Hy Lạp Mang Ác Nhân

Hy Lạp Mang Ác Nhân - Chương 317: Gặp lại phụ thân, còn có ta mềm yếu (4. 7k) (length: 18427)

Thật ra, dựa vào việc chỉ huy cuộc thảo phạt thú tai là Hippomenes lại có hành động khác thường cùng một loạt bí ẩn trước đó, Lorne đã nảy sinh nghi ngờ đối với vua Arcadia.
Thêm việc vương thành trong nháy mắt bị xâm chiếm, đáp án đã quá rõ ràng.
-- Vua Arcadia dù không phải là chủ mưu, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan trong trận tai biến này!
Mặc dù Lorne có thể tự ý quyết định sinh tử của vua Arcadia, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của Atalanta.
Vì lo lắng cho cảm xúc của người học trò này, tránh để giữa hai người vì chuyện này mà có hiềm khích, Lorne vẫn là quyết định cố ý mang nàng đến, ở trước mặt nàng báo cho nàng sự thật cần phải biết.
Tiếp theo, màn cha con tương tàn này cũng không cần phải diễn ra, vẫn là để lão sư này của hắn ra tay thay đi.
Trong lúc Lorne hạ quyết tâm, chuẩn bị tiến lên giải quyết vua Arcadia biến dị mất kiểm soát thì bờ vai của hắn lại bị một bàn tay nặng nề đè lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai hắn.
"Lão sư, để cho ta làm!"
"Hắn là phụ thân của ngươi..."
"Ta biết."
Atalanta gật đầu, lập tức hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn về phía cái bóng hình vặn vẹo cồng kềnh trên đại điện.
"Nhưng thì sao? Với tư cách là phụ thân, hắn sinh ta nhưng lại không nuôi ta; với tư cách là quân chủ, hắn làm loạn dân chứ không hề thương dân... Dù đứng trước hắn với thân phận nào, ta đều không nợ hắn thứ gì!"
"Cho nên..."
"Ta sẽ đích thân giải quyết hắn!"
Atalanta cầm Tauropolos tiến lên, nghiêm giọng nói.
"Trận tai biến này bắt đầu từ hắn, vậy thì để nó kết thúc ở đây cũng là lẽ thường. Dẹp yên thú tai, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng, đây là điều duy nhất mà ta có thể làm cho hắn với tư cách là một người con gái và một người Arcadia."
Lorne nghe vậy, mặt lộ vẻ chần chừ.
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Yên tâm, ta dù sao cũng là người mà thầy và Artemis đại nhân dạy dỗ, không hề yếu đuối đến thế."
Atalanta vỗ ngực mình, nở một nụ cười tươi tắn, cũng không hề bị ảnh hưởng bao nhiêu bởi việc thân phận bị vạch trần.
Nhìn ánh mắt kiên định của học trò mình, trái tim lo lắng của Lorne trên đường đi cuối cùng cũng đã yên ổn lại, không kìm được có chút cảm thấy được an ủi.
Nếu muốn tìm một chủ đề đạo đức trong thời đại thần thoại Hy Lạp, vậy thì "Mối tình giết cha" chắc chắn sẽ có một chỗ đứng.
Các vị Thần chia tách Hỗn Độn Thần Chaos thai nghén thế giới mới sinh; Cronus lật đổ Uranus thành lập trật tự Titan, Zeus lật đổ Cronus mang đến vinh quang Olympus...
Mà trong thế giới phàm nhân phương Tây, "Giết cha" lại là một dạng nghi thức trưởng thành ẩn tàng. Thông qua "Giết cha", người ta hướng đến sự độc lập tự chủ và hoàn thành sự thay đổi của chính mình. Tất nhiên, cái "Giết cha" này không chỉ đơn thuần là giết cha về thể xác mà còn là ám chỉ sự phản kháng đối với quyền uy và trật tự.
Lorne vốn nghĩ rằng Atalanta sẽ bị kẹt trong sự tự nhận thức về thân phận, mà ở đây bối rối luống cuống nên định tự mình ra tay thay, thay người học trò này của mình chặt đứt xiềng xích trên người.
Không ngờ, hắn đã đánh giá thấp người học trò của mình rồi.
Con bé đã lớn rồi.
Vua Arcadia tuy không có được một người con trai anh hùng như ý nguyện nhưng lại có một người con gái vượt qua rất nhiều nam giới anh hùng.
Lorne khẽ thở dài cảm khái, trước khi đi cũng không quên để lại lời dặn dò.
"Vậy con bé hãy cẩn thận, nếu có gì không ổn đừng liều mạng, đừng quên còn có ta."
Atalanta nhẹ nhàng gật đầu, dõi mắt nhìn vị lão sư của mình xuyên qua đại điện, đi về một chiến trường khác.
Giờ phút này, không biết là vì chấp niệm trong lòng, hay vì những tiếng bàn tán xung quanh mà vua Arcadia đang biến dị ngẩng cái đầu với bắp thịt cuồn cuộn lên, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Atalanta đang đứng ở trên sân, lẩm bẩm nói.
"Con gái? Ngươi là đứa nghiệt chủng kia? Thế mà chưa chết?"
"Sao? Bất ngờ lắm sao? Ta cũng vậy..."
Atalanta cười nhạo lắc đầu, lập tức nhìn xuống kẻ gọi là "Phụ thân" ở dưới đất, nghiêm giọng nói.
"Cảm ơn ngươi đã sinh ra ta, nhưng ta lại càng muốn cảm ơn – việc ngươi đã vứt bỏ ta."
"?"
"Hắn đối với ta rất tốt, mà lại so với ngươi, càng xứng đáng trở thành 'Phụ thân' của ta và đáng để ta theo đuổi hơn."
Atalanta ngẩng đầu nhìn bóng người lao về phía một chiến trường khác ở phía cuối hoàng cung, giơ cao Tauropolos, chĩa mũi tên lạnh lùng về phía bạo chúa dưới đất, nghiêm giọng nói.
"Tới đi! Đừng để ta chậm trễ quá lâu, vì ta không muốn để hắn phải đơn độc anh dũng chiến đấu ở phía trước."
"Rống!"
Vua Arcadia đã dần mất đi hình dáng con người nổi giận đứng lên, nhào về phía cô con gái mang đến sự sỉ nhục và không cam lòng cho hắn.
Cha và con gái, vua và dân chiến đấu, khai hỏa!
Giờ khắc này, ở trước đài chiêm tinh.
Máu đỏ tươi như mưa từ trên trời rơi xuống, thứ chất lỏng màu đen đỏ như dung nham thiêu đốt kia rưới xuống vương thành, không ngừng phân tách thành những đường vân màu đen đỏ hình chân nấm, rồi bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường mà ăn mòn và thay đổi bản chất của vùng đất này, biến nó thành 【Minh Thổ】.
Vô số tử khí lao nhanh và những tia sáng linh tính bị cưỡng ép rút ra, tụ hợp trên bầu trời thành một con Cự Long trăm đầu, không ngừng gào thét rú.
Trên những trận nhãn sao nhấp nháy ánh sáng, các tín đồ của Hermes và Eleusinia đứng ở trong đó thấy cảnh này, trên mặt đều lộ ra nụ cười si mê và cuồng nhiệt, ánh mắt dần tràn ngập sự ngốc nghếch và kính sợ, tựa như đang nhìn thấy Quân Vương mà mình muốn phụng sự.
Sao mà thâm đen đến thế! Sao mà vĩ đại đến thế! Sao mà bất khả chiến bại đến thế!
"Hỡi Thần, hãy hưng khởi đi!"
Trong khi tâm thần của mỗi giáo đồ rung chuyển, họ dang hai tay ra, như những con rối bị điều khiển, cùng nhau tụng hát và reo hò, dâng hiến tất cả những gì mình có cho Chủ Thâm Uyên kia.
Phanh phanh phanh phanh!
Mấy chục cơ thể tan nát thành từng mảnh, biến thành những làn sương máu bao quanh, chảy ngược lên trên không, nhuộm màu đỏ tươi cho ánh sao óng ánh.
Mà ở trung tâm đài chiêm tinh, bóng hình đang tắm máu và thực hiện hiến tế, giơ hai tay nắm vào trong hư không, kéo ánh sao và linh tính sự sống hội tụ trên trời vào trong cơ thể mình, ngửa đầu phát ra tiếng cười cuồng loạn sung sướng.
"Bất hủ! Bất hủ!! Ta đã bất hủ!!!"
"Vèo!"
Một tia sáng màu máu phá không bay tới, một cây trường thương cành khô bắn thẳng vào mặt bóng hình kia.
Nhận ra nguy hiểm, hai móng vuốt đầy những lớp vảy ánh sáng màu đen đỏ lập tức ra sức nghênh đón.
Theo một hồi va chạm sắc bén của kim loại, bóng hình kia bị lực xung kích mạnh mẽ bổ sung trên thương oanh bay ra xa mấy chục mét.
Mà trường thương cũng gào thét bay ra ngoài, rơi vào lòng một bàn tay tỏa ra ánh sáng có những vết nứt.
"Không giống người, không giống Quỷ, nên gọi ngươi là cái gì đây?"
Lorne từ trong màn mưa màu máu đi tới, nhìn kỹ con quái vật nửa người nửa rồng, toàn thân mọc những lớp vảy ánh sáng màu đen đỏ, cười nhạo nói.
"Hippomenes? Hay là Typhon?"
Ma Tổ kia không phải là loại người từ thiện gì, để có thể khôi phục, ngay cả dòng dõi của mình cũng không chút lưu tình mà muốn thôn phệ, lại càng không cần nói đến những nhân loại chỉ như sâu kiến đối với hắn.
Cho nên từ khi Hippomenes bị thần tính Typhon ăn mòn, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, nhất định trở thành vật chứa máu thịt để Typhon giáng lâm.
Lúc này, con quái vật nửa người nửa rồng nghe vậy liền lộ vẻ khinh miệt.
"Ta là một trong trăm đầu, nghiền chết lũ sâu kiến dưới đất các ngươi, bản vương còn không cần dùng toàn lực!"
"Giáng lâm không phải là Typhon bản tôn sao? Vậy thì dễ làm hơn nhiều rồi..."
Lời còn chưa dứt, vòng ánh sáng sau lưng Lorne chuyển động, dưới sự gia trì của tam trọng 【dê rừng】【hỏa diệm】【ngựa trắng】, thân thể như ánh chớp bắn về phía trước, Tạo Quốc chi Thương trong tay giơ lên những tầng quang diệm trắng lóa.
Hóa thân của Typhon nửa người nửa rồng vung hai trảo lên, tạo thành từng vòng cung ánh sáng xé rách không khí, tử khí lạnh lẽo nồng nặc như sóng triều kéo đến, ý đồ chôn vùi mũi thương lửa đang lao tới.
Trong nhất thời ánh sáng văn chớp loạn, quảng trường lát đá cẩm thạch vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng va chạm đinh đang của kim loại không ngừng bên tai.
"Oanh!"
Sau hơn một trăm chiêu, sấm sét nổ vang, mặt đất sụp xuống mấy chục mét, những vết rạn hình mạng nhện kéo dài đến mấy cây số.
Khi bụi mù tan đi, chiến trường giao tranh của hai bên tựa như bề mặt mặt trăng tan hoang.
Đầu hóa thân nửa người nửa rồng của Typhon bị đánh nát, thân thể bị Tạo Quốc chi Thương xuyên qua ngực, cắm trên một cột đá gãy, giống như con rối phơi nắng trên cây, khẽ rung nhẹ.
Tuy rằng đã thành công đánh chết đối thủ, nhưng Lorne cũng không khá hơn là bao.
Trong lúc giao chiến đã trúng một móng vuốt, khiến cho áo trước ngực hắn rách nát, máu tươi chảy ròng, mấy khúc xương sườn gãy lộ ra bên ngoài, cơ hồ có thể nhìn thấy những cơ quan nội tạng đang nhúc nhích bên trong.
Hít một hơi thật sâu, Lorne cố nhịn đau nhét những khúc xương sườn đang lộ ra vào lồng ngực, khó khăn đứng dậy, yếu ớt nhìn về phía cái xác không đầu ở phía trước.
Lúc này, vô số ánh sáng màu đen đỏ ẩn chứa sức sống to lớn tràn ra từ cổ đối phương, không ngừng đan xen hòa vào nhau, vẽ lại hình dạng đầu nguyên bản bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
【Hiền Giả chi Thạch】!
Mắt Lorne nheo lại, ngay lập tức giơ tay về phía trước chụp lấy, thúc đẩy quyền năng 【hỏa diễm】 và 【ngựa trắng】.
Trong chớp mắt, ngọn lửa trắng xóa càn quét toàn thân Typhon hóa thân, nướng cháy từng tấc da thịt, từng mạch máu thớ thịt của hắn.
Nhưng dù như vậy, thân thể cháy đen, như một khối than đá vẫn có thể tái sinh, khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Đồng thời, liên tiếp những màn sương máu nổ tung trên đường phố trong thành, mấy chục người Arcadia đang hôn mê trên mặt đất hóa thành thịt nát.
Lorne trong lòng chùng xuống, không khỏi dừng lại việc điều khiển quyền năng.
Mà trong nháy mắt trên trụ đá, thân hình người than cốc liền bong ra từng lớp vỏ đen bên ngoài, để lộ ra một thân trắng nõn thịt da mới sinh, ngay cả cái đầu vừa nổ tung cũng khôi phục nguyên dạng.
Nhưng đau nhức! Toàn thân đều đang đau!
Cùng với việc thân thể như bị ngọn lửa cháy xém, làn da phồng rộp, xương cốt rên rỉ, máu huyết sôi trào, nội tạng run rẩy, nỗi thống khổ chưa từng có, điên cuồng tràn vào trong đầu, như hàng vạn cây kim nung đỏ, đâm vào hộp sọ, không ngừng khiêu khích thần kinh của hóa thân Typhon.
Hắn cố gắng trấn áp thân thể run rẩy, cười khẩy nhìn về phía đối thủ.
"Ha ha, ngươi thật sự rất mạnh, nhưng thân thể này chứa đựng mấy chục ngàn phần sinh mệnh lực, muốn giết ta, trừ khi ngươi để cho người trong thành chết hết trước đã!"
Lorne nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết.
Old God không ỷ lại tín ngưỡng của nhân loại, lại bởi vì nhân loại tạo ra mộng cảnh mà bị giam cầm tại đáy Minh Phủ.
Bởi vậy, bọn hắn ra tay tự nhiên không hề kiêng kỵ, cũng không cần quan tâm đến sinh tử của nhân loại.
Typhon chính là lợi dụng điểm này, đem toàn bộ cư dân vương thành Arcadia luyện hóa thành bùa hộ mệnh cho hắn, tân thần muốn đối phó hắn, nếu như e ngại tín ngưỡng, liền không tránh khỏi sợ ném chuột vỡ bình.
Lão gia hỏa này không chỉ mạnh mà lại còn có đầu óc, không hổ là Vạn Ma Chi Tổ, đến cả Zeus còn bị hắn lừa.
Lúc này, hóa thân Typhon chú ý tới sự do dự của đối thủ, tầm mắt lướt qua những vết nứt ánh sáng đầy người hắn, cùng với vết thương ở ngực mãi không lành, mở miệng trào phúng.
"Xem ra, ngươi e là không chống nổi đến lúc đó đâu."
"Ngươi cứ thử xem..."
Lorne bước nhanh về phía trước, không nói nhiều lời lao thẳng tới chỗ Typhon, tựa hồ muốn quyết chiến cận chiến.
Giờ phút này, hóa thân Typhon đang bị ghim trên trụ đá thấy khoảng cách hai bên đã rút ngắn chỉ còn ba bước chân, bỗng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hung quang, giơ tay rút cây Tạo Quốc Chi Thương xuyên qua ngực mình ra, ném về phía sau lưng, hai tay tàn ác vung về phía bóng dáng ở ngay trước mặt.
Tưởng rằng cận chiến là thắng được ta ư? Ngu xuẩn!
Nhưng bóng dáng phía trước dường như đã sớm liệu trước đột nhiên tăng tốc, tránh được đòn của Typhon, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.
"Oanh!"
Như thiên thạch va vào trong hố sâu, hóa thân Ma Tổ bị một ngón tay và bàn tay trắng nõn bóp chặt vào yết hầu, bị nện xuống đất một cách thê thảm.
"Phản ứng đủ nhanh đấy, đáng tiếc thân thể này vẫn hạn chế phát huy của ngươi."
"Thì sao chứ? Ngươi giết được ta sao?"
Hóa thân Typhon khinh miệt cười nhạo, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Lorne cười không đáp, tay phải bóp lấy cái cổ nhỏ nhắn kia, từng tấc từng tấc siết chặt lại, miệng thong thả ngân nga.
"『tuyên cáo Ta nắm quyền giết, ta nắm quyền sinh.
Ta gây thương tích, ta chữa lành.
Kẻ không thể vượt qua là lòng bàn tay ta.
Kẻ không thể trốn thoát là tầm mắt ta.
Cầu xin ta, tuân theo ta, nghe lời ta. . . 』"
Cùng với giọng hát thánh ca vang lên, ánh sáng trắng sữa hội tụ, từng tia từng sợi tràn vào trong cơ thể hóa thân Typhon, mang đến cảm giác cháy rát khó tả.
Hắn kinh ngạc nhận thấy vô số ánh sáng đỏ đen bị nhốt trong cơ thể phảng phất như nước sôi, không kiểm soát được mà xao động, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Ngươi làm cái gì?"
"Đương nhiên là cầu nguyện và chúc phúc cho ngươi rồi..."
Lorne thong thả nói, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Vì Thần, chăn dắt chúng dân, chỉ đường phía trước, chính là mục giả.
Vì Thần, duy trì trật tự, tiêu diệt kẻ cuồng loạn, chính là người giữ luật.
Hình tượng Thần Linh, thường thường là đa diện.
Ngoài chiến đấu, cầu nguyện và úy linh cũng là nghề cũ của hắn.
Trong những lời thánh ca nhẹ nhàng sâu lắng, hóa thân Typhon trong hố thiên thạch co rúm lại thành một đoàn, toàn thân mồ hôi như tắm, thân thể không ngừng run rẩy, ý thức hỗn loạn càng thêm mù mờ, cơ thể không chịu nổi phụ tải, đang trên bờ vực sụp đổ.
Tại sao lại có thể như vậy?
Ý niệm khó tin hiện lên trong đầu, sự vùng vẫy thống khổ càng thêm mãnh liệt.
"Giờ phút nghỉ ngơi, chưa quên bài ca, chưa quên lời cầu nguyện, chưa quên ta. . ."
Trong hỗn độn, bên tai truyền đến tiếng ngâm vịnh thánh khiết mờ mịt, tựa như nhóm Muse đang hát.
"Hãy để ta xoa dịu, loại bỏ mọi gánh nặng..."
Cùng với một cảm giác hút ra không thật, vô số âm thanh và ý thức phức tạp trong cơ thể hóa thân Typhon phiêu hốt tan biến, từng linh hồn đang hoảng sợ, phảng phất xuyên qua bóng tối, trong ánh sáng vô tận mà bay lên, cuối cùng hòa vào thánh tuyền tinh khiết, hoàn thành cuộc thanh tẩy của sinh mệnh.
Ấm áp, thoải mái dễ chịu...
Bọn hắn mơ hồ cảm giác được, xiềng xích bóng tối không còn tồn tại, những linh hồn lạc lối đã tìm được chỉ dẫn.
Mọi đau khổ, mọi gánh nặng, đều được ánh sáng, được sự ấm áp này bao bọc và tan rã...
Từ nơi sâu thẳm, họ như thấy gió nhẹ lướt qua khu rừng xanh mát, những Tinh Linh Ánh Sáng dịu dàng, vây quanh bản thân mà nhảy múa, Thánh Giả bước chậm trên bãi cỏ, nhẹ nhàng nắm tay họ, hát lên những âm tiết du dương tựa bài hát ru, dẫn dắt họ vượt qua hang sâu tăm tối lạnh lẽo, đi vào miền nhạc viên vĩnh hằng.
Chúng ta dường như, đã nhìn thấy người mục giả, nhìn thấy vị chúa tể kia...
Chúa ơi, xin thương xót!
Đàn cừu non tụ tập dưới chân người chăn cừu, cất lên tiếng cầu xin và nhờ cậy.
Cảm nhận được vô số ý thức sắp thoát khỏi cơ thể, hóa thân Typhon tràn đầy vẻ khó tin.
Sao có thể như vậy? Làm sao hắn lại có quyền năng điều khiển linh hồn mạnh mẽ như vậy?
Liếc mắt nhìn về phía bàn tay của Lorne, hóa thân Typhon thấy hình xăm bộ xương đen trên mu bàn tay hắn, giận dữ chửi mắng.
Dấu ấn của người chết! Đáng chết, Hades!
Lúc này, Lorne nhìn hóa thân Typhon đang bị ánh sáng màu trắng bao phủ, chậm rãi ngâm lên những lời tuyên cáo cuối cùng.
"Mệnh vĩnh hằng, tự sinh ra, từ nơi chết cho.
Vì tội của ngươi, ấn dầu lên dấu ghi.
Tha thứ ở ngay sau đó, cùng với lời thề ta nhập vào thể xác.
-- Ta mang nỗi thương này về cho linh hồn ai!"
Dư âm thần ngôn vang vọng bên tai hóa thân Typhon, ánh sáng trắng thuần mênh mông như đại dương phân hủy từng tấc một cơ thể "bất hủ", vô số linh hồn bị giam giữ bên trong dưới sự dẫn dắt của ánh sáng, trôi về thành phố.
"Ngươi không thể thay đổi được gì đâu! Cũng không cứu được lũ sâu kiến này! Ta sẽ trở lại, dẫn dắt chúng thú, giết sạch đàn cừu của ngươi!"
Typhon gào thét đầy bất cam, nhưng khi vật chứa tan vỡ, ý thức cuối cùng cũng bị ánh sáng gột rửa, bị trục xuất về bóng tối vô biên của Minh Phủ.
Nhìn đống tro tàn tan theo gió trên mặt đất, Lorne như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, nhặt lấy Tạo Quốc Chi Thương bên cạnh, chậm rãi bước lên đài chiêm tinh đã sụp đổ, nhìn ra xa vào trong thành.
Lúc này, khi Typhon bị trấn áp lần nữa, mưa máu đã tan, mọi dị tượng đều biến mất.
Mặt trời đỏ rực từ từ mọc lên, tia nắng ban mai yếu ớt xé tan màn đêm, chiếu rọi xuống mặt đất, thành phố vốn chìm trong bóng tối, như một đứa trẻ đang khóc lóc, tỉnh giấc sau giấc ngủ say.
"Oa..."
Tiếng khóc vang dội của trẻ con, vọng ra từ một chiếc nôi nào đó trên phố, sau cái chết, sinh mệnh vẫn kiên cường nở rộ.
Từng bóng người như tỉnh sau cơn mê từ dưới đất đứng dậy, mơ hồ và may mắn nhìn quanh.
Lorne thấy hết mọi thứ trước mắt, trên mặt nở nụ cười.
"Thật là vui vẻ, ca ngợi đi, sinh mệnh vui vẻ này --!"
Trong tiếng thì thầm nhỏ, Thần Linh vĩ đại từ trên cao đáp xuống, một bóng dáng nhanh nhẹn như linh miêu chạy tới, ôm chặt lấy người mục giả trần thế, vị thần phù hộ của loài người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận