Chương 67: Loki một mình đánh mấy Cự Nhân vậy? Thành Utgard. Tường thành màu trắng toát được xây từ những tảng đá lớn, kết dính bằng băng tuyết, cao gần nghìn mét, thẳng tới những đám mây. Cánh cổng thành cao khoảng một trăm mét được đẽo gọt từ cả một ngọn núi, trông vừa thô kệch vừa nặng nề. Hai gã Cự Nhân da xanh cởi trần, bên hông quấn tạp dề bằng vải thô và da thú, tay cầm trường thương như cột điện, đứng gác bất động trước cổng thành. Vì công việc tuần tra tẻ nhạt này quá sức gian nan, hai tên Sương Cự Nhân không nhịn được buôn chuyện vài câu, để lên tinh thần đang mệt mỏi: “Này, lão huynh, ta nghe nói mấy hôm trước trong thành có một vị Chủ Thần Aesir tới, còn gây ra động tĩnh không nhỏ.” “Đúng vậy, hình như là tên gì Thor ấy, người không lớn mà hơi thở cũng chẳng nhỏ, còn nói chỉ một mình hắn thôi cũng đủ nhẹ nhàng bình định Cự Nhân quốc của chúng ta, bảo Laufey bệ hạ mới lên ngôi thức thời một chút, nhanh chóng dẫn người tới tiên cung quỳ gối chịu tội, nếu không sau này hắn lại phải thân chinh dẫn đại quân đến, ra tay đồ sát hết chúng ta.” “Tên nhãi này cũng quá càn quấy rồi, các ngươi có thể nhịn được à?” “Đương nhiên không nhịn! Lúc đó hơn trăm anh em thủ vệ chúng ta ai cũng muốn cho tên nhãi này biết mặt. Nhưng mà đúng là hắn có chút vốn liếng ngông cuồng thật, hơn trăm anh em ta xông lên cùng lúc cũng không đánh lại hắn, tất cả đều bị đánh bay ra ngoài, giờ còn đang nằm nhà cả lũ kia kìa.” Tên Sương Cự Nhân có tuổi hơn chỉ tay về cánh cửa đá mới toanh phía sau, hạ giọng nói: “Nhìn thấy chưa, mới thay đấy. Cửa cũ bị tên nhãi kia nện một búa tan thành cám, sau đó hắn một đường đánh đến hoàng cung, phải đến khi đụng mặt Laufey bệ hạ mới dừng lại. Nếu không phải muốn tránh bị tên nhãi này gây thương vong nhiều quá, thì cũng không đến nỗi phải phái hai anh em mình đi gác cổng đâu.” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi nghe vậy, lập tức không ngừng tặc lưỡi: “Vậy cuối cùng thế nào? Ai thắng rồi?” Gã Sương Cự Nhân lớn tuổi trừng mắt nhìn gã trẻ tuổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Cái này còn phải hỏi à? Đương nhiên là Laufey bệ hạ của chúng ta thắng rồi, nếu ngay cả bệ hạ cũng thua, trong thành chẳng phải đã bị tên nhãi đó quậy tung trời rồi sao, làm gì còn yên tĩnh như bây giờ chứ?” “À à, ngài nói đúng.” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi gãi đầu, lúc này mới hiểu ra. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi, gã Sương Cự Nhân lớn tuổi không khỏi lắc đầu cảm khái. Từ khi Trí Tuệ Cự Nhân -- Mimir phản bội chạy trốn, mang theo cả suối nguồn trí tuệ, Sương Cự Nhân mới ra đời ngày càng kém thông minh, ai có thể nghĩ được trước khi chín đại quốc độ ra đời, cự nhân nhất tộc mới là Chúa Tể Thế Giới? Bất quá, kẻ phản bội chạy trốn đó cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nghe nói dễ dàng tin theo chuyện ma quỷ của lão già Odin, bị Thần tộc Vanir chém chết, giờ chỉ còn một cái đầu, bị giữ ở tiên cung, làm cơ sở dữ liệu sống cho Odin. Nghĩ đến đây, trong lòng gã Sương Cự Nhân già không khỏi cảm thấy sảng khoái. Bất kể lúc nào ở đâu, phản đồ còn đáng ghét hơn kẻ địch. “Vậy cái tên gọi Thor đó giờ sao rồi?” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi lại tò mò hỏi. Gã Sương Cự Nhân già hoàn hồn, nhẫn nại trả lời: “Nghe nói bị Laufey bệ hạ nhốt dưới hầm băng trong hoàng cung rồi.” “Sao không giết hắn đi?” Gã Sương Cự Nhân già liếc nhìn bộ mặt nóng nảy của gã trẻ tuổi, không vui đáp: “Hắn đánh bị thương bao nhiêu huynh đệ của ta, ngươi cho rằng chúng ta không muốn sao? Nhưng hắn là con trai của Odin, Chủ Thần Asgard, giết hắn chẳng khác nào muốn khai chiến với tiên cung, chỉ bằng Sương Cự Nhân tộc chúng ta thì làm sao ngăn được đại quân tiên cung.” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi nghe vậy, có chút khó hiểu hỏi: “Không phải còn có Hỏa Cự Nhân, Sơn Cự Nhân và Bạo Phong Cự Nhân sao? Chúng ta đông người như vậy, lẽ nào còn sợ tiên cung?” Cự nhân nhất tộc có hệ thống tương đối lớn, phân bố rộng rãi ở Cự Nhân quốc, Hỏa quốc và sương mù chi quốc. Đầu tiên là Cự Nhân quốc. Nơi này xem như khu quần cư chủ yếu của cự nhân nhất tộc, thành phần Cự Nhân tương đối phức tạp. Sương Cự Nhân tộc có thế lực lớn nhất, nhân khẩu nhiều nhất, Sơn Cự Nhân tộc đứng thứ hai, hai bên tạo thành chủ thể của Cự Nhân quốc, có hệ thống xã hội và văn minh tương đối hoàn chỉnh. Ngoài ra có một ít Phong Bạo Cự Nhân phiêu bạt hoặc ở rải rác ở hoang dã, không có bao nhiêu sự tồn tại. Tiếp theo là Hỏa quốc. Ở đây sinh sống một lượng lớn Hỏa Cự Nhân, nhưng vì Hỏa Cự Nhân Vương Surtr bị phong ấn, chí bảo 【Eternal Fire】 mất tích, nên thực lực so với Cự Nhân quốc hơi yếu hơn. Cuối cùng là sương mù chi quốc. Nơi đây được coi là khu vực hoang sơ có môi trường khắc nghiệt nhất, nơi Vong Linh, ma quái, Ác Long và Cự Nhân sống tạp, miễn cưỡng được coi là lãnh thổ của Cự Nhân tộc. Nếu thực sự khai chiến toàn diện, Cự Nhân tộc có ba đại quốc độ và tứ đại chủng tộc, chưa chắc đã sợ liên minh hai đại Thần Tộc Aesir và Warner. Thấy gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi tỏ vẻ không phục, gã Sương Cự Nhân già chỉ có thể nói rõ: “Nếu chỉ là tranh giành lãnh thổ, Sơn Cự Nhân tộc và Hỏa Cự Nhân tộc có lẽ sẽ xuất quân giúp, Bạo Phong Cự Nhân cũng có thể sẽ liên hợp lại. Nhưng nếu như chỉ vì chúng ta muốn giết Thor mà gây chiến với tiên cung, e rằng bọn họ sẽ không muốn nhúng tay vào. Nhất là Sơn Cự Nhân vương Tjazi, từ khi Laufey bệ hạ lên ngôi, có lẽ chưa từng tới, còn lập pháo đài mới ở Thrymheim, rõ ràng là không phục Laufey bệ hạ. Nếu như chúng ta giao chiến với tiên cung, e là điều đầu tiên cần phòng bị không phải người Asgard, mà là vị Sơn Cự Nhân vương bệ hạ kia. Hắn có thừa cơ bỏ đá xuống giếng hay không thì thật khó nói.” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi nghe xong có chút lơ mơ, cái đầu ngu ngốc nhất thời khó xử lý mối quan hệ lợi ích phức tạp cùng sự cân nhắc giữa các phe, chỉ có thể buồn bực lắc đầu nói: “Cự Nhân tộc sao lại cũng học những vị thần kia lục đục với nhau, rõ ràng chỉ cần liên hợp lại thì chúng ta có thể một lần nữa nắm giữ thế giới.” “Ta thấy chưa chắc.” Gã Sương Cự Nhân già lắc đầu, yếu ớt đáp: “Mấy ngàn năm trước, Sương Cự Nhân tộc, Sơn Cự Nhân tộc, Hỏa Cự Nhân tộc đã từng thừa dịp thần chiến giữa Thần tộc Aesir và Thần tộc Vanir để liên thủ tấn công Midgard, muốn giành lại quyền thống trị thế giới, nhưng cuối cùng lại thảm bại, ngay cả Hỏa Cự Nhân Vương Surtr cũng bị phong ấn.” “Tại sao có thể như vậy?” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi kinh ngạc không thôi. “Vì một người.” Cùng với những ký ức cũ kỹ cuộn trào trong đầu, trong mắt gã Sương Cự Nhân già thoáng hiện một tia e dè, miệng lẩm bẩm: “Hắn tên là Loki, Thần Lửa và Quỷ Kế, cũng là anh em kết nghĩa với Odin, cũng chính vì có hắn, Sương Cự Nhân, Sơn Cự Nhân và Hỏa Cự Nhân tam tộc liên thủ lại, vẫn không thể công phá Midgard, tiến quân vào tiên cung.” “Tê, là tên sát thủ Cự Nhân trong truyền thuyết đó à?” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi nghe được cái tên này, cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh. Mặc dù sinh ra muộn nên hắn chưa từng chạm mặt vị Thần Lửa Loki này, nhưng những câu chuyện khủng bố về vị Tà Thần này thì hắn đã nghe từ bé. Truyền thuyết kể rằng, tên sát thủ Cự Nhân này còn hung ác và tham ăn hơn cả Hắc Long Vương Nidhogg, một ngày phải ăn hết 300 Sương Cự Nhân, 300 Hỏa Cự Nhân và 300 Sơn Cự Nhân, khi tâm tình không tốt còn muốn thêm một Cự Nhân Vương làm mồi nhắm rượu nữa. “Nghe nói dạo này hắn đã trở lại, vừa mới đến quốc gia của người lùn, tàn sát hơn nghìn con rồng, làm hại vương tử và công chúa của Vua Người Lùn, còn đánh gãy hai chân của Thi Thần Bragi.” Nghe gã Sương Cự Nhân già trả lời thâm trầm, gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi không khỏi rùng mình. “Ai đó? Đi ra!” Ngay khi đang buôn chuyện, gã Sương Cự Nhân già bỗng nhiên quát lớn một tiếng, giơ cao trường thương, nhắm ngay hai bóng hình thấp bé vừa mới xuất hiện trên hoang nguyên. Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi giật mình, luống cuống tay chân cầm thương lên, hóa băng tuyết thành áo giáp, bọc kín mít mình lại. “Đừng khẩn trương, chúng ta không có ác ý. Nghe nói Laufey bệ hạ mới lên ngôi, hôm nay cố ý tới bái phỏng. Tiện thể thì… làm phiền thông báo một chút.” Giọng nói ôn hòa truyền đến, dường như có sức trấn an lòng người. Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi vô ý thức gật đầu, đang chuẩn bị trở vào thành thì bị gã Sương Cự Nhân già kéo lại. Đúng là đồ mất mặt... Gã Sương Cự Nhân già đầu tiên thầm khinh bỉ tên lính mới vì bị dọa sợ quá mà hoàn toàn mất hết chủ kiến, sau đó lấy ra vẻ trầm ổn và uy nghiêm của lính già, từ trên cao nhìn xuống hai vị khách đến thăm trước cổng thành, chuẩn bị hỏi rõ thân phận của họ rồi mới quyết định xử lý. Nhưng, khi ánh mắt chạm đến gương mặt của vị khách nam thì con ngươi gã Sương Cự Nhân già lập tức co rút lại, cơ mặt không thể kiểm soát mà co giật. Sau một lát, gã trịnh trọng vỗ vai gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Ngươi nhìn kỹ bọn chúng, còn chuyện truyền tin, ta làm.” Nói xong, không đợi gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi phản ứng, gã đã phóng vút về hoàng cung như tên bắn, tốc độ đó quả là điều hiếm thấy trong đời của gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi. Khi bóng dáng kia nhanh chóng biến mất, gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi gãi đầu, sau đó nghi hoặc nhìn đôi nam nữ trước mặt: “Hai người là người phàm sao?” “Ừm, từ Midgard tới.” Lorne mỉm cười gật đầu, thừa nhận một cách tự nhiên. Dù là chính hắn, hay Brunnnhildar, đều mang dòng máu nhân loại, từ nhỏ lại lớn lên ở nhân gian, nên dĩ nhiên được xem như một phần của loài người. Sau khi xác định chủng tộc của khách đến thăm, gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, lưng eo không khỏi thẳng lên đôi chút, nhìn hai người bằng ánh mắt soi mói nói: “Có thể vượt qua bão tuyết và gió mạnh ở Jotunheim, còn sống đi vào thành Utgard, thì hai ngươi cũng xem như có chút thực lực.” Lorne cười cười không để bụng, thông qua hỏi han tình hình gần đây ở thành Utgard, dần dần biết được tình cảnh của Thor. Đúng là cháu trai ngốc lật thuyền rồi… Biết được kết quả này, Lorne không hề ngạc nhiên. Cự Nhân tộc dù gì cũng là một trong những chủng tộc thần thoại Bắc Âu cổ xưa nhất, từng là bá chủ của thế giới, tuy trải qua nhiều phiên bản suy yếu, thực lực đã không còn mạnh mẽ như trước, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Bên trong Cự Nhân tộc cũng không ít cao thủ có thể đối chọi với Thần tộc Aesir. Ngay cả Odin thời kỳ toàn thịnh muốn tiêu diệt Cự Nhân tộc cũng phải cẩn trọng xem xét, đừng nói tới thực lực bây giờ của Thor còn kém xa thời kỳ đỉnh phong. Bất quá, lật thuyền cũng tốt. Thằng nhãi này mới có chút năng lực đã dám một mình xông vào Cự Nhân quốc, còn tuyên bố muốn bình định Sương Cự Nhân tộc, đúng là ngông cuồng hết mức. Để nó chịu chút khổ, mài giũa tính tình, sau này cũng bớt gây phiền phức. Trong lúc Lorne thầm suy tư, tiếng ma sát leng keng của giáp trụ như sóng biển ập tới. Mấy nghìn tên người mặc giáp băng sương, tay cầm rìu lớn, mộc trượng, trường mâu, cung tên, xông qua con phố vắng, rầm rập lao về phía trước cổng thành, dựng khiên, giương cung, dựng pháp trận, bộ dáng như đang đối mặt với kẻ thù lớn. Và dẫn đường cho bọn chúng, rõ ràng là gã Cự Nhân già vừa vào báo tin. “Đây là đang làm gì vậy?” Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi nhìn thấy chiến trận như thế, không khỏi ngơ ngác. Nhưng gã Sương Cự Nhân già không để ý đến người trẻ tuổi, trực tiếp đi ra cổng thành, nuốt một ngụm nước bọt, cúi người nói: “Laufey bệ hạ mời ngài tới hoàng cung gặp mặt.” Lorne mỉm cười gật đầu, theo gã Sương Cự Nhân già dẫn đường, cùng Brunnnhildar đi về phía hoàng cung. Khi ba bóng hình dần đi vào trong, đám binh sĩ Sương Cự Nhân như đối mặt với đại địch lúc này mới thở phào một hơi, giải trừ trạng thái đề phòng với nỗi sợ hãi còn vương lại. Gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi thấy vậy thì có chút bực bội: “Hai tên này có lai lịch gì mà khiến các ngươi khẩn trương vậy?” Một tên Sương Cự Nhân cầm đầu lau mồ hôi trên trán, yếu ớt mở miệng nói: “Nữ thì không biết, còn nam kia hình như tên…Loki.” Thân thể gã Sương Cự Nhân trẻ tuổi cứng đờ, mồ hôi hột to như hạt đậu thi nhau rơi trên trán, một cơn gió lạnh thổi qua, toàn bộ sống lưng đều lạnh ngắt. Lúc này, Lorne và Brunnnhildar đã theo gã Sương Cự Nhân già tiến vào hoàng cung. Gọi là hoàng cung, nhưng nó giống một tế đàn nửa ngoài trời hơn. Sân bãi hình tròn dùng cho quyết đấu, tế lễ và xẻ thịt con mồi, khắp nơi đều thấy vệt máu khô và hài cốt con mồi, thể hiện rõ ra một bầu không khí hoang dã và nguyên thủy. Và vượt qua một trăm bậc thang bước vào một tòa cung điện băng tinh nguy nga, Laufey, vị vua Băng Sương Cự Nhân mới nhậm chức, đang ngẩng cao cằm, ngồi ngay ngắn trên vương tọa màu xanh băng. Thân hình của hắn không tính là cường tráng nhất trong đám Băng Sương Cự Nhân, nhưng lại rất cân đối, những đường thần văn màu lam băng từ ngực lan ra khắp cơ thể tỏa ra thần lực mạnh mẽ, đôi mắt màu xanh thẫm ánh lên vẻ cơ trí. Trên chiếc bàn đá bên tay hắn, bày biện đồ thủ công mỹ nghệ của tộc Elf, vũ khí của tộc Người Lùn, đồ gốm của loài người và kim khí của tiên cung, xem độ bóng loáng của đồ vật, có thể thấy chúng được hắn thường xuyên thưởng thức. Hiển nhiên, vị vua Sương Cự Nhân mới lên ngôi này rất hứng thú với văn hóa và văn minh của các tộc khác, chứ không phải chỉ là những tên Sương Cự Nhân tân sinh chỉ biết “Chiến đấu cho sướng”. Và khi ánh mắt lướt qua gò má của Laufey, những đường nét quen thuộc khiến Lorne xác định ngay tức khắc, vị vua Sương Cự Nhân này có lẽ cũng như Galadriel, Ciri, Lolth, do trí nhớ và sức mạnh vận mệnh của hắn tương tác lẫn nhau, mà sinh ra 【biến số】từ 【đại nhạc chương】. Trong lúc Lorne dò xét đối phương thì Laufey ngồi trên vương tọa cũng đang dò xét hắn. Sau một lát, Laufey chậm rãi mở miệng: “Ngươi là Loki?” Lorne hơi gật đầu, cũng không che giấu điều này. Hai bên đại điện, hơn trăm tên Băng Sương Cự Nhân thực lực đều trên Thần Linh, nhìn vị sát thủ Cự Nhân trong truyền thuyết với vẻ cảnh giác như đang đối mặt với đại địch. Laufey hơi khoát tay, ngăn lại những hành động hung hăng trong đại điện, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng dưới điện: “Ngươi không ở Midgard, đến đây làm gì?” “Nghe nói Sương Cự Nhân tộc có tân vương, nên đến bái kiến.” Lorne dừng một chút, sau đó chuyển sang nói: “Tiện thể, cháu trai Thor của ta gần đây không có tin tức ở Jotunheim, nghe nói nó làm khách ở chỗ ngài một thời gian, nên ta muốn đón nó về.” “Làm khách?” Nghe được lý do thoái thác nhẹ nhàng này, Laufey tức giận cười, hừ lạnh nói: “Hắn suýt nữa phá hủy nửa thành của ta, còn đánh bị thương không ít thuộc hạ của ta!” “Trẻ con mà, ra tay không nhẹ không nặng.” Lorne qua loa đáp lại một câu, sau đó đề nghị: “Như này đi, đợi ta bắt tên nhãi này về tiên cung, nhất định sẽ để cha hắn là Odin dạy dỗ cho nghiêm khắc. Những tổn thất của ngài, ta sẽ yêu cầu Odin mau chóng bồi thường hợp lý.” “Khỏi đi, mấy tên trước đến tìm các ngươi đòi tiền, bây giờ còn đang nằm dưới mồ ở Asgard đấy.” Laufey cười lạnh mở miệng, đám Cự Nhân dưới sân cũng không khỏi lộ ra vẻ khinh thường. Trong lúc Lorne đang ngủ say, Chư Thần Bắc Âu muốn xây dựng một bức tường thành kiên cố ở bên ngoài Asgard, dùng để ngăn Cự Nhân thẩm thấu vào. Đám Cự Nhân hóa thân thành thợ xây tới tiếp nhận công việc này, và nhân cơ hội yêu cầu Mặt Trời, Mặt Trăng và nữ thần tình yêu Freyja làm thù lao. Chư Thần không biết là có gian trá, đưa ra điều kiện: phải hoàn thành trong vòng 6 tháng, và không được dùng ai giúp sức trừ ngựa. Ai ngờ Svadilfari là thần mã, việc vận chuyển đá vô cùng nhanh chóng, 6 tháng sau, mùa hạ ập đến, khi mà công trình sắp hoàn thành đúng hạn. Chư Thần phát hiện thân phận của đám thợ xây, vô cùng kinh hoàng, Odin nghĩ ra một kế, biến thành ngựa cái màu trắng dụ Svadilfari đi, khi mất đi người trợ giúp thì đám Cự Nhân không kịp hoàn thành công trình, tức giận biến trở về nguyên hình, rồi chỉ trích Chư Thần dùng quỷ kế. Lúc này, Thor giương cao Mjölnir, dẫn theo Chúng Thần Asgard nhân cơ hội giết ra, tàn sát tại chỗ tất cả đám Cự Nhân. Có một tiền lệ xấu như vậy, cộng thêm một đống án Odin thất tín và trở mặt, thì đám Cự Nhân còn dám tin vào lời hứa của Thần tộc Aesir làm gì. Thế cho nên, khi làm quá nhiều chuyện bất nhân, quả báo sớm muộn gì cũng sẽ đến với mình. Lorne thầm oán thầm người anh em kết nghĩa một câu, lập tức bất đắc dĩ nhìn về phía Laufey: “Ngươi có điều kiện gì, nói đi.” Vị vua Sương Cự Nhân mới lên ngôi này là một người thông minh, và người thông minh thường rất biết cân nhắc lợi hại. Việc Thor lật thuyền rồi vẫn chưa bị Laufey giết, chứng tỏ hắn muốn dùng đứa con ruột của Odin này để đổi lấy nhiều lợi ích hơn nữa từ Thần tộc Aesir. Quả nhiên. “Rất đơn giản, Sương Cự Nhân tộc ta rất nể phục cường giả. Chỉ cần ngươi có thể vượt qua ba loại khiêu chiến mà Thor cũng không vượt qua được, ta sẽ cho hắn tự do!” Laufey đưa ra yêu cầu, rồi lập tức chuyển giọng, trên mặt nở một nụ cười âm trầm, “Bất quá, mọi thứ đều có cái giá của nó. Nếu như ngươi thua, ta muốn ngươi trở thành món đồ cất giữ thứ hai của ta!”