò rượu trái cây, vẫn chưa thỏa mãn thè đầu lưỡi mềm mại liếm liếm môi anh đào.
Cảm giác khoan khoái dễ chịu tràn trong người, cơn giận của hai nàng cũng tan đi không ít.
"Thích không? Ta đi lấy thêm cho!"
Lorne nhìn vẻ mặt hài lòng của hai chị em, mỉm cười thể hiện sự hiếu khách của mình.
Nhưng chưa kịp xuống lầu, cánh tay đã bị ai đó giữ lại.
"Không cần..."
Chị gái kéo Lorne đang định tiếp tục chiêu đãi mình về, lim dim ngáp một cái.
"Hơi buồn ngủ, hay là dìu bọn tôi vào trong nhà ngồi một chút?"
Đôi mắt tím lờ đờ liếc về phía căn phòng ngủ khép hờ, trong giọng nói mềm mại lộ ra một loại mê hoặc khiến người ta tim đập thình thịch.
"Cái này, không tiện lắm đâu..."
Ánh mắt Lorne dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp mấy giây, nuốt nước bọt, không khỏi có chút chần chờ.
"Không sao đâu, bọn tôi không ngại."
Stheno chủ động vươn tay, khẽ lay động trước ngực người đàn ông, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho cô em gái.
Đã là buổi chiều, chẳng mấy chốc Medusa nhỏ sẽ về thôi.
Cứ dây dưa thế này, không biết phải tốn đến bao giờ.
Đối phó với tên ngu ngốc khó chơi này, chỉ có thể chủ động tấn công!
Còn Euryale bên cạnh có cùng tâm ý với chị mình, lúc này gật đầu, trong mắt lóe lên sự kích động phấn khích.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đóng vai chính, thật mong chờ biểu hiện của Medusa nhỏ khi thấy cảnh này.
"Nào, đưa bọn tôi vào nghỉ một lát..."
Euryale túm lấy cánh tay còn lại của ân nhân cứu mạng, không nói gì mà phối hợp cùng Stheno, đẩy Lorne vào phòng.
Chỉ là không hiểu tại sao, bước chân của họ có chút chênh vênh lảo đảo, như dẫm lên bông.
Rầm!
Khi cửa phòng đóng lại, ba bóng người nghiêng ngả đổ ập xuống giường, gần như dính chặt lấy nhau.
Bốp!
Trong tiếng vang giòn tan, bàn tay Lorne từ eo mình đặt lên bàn tay nào đó đang vô thức vuốt ve mông mình, nhìn hai gương mặt ửng hồng xung quanh, khóe môi hơi giật giật.
"Hay là, hai cô ngủ trước đi, tôi xuống lầu ngồi chút nhé?"
Thế mà, hai cánh tay mảnh khảnh đang giữ chặt hai bên mình lại như kìm sắt, không nhúc nhích.
Hai chị em song sinh hoa khẽ liếm môi anh đào, thở ra hơi nóng.
"Đừng vội..."
"Bọn tôi còn chưa cảm ơn anh mà..."
Lorne lắc đầu liên tục, một mực thể hiện sự chính trực.
"Không cần cảm ơn, tiện tay thôi! Nếu không có gì muốn nhờ thì...tôi đi trước nhé."
Bốp!
Một tiếng vang giòn giã, đèn dạ quang trên tường vỡ thành bột phấn, trong phòng lập tức trở nên có chút âm u.
"Thấy chưa, cứ hấp tấp..."
Theo giọng nói dịu dàng dỗ dành, một cảm giác mất trọng lượng ập đến, Lorne lại bị hai cánh tay nhỏ bé đặt trên ngực mình đẩy ngã ra giường.
Trong một hồi ồn ào, hai chị em song sinh ngồi dậy từ trên giường, mái tóc như rắn xõa xuống vai, đường nét ngũ quan trong bóng tối mờ ảo, dưới ánh hoàng hôn cuối ngày, toát lên vẻ đẹp quyến rũ vô cùng.
Như thể trong đêm tối, từ bờ sông hoặc giữa hồ ngoi lên hai vị yêu tinh, đang thu hút lữ khách lạc đường, từng bước một đi vào vũng lầy, lún sâu trong vòng ôn nhu, cuối cùng chìm đắm trong vũng lầy đó lúc nào không hay.
Trong giây lát, Lorne nhìn mà ngơ ngẩn, quên cả kháng cự.
Ngay sau đó, hai bóng hình xinh đẹp mềm mại cúi người xuống, giữ chặt hai tay Lorne hai bên, như thể đặt con mồi dưới vuốt.
"Thả lỏng đi..."
Giọng nói nhỏ nhẹ như ma chú mê hoặc, vầng trán cúi xuống từ từ áp sát hai bên cổ Lorne.
Ánh hoàng hôn yếu dần, hai chị em hoa hé miệng thơm, để lộ răng nanh trắng muốt.
Anh ta thật thơm.
"Khụ khụ..."
Theo tiếng trầm ngâm khe khẽ, người đàn ông bị khách đảo thành chủ đè ngã trên giường, vội ho khan, tránh ánh mắt, tò mò hỏi thăm.
"Mà nói, yêu nữ tóc rắn đều chủ động như vậy à?"
"...!"
Chớp mắt, thân thể hai chị em hoa bên cạnh cứng đờ, vội rụt lại răng nanh, ngẩng đầu lên tỏ vẻ vô tội.
"Anh đang nói gì vậy?"
"Không hiểu..."
Lorne nhìn hai khuôn mặt xinh xắn giống nhau trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ tinh quái.
"[Con gái của sức mạnh] Stheno, [con gái của bay lượn] Euryale, hai người chị của ba chị em nhà Gorgon? Chẳng lẽ, tôi nhớ lầm sao?"
"Lại bị phát hiện..."
Stheno nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hừ một tiếng không vui.
Nhưng lập tức, yêu nữ tóc rắn lớn trong nhà, nhìn con chuột bạch dưới vuốt hết lần này đến lần khác giãy giụa không thoát lòng bàn tay mình, khóe môi ngược lại hiện lên nụ cười vui vẻ, thì thầm.
"Nhưng, phát hiện rồi thì sao nào? Anh trốn được à? Mong chờ vào cô em gái ngốc nghếch của tôi ư?"
"Ha ha, bọn ta cố tình chờ ả đi ra ngoài mới đến đúng lúc đó, chờ ả quay lại cũng phải mất nửa tiếng nữa, giờ chẳng ai có thể cứu được anh đâu!"
Euryale đắc ý, thẳng thừng dập tắt ý định chờ quân cứu viện của Lorne.
"Phải đấy, tôi hết đường rồi..."
Lorne nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, uể oải đáp.
"Hừ hừ, ai bảo anh háo sắc, tự đâm đầu vào, biết rõ là bọn tôi rồi, mà vẫn còn đưa bọn tôi vào phòng!"
Euryale cúi đầu hừ lạnh, đồng thời hai cánh tay mảnh mai bùng nổ sức mạnh như kìm sắt, khóe miệng hồng hào nhếch lên lạnh lùng, đôi răng nanh trắng như tuyết đã kề lên động mạch cổ người đàn ông.
Hết cách rồi, anh ta thật thơm mà.
Nếm thử chút đã, một miếng thôi...
Thế mà, đúng lúc Euryale chuẩn bị cắn rách da thịt, thưởng thức máu tươi con mồi dưới vuốt, tiếng thì thầm đầy ẩn ý truyền vào tai.
"Nhưng mà, có vẻ như hai cô cũng hết đường rồi..."
"Rầm!"
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh kỳ dị tràn trề, như núi lở biển gầm ập đến, theo tiếng giường rên siết kịch liệt và một hồi trời đất đảo lộn, Euryale không kịp chuẩn bị đã bị thân ảnh đen đỏ ánh sáng lóe lên đột ngột xông tới, trở tay đè lên giường.
Cùng lúc đó, giọng nói mang theo âm sắc trầm thấp và trêu chọc vang lên bên tai nữ yêu tóc rắn này.
"Vậy thì, các ngươi cho rằng, nếu ta biết thân phận của các ngươi, biết mọi thứ mà không định làm gì sao?"
"...!"
Thấy em gái mình bị đánh úp không kịp trở tay chế trụ, Stheno ở phía đối diện mặt biến sắc, vô thức thúc giục thần lực, định đoạt lại quyền kiểm soát.
"Vù vù!"
Nhưng cùng với một hồi cộng hưởng Aether khổng lồ mênh mông, Stheno như gặp phải áp lực lớn, ngã nhào xuống giường.
Sao có thể! Hắn chỉ là một Bán Thần!
Thấy bàn tay phải vừa trở tay đã đè mình xuống, phảng phất có sức mạnh của Thiên Quân, hình thành lực áp chế không thể lay chuyển trên người mình, cảnh tượng này khiến Stheno tự cao tự đại khó có thể tin.
"Chậc, thật không biết, các ngươi là tự tin hay ngạo mạn, ta đã nhận ra các ngươi rồi, các ngươi sao còn nghĩ rằng mình mới là thợ săn nắm giữ mọi thứ? Hai vị?"
Dưới ánh tà dương, Lorne chậm rãi nhếch khóe môi, nụ cười mang theo chút âm trầm và chế giễu.
Sự thay đổi đột ngột khiến hai người lập tức nhận ra vấn đề.
"Ngươi cố ý!"
"Ừm hừ, trả lời đúng!"
Lorne hài lòng gật đầu, nở nụ cười.
"Xem như phần thưởng, chúng ta có thể tiếp tục chuyện còn dang dở, lần này sẽ không ai khác quấy rầy chúng ta, phải nhìn kỹ, học hỏi thật tốt đấy."
Giờ phút này, bóng hình mờ ảo như mực đậm, từ từ áp xuống về phía hai nữ yêu tóc rắn không thể động đậy.
Xong đời rồi...
Muốn bị tên vô sỉ hỗn đản này làm bẩn, chúng ta không còn trong sạch nữa rồi...
Hai nữ yêu tóc rắn cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên da thịt, cùng với tiếng rung động trong lồng ngực truyền đến, không khỏi mặt nhỏ trắng bệch, hoa dung thất sắc.
Nhưng càng muốn phản kháng, nhiệt độ trong cơ thể lại càng nóng hơn, thân thể càng thêm mềm nhũn, như thể sức lực bị thứ gì đó lấy mất, ma lực tuôn trào cũng khó có thể lay chuyển được lực áp chế đáng sợ kia trên người.
Càng nghĩ càng nóng lòng, càng nhanh càng tức.
Cuối cùng, hai nữ yêu tóc rắn không thể nhịn được nữa.
"Oa oa, ngươi bắt nạt chúng ta, chúng ta sẽ mách Medusa!"
"...!"
Nhìn hai nữ yêu tóc rắn trước đó còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, giờ lại một bộ dáng người bị hại, mếu máo kêu khóc, Lorne nhất thời có chút cạn lời.
Mắc lừa rồi! Cơ hội tốt!
Nhưng ngay khi tâm trí Lorne thoáng thả lỏng, hai nữ yêu tóc rắn dưới thân đang giả vờ yếu đuối, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, mặt lộ vẻ sát khí, lộ rõ vẻ ác độc cười lạnh, huyết khí mênh mông bùng nổ chấn động từ trong cơ thể.
Vù vù!
Nhưng đồng thời, trên nóc phòng, tường, sàn nhà liên tiếp hiện ra từng đạo phù văn vặn vẹo, giao nhau lấp lánh ánh sáng chói lòa, tạo thành cảm giác áp bức đình trệ sền sệt.
Ngay sau đó, hai tỷ muội nữ yêu tóc rắn vừa định xoay mình làm chủ chợt cảm thấy tay chân cứng đờ, tứ chi bị một sức mạnh kỳ dị đột ngột xuất hiện trói buộc lôi kéo ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, Stheno và Euryale vừa mới thoát được đã bị xiềng xích phù văn màu đỏ đen dày đặc trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung, tựa như hai con bướm bất lực bị mắc kẹt trên mạng nhện.
"Chú áp chế, không ngờ đến phải không, hai vị?"
Giờ phút này, Lorne chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nhìn hai nữ yêu tóc rắn đang dán trên người mình, cười tủm tỉm giải thích.
"Ha ha, dám lên giường của các ngươi, thật sự cho rằng ta chỉ có chút chuẩn bị trước đó sao?"
Phát hiện mình từ đầu đến cuối bị lừa gạt hoàn toàn, hai nữ yêu tóc rắn môi anh đào mím lại, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, không kìm được mũi thở hổn hển.
Đối xử với hai người con gái đẹp như vậy, quá đáng lắm rồi!
Mà sau màn lôi kéo đến cực hạn luân phiên, lại một lần nữa khiến hai tiểu quỷ này nằm yên chịu trói, Lorne tâm tình rất tốt, càng cười vui vẻ.
Đồng thời, hắn đưa tay nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một chiếc roi dài màu đỏ tím ngưng tụ lại.
Các ngươi chơi xong rồi, đến lượt ta!
Tiếp theo đây, là thời gian giáo dục! Tiểu quỷ không xong rồi!
"Bốp bốp bốp bốp~!"
Một lát, không đợi hai nữ yêu tóc rắn dán trên không trung kịp phản ứng, những tiếng nổ giòn tan vang lên liên tiếp, sau khi tê liệt trong thời gian ngắn ngủi, từng cơn nóng rát nhói đau truyền đến từ mông.
Stheno và Euryale ban đầu ngơ ngác, thoáng chốc mới bừng tỉnh như từ trong giấc mơ, hàm răng va vào nhau ken két, đôi mắt đỏ tươi như muốn phun lửa, như một con mèo bị đạp phải đuôi, giơ nanh múa vuốt phát động phản kích.
"Tên hỗn đản kia, dám đánh chúng ta! Chờ chúng ta ra ngoài, ngươi chết chắc!"
"Bốp~ bốp~!"
"Tê, hỗn đản, mối thù này, chúng ta ghi nhớ!"
"Bốp bốp bốp!"
"Ô, sao có thể đối xử với hai người con gái xinh đẹp như thế, thả chúng ta xuống, chúng ta giảng hòa..."
"Bốp bốp bốp bốp~!"
"Ta..."
Stheno và Euryale nhe răng trợn mắt hít vào hơi lạnh, cổ cứng đờ, thần sắc bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác tên hỗn đản nào đó ra làm hai lạng thịt.
Nhưng khi ánh mắt của chúng chạm vào gò má đang cười tủm tỉm tiến lại gần, hai thân hình nhỏ bé bị dán trên không trung, theo phản xạ run lên một hồi.
Chúng cảm thấy mông của mình, bây giờ cũng sắp không còn chỗ da nào lành lặn nữa rồi.
Dưới trận đòn roi chính nghĩa luân phiên, hai nữ yêu tóc rắn cuối cùng cũng khuất phục trước uy dâm hiển hách của đối phương, mím chặt môi anh đào, tựa như hai cô thiếu nữ vô tội chịu đựng đầy lòng chua xót, ngoan ngoãn cúi đầu, trong giọng nói bi phẫn thậm chí còn mang một tia ấm ức nghẹn ngào.
"Ta... Chúng ta biết sai rồi, không nên lừa ngươi, không nên có ý đồ với ngươi..."
Lorne gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ, sau đó...
Bốp bốp bốp bốp~ bốp~!
"Chúng ta đã xin lỗi rồi, tại sao còn đánh? Mà lại... Lần này còn ác hơn lần trước!"
Lại một trận đòn roi trút xuống, Stheno và Euryale đầu óc choáng váng một hồi, hồi lâu mới phản ứng được, không kìm được nỗi bi phẫn đan xen.
Lorne dang hai tay ra, vô tội trừng mắt nhìn, nụ cười bất thiện.
"Thật ra thì, ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần của các ngươi hơn. Hay là khôi phục lại một chút, chúng ta lại chơi tiếp nhé?"
"...!"
Stheno và Euryale chợt cảm thấy khí huyết xông lên não, hận không thể lập tức xông phá xiềng xích, xé nát tên hỗn đản đang nói năng trơ trẽn kia ra thành tám mảnh!
Không, một trăm mảnh!
Nhìn hai nữ yêu tóc rắn đang mang vẻ mặt như phải chịu một nỗi uất ức trời giáng, Lorne cười cười, trong mắt một mảnh trầm tĩnh, không hề có chút thương xót.
"Nếu ta không có chút thực lực tự vệ, không đề phòng mấy cái thì chắc bây giờ đã bị các ngươi đè lên giường hút máu tra tấn rồi, sau đó chờ Medusa nhỏ về nhà lại hất cho ta một chậu nước bẩn. Đến lúc đó, kết quả của ta chưa chắc đã tốt hơn các ngươi bao nhiêu.
Cho nên, có chơi có chịu, đừng làm như mình là người bị hại vậy."
Trước sự thật không thể chối cãi này, Stheno và Euryale lập tức tịt ngòi, mím chặt môi anh đào.
Trầm mặc một lát, hai tiểu quỷ một lần nữa khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, mặt đầy vẻ quyết tuyệt, ngẩng đầu trừng mắt dữ tợn về phía Lorne ở phía trước giường.
"Ngươi tốt nhất mau giết chúng ta đi, bằng không đợi chúng ta ra ngoài, nhất định cho ngươi biết tay!"
"Giết các ngươi? Sao có thể chứ, mọi người quen biết nhau như vậy rồi, giết chóc nhiều tổn thương tình cảm."
Lorne lắc đầu liên tục, cười tủm tỉm lấy ra một cuộn văn thư do Hermes viết, viền ngoài khắc dấu ấn rắn của Athena, chậm rãi mở ra.
"Không phải đang muốn tìm việc sao? Ngoan, chỉ cần các ngươi chịu ký khế ước này, thay ta đánh mấy năm công tại thành Knossos, mọi chuyện vừa rồi, coi như huề."
Trước đó, hai nữ yêu tóc rắn này, muốn dùng mị hoặc biến hắn thành thuộc hạ nghe lệnh, nếu không nhờ chiếc vòng tay Athena đã nổ, lại phát huy tác dụng, có lẽ hắn đã trở thành bao máu tăng cấp cho hai người phụ nữ này rồi.
Bây giờ, kế hoạch của mình còn cao tay hơn một bậc, dự định biến hai cô nàng "Pearl" đưa đến tận cửa này thành công cụ phá cục, cũng đúng với câu "Phong thủy luân chuyển".
Dù sao thì, lăn lộn trên đời, luôn phải trả giá.
Và trên thực tế, đây chính là mục đích thật sự của việc Lorne giả vờ ỡm ờ và diễn trò này với hai nữ yêu tóc rắn.
Hai nữ yêu tóc rắn này không giống với Medusa nhỏ ngây thơ đơn thuần, tính cách của các nàng ác liệt, đã có chút từng trải, không giống người sau dễ bị lung lay, nguyện ý thành thật hòa nhập với xã hội loài người, tin tưởng vào mặt thiện lương của người khác.
Bây giờ, vì đưa em gái về nhà, đã trà trộn vào trong thành Knossos, nếu không giải quyết thì… chắc chắn là một mối họa lớn.
Hơn nữa, quan hệ phức tạp giữa ba chị em, cũng khiến Lorne không thể không cân nhắc cẩn thận.
Để đề phòng một phần vạn, dùng chút thủ đoạn, trước tiên đem hai cô nàng Xà mỹ nữ này lừa vào tròng, mới là thượng sách.
Nhưng có lẽ vì uất ức và phẫn nộ trước sự lật kèo của hắn, hai nữ yêu tóc rắn trong lòng không khỏi nín một luồng khí, quyết không chịu cúi đầu khuất phục.
Để các nàng làm công cho tên loài người đối diện này ư? Thật nực cười!
Lorne cũng không tức giận, cười tủm tỉm cầm roi lên, chuẩn bị tiến hành tái giáo dục.
"Đầu tiên cứ chờ một chút đã, ta... chúng ta phải suy nghĩ kỹ đã..."
Vừa mới kích thích được vài phần cốt khí, Stheno và Euryale thấy kẻ nào đó đang tiến lại gần với vẻ không có ý tốt, lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy lắp bắp.
Lorne tươi cười rạng rỡ, ánh mắt đầy cổ vũ, trong tay ma lực tụ lại thành roi dài rung động dữ dội.
"Không sao, ngươi có thể từ từ cân nhắc, nhất định phải chống đỡ đó nha, chúng ta còn nhiều thời gian, rất nhiều thời gian, nếu không được ta sẽ để Medusa nhỏ tối nay đi tuần tra. . ."
Đồ hỗn, có ai lại khuyên người như thế chứ!
Stheno nghe thấy lời an ủi "hữu hảo" kia mà khóc không ra nước mắt.
Mà ý đồ kéo dài thời gian chờ đợi Medusa nhỏ trở về tâm tư bị đối phương vạch trần, tia hi vọng cuối cùng của các nàng cũng không khỏi tan thành mây khói.
"Dừng! Chúng ta. . ."
Rất nhanh, không chịu được áp lực, Euryale và Stheno đang chuẩn bị cúi đầu nhận mệnh một cách khổ sở thì từ phía dưới ván giường truyền đến tiếng động lật qua lật lại trầm đục, một thân ảnh dính đầy bụi bặm từ gầm giường chui ra, tức giận bất bình phản đối.
"Này, các ngươi xong chưa vậy? Ta nằm dưới gầm giường cả ngày rồi đó!"
Trong thoáng chốc, khi thấy cô thiếu nữ tóc đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, cùng với sức mạnh thần tính hùng hậu mênh mông trong cơ thể nàng, Stheno và Euryale tâm niệm chuyển biến rất nhanh, không khỏi hiểu rõ mọi chuyện.
"Là ngươi!"
"Không phải thì là ai?"
Hestia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hai yêu nữ tóc rắn đang bị dán ở giữa không trung, ưỡn bộ ngực đầy đặn tự hào, hiếm khi thể hiện ra vẻ uy nghiêm của nữ thần bếp.
"Nếu không phải ta giúp một tay, hắn một Bán Thần, sao có thể ngăn được hai Thần Linh kế thừa thần tính Pontos?"
Quả nhiên!
Stheno và Euryale ý thức được con thuyền nhỏ của mình đã bị lật trong cống rãnh, dường như còn nông hơn dự đoán, lập tức bất phục nhìn về phía Lorne đang dựa hơi kẻ mạnh.
Thấy hai yêu nữ tóc rắn bị roi giáo huấn mà sinh ra sự kính sợ và khuất phục, không còn chút gì, trong lòng chỉ còn lại đầy bất mãn và bi phẫn, Lorne oán hận nhìn về phía Hestia đứng bên cạnh.
"Ngươi không thể ở dưới gầm giường lâu thêm chút nữa sao?"
"Không thể!"
Hestia khoanh tay trước ngực, tức giận quay mặt đi, thái độ không phối hợp.
Nói là vì cứu vãn đảo Crete mà làm ra sự hi sinh, nàng ngốc nghếch lại tin.
Kết quả sau khi ra cửa nàng lại vòng trở về, sau đó trốn dưới gầm giường hít bụi cả ngày trời, đúng là khiến mình chơi trò quay xe trong lòng mà!
Nghe được mấy tiếng động giường cọt kẹt của nữ thần bếp, liếc nhìn hai yêu nữ tóc rắn bị treo trên không trung, cùng gã kia đang cầm roi, nàng không khỏi thầm mắng trong bụng.
Phi, đồ cẩu nam nữ!
"Tức giận rồi hả?"
"Không có!"
"Vậy có phải là có chút không vui không?"
"Có chút. . ."
"Có muốn xả giận không?"
"Muốn!"
Nghe thấy Hestia dần không che giấu sự buồn bực nữa, Lorne nở nụ cười bí hiểm, giơ tay phải lên.
"Nào, thử cái này xem!"
Cảm thấy tay chìm xuống, nữ thần bếp nhìn chiếc roi khắc đầy chú văn trong tay, ánh mắt không tự chủ được di chuyển về phía hai yêu nữ tóc rắn bị treo trên không trung, đầu lưỡi hơi ướt khẽ liếm đôi môi anh đào khô khốc, trong mắt bùng lên ngọn lửa xao động.
Lập tức, vốn tưởng đã trốn thoát một kiếp, Stheno và Euryale không kìm được mà run rẩy, ôm chặt lấy nhau, phát ra tiếng khóc không thể kìm chế...
"Sát vách là tiệm bánh mì, lương 12 đồng Hera, lại còn bao ăn trưa, nhưng có vẻ vất vả hơn."
"Còn tiến lên chút nữa là cửa hàng bán thịt gia đình, nếu hai ngươi không sợ bẩn, chịu làm đồ tể thì có thể kiếm nhiều hơn..."
Trên hành lang tầng hai, nghe người đàn ông đứng trước cửa sổ chỉ các cửa tiệm bên đường, nghiêm túc giới thiệu cho, hai chị em song sinh tóc tím không khỏi nhìn nhau.
Các nàng đến để tìm việc làm ư?
Hình như đúng thế. . .
Chờ chút, không đúng!
Nhanh chóng ý thức được mục đích thật sự của mình, hai người lắc đầu, vẻ mặt khó xử.
"Việc nặng nhọc thế này, trong nhà bọn ta chưa từng làm."
"Cùng lắm chỉ đọc sách, học vài lễ nghi..."
Hai chị em song sinh trang điểm kiểu thục nữ, trong mắt ngập tràn vẻ yếu đuối cần che chở cùng bất lực, tội nghiệp nhìn ân nhân cứu mạng.
Lorne nghe vậy, hai mắt sáng rực.
"Biết chữ à? Thế thì càng tốt! Này, cứ xử lý trước đống văn kiện này đi, ta đang cần gấp, mỗi tháng lương 20 đồng Hera!"
Hai chồng tài liệu cao gần nửa người nặng trịch đặt vào lòng hai nàng.
Nhìn những con chữ và số liệu chi chít trên giấy cói và da dê, hai chị em tóc tím hoa mắt, vội vàng lắc đầu từ chối.
"Không có học qua!"
"Không biết!"
Lorne nhíu mày, có chút khó xử.
"Vậy các ngươi biết gì?"
Vừa nghe câu này, hai chị em lập tức cũng mơ hồ, cố lục tìm kỹ năng đã học được khi ở trong xã hội loài người, rồi vô thức thốt ra.
"Biết ăn?"
"Biết uống?"
"Biết chỗ nào vui chơi!"
Tức thì, căn phòng rơi vào im lặng, hai chị em cảm thấy đối phương nhìn mình, lộ ra sự xem thường.
Như đang nhìn hai kẻ ăn bám vô dụng. . .
Một cảm giác thất bại chưa từng có, tràn ngập trong lòng hai nàng.
Có vẻ như đối với con người mà nói, bọn họ thật sự quá vô dụng.
Nhưng rất nhanh, hai chị em liền nghĩ đến ưu điểm vô song của mình, kiêu hãnh ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười đắc ý đầy tự tin.
"Nhưng mà, chúng ta xinh đẹp mà!"
"Còn rất đáng yêu nữa! Ai gặp cũng đều nói vậy!"
Lorne nhìn hai con thiên nga trắng kiêu ngạo này, chần chừ một lát rồi lên tiếng yếu ớt.
"Vậy...rửa chén được không? Việc vặt các cô lo, bao ăn bao ở, tôi sẽ trả thêm ba đồng Hera, coi như nể tình hai cô đáng thương."
". . ."
Nụ cười của hai cô gái tự tin sắc đẹp cứng đờ, từ giữa đôi môi đỏ mọng mơ hồ vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Rửa chén ư? Rửa cái đầu ngươi ấy!
Cái tên hỗn đản này không hiểu tiếng người à?
Bọn ta xinh đẹp như thế, đáng yêu như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là chủ động nhào vào lòng sao?!
Dường như nhận thấy sắc mặt hai chị em có chút khó coi, Lorne ho khan một tiếng, mang tới một vò rượu trái cây, hòa hoãn không khí.
"Ừm, thấy hai cô nói nhiều cũng khát rồi, hay là uống chút gì rồi từ từ tính?"
Hai chị em không nói gì, trực tiếp nâng chén uống cạn, thậm chí còn hứng lên, kéo luôn bình rượu của Lorne vào tay mình, như đang trút giận trong vô hình.
Người đàn ông hiểu ý mỉm cười, ra vẻ đã hiểu.
"Cứ từ từ, tìm việc cũng không vội, chắc chắn sẽ có kết quả..."
Thế mà, nói chưa dứt lời, câu này vừa ra, mặt hai chị em càng tối sầm lại.
Bộ bọn ta trông giống như đến xin làm thuê lắm à?
Cuối cùng, sau mười phút, hai chị em tai họa hết vò rượu trái cây, vẫn chưa thỏa mãn thè đầu lưỡi mềm mại liếm liếm môi anh đào.
Cảm giác khoan khoái dễ chịu tràn trong người, cơn giận của hai nàng cũng tan đi không ít.
"Thích không? Ta đi lấy thêm cho!"
Lorne nhìn vẻ mặt hài lòng của hai chị em, mỉm cười thể hiện sự hiếu khách của mình.
Nhưng chưa kịp xuống lầu, cánh tay đã bị ai đó giữ lại.
"Không cần..."
Chị gái kéo Lorne đang định tiếp tục chiêu đãi mình về, lim dim ngáp một cái.
"Hơi buồn ngủ, hay là dìu bọn tôi vào trong nhà ngồi một chút?"
Đôi mắt tím lờ đờ liếc về phía căn phòng ngủ khép hờ, trong giọng nói mềm mại lộ ra một loại mê hoặc khiến người ta tim đập thình thịch.
"Cái này, không tiện lắm đâu..."
Ánh mắt Lorne dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp mấy giây, nuốt nước bọt, không khỏi có chút chần chờ.
"Không sao đâu, bọn tôi không ngại."
Stheno chủ động vươn tay, khẽ lay động trước ngực người đàn ông, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho cô em gái.
Đã là buổi chiều, chẳng mấy chốc Medusa nhỏ sẽ về thôi.
Cứ dây dưa thế này, không biết phải tốn đến bao giờ.
Đối phó với tên ngu ngốc khó chơi này, chỉ có thể chủ động tấn công!
Còn Euryale bên cạnh có cùng tâm ý với chị mình, lúc này gật đầu, trong mắt lóe lên sự kích động phấn khích.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể đóng vai chính, thật mong chờ biểu hiện của Medusa nhỏ khi thấy cảnh này.
"Nào, đưa bọn tôi vào nghỉ một lát..."
Euryale túm lấy cánh tay còn lại của ân nhân cứu mạng, không nói gì mà phối hợp cùng Stheno, đẩy Lorne vào phòng.
Chỉ là không hiểu tại sao, bước chân của họ có chút chênh vênh lảo đảo, như dẫm lên bông.
Rầm!
Khi cửa phòng đóng lại, ba bóng người nghiêng ngả đổ ập xuống giường, gần như dính chặt lấy nhau.
Bốp!
Trong tiếng vang giòn tan, bàn tay Lorne từ eo mình đặt lên bàn tay nào đó đang vô thức vuốt ve mông mình, nhìn hai gương mặt ửng hồng xung quanh, khóe môi hơi giật giật.
"Hay là, hai cô ngủ trước đi, tôi xuống lầu ngồi chút nhé?"
Thế mà, hai cánh tay mảnh khảnh đang giữ chặt hai bên mình lại như kìm sắt, không nhúc nhích.
Hai chị em song sinh hoa khẽ liếm môi anh đào, thở ra hơi nóng.
"Đừng vội..."
"Bọn tôi còn chưa cảm ơn anh mà..."
Lorne lắc đầu liên tục, một mực thể hiện sự chính trực.
"Không cần cảm ơn, tiện tay thôi! Nếu không có gì muốn nhờ thì...tôi đi trước nhé."
Bốp!
Một tiếng vang giòn giã, đèn dạ quang trên tường vỡ thành bột phấn, trong phòng lập tức trở nên có chút âm u.
"Thấy chưa, cứ hấp tấp..."
Theo giọng nói dịu dàng dỗ dành, một cảm giác mất trọng lượng ập đến, Lorne lại bị hai cánh tay nhỏ bé đặt trên ngực mình đẩy ngã ra giường.
Trong một hồi ồn ào, hai chị em song sinh ngồi dậy từ trên giường, mái tóc như rắn xõa xuống vai, đường nét ngũ quan trong bóng tối mờ ảo, dưới ánh hoàng hôn cuối ngày, toát lên vẻ đẹp quyến rũ vô cùng.
Như thể trong đêm tối, từ bờ sông hoặc giữa hồ ngoi lên hai vị yêu tinh, đang thu hút lữ khách lạc đường, từng bước một đi vào vũng lầy, lún sâu trong vòng ôn nhu, cuối cùng chìm đắm trong vũng lầy đó lúc nào không hay.
Trong giây lát, Lorne nhìn mà ngơ ngẩn, quên cả kháng cự.
Ngay sau đó, hai bóng hình xinh đẹp mềm mại cúi người xuống, giữ chặt hai tay Lorne hai bên, như thể đặt con mồi dưới vuốt.
"Thả lỏng đi..."
Giọng nói nhỏ nhẹ như ma chú mê hoặc, vầng trán cúi xuống từ từ áp sát hai bên cổ Lorne.
Ánh hoàng hôn yếu dần, hai chị em hoa hé miệng thơm, để lộ răng nanh trắng muốt.
Anh ta thật thơm.
"Khụ khụ..."
Theo tiếng trầm ngâm khe khẽ, người đàn ông bị khách đảo thành chủ đè ngã trên giường, vội ho khan, tránh ánh mắt, tò mò hỏi thăm.
"Mà nói, yêu nữ tóc rắn đều chủ động như vậy à?"
"...!"
Chớp mắt, thân thể hai chị em hoa bên cạnh cứng đờ, vội rụt lại răng nanh, ngẩng đầu lên tỏ vẻ vô tội.
"Anh đang nói gì vậy?"
"Không hiểu..."
Lorne nhìn hai khuôn mặt xinh xắn giống nhau trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ tinh quái.
"[Con gái của sức mạnh] Stheno, [con gái của bay lượn] Euryale, hai người chị của ba chị em nhà Gorgon? Chẳng lẽ, tôi nhớ lầm sao?"
"Lại bị phát hiện..."
Stheno nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hừ một tiếng không vui.
Nhưng lập tức, yêu nữ tóc rắn lớn trong nhà, nhìn con chuột bạch dưới vuốt hết lần này đến lần khác giãy giụa không thoát lòng bàn tay mình, khóe môi ngược lại hiện lên nụ cười vui vẻ, thì thầm.
"Nhưng, phát hiện rồi thì sao nào? Anh trốn được à? Mong chờ vào cô em gái ngốc nghếch của tôi ư?"
"Ha ha, bọn ta cố tình chờ ả đi ra ngoài mới đến đúng lúc đó, chờ ả quay lại cũng phải mất nửa tiếng nữa, giờ chẳng ai có thể cứu được anh đâu!"
Euryale đắc ý, thẳng thừng dập tắt ý định chờ quân cứu viện của Lorne.
"Phải đấy, tôi hết đường rồi..."
Lorne nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, uể oải đáp.
"Hừ hừ, ai bảo anh háo sắc, tự đâm đầu vào, biết rõ là bọn tôi rồi, mà vẫn còn đưa bọn tôi vào phòng!"
Euryale cúi đầu hừ lạnh, đồng thời hai cánh tay mảnh mai bùng nổ sức mạnh như kìm sắt, khóe miệng hồng hào nhếch lên lạnh lùng, đôi răng nanh trắng như tuyết đã kề lên động mạch cổ người đàn ông.
Hết cách rồi, anh ta thật thơm mà.
Nếm thử chút đã, một miếng thôi...
Thế mà, đúng lúc Euryale chuẩn bị cắn rách da thịt, thưởng thức máu tươi con mồi dưới vuốt, tiếng thì thầm đầy ẩn ý truyền vào tai.
"Nhưng mà, có vẻ như hai cô cũng hết đường rồi..."
"Rầm!"
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh kỳ dị tràn trề, như núi lở biển gầm ập đến, theo tiếng giường rên siết kịch liệt và một hồi trời đất đảo lộn, Euryale không kịp chuẩn bị đã bị thân ảnh đen đỏ ánh sáng lóe lên đột ngột xông tới, trở tay đè lên giường.
Cùng lúc đó, giọng nói mang theo âm sắc trầm thấp và trêu chọc vang lên bên tai nữ yêu tóc rắn này.
"Vậy thì, các ngươi cho rằng, nếu ta biết thân phận của các ngươi, biết mọi thứ mà không định làm gì sao?"
"...!"
Thấy em gái mình bị đánh úp không kịp trở tay chế trụ, Stheno ở phía đối diện mặt biến sắc, vô thức thúc giục thần lực, định đoạt lại quyền kiểm soát.
"Vù vù!"
Nhưng cùng với một hồi cộng hưởng Aether khổng lồ mênh mông, Stheno như gặp phải áp lực lớn, ngã nhào xuống giường.
Sao có thể! Hắn chỉ là một Bán Thần!
Thấy bàn tay phải vừa trở tay đã đè mình xuống, phảng phất có sức mạnh của Thiên Quân, hình thành lực áp chế không thể lay chuyển trên người mình, cảnh tượng này khiến Stheno tự cao tự đại khó có thể tin.
"Chậc, thật không biết, các ngươi là tự tin hay ngạo mạn, ta đã nhận ra các ngươi rồi, các ngươi sao còn nghĩ rằng mình mới là thợ săn nắm giữ mọi thứ? Hai vị?"
Dưới ánh tà dương, Lorne chậm rãi nhếch khóe môi, nụ cười mang theo chút âm trầm và chế giễu.
Sự thay đổi đột ngột khiến hai người lập tức nhận ra vấn đề.
"Ngươi cố ý!"
"Ừm hừ, trả lời đúng!"
Lorne hài lòng gật đầu, nở nụ cười.
"Xem như phần thưởng, chúng ta có thể tiếp tục chuyện còn dang dở, lần này sẽ không ai khác quấy rầy chúng ta, phải nhìn kỹ, học hỏi thật tốt đấy."
Giờ phút này, bóng hình mờ ảo như mực đậm, từ từ áp xuống về phía hai nữ yêu tóc rắn không thể động đậy.
Xong đời rồi...
Muốn bị tên vô sỉ hỗn đản này làm bẩn, chúng ta không còn trong sạch nữa rồi...
Hai nữ yêu tóc rắn cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên da thịt, cùng với tiếng rung động trong lồng ngực truyền đến, không khỏi mặt nhỏ trắng bệch, hoa dung thất sắc.
Nhưng càng muốn phản kháng, nhiệt độ trong cơ thể lại càng nóng hơn, thân thể càng thêm mềm nhũn, như thể sức lực bị thứ gì đó lấy mất, ma lực tuôn trào cũng khó có thể lay chuyển được lực áp chế đáng sợ kia trên người.
Càng nghĩ càng nóng lòng, càng nhanh càng tức.
Cuối cùng, hai nữ yêu tóc rắn không thể nhịn được nữa.
"Oa oa, ngươi bắt nạt chúng ta, chúng ta sẽ mách Medusa!"
"...!"
Nhìn hai nữ yêu tóc rắn trước đó còn muốn ăn tươi nuốt sống hắn, giờ lại một bộ dáng người bị hại, mếu máo kêu khóc, Lorne nhất thời có chút cạn lời.
Mắc lừa rồi! Cơ hội tốt!
Nhưng ngay khi tâm trí Lorne thoáng thả lỏng, hai nữ yêu tóc rắn dưới thân đang giả vờ yếu đuối, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, mặt lộ vẻ sát khí, lộ rõ vẻ ác độc cười lạnh, huyết khí mênh mông bùng nổ chấn động từ trong cơ thể.
Vù vù!
Nhưng đồng thời, trên nóc phòng, tường, sàn nhà liên tiếp hiện ra từng đạo phù văn vặn vẹo, giao nhau lấp lánh ánh sáng chói lòa, tạo thành cảm giác áp bức đình trệ sền sệt.
Ngay sau đó, hai tỷ muội nữ yêu tóc rắn vừa định xoay mình làm chủ chợt cảm thấy tay chân cứng đờ, tứ chi bị một sức mạnh kỳ dị đột ngột xuất hiện trói buộc lôi kéo ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, Stheno và Euryale vừa mới thoát được đã bị xiềng xích phù văn màu đỏ đen dày đặc trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung, tựa như hai con bướm bất lực bị mắc kẹt trên mạng nhện.
"Chú áp chế, không ngờ đến phải không, hai vị?"
Giờ phút này, Lorne chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, nhìn hai nữ yêu tóc rắn đang dán trên người mình, cười tủm tỉm giải thích.
"Ha ha, dám lên giường của các ngươi, thật sự cho rằng ta chỉ có chút chuẩn bị trước đó sao?"
Phát hiện mình từ đầu đến cuối bị lừa gạt hoàn toàn, hai nữ yêu tóc rắn môi anh đào mím lại, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, không kìm được mũi thở hổn hển.
Đối xử với hai người con gái đẹp như vậy, quá đáng lắm rồi!
Mà sau màn lôi kéo đến cực hạn luân phiên, lại một lần nữa khiến hai tiểu quỷ này nằm yên chịu trói, Lorne tâm tình rất tốt, càng cười vui vẻ.
Đồng thời, hắn đưa tay nắm chặt, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một chiếc roi dài màu đỏ tím ngưng tụ lại.
Các ngươi chơi xong rồi, đến lượt ta!
Tiếp theo đây, là thời gian giáo dục! Tiểu quỷ không xong rồi!
"Bốp bốp bốp bốp~!"
Một lát, không đợi hai nữ yêu tóc rắn dán trên không trung kịp phản ứng, những tiếng nổ giòn tan vang lên liên tiếp, sau khi tê liệt trong thời gian ngắn ngủi, từng cơn nóng rát nhói đau truyền đến từ mông.
Stheno và Euryale ban đầu ngơ ngác, thoáng chốc mới bừng tỉnh như từ trong giấc mơ, hàm răng va vào nhau ken két, đôi mắt đỏ tươi như muốn phun lửa, như một con mèo bị đạp phải đuôi, giơ nanh múa vuốt phát động phản kích.
"Tên hỗn đản kia, dám đánh chúng ta! Chờ chúng ta ra ngoài, ngươi chết chắc!"
"Bốp~ bốp~!"
"Tê, hỗn đản, mối thù này, chúng ta ghi nhớ!"
"Bốp bốp bốp!"
"Ô, sao có thể đối xử với hai người con gái xinh đẹp như thế, thả chúng ta xuống, chúng ta giảng hòa..."
"Bốp bốp bốp bốp~!"
"Ta..."
Stheno và Euryale nhe răng trợn mắt hít vào hơi lạnh, cổ cứng đờ, thần sắc bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác tên hỗn đản nào đó ra làm hai lạng thịt.
Nhưng khi ánh mắt của chúng chạm vào gò má đang cười tủm tỉm tiến lại gần, hai thân hình nhỏ bé bị dán trên không trung, theo phản xạ run lên một hồi.
Chúng cảm thấy mông của mình, bây giờ cũng sắp không còn chỗ da nào lành lặn nữa rồi.
Dưới trận đòn roi chính nghĩa luân phiên, hai nữ yêu tóc rắn cuối cùng cũng khuất phục trước uy dâm hiển hách của đối phương, mím chặt môi anh đào, tựa như hai cô thiếu nữ vô tội chịu đựng đầy lòng chua xót, ngoan ngoãn cúi đầu, trong giọng nói bi phẫn thậm chí còn mang một tia ấm ức nghẹn ngào.
"Ta... Chúng ta biết sai rồi, không nên lừa ngươi, không nên có ý đồ với ngươi..."
Lorne gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ, sau đó...
Bốp bốp bốp bốp~ bốp~!
"Chúng ta đã xin lỗi rồi, tại sao còn đánh? Mà lại... Lần này còn ác hơn lần trước!"
Lại một trận đòn roi trút xuống, Stheno và Euryale đầu óc choáng váng một hồi, hồi lâu mới phản ứng được, không kìm được nỗi bi phẫn đan xen.
Lorne dang hai tay ra, vô tội trừng mắt nhìn, nụ cười bất thiện.
"Thật ra thì, ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần của các ngươi hơn. Hay là khôi phục lại một chút, chúng ta lại chơi tiếp nhé?"
"...!"
Stheno và Euryale chợt cảm thấy khí huyết xông lên não, hận không thể lập tức xông phá xiềng xích, xé nát tên hỗn đản đang nói năng trơ trẽn kia ra thành tám mảnh!
Không, một trăm mảnh!
Nhìn hai nữ yêu tóc rắn đang mang vẻ mặt như phải chịu một nỗi uất ức trời giáng, Lorne cười cười, trong mắt một mảnh trầm tĩnh, không hề có chút thương xót.
"Nếu ta không có chút thực lực tự vệ, không đề phòng mấy cái thì chắc bây giờ đã bị các ngươi đè lên giường hút máu tra tấn rồi, sau đó chờ Medusa nhỏ về nhà lại hất cho ta một chậu nước bẩn. Đến lúc đó, kết quả của ta chưa chắc đã tốt hơn các ngươi bao nhiêu.
Cho nên, có chơi có chịu, đừng làm như mình là người bị hại vậy."
Trước sự thật không thể chối cãi này, Stheno và Euryale lập tức tịt ngòi, mím chặt môi anh đào.
Trầm mặc một lát, hai tiểu quỷ một lần nữa khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, mặt đầy vẻ quyết tuyệt, ngẩng đầu trừng mắt dữ tợn về phía Lorne ở phía trước giường.
"Ngươi tốt nhất mau giết chúng ta đi, bằng không đợi chúng ta ra ngoài, nhất định cho ngươi biết tay!"
"Giết các ngươi? Sao có thể chứ, mọi người quen biết nhau như vậy rồi, giết chóc nhiều tổn thương tình cảm."
Lorne lắc đầu liên tục, cười tủm tỉm lấy ra một cuộn văn thư do Hermes viết, viền ngoài khắc dấu ấn rắn của Athena, chậm rãi mở ra.
"Không phải đang muốn tìm việc sao? Ngoan, chỉ cần các ngươi chịu ký khế ước này, thay ta đánh mấy năm công tại thành Knossos, mọi chuyện vừa rồi, coi như huề."
Trước đó, hai nữ yêu tóc rắn này, muốn dùng mị hoặc biến hắn thành thuộc hạ nghe lệnh, nếu không nhờ chiếc vòng tay Athena đã nổ, lại phát huy tác dụng, có lẽ hắn đã trở thành bao máu tăng cấp cho hai người phụ nữ này rồi.
Bây giờ, kế hoạch của mình còn cao tay hơn một bậc, dự định biến hai cô nàng "Pearl" đưa đến tận cửa này thành công cụ phá cục, cũng đúng với câu "Phong thủy luân chuyển".
Dù sao thì, lăn lộn trên đời, luôn phải trả giá.
Và trên thực tế, đây chính là mục đích thật sự của việc Lorne giả vờ ỡm ờ và diễn trò này với hai nữ yêu tóc rắn.
Hai nữ yêu tóc rắn này không giống với Medusa nhỏ ngây thơ đơn thuần, tính cách của các nàng ác liệt, đã có chút từng trải, không giống người sau dễ bị lung lay, nguyện ý thành thật hòa nhập với xã hội loài người, tin tưởng vào mặt thiện lương của người khác.
Bây giờ, vì đưa em gái về nhà, đã trà trộn vào trong thành Knossos, nếu không giải quyết thì… chắc chắn là một mối họa lớn.
Hơn nữa, quan hệ phức tạp giữa ba chị em, cũng khiến Lorne không thể không cân nhắc cẩn thận.
Để đề phòng một phần vạn, dùng chút thủ đoạn, trước tiên đem hai cô nàng Xà mỹ nữ này lừa vào tròng, mới là thượng sách.
Nhưng có lẽ vì uất ức và phẫn nộ trước sự lật kèo của hắn, hai nữ yêu tóc rắn trong lòng không khỏi nín một luồng khí, quyết không chịu cúi đầu khuất phục.
Để các nàng làm công cho tên loài người đối diện này ư? Thật nực cười!
Lorne cũng không tức giận, cười tủm tỉm cầm roi lên, chuẩn bị tiến hành tái giáo dục.
"Đầu tiên cứ chờ một chút đã, ta... chúng ta phải suy nghĩ kỹ đã..."
Vừa mới kích thích được vài phần cốt khí, Stheno và Euryale thấy kẻ nào đó đang tiến lại gần với vẻ không có ý tốt, lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, mặt nhỏ trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy lắp bắp.
Lorne tươi cười rạng rỡ, ánh mắt đầy cổ vũ, trong tay ma lực tụ lại thành roi dài rung động dữ dội.
"Không sao, ngươi có thể từ từ cân nhắc, nhất định phải chống đỡ đó nha, chúng ta còn nhiều thời gian, rất nhiều thời gian, nếu không được ta sẽ để Medusa nhỏ tối nay đi tuần tra. . ."
Đồ hỗn, có ai lại khuyên người như thế chứ!
Stheno nghe thấy lời an ủi "hữu hảo" kia mà khóc không ra nước mắt.
Mà ý đồ kéo dài thời gian chờ đợi Medusa nhỏ trở về tâm tư bị đối phương vạch trần, tia hi vọng cuối cùng của các nàng cũng không khỏi tan thành mây khói.
"Dừng! Chúng ta. . ."
Rất nhanh, không chịu được áp lực, Euryale và Stheno đang chuẩn bị cúi đầu nhận mệnh một cách khổ sở thì từ phía dưới ván giường truyền đến tiếng động lật qua lật lại trầm đục, một thân ảnh dính đầy bụi bặm từ gầm giường chui ra, tức giận bất bình phản đối.
"Này, các ngươi xong chưa vậy? Ta nằm dưới gầm giường cả ngày rồi đó!"
Trong thoáng chốc, khi thấy cô thiếu nữ tóc đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, cùng với sức mạnh thần tính hùng hậu mênh mông trong cơ thể nàng, Stheno và Euryale tâm niệm chuyển biến rất nhanh, không khỏi hiểu rõ mọi chuyện.
"Là ngươi!"
"Không phải thì là ai?"
Hestia nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hai yêu nữ tóc rắn đang bị dán ở giữa không trung, ưỡn bộ ngực đầy đặn tự hào, hiếm khi thể hiện ra vẻ uy nghiêm của nữ thần bếp.
"Nếu không phải ta giúp một tay, hắn một Bán Thần, sao có thể ngăn được hai Thần Linh kế thừa thần tính Pontos?"
Quả nhiên!
Stheno và Euryale ý thức được con thuyền nhỏ của mình đã bị lật trong cống rãnh, dường như còn nông hơn dự đoán, lập tức bất phục nhìn về phía Lorne đang dựa hơi kẻ mạnh.
Thấy hai yêu nữ tóc rắn bị roi giáo huấn mà sinh ra sự kính sợ và khuất phục, không còn chút gì, trong lòng chỉ còn lại đầy bất mãn và bi phẫn, Lorne oán hận nhìn về phía Hestia đứng bên cạnh.
"Ngươi không thể ở dưới gầm giường lâu thêm chút nữa sao?"
"Không thể!"
Hestia khoanh tay trước ngực, tức giận quay mặt đi, thái độ không phối hợp.
Nói là vì cứu vãn đảo Crete mà làm ra sự hi sinh, nàng ngốc nghếch lại tin.
Kết quả sau khi ra cửa nàng lại vòng trở về, sau đó trốn dưới gầm giường hít bụi cả ngày trời, đúng là khiến mình chơi trò quay xe trong lòng mà!
Nghe được mấy tiếng động giường cọt kẹt của nữ thần bếp, liếc nhìn hai yêu nữ tóc rắn bị treo trên không trung, cùng gã kia đang cầm roi, nàng không khỏi thầm mắng trong bụng.
Phi, đồ cẩu nam nữ!
"Tức giận rồi hả?"
"Không có!"
"Vậy có phải là có chút không vui không?"
"Có chút. . ."
"Có muốn xả giận không?"
"Muốn!"
Nghe thấy Hestia dần không che giấu sự buồn bực nữa, Lorne nở nụ cười bí hiểm, giơ tay phải lên.
"Nào, thử cái này xem!"
Cảm thấy tay chìm xuống, nữ thần bếp nhìn chiếc roi khắc đầy chú văn trong tay, ánh mắt không tự chủ được di chuyển về phía hai yêu nữ tóc rắn bị treo trên không trung, đầu lưỡi hơi ướt khẽ liếm đôi môi anh đào khô khốc, trong mắt bùng lên ngọn lửa xao động.
Lập tức, vốn tưởng đã trốn thoát một kiếp, Stheno và Euryale không kìm được mà run rẩy, ôm chặt lấy nhau, phát ra tiếng khóc không thể kìm chế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận