1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 63: Không đi người đường (length: 13109)
Nếu là cưỡi ngựa, đã quyết tâm thì chính là hao tổn sức chịu đựng, đấu tốc độ.
Từ Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên dẫn đầu, Vệ Hoài theo sau, ba người chăm chú nhìn dấu chân hổ con lưu trên mặt tuyết, thúc ngựa đuổi theo giữa rừng.
Gặp phải dấu chân mờ hoặc rừng cây rậm rạp, mới đành xuống ngựa phân biệt, hoặc là giảm tốc độ, thời gian còn lại, đuổi theo cũng không chậm, khi xuống khe, dốc cỏ thì càng phóng ngựa điên cuồng.
Theo như lời Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên, trong các loài động vật hoang dã đã từng thấy, sức chịu đựng tốt nhất phải kể đến lợn rừng.
Cái thứ này, nếu bị giật mình, có thể chạy liền mấy giờ, một lần chạy ra mấy chục dặm, đến chập tối đói bụng mới dừng lại tìm ăn.
Nếu người đi rừng đuổi theo, bị chúng phát hiện, chúng còn chạy tiếp.
Bởi vậy, đuổi cả đàn lợn rừng, không tính chuyện ẩn nấp đánh giết, cho dù cưỡi ngựa, cũng phải hai ngày hai đêm, chưa chắc đã đuổi kịp.
Nhưng những con như hổ con, tốc độ nhanh, giỏi ẩn nấp đánh lén săn mồi, đều rất nhạy bén, tốc độ bộc phát trong thời gian ngắn rất nhanh, nhưng về sức chịu đựng thì không tốt, không thể chạy tốc độ cao trong thời gian dài.
Như loài báo gấm, cưỡi ngựa đuổi gần nửa giờ, nhất định đuổi kịp.
Đương nhiên, nếu bằng đôi chân thì có mệt chết cũng chưa chắc thấy, bởi vì khi ngươi đuổi tới, nó đã sớm nghỉ ngơi rồi.
Ngựa lùn với người Ngạc Luân Xuân, đã là phương tiện tốt để vượt núi băng đèo, cũng là trợ thủ tốt để truy kích con mồi, nên cùng chó săn, được coi là bạn tốt nhất.
Cũng chính vì có hai loại bạn, họ có thể tìm kiếm một vùng rất lớn trên núi non, có thể đi xa hơn, tăng cơ hội tìm thấy con mồi, thành công đuổi bắt con mồi với tỉ lệ cao hơn, đạt được con mồi, không thể so với người đi rừng bình thường.
Cưỡi ngựa đuổi hổ con này, hai người lòng tin tràn đầy.
Nhưng khi đuổi thật, họ phát hiện mình đánh giá thấp sức chịu đựng của hổ con.
Đều đuổi hơn 2 giờ, ít nhất cũng cưỡi ngựa đi hơn 10km, ba người vẫn không thấy bóng dáng hổ con đâu.
Hổ con này như biết bọn họ đuổi theo, theo dấu chân nó để lại, nó chỉ chạy chậm, không nhanh không chậm, thể hiện sức chịu đựng kinh người, hơn nữa chọn chỗ khó đi, nhiều chỗ ngựa không qua được, đành xuống ngựa theo dấu chân luồn vào, xác định phương hướng rồi lại đuổi, lãng phí của ba người không ít thời gian và sức lực.
Mải mê chạy, Mạnh Xuyên cũng không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó nó chạy giỏi thật, con hổ con này trêu chúng ta hả, rẽ đông rẽ tây, chỗ nào khó đi nó chui vào.”
"Chúng ta đi săn trong núi, vốn đã là chuyện chẳng có đường lối nào rồi.”
Mạnh Thọ An ngược lại chỉ cười một tiếng, điều khiển ngựa lùn dưới thân, trong khu rừng rậm trước mặt, vừa nhìn dấu chân hổ con để lại, vừa tránh những cành cây rậm rạp chắn trước, tiếp tục đuổi theo.
Vệ Hoài im lặng nghe, lực chú ý của hắn chủ yếu là tránh né những cành cây quệt vào mặt, cào vào bộ da hươu đang mặc kêu răng rắc.
Sơ ý một chút, mặt liền bị đánh đau nhói.
Mắt không thể không nheo lại, sợ cành cây quệt vào mắt, sẽ khó chịu hơn nữa.
Dù đến núi này không lâu, nhưng số lần đi núi cũng không ít, lại xuất thân nhà nông, nên Vệ Hoài hiểu câu "không có đường lối nào" mà Mạnh Thọ An nói.
Ở Đông Bắc, có lão nhân dạy trẻ con, có câu "con này không đi đường lối nào", chửi mắng người ta là không nghe lời.
Thật ra không chỉ trẻ con không nghe lời không đi đường lối nào, đi săn trong núi cũng chẳng theo đường nào được.
Đuổi theo dấu vết đi săn, chính là phải đi theo con mồi, không đi theo, thì tìm đâu ra con mồi, săn được gì?
Thấy con mồi gì thì phải đi theo con mồi đó.
Mặc kệ dễ đi hay khó đi, đều phải đi theo.
Hai hôm trước, đi theo Mạnh Thọ An trong khu vực đóng quân mới xung quanh núi đánh mẻ lưới, hai người đã từng đến một chỗ, là một cái hẻm núi. Trong hẻm núi có mấy vũng nước tiểu hươu bị đóng băng, dây leo, gai các loại, cây già phủ vỏ, toàn những thứ hỗn độn mọc trong đó.
Người đi khó, nhưng con mồi đi dễ.
Con mồi chỉ cần rúc vào mấy gốc cây đó, khe hở nào cũng có thể chui vào, đi bộ là qua, còn người thì không được, bò quỳ còn chưa chắc qua nổi.
Lần đó, hai người đuổi một con thỏ đến chỗ đó, thấy tình hình này thì trực tiếp quay lại.
Đi săn, nếu gặp địa hình tốt, gặp con mồi có thể nhanh, nhất là khi làm con mồi bị thương, dễ đuổi hơn.
Còn nếu địa hình không tốt thì mệt mỏi lắm, không theo thì thôi, đuổi cũng chẳng ra gì.
Không chui được, ngươi có tài đến đâu cũng chịu.
Muốn đi vào, trừ khi đốt hết chỗ hỗn độn kia, hoặc nhờ vào đao búa, miễn cưỡng mở được lối vào.
Nhưng vì một con thỏ, mất nhiều sức, mà còn chưa chắc vào được, thỏ đã chạy đâu rồi, không đáng.
Tình hình khu rừng này còn tốt, ít ra cưỡi ngựa được, chỉ đi chậm thôi.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu rừng này, phía trước bỗng nhiên trở nên khoáng đãng, chỗ đó là một bãi cỏ đầm, nối liền đầm lầy, đầm lầy lại nối tiếp nhau với cây liễu rỗng ruột.
Mạnh Xuyên mắt tinh, vừa ra đến bìa rừng, liền chỉ tay về phía đầm lầy xa xa: “Nhìn kìa, hổ con ở đó!”
Theo tay Mạnh Xuyên, hai người đưa tay che nhìn theo, quả nhiên thấy trên đầm lầy cách đó khoảng hai trăm mét, một con vật hoang đang chổng mông đứng nhìn về phía này trên tuyết.
Con vật này, chân sau dài hơn chân trước, mông cao ngang vai, đúng là chổng mông, đuôi nhỏ đen sì kẹp chặt không hề lay động.
Nó chạy thêm vài bước rồi quay đầu nhìn về phía bọn Vệ Hoài, tiếp tục đi bộ về phía trước.
“Anh An, anh bắn giỏi, anh bắn đi!”
Khoảng cách này quá xa, Mạnh Xuyên biết tài bắn của mình, không có khả năng bắn trúng, nên dồn hi vọng lên người Mạnh Thọ An: “Đuổi nãy giờ nhức đầu quá rồi.”
Mạnh Thọ An không chần chừ, xoay người xuống ngựa, lặng lẽ sờ soạng đi về phía trước vài bước, đến một gốc thông đỏ, ngồi xổm xuống, nghiêm túc giơ súng lên.
Nhưng khi đầu ngón tay hắn vừa chạm vào cò súng, chuẩn bị nổ, thì con hổ con như cảm thấy nguy hiểm, quay đầu bắt đầu chạy chậm.
Mạnh Thọ An ngẩng lên nhìn một chút, tiện tay nhặt một cục băng tuyết gần đó cho vào miệng, sau đó lại vào tư thế quỳ, giơ súng lên, hai hơi thở sau, hắn bóp cò.
Phanh…
Theo tiếng súng, Vệ Hoài thấy con hổ con nhảy lên rất cao, sau khi rơi xuống, nhanh như chớp lao vào rừng liễu bên rìa đầm lầy.
Trong đầm lầy có một con sông nhỏ băng giá rộng chưa đầy hai mét, hai bên mọc không ít liễu gai và cành liễu rỗng ruột, xen lẫn mấy cây dương cao lớn, nhìn từ xa, rất là um tùm.
Mạnh Thọ An cất súng, nhảy lên ngựa.
“Không trúng sao?” Mạnh Xuyên nghi hoặc hỏi.
Mạnh Thọ An lại chắc mẩm: “Trúng rồi, định ngắm đầu bắn, nhưng góc không đúng, sợ làm tổn thương bộ da lông tốt của nó, ta bắn vào chân sau của nó, nó chạy không được… Đuổi!”
Ba người lập tức thúc ngựa chạy về phía đầm lầy.
Đến chỗ hổ con vừa đứng, không xa trên tuyết, quả nhiên có những vệt máu nhỏ.
Mạnh Thọ An nói không sai, hắn đã bắn trúng.
Nhưng khi lần theo vết máu, đến bìa rừng liễu, ba người có chút sững sờ.
Ôi mẹ ơi, đám liễu rỗng ruột dày đặc kia, rậm rạp vô cùng, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả người cũng khó chui vào.
Nhưng giờ biết làm sao, chỉ có thể vào tìm thôi, đã đuổi một thời gian dài như vậy, huống hồ đây lại là hổ con khó gặp. Ba người nhảy xuống ngựa, dẫn súng, huỳnh huỵch chui vào rừng.
Mạnh Xuyên tính khí nóng nảy, theo cách nói của người Đông Bắc, là giấu tính, gặp chuyện gì không vừa ý là giải quyết luôn, chỉ cần ánh mắt hơi lóe lên là đã có quyền cước hoặc nhấc súng ngay, sẵn sàng đánh nhau.
Hắn vừa lay cành liễu vừa chui vừa chửi, nhưng chửi cũng vô ích, hổ con có nghe đâu.
Biết sao được, dù có nóng nảy đến đâu cũng phải nhịn.
"Xuyên Tử, đừng chửi, im miệng chút, cẩn thận, con này bị thương, chạy thì chạy không xa đâu, nhưng ép quá, đừng nói hổ con, ngay cả con thỏ cũng biết liều với người đó. Nó hay nhắm vào đầu, cổ mà táp đó, trúng một phát là toi luôn!"
Mạnh Thọ An nghe Mạnh Xuyên vừa đi vừa chửi thì không chịu nổi, lên tiếng nhắc nhở.
Mạnh Xuyên ngẩn người, không nói gì nữa.
Ba người cẩn thận lay cành liễu, nhìn kỹ xung quanh, đề phòng hổ con xông ra, đi được hai ba mươi mét, bỗng nghe phía trước có tiếng sột soạt.
Ba người đều hướng phía nơi phát ra tiếng động nhìn lại. Chỉ thấy ở phía trước hai mươi mét, có lẽ là vì cảm thấy nguy hiểm nên con hổ con đã trèo lên một cây dương xanh lớn. Tốc độ của nó không hề chậm, chỉ một loáng đã leo lên ngọn cây cao ít nhất hai mươi mét, ngồi xổm ở trên đó nhìn xuống ba người đang đứng trong bụi cây liễu phía dưới.
"Mẹ nó... Lần này chịu ra mặt nhận lấy cái chết sao?"
Mạnh Xuyên thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức tan biến.
Chạy lên cây ngồi xổm, chẳng phải là cái bia sống sao?
Hắn đưa súng lên bắt đầu ngắm.
Nhưng ngắm vài lần, vẫn là bỏ súng xuống, nghiêng đầu nhìn Mạnh Thọ An bên cạnh: "An ca, hay là ngươi bắn đi, ta sợ làm hỏng bộ lông!"
Về khoản nghịch súng này, hắn luôn không ổn bằng Mạnh Thọ An, cũng không chuẩn bằng hắn.
Chủ yếu là bộ da lông của hổ con quá quý giá.
Mạnh Thọ An gật đầu, nâng súng lên, rất nhanh đã nổ một phát súng.
Khoảng cách ngắn như vậy, đối với hắn mà nói tự nhiên không thành vấn đề.
Theo tiếng súng vang lên, mắt thường có thể thấy trên đầu con hổ con bắn ra một tia máu, thân thể cũng bị bắn lệch sang một bên rồi ngã xuống từ cây dương xanh lớn.
Nhưng khi ba người đến bên đám cây liễu dưới gốc cây dương xanh lớn kia, ngay cả Mạnh Thọ An cũng không nhịn được phải chửi thề. Nơi đó toàn là những cành liễu chằng chịt và bụi gai, quấn lấy nhau rất khó gỡ.
Ba người vây quanh mảnh đất kia, đi vòng một vòng lớn, sửng sốt không tìm được đường nào để chui vào.
Họ phải khom lưng như mèo để bò vào trong, quần áo cọ vào nhau kêu sột soạt, mặt và tay vô tình lại bị cứa vài nhát, định lui ra thì mũ còn bị vướng lại.
Thử mấy lần, cả ba người đều không thể chui vào được, ngược lại bị bám đầy bụi đất, trên mặt, trên tay còn có thêm vài vết thương đau nhức rớm máu.
Chỗ này cũng không thể đốt lửa được, sợ đốt cháy bộ da lông của hổ con...
Vệ Hoài rút rìu lớn ra: "Chặt thôi!"
Trên đường đi vất vả bấy lâu nay, hắn chưa từng đóng góp chút sức lực nào, hiện tại chính là lúc cái rìu lớn của hắn thể hiện sự lợi hại.
Ba người thay nhau dùng rìu, mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mở được một con đường đến gốc cây dương xanh lớn, đem con hổ con xách ra.
Đến gần quan sát, con hổ con nặng chừng 15 kg này đúng là như lời Mạnh Thọ An, so với chó cao hơn, thân hình không dài bằng chó, bốn chân có móng vuốt to bằng bàn tay đều được bao phủ bởi một lớp lông dài dày, bộ da lông đốm càng thêm đôi tai có túm lông dài màu đen càng làm cho nó có một cảm giác tà tính.
Bất quá, bộ da lông này thật dày và mềm mại, sờ vào thấy rất dễ chịu. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Từ Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên dẫn đầu, Vệ Hoài theo sau, ba người chăm chú nhìn dấu chân hổ con lưu trên mặt tuyết, thúc ngựa đuổi theo giữa rừng.
Gặp phải dấu chân mờ hoặc rừng cây rậm rạp, mới đành xuống ngựa phân biệt, hoặc là giảm tốc độ, thời gian còn lại, đuổi theo cũng không chậm, khi xuống khe, dốc cỏ thì càng phóng ngựa điên cuồng.
Theo như lời Mạnh Thọ An và Mạnh Xuyên, trong các loài động vật hoang dã đã từng thấy, sức chịu đựng tốt nhất phải kể đến lợn rừng.
Cái thứ này, nếu bị giật mình, có thể chạy liền mấy giờ, một lần chạy ra mấy chục dặm, đến chập tối đói bụng mới dừng lại tìm ăn.
Nếu người đi rừng đuổi theo, bị chúng phát hiện, chúng còn chạy tiếp.
Bởi vậy, đuổi cả đàn lợn rừng, không tính chuyện ẩn nấp đánh giết, cho dù cưỡi ngựa, cũng phải hai ngày hai đêm, chưa chắc đã đuổi kịp.
Nhưng những con như hổ con, tốc độ nhanh, giỏi ẩn nấp đánh lén săn mồi, đều rất nhạy bén, tốc độ bộc phát trong thời gian ngắn rất nhanh, nhưng về sức chịu đựng thì không tốt, không thể chạy tốc độ cao trong thời gian dài.
Như loài báo gấm, cưỡi ngựa đuổi gần nửa giờ, nhất định đuổi kịp.
Đương nhiên, nếu bằng đôi chân thì có mệt chết cũng chưa chắc thấy, bởi vì khi ngươi đuổi tới, nó đã sớm nghỉ ngơi rồi.
Ngựa lùn với người Ngạc Luân Xuân, đã là phương tiện tốt để vượt núi băng đèo, cũng là trợ thủ tốt để truy kích con mồi, nên cùng chó săn, được coi là bạn tốt nhất.
Cũng chính vì có hai loại bạn, họ có thể tìm kiếm một vùng rất lớn trên núi non, có thể đi xa hơn, tăng cơ hội tìm thấy con mồi, thành công đuổi bắt con mồi với tỉ lệ cao hơn, đạt được con mồi, không thể so với người đi rừng bình thường.
Cưỡi ngựa đuổi hổ con này, hai người lòng tin tràn đầy.
Nhưng khi đuổi thật, họ phát hiện mình đánh giá thấp sức chịu đựng của hổ con.
Đều đuổi hơn 2 giờ, ít nhất cũng cưỡi ngựa đi hơn 10km, ba người vẫn không thấy bóng dáng hổ con đâu.
Hổ con này như biết bọn họ đuổi theo, theo dấu chân nó để lại, nó chỉ chạy chậm, không nhanh không chậm, thể hiện sức chịu đựng kinh người, hơn nữa chọn chỗ khó đi, nhiều chỗ ngựa không qua được, đành xuống ngựa theo dấu chân luồn vào, xác định phương hướng rồi lại đuổi, lãng phí của ba người không ít thời gian và sức lực.
Mải mê chạy, Mạnh Xuyên cũng không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó nó chạy giỏi thật, con hổ con này trêu chúng ta hả, rẽ đông rẽ tây, chỗ nào khó đi nó chui vào.”
"Chúng ta đi săn trong núi, vốn đã là chuyện chẳng có đường lối nào rồi.”
Mạnh Thọ An ngược lại chỉ cười một tiếng, điều khiển ngựa lùn dưới thân, trong khu rừng rậm trước mặt, vừa nhìn dấu chân hổ con để lại, vừa tránh những cành cây rậm rạp chắn trước, tiếp tục đuổi theo.
Vệ Hoài im lặng nghe, lực chú ý của hắn chủ yếu là tránh né những cành cây quệt vào mặt, cào vào bộ da hươu đang mặc kêu răng rắc.
Sơ ý một chút, mặt liền bị đánh đau nhói.
Mắt không thể không nheo lại, sợ cành cây quệt vào mắt, sẽ khó chịu hơn nữa.
Dù đến núi này không lâu, nhưng số lần đi núi cũng không ít, lại xuất thân nhà nông, nên Vệ Hoài hiểu câu "không có đường lối nào" mà Mạnh Thọ An nói.
Ở Đông Bắc, có lão nhân dạy trẻ con, có câu "con này không đi đường lối nào", chửi mắng người ta là không nghe lời.
Thật ra không chỉ trẻ con không nghe lời không đi đường lối nào, đi săn trong núi cũng chẳng theo đường nào được.
Đuổi theo dấu vết đi săn, chính là phải đi theo con mồi, không đi theo, thì tìm đâu ra con mồi, săn được gì?
Thấy con mồi gì thì phải đi theo con mồi đó.
Mặc kệ dễ đi hay khó đi, đều phải đi theo.
Hai hôm trước, đi theo Mạnh Thọ An trong khu vực đóng quân mới xung quanh núi đánh mẻ lưới, hai người đã từng đến một chỗ, là một cái hẻm núi. Trong hẻm núi có mấy vũng nước tiểu hươu bị đóng băng, dây leo, gai các loại, cây già phủ vỏ, toàn những thứ hỗn độn mọc trong đó.
Người đi khó, nhưng con mồi đi dễ.
Con mồi chỉ cần rúc vào mấy gốc cây đó, khe hở nào cũng có thể chui vào, đi bộ là qua, còn người thì không được, bò quỳ còn chưa chắc qua nổi.
Lần đó, hai người đuổi một con thỏ đến chỗ đó, thấy tình hình này thì trực tiếp quay lại.
Đi săn, nếu gặp địa hình tốt, gặp con mồi có thể nhanh, nhất là khi làm con mồi bị thương, dễ đuổi hơn.
Còn nếu địa hình không tốt thì mệt mỏi lắm, không theo thì thôi, đuổi cũng chẳng ra gì.
Không chui được, ngươi có tài đến đâu cũng chịu.
Muốn đi vào, trừ khi đốt hết chỗ hỗn độn kia, hoặc nhờ vào đao búa, miễn cưỡng mở được lối vào.
Nhưng vì một con thỏ, mất nhiều sức, mà còn chưa chắc vào được, thỏ đã chạy đâu rồi, không đáng.
Tình hình khu rừng này còn tốt, ít ra cưỡi ngựa được, chỉ đi chậm thôi.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu rừng này, phía trước bỗng nhiên trở nên khoáng đãng, chỗ đó là một bãi cỏ đầm, nối liền đầm lầy, đầm lầy lại nối tiếp nhau với cây liễu rỗng ruột.
Mạnh Xuyên mắt tinh, vừa ra đến bìa rừng, liền chỉ tay về phía đầm lầy xa xa: “Nhìn kìa, hổ con ở đó!”
Theo tay Mạnh Xuyên, hai người đưa tay che nhìn theo, quả nhiên thấy trên đầm lầy cách đó khoảng hai trăm mét, một con vật hoang đang chổng mông đứng nhìn về phía này trên tuyết.
Con vật này, chân sau dài hơn chân trước, mông cao ngang vai, đúng là chổng mông, đuôi nhỏ đen sì kẹp chặt không hề lay động.
Nó chạy thêm vài bước rồi quay đầu nhìn về phía bọn Vệ Hoài, tiếp tục đi bộ về phía trước.
“Anh An, anh bắn giỏi, anh bắn đi!”
Khoảng cách này quá xa, Mạnh Xuyên biết tài bắn của mình, không có khả năng bắn trúng, nên dồn hi vọng lên người Mạnh Thọ An: “Đuổi nãy giờ nhức đầu quá rồi.”
Mạnh Thọ An không chần chừ, xoay người xuống ngựa, lặng lẽ sờ soạng đi về phía trước vài bước, đến một gốc thông đỏ, ngồi xổm xuống, nghiêm túc giơ súng lên.
Nhưng khi đầu ngón tay hắn vừa chạm vào cò súng, chuẩn bị nổ, thì con hổ con như cảm thấy nguy hiểm, quay đầu bắt đầu chạy chậm.
Mạnh Thọ An ngẩng lên nhìn một chút, tiện tay nhặt một cục băng tuyết gần đó cho vào miệng, sau đó lại vào tư thế quỳ, giơ súng lên, hai hơi thở sau, hắn bóp cò.
Phanh…
Theo tiếng súng, Vệ Hoài thấy con hổ con nhảy lên rất cao, sau khi rơi xuống, nhanh như chớp lao vào rừng liễu bên rìa đầm lầy.
Trong đầm lầy có một con sông nhỏ băng giá rộng chưa đầy hai mét, hai bên mọc không ít liễu gai và cành liễu rỗng ruột, xen lẫn mấy cây dương cao lớn, nhìn từ xa, rất là um tùm.
Mạnh Thọ An cất súng, nhảy lên ngựa.
“Không trúng sao?” Mạnh Xuyên nghi hoặc hỏi.
Mạnh Thọ An lại chắc mẩm: “Trúng rồi, định ngắm đầu bắn, nhưng góc không đúng, sợ làm tổn thương bộ da lông tốt của nó, ta bắn vào chân sau của nó, nó chạy không được… Đuổi!”
Ba người lập tức thúc ngựa chạy về phía đầm lầy.
Đến chỗ hổ con vừa đứng, không xa trên tuyết, quả nhiên có những vệt máu nhỏ.
Mạnh Thọ An nói không sai, hắn đã bắn trúng.
Nhưng khi lần theo vết máu, đến bìa rừng liễu, ba người có chút sững sờ.
Ôi mẹ ơi, đám liễu rỗng ruột dày đặc kia, rậm rạp vô cùng, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả người cũng khó chui vào.
Nhưng giờ biết làm sao, chỉ có thể vào tìm thôi, đã đuổi một thời gian dài như vậy, huống hồ đây lại là hổ con khó gặp. Ba người nhảy xuống ngựa, dẫn súng, huỳnh huỵch chui vào rừng.
Mạnh Xuyên tính khí nóng nảy, theo cách nói của người Đông Bắc, là giấu tính, gặp chuyện gì không vừa ý là giải quyết luôn, chỉ cần ánh mắt hơi lóe lên là đã có quyền cước hoặc nhấc súng ngay, sẵn sàng đánh nhau.
Hắn vừa lay cành liễu vừa chui vừa chửi, nhưng chửi cũng vô ích, hổ con có nghe đâu.
Biết sao được, dù có nóng nảy đến đâu cũng phải nhịn.
"Xuyên Tử, đừng chửi, im miệng chút, cẩn thận, con này bị thương, chạy thì chạy không xa đâu, nhưng ép quá, đừng nói hổ con, ngay cả con thỏ cũng biết liều với người đó. Nó hay nhắm vào đầu, cổ mà táp đó, trúng một phát là toi luôn!"
Mạnh Thọ An nghe Mạnh Xuyên vừa đi vừa chửi thì không chịu nổi, lên tiếng nhắc nhở.
Mạnh Xuyên ngẩn người, không nói gì nữa.
Ba người cẩn thận lay cành liễu, nhìn kỹ xung quanh, đề phòng hổ con xông ra, đi được hai ba mươi mét, bỗng nghe phía trước có tiếng sột soạt.
Ba người đều hướng phía nơi phát ra tiếng động nhìn lại. Chỉ thấy ở phía trước hai mươi mét, có lẽ là vì cảm thấy nguy hiểm nên con hổ con đã trèo lên một cây dương xanh lớn. Tốc độ của nó không hề chậm, chỉ một loáng đã leo lên ngọn cây cao ít nhất hai mươi mét, ngồi xổm ở trên đó nhìn xuống ba người đang đứng trong bụi cây liễu phía dưới.
"Mẹ nó... Lần này chịu ra mặt nhận lấy cái chết sao?"
Mạnh Xuyên thấy vậy, lửa giận trong lòng lập tức tan biến.
Chạy lên cây ngồi xổm, chẳng phải là cái bia sống sao?
Hắn đưa súng lên bắt đầu ngắm.
Nhưng ngắm vài lần, vẫn là bỏ súng xuống, nghiêng đầu nhìn Mạnh Thọ An bên cạnh: "An ca, hay là ngươi bắn đi, ta sợ làm hỏng bộ lông!"
Về khoản nghịch súng này, hắn luôn không ổn bằng Mạnh Thọ An, cũng không chuẩn bằng hắn.
Chủ yếu là bộ da lông của hổ con quá quý giá.
Mạnh Thọ An gật đầu, nâng súng lên, rất nhanh đã nổ một phát súng.
Khoảng cách ngắn như vậy, đối với hắn mà nói tự nhiên không thành vấn đề.
Theo tiếng súng vang lên, mắt thường có thể thấy trên đầu con hổ con bắn ra một tia máu, thân thể cũng bị bắn lệch sang một bên rồi ngã xuống từ cây dương xanh lớn.
Nhưng khi ba người đến bên đám cây liễu dưới gốc cây dương xanh lớn kia, ngay cả Mạnh Thọ An cũng không nhịn được phải chửi thề. Nơi đó toàn là những cành liễu chằng chịt và bụi gai, quấn lấy nhau rất khó gỡ.
Ba người vây quanh mảnh đất kia, đi vòng một vòng lớn, sửng sốt không tìm được đường nào để chui vào.
Họ phải khom lưng như mèo để bò vào trong, quần áo cọ vào nhau kêu sột soạt, mặt và tay vô tình lại bị cứa vài nhát, định lui ra thì mũ còn bị vướng lại.
Thử mấy lần, cả ba người đều không thể chui vào được, ngược lại bị bám đầy bụi đất, trên mặt, trên tay còn có thêm vài vết thương đau nhức rớm máu.
Chỗ này cũng không thể đốt lửa được, sợ đốt cháy bộ da lông của hổ con...
Vệ Hoài rút rìu lớn ra: "Chặt thôi!"
Trên đường đi vất vả bấy lâu nay, hắn chưa từng đóng góp chút sức lực nào, hiện tại chính là lúc cái rìu lớn của hắn thể hiện sự lợi hại.
Ba người thay nhau dùng rìu, mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mở được một con đường đến gốc cây dương xanh lớn, đem con hổ con xách ra.
Đến gần quan sát, con hổ con nặng chừng 15 kg này đúng là như lời Mạnh Thọ An, so với chó cao hơn, thân hình không dài bằng chó, bốn chân có móng vuốt to bằng bàn tay đều được bao phủ bởi một lớp lông dài dày, bộ da lông đốm càng thêm đôi tai có túm lông dài màu đen càng làm cho nó có một cảm giác tà tính.
Bất quá, bộ da lông này thật dày và mềm mại, sờ vào thấy rất dễ chịu. (Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận