Hy Lạp Mang Ác Nhân

Chương 68: Chân khống phúc lợi, ăn ngon!

Chương 68: Chân không phúc lợi, ăn ngon!
“Làm càn!”
Nghe được yêu cầu vô lý này, Brunnildar giận dữ hét lớn, gọi ra bộ lông thiên nga dệt, trường thương cành khô và chiếc thuẫn thần thiết, động thân xông lên, hận không thể ngay lập tức cùng đám Băng Sương Cự Nhân này đánh nhau sống chết.
Vô luận là phương Đông hay phương Tây, sự trung thành của chiến sĩ đối với quân chủ đều là một loại đạo đức nghề nghiệp vốn có và vinh quang cần thực hiện.
Chủ ưu sầu thần nhục, chủ nhục thần tử.
Brunnhildar sinh ra ở Midgard, lớn lên ở Midgard, từ nhỏ đã nghe những câu chuyện anh hùng của Loki ngăn chặn sự xâm lăng của Cự Nhân, thêm vào buổi tối nói chuyện lâu, tình cảm của nàng đối với Lorne đã không còn là sự trung thành đơn giản mà là một loại sự sùng kính xuất phát từ nội tâm, tự nhiên không thể nào chịu đựng được việc quân chủ mà mình hầu hạ lại bị những Băng Sương Cự Nhân này coi thường như vậy.
Thế nhưng, Lorne lại đè lên vai của Brunnildar, kéo vị Nữ Võ Thần đang chuẩn bị nổi cơn giận lại, thản nhiên mở miệng nói:
“Không vội, trước nghe xem ba loại khiêu chiến là gì đã. Đến mức mà Thor cũng không thể vượt qua, ta rất hiếu kỳ.”
Thấy bầu không khí hơi hòa hoãn, Laufey ngồi trên vương tọa cũng đưa tay ra hiệu cho đám Băng Sương Cự Nhân đang có ý định tấn công trong đại điện bình tĩnh lại, ngay lập tức gọi ba mục thí luyện:
“Rất đơn giản, uống cạn chiếc ly rượu này, cùng với bà già bên cạnh ta này so tài sức mạnh cũng giành thắng lợi, cùng nhấc con mèo ở trên bàn kia lên.”
Lorne nhìn theo thứ tự ba đề mục này, trong đáy mắt hiện lên một tia tươi cười vi diệu.
Đề mục không hề thay đổi.
“Thế nào? Ngươi không dám ứng chiến?”
Laufey thấy không có ai đáp lại, cười lạnh lời lẽ khích bác.
Lorne không khỏi bật cười thành tiếng, dứt khoát mở miệng nói:
“Được thôi, ta đồng ý đánh cược với ngươi.”
Nghe thấy âm thanh đáp ứng này, trên mặt Laufey nổi lên một nụ cười lạnh âm trầm.
Cuối cùng cũng mắc lừa.
Ba loại thí luyện này có thể khiến thần lôi Thor gục ngã ở đây, đương nhiên không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Chiếc ly dùng để uống rượu kết nối với biển cả, nước biển là vô cùng vô tận; bà già tên là “Elli” là hiện thân của tuổi già, đối với sinh mệnh Bắc Âu mà nói thì không thể tránh khỏi, bởi vì bà ta sẽ đến từ đầu đến cuối; sau cùng, con mèo cam nhảy nhót trên bàn có tên “Jörmungandr” nguyên hình của nó có thể bao quanh toàn bộ Midgard, cùng với thế giới tương liên, một khi nó phát động quyền năng, lực lượng phàm tục căn bản không có cách nào lay chuyển, đừng nói đến việc nhấc nó lên…
Nói tóm lại, ba cái đề mục trên là cái bẫy thiên nhiên, trên lý thuyết không một vị Thần Linh nào có thể vượt qua được thử thách.
Trong lúc Laufey đang âm thầm đắc ý thì một cái sừng cốc bằng kim loại thô sơ bị ném lên trên bàn.
“Rượu nhạt này của ngươi vừa đắng vừa chát, về sau đừng có ủ nữa.”
“. . .”
Mặt Laufey tràn đầy kinh ngạc, vô ý thức cầm lấy sừng cốc, lật qua lật lại xem xét.
Ngay lập tức, hắn thấy đáy ly bị cắt đứt kết nối thuật thức, trong lòng bực bội vô cùng.
Việc ly có khả năng di chuyển chân tay bị phát hiện, hạng khiêu chiến thứ nhất bị phá giải.
Nhưng cũng có thể chấp nhận.
Vị sát thủ truyền thuyết đến từ Midgard này am hiểu nhất là ảo thuật, đến ngay cả [Vĩnh Tại Luật] Orlog còn thua trên tay của hắn, việc hắn nhìn thấu được trò vặt trên ly này, đồng thời có những sách lược nhắm đến là điều hợp lý.
Nhưng hai hạng tiếp theo, cũng không phải chỉ có mưu mẹo là có thể vượt qua.
Laufey thầm nghĩ, sự tự tin không hề giảm sút.
Nhưng mà…
“Ầm!”
Một vị Tà Thần nào đó không có chút nào mỹ đức kính già yêu trẻ đem bà lão lảo đảo đi tới trước mắt, một tay đập xuống đất.
Đám Băng Sương Cự Nhân tại hiện trường ngây người như phỗng, mắt rơi đầy đất.
Không nên a!
Sao có thể có sinh mệnh nào chống lại được sự ăn mòn của tuổi già?
Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác!
Laufey nghiến răng, dùng ý niệm mệnh lệnh bà lão đứng dậy tái chiến.
Nhưng, một cái tát nữa lại bay đến.
“Ầm!”
Lần này bà lão bị đánh còn thê thảm hơn, giống như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng, đập vào cột trụ ở bên trong.
Mà cùng lúc đó, Laufey, người cùng chung tâm thần, cũng đụng nát vương tọa dưới thân, hét lên rồi bay ngược ra ngoài, nạm vào vách tường ở phía sau.
“Bệ hạ!”
Một đám Sương Cự Nhân vội vàng xông tới chỗ đống phế tích, nháo nhào gỡ gạch đá, đỡ Laufey dậy.
“Cút đi!”
Laufey lắc cái đầu choáng váng, một tay gạt những Sương Cự Nhân xung quanh ra.
Nhìn vết bàn tay đỏ tươi trên má phải, cùng với máu thần màu xanh băng rỉ ra từ miệng mũi, vị Sương Cự Nhân Vương này thẹn quá hóa giận.
Lại đến! Ta không tin, còn có sinh mệnh nào thật sự có thể chiến thắng tuổi già!
Không tin tà, Laufey gượng dậy tinh thần, một lần nữa kết nối với [Tuổi già], hướng về Lorne đang ở trên sân phát động tiến công.
“Oanh!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, [Tuổi già] bị một bàn tay từ trên xuống dưới đánh trực tiếp vào gạch, người cùng cộng hưởng tâm thần với nó là Laufey cũng ngã nhào lộn nhào, san bằng cả cái đài cao thành một cái hố sâu.
Laufey cố nhịn đau muốn lồm cồm bò dậy, nhưng không ngờ, một cái chân mang giày chiến tiến hành giẫm đạp như mưa bão lên bà lão đang ngã trên đất.
Cảnh tượng đó, tàn nhẫn đến mức khiến cho người ta giận sôi.
Đương nhiên Lorne làm như vậy, cũng là chuyện có nguyên nhân.
—— Vừa rồi dùng sức quá mạnh, tay của hắn bị đau.
Cuối cùng, sau khi được hưởng trọn vẹn một đợt chân không phúc lợi, Laufey ngẩng lên khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, miệng mở lớn, liên thanh kêu dừng:
“Thông qua! Ngươi thông qua!”
Theo tiếng nói cất lên, Lorne tiếc nuối thu chân phải lại.
Còn khuôn mặt bầm dập của Laufey thì được bọn thuộc hạ ba chân bốn cẳng dìu đến bên ghế nghỉ ngơi.
Mở đôi mắt sưng húp, Laufey nhìn Lorne thong dong trấn định trên sân, tức giận đến muốn hộc máu.
Dựa vào cái gì hắn có thể thắng được tuổi già? Đây là việc mà sinh mệnh của Cửu Giới gần như không thể làm được!
—— Bởi vì, ta đến từ Hy Lạp.
Khái niệm [Tuổi già] của Bắc Âu không quản được ta.
Trong lòng Lorne âm thầm cười nhạo, chế nhạo nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của Laufey.
Hơn nữa, Thần Linh Hy Lạp bởi vì đã nhận được truyền thừa của thần khởi nguyên Chaos, sớm đã vượt ra khỏi sự trói buộc của tuổi già.
Ngươi dùng cái này làm đề mục, chẳng phải là tìm đánh sao?
“Còn có hạng thứ ba! Thắng hết tất cả thử thách, ngươi mới có thể mang Thor đi!”
Laufey phẩy tay đuổi khái niệm [Tuổi già] đi, một bộ dạng nghiến răng nghiến lợi.
Lorne gật đầu, đi tới chiếc bàn đầy thức ăn bày trong góc.
Cùng lúc đó, con mèo cam đang hết lòng hết dạ ăn thỏa thuê trên bàn, nhận biết được người lạ đến gần, vô thức ngẩng đầu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ để bảo vệ thức ăn.
Thế nhưng, theo mùi quen thuộc như đã từng ngửi thấy tràn vào khoang mũi, con mèo cam không khỏi run lập cập, vội vàng vứt bỏ bữa tiệc đang ăn dở, lập tức muốn nhảy xuống bàn chạy trốn.
Nhưng cuối cùng nó vẫn không trốn khỏi được bàn tay ma quái giáng xuống, phần gáy bị nắm chặt, bốn móng vuốt vô lực vẫy trong không trung.
Cho đến khi bàn tay trắng nõn thon dài đưa nó vào khuỷu tay, con mèo cam mới ngừng đập thình thịch, ngoan ngoãn nằm trong lòng Lorne, trừng lớn đôi mắt trong veo như nước, giả bộ một bộ dáng người vật vô hại.
Laufey ngồi co quắp trên ghế nhìn thấy cảnh tượng một người một mèo vui vẻ hòa thuận này, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, trong lòng tràn đầy bi phẫn.
Đồ vô dụng nuôi không quen!
Quyền năng thế giới của ngươi đâu? Sự quấn quýt tử vong của ngươi đâu? Mãnh độc của ngươi đâu?
Cho ngươi ăn cho ngươi uống, mà ngươi lại vào thời khắc mấu chốt làm phản!
Mà Brunnildar trong suốt quá trình theo dõi chăm chú, khi thấy Lorne dễ dàng hoàn thành hạng mục thử thách cuối cùng, không khỏi lặng lẽ thả đôi bàn tay trắng như phấn đã thấm đẫm mồ hôi, tiến lên hừ lạnh nói:
“Chúng ta thắng rồi, thả người!”
Trong lòng Laufey dù có muôn vàn không cam tâm, nhưng với thân phận Tân Vương của Sương Cự Nhân, vẫn không thể làm ra chuyện bội ước trước mặt mọi người, mặt đen xì lại phất phất tay, mặt băng dưới chân lập tức nứt ra.
Một tên tóc vàng tráng hán bẩn thỉu, làn da bầm đen, tinh thần uể oải bị lôi ra, ném xuống dưới chân của Lorne và Brunnhildar.
“Ai dám hạ bệ ông đây là Thor? Ra đây! Chúng ta đấu một trận tay đôi!”
Cho dù là trạng thái hư nhược, thần sấm trong truyền thuyết vẫn không thay đổi tính tình kiêu ngạo, vừa bị thả xuống liền kéo căng họng, dùng giọng khàn khàn gào lên.
“Ngậm miệng!”
Lorne tức giận đá một cú, để gã cháu lớn này ngoan ngoãn một chút, đừng có làm thêm phiền toái cho hắn.
Thor vừa định nổi giận, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Brunnhildar bên cạnh Lorne thì ngay lập tức lộ vẻ kinh ngạc:
“Brunnhildar? Sao ngươi lại tới đây?”
Brunnhildar xem như con gái của Odin, xét theo thân phận thì cũng là em gái của Thor, bình thường hai người cũng có gặp nhau.
Hơn nữa, người vợ của Thor - Sif, nữ thần mùa màng và đất đai, trước đây đã từng phục vụ trong quân đoàn Valkyrie. Tuy rằng vì gả làm vợ người nên Sif đã mất tư cách là Nữ Võ Thần, nhưng nàng từng cùng Brunnhildar sóng vai chiến đấu, cũng kết xuống tình bạn sâu sắc.
Chính bởi mối quan hệ này, vợ của Thor là Sif mới có thể ủy thác Thrúd, con gái gia nhập vào quân đoàn Valkyrie, giao cho Brunnhildar chăm sóc và dạy bảo.
“Là phụ thần sai chúng ta đến Jotunheim để cứu ngài, đại nhân Thor.”
Brunnhildar đưa tay lên xoa ngực, thẳng thắn cho thấy ý đồ đến.
Nghe nói như thế, Thor trên mặt có chút không nhịn được, lúng túng giải thích:
“Là đám Sương Cự Nhân này giở trò lừa bịp, đấu một chọi một ta chắc chắn sẽ không thua! Hơn nữa, đám người kia tranh tài thì thôi đi, thế mà còn vô sỉ cho ta uống… độc…”
Theo tiếng nói lạc điệu, Thor rời tầm mắt, nhìn sang con mèo cam đang ở trong lòng Lorne, ngay lập tức giật mình:
“Ta đi, sao con quái vật này lại ở chỗ này?!”
Quái vật?
Brunnhildar nhìn con mèo cam trong lòng Lorne, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Đây không phải là con mèo bình thường sao?”
“Đừng để đồ chơi này đánh lừa, nó chỉ sợ là con quái vật tà ác nhất và đáng sợ nhất trong Cửu Giới! Nếu không phải tên quỷ này thừa lúc ta không để ý cắn ta một cái rồi hạ độc thì đám Utgard tôm cá này sao có thể cản được ta!”
Thor nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Và kẻ thù gặp mặt, đôi mắt sẽ đỏ ngầu.
Nghĩ đến mấy ngày liên tiếp chịu khuất nhục, lúc này Thor đã gắng sức ép ra một tia thần lực, muốn triệu hồi Mjölnir, quyết đấu với con mèo cam tà ác này ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, con mèo cam cũng cảm nhận được sát ý và sự căm hận mãnh liệt của Thor, không khỏi dựng lông lên, lưng nhô lên, đồng tử co rút, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ thị uy, bày ra tư thế tấn công.
Nhìn phản ứng của một người một mèo này, Lorne trong lòng cũng đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu chỉ đơn thuần là ba trận khiêu chiến thì cho dù Thor không có cách nào thông qua được nhưng cũng không đến nỗi bị đám Băng Sương Cự Nhân này bắt sống.
Mà Laufey hơn phân nửa đã hiểu được sự mạnh mẽ của Thor, vì thế, khi Thor thử nâng Jörmungandr trong hạng mục thí luyện thứ ba, Laufey đã ám chỉ Jörmungandr cắn một cái.
Thế là, Jörmungandr dựa vào vẻ bề ngoài người vật vô hại kia, lúc Thor không có phòng bị đã cắn một cái vào tay của thần sấm, rót độc tố cực mạnh vào trong người hắn, thành công làm cho Thor ngã quỵ trên mặt đất.
Trong nguyên tác Thần Thoại Bắc Âu, hai bên cũng kết thù bởi vì lần thử thách này, vậy nên đã trở thành tử địch.
Đến khi Ragnarok xảy ra, Jörmungandr đã cộng hưởng cùng với sức mạnh của tai họa trên mặt đất. Nó tỉnh giấc từ trong lúc ngủ say, vùng vẫy dưới đáy biển làm trào lên những đợt sóng lớn. Còn trong miệng nó phun ra những độc tố trí mạng và khí độc làm ô nhiễm cả biển, tràn ngập toàn vũ trụ.
Theo cuộc chiến ngày tận thế xảy ra, Jörmungandr tấn công Tiên Cung, tử đấu với Thor.
Cuối cùng, búa thần của Thor đánh nát đầu Jörmungandr, nhưng chính kịch độc của Jörmungandr cũng khiến Thor ngã xuống sau khi lùi lại bảy bước, cả hai bên cùng chết.
Số mệnh a…
Lorne lắc đầu cảm thán, hai cái búng tay không hề khách khí chút nào giáng xuống đầu một người một mèo, đánh tan thần lực vừa tích tụ của bọn họ.
“Đều thành thật cho ta một chút!”
Kinh sợ trước uy hiếp của Lorne, thêm vào bản năng của thú loại, Jörmungandr nhanh chóng an tĩnh trở lại, rên nhẹ một tiếng, thu mình vào trong lòng Lorne.
Còn Thor thì xoa xoa đầu, có chút không phục:
“Ngươi là ai? Tại sao lại quản ta?”
“Hắn là thần Hỏa Diệm và Quỷ Kế Loki, thúc thúc của ngài, được phụ thân ủy thác đến giải cứu ngài.”
Brunnhildar bên cạnh chủ động giới thiệu, rồi nghiêm túc nói bổ sung:
“Vừa rồi chính là đại nhân Loki đã lấy bản thân ra làm tiền đặt cược, thông qua ba loại thí luyện mà ngay cả ngài cũng không thể hoàn thành, mới có thể giải cứu được ngài từ băng lao của Cự Nhân.”
Nghe đến đó, Thor không khỏi kinh ngạc nhìn vị "thúc thúc" truyền thuyết này:
“Ngươi đều làm được hết sao?”
Lorne khoát tay nói:
“Chờ ra ngoài rồi nói.”
“Được.” Thor gật đầu đồng ý, không còn một chút ngạo mạn nào như vừa nãy.
Hắn kích động vỗ vỗ vai Lorne, nghiêm túc mở miệng:
“Ân tình này ta nhớ kỹ! Chúng ta sẽ lập huyết thệ, từ nay về sau, ngươi chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của ta!”
Gọi ta như thế cha của ngươi có biết không? Sao phụ tử hai ngươi đều có cái bệnh thích nhận anh em vậy?
Trong lòng Lorne oán thầm, giác quan về người cháu lớn này hơi khá hơn một chút.
Thằng nhóc này bên trong dù có phần ngạo mạn, có chút xem thường những người yếu hơn hắn, nhưng cũng không phải là không phân biệt tốt xấu.
Đương nhiên, Thor biết điều như vậy có lẽ cũng là vì một nguyên nhân khác.
Một vị thần sấm liếc nhìn con Jörmungandr đang ngoan ngoãn như mèo nhà trong lòng Lorne, cùng với Sương Cự Nhân vương Laufey mặt mũi bầm dập trên ghế, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Người huynh đệ này (thúc thúc) của hắn thoạt nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực lực chắc không kém vị phụ vương của hắn đâu.
Khi ba người đang chuẩn bị rời khỏi hoàng cung, Laufey đột nhiên đứng phắt dậy:
“Đợi một chút, ta vẫn muốn đánh cược với ngươi! Người thua phải vô điều kiện đáp ứng một yêu cầu của người thắng!”
Lorne dừng chân, quay lại nhìn Laufey, lắc đầu nói:
“Thôi đi, ta không hứng thú với kế hoạch của ngươi.”
Galadriel, Verdandi, Lolth ba người đó vẫn còn nợ hắn bảy cái yêu cầu, chính mình cũng không có thời gian đi thu sổ sách. Laufey đã mất lá bài tẩy là Thor, cũng mất luôn con bài có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, tự nhiên không cần thiết phải đánh cược tiếp với đối phương.
Thấy Lorne cự tuyệt yêu cầu của mình, dẫn theo Brunnhildar và Thor sắp ra khỏi đại điện, Laufey tức giận:
“Dừng lại! Không đánh cược với ta ván này, hôm nay không ai được đi cả!”
Lời vừa dứt, một đám Băng Sương Cự Nhân trong điện từ sớm đã nhịn không được, đồng loạt cười gằn rồi đứng lên, ùa về phía ba người và một con mèo.
“Làm càn!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Brunnhildar dấy lên những đợt sát khí lạnh lẽo, ngón tay phải và bàn tay ánh sáng lập lòe, từ một ngọn lửa màu xanh đang tung bay gọi ra chiếc trường thương hình cành khô mà Lorne ban cho, đồng thời cong người về sau đâm xuyên ra.
Trong đại điện lập tức dâng lên một đợt sóng triều ma lực mãnh liệt, mấy Cự Nhân dẫn đầu xông tới bị mũi thương sắc bén làm bị thương và bị hất bay.
Laufey thấy vậy, liền gọi ra hàn khí băng sương, xâm nhập về phía ba người đang đứng ở cửa.
Nhưng một đạo ánh lửa rực rỡ phóng lên trời, tẩy sạch hàn khí băng sương màu xanh u lam, sau đó biến thành mũi kiếm màu đỏ sẫm, kê vào cổ của Laufey.
Ngọn lửa vàng đang cháy trên thân kiếm nướng làn da xanh lam của Laufey, phát ra những tiếng xì xì, làm cho vị Sương Cự Nhân vương đau đến đổ mồ hôi toàn thân, mặt trắng bệch.
Nhưng cho dù là như thế hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì trực giác mách bảo hắn, chỉ cần nhúc nhích một chút thôi hắn sẽ chết.
Vào lúc này, Lorne híp mắt nhìn Laufey đang không dám động đậy, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Ta có hứng thú thì ngươi mới có tư cách để đánh cược với ta, còn muốn lật kèo, ngươi vẫn chưa có khả năng đó.”
“Hắn không đủ tư cách, vậy còn ta thì sao?”
Một giọng nói quyến rũ lười biếng truyền đến từ chỗ tối, một nữ thần với làn da ngăm đen, mái tóc dài màu bạc chậm rãi bước ra, mỉm cười nhìn Lorne:
“Chúng ta đánh cược một lần thế nào?”
“Lại gặp mặt, tiểu thư Ur.”
Lorne thu lại Laevatein, nhìn đầy suy tư về nữ tửu bảo đã có một lần gặp mặt này.
Hay nói cách khác là nữ thần chủ chưởng vận mệnh quá khứ—— Urd.
Bạn cần đăng nhập để bình luận