1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
Chương 52: Cái thứ nhất rõ ràng là gấu chó!
Chương 52: Cái thứ nhất rõ ràng là gấu chó!
Cơm nước xong xuôi, Vệ Hoài dẫn Trương Hiểu Lan tiến về văn phòng lâm trường. Tại văn phòng của trạm trưởng tìm Khương Ngọc Kha vừa chuẩn bị tan làm, Vệ Hoài kể lại ngắn gọn chuyện gặp Trương Hiểu Lan trong núi. Khương Ngọc Kha hỏi thêm tình hình của Trương Hiểu Lan, nàng cũng lý do thoái thác như Vệ Hoài, cả hai đều cố ý tránh né chuyện gặp gấu chó và cuộc gặp ở áo lót. Nàng còn cố nhấn mạnh mình không phải chạy trốn, chỉ là đơn thuần lạc đường do làm việc quá sức trong thời gian dài, dẫn đến choáng váng. Sau khi nghe xong, Khương Ngọc Kha gọi điện thoại về thôn Mạc Hà hỏi thăm, nhanh chóng nhận được phản hồi. Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn Trương Hiểu Lan: "Chuyện đã xác nhận, thôn đã cử nhiều người tìm cô hai ngày, vẫn không tìm thấy. Một số người cho rằng cô không chịu nổi cuộc sống trên núi mà bỏ đi, một số lại nghĩ cô lạc đường bốn ngày, có thể đã gặp phải thú dữ trong rừng, chắc là đã c·h·ết... Tôi đã nói rõ tình hình với bên đó, cô cứ yên tâm ở đây chờ, khoảng hai ba ngày tới sẽ có người từ thôn Mạc Hà đến đón cô về. Các cô cậu mới đến núi, nơi đây toàn rừng rậm nguyên sinh, còn lạ lẫm, đừng nói các cô cậu, ngay cả những người làm lâm nghiệp lâu năm như chúng tôi, không có người dẫn đường cũng không dám tùy tiện vào rừng sâu. Cô lại là con gái, lỡ mà có chuyện trong núi... Ai. Ngàn vạn lần phải nhớ, đừng có chạy lung tung trong núi nữa." Trương Hiểu Lan gật đầu: "Tôi nhớ rồi, cảm ơn trạm trưởng." Vệ Hoài thấy chuyện của Trương Hiểu Lan đã giải quyết, lại nói với Khương Ngọc Kha: "Chú Khương, ngày mốt con và Cát đại gia với Thảo Nhi định đi xã Hưng An, nhờ chú viết cho con giấy chứng nhận đi đường." Khương Ngọc Kha nhìn Vệ Hoài: "Sao đi gấp vậy, chú còn trông cậy vào cháu bắt cho vài con hươu đực đó." Vệ Hoài cười: "Đám động vật ở quanh đây, con săn gần cả năm rồi, khó mà thấy hươu sừng đỏ, sang xã Hưng An con lại săn, nếu bắt được con nhất định mang đến cho chú." Khương Ngọc Kha gật đầu: "Được thôi, chuyện của cháu, chú cũng nghe Diêu Thiên Trạch nói rồi, nếu không muốn về Trạm 18 mà muốn nhập khẩu vào đội sản xuất Hoàng Hoa lĩnh, vậy thì cứ qua đi, rảnh thì quay lại thăm chúng chú." "Cảm ơn chú Khương đã chiếu cố con trong thời gian này!" Không thể không nói, trong thời gian ở lâm trường Y Lâm, Khương Ngọc Kha đối với Vệ Hoài vẫn rất tốt, Vệ Hoài cũng thầm cảm kích. Chẳng mấy chốc, Khương Ngọc Kha viết xong giấy chứng nhận đi đường, Vệ Hoài nhận lấy nhìn thoáng qua rồi cẩn thận cất vào trong người, nói lời cảm ơn rồi định rời đi. Kết quả, vừa quay người lại đã bị Khương Ngọc Kha gọi lại: "Ê ê ê... Cháu làm gì đó?" Vệ Hoài hơi sững sờ, khó hiểu nhìn Khương Ngọc Kha: "Chú Khương, sao vậy?" Khương Ngọc Kha chỉ Trương Hiểu Lan: "Cháu dẫn người đến, không lẽ không dẫn về, phải có trách nhiệm chứ!" Vệ Hoài không hiểu, rốt cuộc là logic gì, đã giao người cho lâm trường rồi mà còn muốn mình dẫn về. "A cái gì mà a?" Khương Ngọc Kha cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Hoài, khoác vai cậu đi ra ngoài văn phòng, nhỏ giọng nói: "Chú nói này tiểu tử nhà cháu cũng lớn rồi, khó có được dịp gặp cô nương xinh đẹp thế này, nếu để ở lâm trường, chỗ đông người, không biết có bao nhiêu kẻ dòm ngó, cơ hội này phải nắm bắt cho tốt chứ. Cháu nhìn Thảo Nhi đi, một mình cháu nuôi cũng bất tiện, tìm được người phụ nữ, còn có thể đỡ đần cho cháu, cháu thấy có đúng không? Chúng ta sống chung cả năm nay, cháu khó xử chuyện gì, mọi người đều nhìn ra cả, ngày thường cũng hay nói đến, cả Chương Nham, Ba Vân Hòa đều nói, nếu cháu có vợ thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn." "Nhưng... nhà con chỉ là túp lều, nhỏ lắm, với cả nam nữ khác biệt, chuyện truyền ra không hay, con đưa về, tối ngủ thế nào!" Vệ Hoài không động lòng thì là giả, nhưng cậu hiểu rõ hơn, chuyện tình cảm nam nữ trước giờ đều là do duyên, nỗi lo lớn nhất của cậu là trong lòng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, đám thanh niên trí thức năm nay biến động rất lớn, có cảm giác họ không thể an tâm sống ở đây. Nhỡ một ngày nào đó thanh niên trí thức có việc phải về thành phố thì làm sao bây giờ? Cho nên, dù trong lòng có chút ý, cậu cũng dằn lòng, muốn loại bỏ những biến số này ra khỏi cuộc sống của mình. Thế mà từ khi Trương Hiểu Lan xuất hiện, cái bà mối nhỏ bé này cũng lập tức quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của mình. Thật làm người ta đau đầu! Khương Ngọc Kha hạ giọng nói tiếp: "Đừng kiếm cớ, cháu cứ nhìn xem, dù là người Hán hay người Ngạc Luân Xuân của các cháu, chẳng phải các bà nhỏ chen nhau trên một giường đó sao? Cháu còn nam nữ khác biệt, tư tưởng quá cổ hủ không tốt đâu, dù sao người là do cháu đưa về, chú không quản nhiều đến thế. Chú không những muốn cháu đưa người về, chú còn muốn cháu đưa người đến thôn Mạc Hà." "?" Vệ Hoài lập tức nhíu mày: "Không phải nói sẽ có người đến đón cô ấy mà!" "Là người đến đón hay là cháu đưa qua thì cũng đều là một cú điện thoại của chú thôi?" Khương Ngọc Kha cười: "Vệ Hoài à, chú đang tạo cơ hội cho cháu đó... Người khác còn không biết điều thì thôi, chú là đang muốn tốt cho cháu! Thế nào, xinh đẹp như thế lại còn có văn hóa, cháu tìm đâu ra nữa?" Lần này không cần Vệ Hoài nói nhiều, Khương Ngọc Kha đã quay sang nhìn Trương Hiểu Lan: "Lâm trường mới xây, chỗ ở vẫn rất thiếu, cô tạm thời theo Vệ Hoài về nhà, ở tạm nhà cậu ấy!" Nghe vậy, Trương Hiểu Lan cũng ngớ người, rồi mặt đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Dạ!" Khương Ngọc Kha vỗ vai Vệ Hoài: "Nhanh chân đưa về đi, lát nữa mấy công nhân viên chức với thanh niên trí thức lâm trường về, đám người này nhiều kẻ lưu manh lắm, nếu thấy cô xinh đẹp thế này thì đêm đến không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Xem như cháu giúp chú một tay, sớm tránh đi chút phiền phức, trong đó có mấy kẻ rất mất nết... Trong mùa đông khai thác gỗ, lâm trường tìm mấy đám người đóng quân đặt bẫy, người ta quản lý đội đưa vợ đến giúp cơm nước gì đó, thì lại có công nhân lâm trường dan díu với vợ người ta, làm loạn cả lên, thật là chẳng biết xấu hổ. Nếu cứ để cô ở lại lâm trường, không biết lúc nào bị lôi ra ngoài nữa. Đám người ở trong núi lâu năm, mấy ai gặp được phụ nữ đâu, toàn là nhịn đến phát điên cả rồi, chú nói cháu hiểu ý rồi đấy..." Lời này, hắn nói chẳng hề kiêng dè, mặc kệ là muốn tác hợp Vệ Hoài và Trương Hiểu Lan, hay là để bản thân đỡ phiền mà, nhưng có một điều Vệ Hoài có thể chắc chắn, hắn cố tình nói để Trương Hiểu Lan nghe thấy. Vệ Hoài thấy sắc mặt của Trương Hiểu Lan đã lộ vẻ sợ hãi. Thấy Khương Ngọc Kha nói đến nước này, Vệ Hoài cũng khó từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị cái mong chờ nhỏ nhoi trong lòng thôi thúc mà gật nhẹ đầu: "Dạ được!" Khương Ngọc Kha lập tức cười tươi: "Đúng rồi, phải thế chứ!" Vệ Hoài hít sâu một hơi: "Chú Khương, con đi đây, hôm nào đi con không đến chào mọi người nữa, thật ra trong lòng con không nỡ mọi người lắm!" "Có phải sinh ly tử biệt gì đâu, vẫn câu nói cũ, rảnh thì quay lại thăm chúng chú, mời chúng chú bữa thịt là được, cái túp lều đó, chú vẫn để lại cho cháu, cháu quay lại lúc nào cũng có chỗ ở!" Khương Ngọc Kha cũng khẽ thở dài, lại nhỏ giọng dặn dò: "Lúc nào qua bên đó, cái khẩu súng kia nhớ cất kỹ, đừng để người ở trạm gác kiểm tra ra, số hiệu bị mài hết rồi, nếu bị phát hiện, họ sẽ bắt cháu lại không thả đâu, phiền phức lắm đấy." "Con nhớ rồi!" Vệ Hoài biết nặng nhẹ. Cậu quay đầu nhìn Trương Hiểu Lan đứng phía sau, nói một tiếng rồi đi ra khỏi văn phòng, trở về túp lều. Trương Hiểu Lan đi rất sát, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía văn phòng lâm trường. Đi đến chỗ vắng, nàng bỗng nói một câu: "Anh là người đầu tiên thấy thân thể của tôi!" Đột ngột nghe câu này, Vệ Hoài không nhịn được "A" một tiếng. Đây là lần thứ ba trong ngày cậu cảm thấy đầu óc mình không ổn, cảm giác thế giới này quá phức tạp, tốc độ suy nghĩ nhanh như ánh sáng cũng chẳng thể hiểu nổi, Trương Hiểu Lan sao lại có thể đột nhiên nói ra một câu khiến người ta không hiểu như vậy. Cậu dừng bước lại, quay đầu nhìn Trương Hiểu Lan: "Ý cô là gì?" Giờ phút này, Vệ Hoài trong lòng tràn ngập cảnh giác, lo lắng cho bản thân lại bị nói xấu, gây thêm rắc rối. Từ ngày cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, hầu hết phụ nữ đều rất xem trọng chuyện này, không đụng còn tốt, nhỡ chọc vào, có khi thành chuyện lớn. Dù sao, với Trương Hiểu Lan cậu vẫn chưa hiểu rõ, ai biết cô sẽ làm gì. Trương Hiểu Lan cúi đầu suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không có ý gì khác!" Thấy Trương Hiểu Lan không muốn nói thêm nữa, Vệ Hoài đột nhiên cảm thấy bất lực, người nào người nấy đều là chủ không dễ đối phó. Cậu chỉ lẩm bẩm một câu: "Người đầu tiên rõ ràng là gấu chó!" Không ngờ, nghe câu này, Trương Hiểu Lan lại bật cười, vẻ mặt vui vẻ: "Nói cũng đúng..."
"Nếu ta mà ỷ lại vào ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?"
Vệ Hoài nghĩ ngợi một chút: "Vậy phải xem ngươi ỷ lại vào ta thế nào đã, chỉ cần không phải vu, cái gì cũng dễ nói chuyện!"
Trương Hiểu Lan chỉ gật đầu, không nói thêm gì, đi theo Vệ Hoài về túp lều.
Trong túp lều, lão Cát đang hầm dầu, thỉnh thoảng đảo cái nồi sắt lớn chứa bã dầu. Bên cạnh, trong bình đã chứa đầy một bình dầu gấu. Nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, dầu rất khó đông lại, nếu vào mùa đông, chỉ cần một đêm, chỗ dầu này sẽ trắng tinh như tuyết.
Thảo Nhi thì đang rút củi lửa trong lò đất ra, cắm vào đống tro than phía dưới để giảm lửa, chỗ bã dầu đã bắt đầu ngả vàng, không giảm lửa thì bã dầu sẽ nhanh chóng biến đen, dầu cũng có mùi khét, sẽ không còn ngon nữa.
Hai người thấy Vệ Hoài và Trương Hiểu Lan trở về, đầu tiên có chút mừng rỡ, sau lại có chút kinh ngạc.
Lão Cát hỏi: "Sao vậy, chuyện không thành hả?"
Vệ Hoài vẻ mặt vô tội: "Thành rồi, bên thôn Mạc Hà, trong hai ba ngày tới sẽ có người đến đón, nhưng Khương thúc nói người là do ta dẫn đến, muốn ta phải chịu trách nhiệm!"
Nghe vậy, nụ cười của lão Cát trở nên đầy ẩn ý.
Dầu gấu hầm xong, đổ đầy hai bình. Bếp không tắt, tiếp tục cho nước vào nồi, bỏ chỗ thịt còn lại vào nấu, thêm muối và ít hoa hồi, trong túp lều sương mù bốc lên nghi ngút, số thịt này đều nấu tới khuya.
Trương Hiểu Lan về đến túp lều, ngồi chưa được bao lâu đã bắt đầu gà gật, Vệ Hoài tìm chăn bông, bảo nàng dẫn Thảo Nhi lên giường lò nghỉ ngơi trước. Nàng ngược lại rất yên tâm, rửa mặt qua loa rồi lên giường nằm ngủ say như chết.
Đợi đến khi Vệ Hoài xong việc, lên giường lò, Vệ Hoài phát hiện mình bị mất ngủ. Lúc có việc bận còn đỡ, nhưng hễ rảnh rỗi, thấy Trương Hiểu Lan là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng hôm nay gặp nàng. Nhất là khi nằm trên giường, cách một thước là Trương Hiểu Lan, chóp mũi luôn thoang thoảng mùi thơm, điều này đúng là muốn cái mạng già của hắn, hắn trằn trọc mãi không ngủ được, về sau dứt khoát cầm da hươu quấn ống, ra ngoài đồng cỏ hóng mát ngủ, cuối cùng cũng ngủ được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Cơm nước xong xuôi, Vệ Hoài dẫn Trương Hiểu Lan tiến về văn phòng lâm trường. Tại văn phòng của trạm trưởng tìm Khương Ngọc Kha vừa chuẩn bị tan làm, Vệ Hoài kể lại ngắn gọn chuyện gặp Trương Hiểu Lan trong núi. Khương Ngọc Kha hỏi thêm tình hình của Trương Hiểu Lan, nàng cũng lý do thoái thác như Vệ Hoài, cả hai đều cố ý tránh né chuyện gặp gấu chó và cuộc gặp ở áo lót. Nàng còn cố nhấn mạnh mình không phải chạy trốn, chỉ là đơn thuần lạc đường do làm việc quá sức trong thời gian dài, dẫn đến choáng váng. Sau khi nghe xong, Khương Ngọc Kha gọi điện thoại về thôn Mạc Hà hỏi thăm, nhanh chóng nhận được phản hồi. Hắn đặt điện thoại xuống, nhìn Trương Hiểu Lan: "Chuyện đã xác nhận, thôn đã cử nhiều người tìm cô hai ngày, vẫn không tìm thấy. Một số người cho rằng cô không chịu nổi cuộc sống trên núi mà bỏ đi, một số lại nghĩ cô lạc đường bốn ngày, có thể đã gặp phải thú dữ trong rừng, chắc là đã c·h·ết... Tôi đã nói rõ tình hình với bên đó, cô cứ yên tâm ở đây chờ, khoảng hai ba ngày tới sẽ có người từ thôn Mạc Hà đến đón cô về. Các cô cậu mới đến núi, nơi đây toàn rừng rậm nguyên sinh, còn lạ lẫm, đừng nói các cô cậu, ngay cả những người làm lâm nghiệp lâu năm như chúng tôi, không có người dẫn đường cũng không dám tùy tiện vào rừng sâu. Cô lại là con gái, lỡ mà có chuyện trong núi... Ai. Ngàn vạn lần phải nhớ, đừng có chạy lung tung trong núi nữa." Trương Hiểu Lan gật đầu: "Tôi nhớ rồi, cảm ơn trạm trưởng." Vệ Hoài thấy chuyện của Trương Hiểu Lan đã giải quyết, lại nói với Khương Ngọc Kha: "Chú Khương, ngày mốt con và Cát đại gia với Thảo Nhi định đi xã Hưng An, nhờ chú viết cho con giấy chứng nhận đi đường." Khương Ngọc Kha nhìn Vệ Hoài: "Sao đi gấp vậy, chú còn trông cậy vào cháu bắt cho vài con hươu đực đó." Vệ Hoài cười: "Đám động vật ở quanh đây, con săn gần cả năm rồi, khó mà thấy hươu sừng đỏ, sang xã Hưng An con lại săn, nếu bắt được con nhất định mang đến cho chú." Khương Ngọc Kha gật đầu: "Được thôi, chuyện của cháu, chú cũng nghe Diêu Thiên Trạch nói rồi, nếu không muốn về Trạm 18 mà muốn nhập khẩu vào đội sản xuất Hoàng Hoa lĩnh, vậy thì cứ qua đi, rảnh thì quay lại thăm chúng chú." "Cảm ơn chú Khương đã chiếu cố con trong thời gian này!" Không thể không nói, trong thời gian ở lâm trường Y Lâm, Khương Ngọc Kha đối với Vệ Hoài vẫn rất tốt, Vệ Hoài cũng thầm cảm kích. Chẳng mấy chốc, Khương Ngọc Kha viết xong giấy chứng nhận đi đường, Vệ Hoài nhận lấy nhìn thoáng qua rồi cẩn thận cất vào trong người, nói lời cảm ơn rồi định rời đi. Kết quả, vừa quay người lại đã bị Khương Ngọc Kha gọi lại: "Ê ê ê... Cháu làm gì đó?" Vệ Hoài hơi sững sờ, khó hiểu nhìn Khương Ngọc Kha: "Chú Khương, sao vậy?" Khương Ngọc Kha chỉ Trương Hiểu Lan: "Cháu dẫn người đến, không lẽ không dẫn về, phải có trách nhiệm chứ!" Vệ Hoài không hiểu, rốt cuộc là logic gì, đã giao người cho lâm trường rồi mà còn muốn mình dẫn về. "A cái gì mà a?" Khương Ngọc Kha cười đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Hoài, khoác vai cậu đi ra ngoài văn phòng, nhỏ giọng nói: "Chú nói này tiểu tử nhà cháu cũng lớn rồi, khó có được dịp gặp cô nương xinh đẹp thế này, nếu để ở lâm trường, chỗ đông người, không biết có bao nhiêu kẻ dòm ngó, cơ hội này phải nắm bắt cho tốt chứ. Cháu nhìn Thảo Nhi đi, một mình cháu nuôi cũng bất tiện, tìm được người phụ nữ, còn có thể đỡ đần cho cháu, cháu thấy có đúng không? Chúng ta sống chung cả năm nay, cháu khó xử chuyện gì, mọi người đều nhìn ra cả, ngày thường cũng hay nói đến, cả Chương Nham, Ba Vân Hòa đều nói, nếu cháu có vợ thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn." "Nhưng... nhà con chỉ là túp lều, nhỏ lắm, với cả nam nữ khác biệt, chuyện truyền ra không hay, con đưa về, tối ngủ thế nào!" Vệ Hoài không động lòng thì là giả, nhưng cậu hiểu rõ hơn, chuyện tình cảm nam nữ trước giờ đều là do duyên, nỗi lo lớn nhất của cậu là trong lòng từ đầu đến cuối đều cảm thấy, đám thanh niên trí thức năm nay biến động rất lớn, có cảm giác họ không thể an tâm sống ở đây. Nhỡ một ngày nào đó thanh niên trí thức có việc phải về thành phố thì làm sao bây giờ? Cho nên, dù trong lòng có chút ý, cậu cũng dằn lòng, muốn loại bỏ những biến số này ra khỏi cuộc sống của mình. Thế mà từ khi Trương Hiểu Lan xuất hiện, cái bà mối nhỏ bé này cũng lập tức quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của mình. Thật làm người ta đau đầu! Khương Ngọc Kha hạ giọng nói tiếp: "Đừng kiếm cớ, cháu cứ nhìn xem, dù là người Hán hay người Ngạc Luân Xuân của các cháu, chẳng phải các bà nhỏ chen nhau trên một giường đó sao? Cháu còn nam nữ khác biệt, tư tưởng quá cổ hủ không tốt đâu, dù sao người là do cháu đưa về, chú không quản nhiều đến thế. Chú không những muốn cháu đưa người về, chú còn muốn cháu đưa người đến thôn Mạc Hà." "?" Vệ Hoài lập tức nhíu mày: "Không phải nói sẽ có người đến đón cô ấy mà!" "Là người đến đón hay là cháu đưa qua thì cũng đều là một cú điện thoại của chú thôi?" Khương Ngọc Kha cười: "Vệ Hoài à, chú đang tạo cơ hội cho cháu đó... Người khác còn không biết điều thì thôi, chú là đang muốn tốt cho cháu! Thế nào, xinh đẹp như thế lại còn có văn hóa, cháu tìm đâu ra nữa?" Lần này không cần Vệ Hoài nói nhiều, Khương Ngọc Kha đã quay sang nhìn Trương Hiểu Lan: "Lâm trường mới xây, chỗ ở vẫn rất thiếu, cô tạm thời theo Vệ Hoài về nhà, ở tạm nhà cậu ấy!" Nghe vậy, Trương Hiểu Lan cũng ngớ người, rồi mặt đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Dạ!" Khương Ngọc Kha vỗ vai Vệ Hoài: "Nhanh chân đưa về đi, lát nữa mấy công nhân viên chức với thanh niên trí thức lâm trường về, đám người này nhiều kẻ lưu manh lắm, nếu thấy cô xinh đẹp thế này thì đêm đến không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Xem như cháu giúp chú một tay, sớm tránh đi chút phiền phức, trong đó có mấy kẻ rất mất nết... Trong mùa đông khai thác gỗ, lâm trường tìm mấy đám người đóng quân đặt bẫy, người ta quản lý đội đưa vợ đến giúp cơm nước gì đó, thì lại có công nhân lâm trường dan díu với vợ người ta, làm loạn cả lên, thật là chẳng biết xấu hổ. Nếu cứ để cô ở lại lâm trường, không biết lúc nào bị lôi ra ngoài nữa. Đám người ở trong núi lâu năm, mấy ai gặp được phụ nữ đâu, toàn là nhịn đến phát điên cả rồi, chú nói cháu hiểu ý rồi đấy..." Lời này, hắn nói chẳng hề kiêng dè, mặc kệ là muốn tác hợp Vệ Hoài và Trương Hiểu Lan, hay là để bản thân đỡ phiền mà, nhưng có một điều Vệ Hoài có thể chắc chắn, hắn cố tình nói để Trương Hiểu Lan nghe thấy. Vệ Hoài thấy sắc mặt của Trương Hiểu Lan đã lộ vẻ sợ hãi. Thấy Khương Ngọc Kha nói đến nước này, Vệ Hoài cũng khó từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị cái mong chờ nhỏ nhoi trong lòng thôi thúc mà gật nhẹ đầu: "Dạ được!" Khương Ngọc Kha lập tức cười tươi: "Đúng rồi, phải thế chứ!" Vệ Hoài hít sâu một hơi: "Chú Khương, con đi đây, hôm nào đi con không đến chào mọi người nữa, thật ra trong lòng con không nỡ mọi người lắm!" "Có phải sinh ly tử biệt gì đâu, vẫn câu nói cũ, rảnh thì quay lại thăm chúng chú, mời chúng chú bữa thịt là được, cái túp lều đó, chú vẫn để lại cho cháu, cháu quay lại lúc nào cũng có chỗ ở!" Khương Ngọc Kha cũng khẽ thở dài, lại nhỏ giọng dặn dò: "Lúc nào qua bên đó, cái khẩu súng kia nhớ cất kỹ, đừng để người ở trạm gác kiểm tra ra, số hiệu bị mài hết rồi, nếu bị phát hiện, họ sẽ bắt cháu lại không thả đâu, phiền phức lắm đấy." "Con nhớ rồi!" Vệ Hoài biết nặng nhẹ. Cậu quay đầu nhìn Trương Hiểu Lan đứng phía sau, nói một tiếng rồi đi ra khỏi văn phòng, trở về túp lều. Trương Hiểu Lan đi rất sát, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía văn phòng lâm trường. Đi đến chỗ vắng, nàng bỗng nói một câu: "Anh là người đầu tiên thấy thân thể của tôi!" Đột ngột nghe câu này, Vệ Hoài không nhịn được "A" một tiếng. Đây là lần thứ ba trong ngày cậu cảm thấy đầu óc mình không ổn, cảm giác thế giới này quá phức tạp, tốc độ suy nghĩ nhanh như ánh sáng cũng chẳng thể hiểu nổi, Trương Hiểu Lan sao lại có thể đột nhiên nói ra một câu khiến người ta không hiểu như vậy. Cậu dừng bước lại, quay đầu nhìn Trương Hiểu Lan: "Ý cô là gì?" Giờ phút này, Vệ Hoài trong lòng tràn ngập cảnh giác, lo lắng cho bản thân lại bị nói xấu, gây thêm rắc rối. Từ ngày cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói, hầu hết phụ nữ đều rất xem trọng chuyện này, không đụng còn tốt, nhỡ chọc vào, có khi thành chuyện lớn. Dù sao, với Trương Hiểu Lan cậu vẫn chưa hiểu rõ, ai biết cô sẽ làm gì. Trương Hiểu Lan cúi đầu suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không có ý gì khác!" Thấy Trương Hiểu Lan không muốn nói thêm nữa, Vệ Hoài đột nhiên cảm thấy bất lực, người nào người nấy đều là chủ không dễ đối phó. Cậu chỉ lẩm bẩm một câu: "Người đầu tiên rõ ràng là gấu chó!" Không ngờ, nghe câu này, Trương Hiểu Lan lại bật cười, vẻ mặt vui vẻ: "Nói cũng đúng..."
"Nếu ta mà ỷ lại vào ngươi, ngươi sẽ xử lý thế nào?"
Vệ Hoài nghĩ ngợi một chút: "Vậy phải xem ngươi ỷ lại vào ta thế nào đã, chỉ cần không phải vu, cái gì cũng dễ nói chuyện!"
Trương Hiểu Lan chỉ gật đầu, không nói thêm gì, đi theo Vệ Hoài về túp lều.
Trong túp lều, lão Cát đang hầm dầu, thỉnh thoảng đảo cái nồi sắt lớn chứa bã dầu. Bên cạnh, trong bình đã chứa đầy một bình dầu gấu. Nhưng bây giờ đang là mùa hè nóng bức, dầu rất khó đông lại, nếu vào mùa đông, chỉ cần một đêm, chỗ dầu này sẽ trắng tinh như tuyết.
Thảo Nhi thì đang rút củi lửa trong lò đất ra, cắm vào đống tro than phía dưới để giảm lửa, chỗ bã dầu đã bắt đầu ngả vàng, không giảm lửa thì bã dầu sẽ nhanh chóng biến đen, dầu cũng có mùi khét, sẽ không còn ngon nữa.
Hai người thấy Vệ Hoài và Trương Hiểu Lan trở về, đầu tiên có chút mừng rỡ, sau lại có chút kinh ngạc.
Lão Cát hỏi: "Sao vậy, chuyện không thành hả?"
Vệ Hoài vẻ mặt vô tội: "Thành rồi, bên thôn Mạc Hà, trong hai ba ngày tới sẽ có người đến đón, nhưng Khương thúc nói người là do ta dẫn đến, muốn ta phải chịu trách nhiệm!"
Nghe vậy, nụ cười của lão Cát trở nên đầy ẩn ý.
Dầu gấu hầm xong, đổ đầy hai bình. Bếp không tắt, tiếp tục cho nước vào nồi, bỏ chỗ thịt còn lại vào nấu, thêm muối và ít hoa hồi, trong túp lều sương mù bốc lên nghi ngút, số thịt này đều nấu tới khuya.
Trương Hiểu Lan về đến túp lều, ngồi chưa được bao lâu đã bắt đầu gà gật, Vệ Hoài tìm chăn bông, bảo nàng dẫn Thảo Nhi lên giường lò nghỉ ngơi trước. Nàng ngược lại rất yên tâm, rửa mặt qua loa rồi lên giường nằm ngủ say như chết.
Đợi đến khi Vệ Hoài xong việc, lên giường lò, Vệ Hoài phát hiện mình bị mất ngủ. Lúc có việc bận còn đỡ, nhưng hễ rảnh rỗi, thấy Trương Hiểu Lan là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng hôm nay gặp nàng. Nhất là khi nằm trên giường, cách một thước là Trương Hiểu Lan, chóp mũi luôn thoang thoảng mùi thơm, điều này đúng là muốn cái mạng già của hắn, hắn trằn trọc mãi không ngủ được, về sau dứt khoát cầm da hươu quấn ống, ra ngoài đồng cỏ hóng mát ngủ, cuối cùng cũng ngủ được.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận