1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

Chương 22: Đánh giá

Chương 22: Phán đoán
Sau nửa đêm không còn xuất hiện bất kỳ tình huống bất thường nào, cả đám người ngủ một giấc yên tĩnh.
Buổi sáng mặt trời vừa ló dạng, công binh Tống Liêm Chính phụ trách nấu cơm đã sớm chui ra khỏi lều vải, bắt đầu nhóm lửa.
Vệ Hoài và Ngô Phúc Đấu vào lúc này cũng thức dậy theo, hai người trước tiên mang theo súng săn đi về phía sườn cỏ bên dưới để tìm kiếm.
Đầu tiên là đi về phía dưới bên trái sườn cỏ, ở chỗ cách lều vải hơn ba mươi mét, họ nhìn thấy vết máu. Hai người men theo vết máu còn lại trên mặt đất và trên lá cây, thuận theo khe núi bên trái, đi ra ngoài năm mươi, sáu mươi mét nữa thì thấy con sói đầu tiên, được Vệ Hoài khiêng về.
Ngô Phúc Đấu thì vòng trở lại, ước chừng vị trí gần đúng của phát súng thứ hai đêm qua, đi xuống bốn mươi, năm mươi mét tìm một lúc, tiếp tục đi về phía đáy cốc, cũng tức là đi xuống khoảng hơn trăm mét nữa, lại nhặt được một con sói khiêng về.
Hai con sói đều không lớn, chỉ khoảng ba mươi, ba mươi lăm ký lô.
Con mà Vệ Hoài khiêng về bị một phát bắn vào cổ, bắn xuyên qua. Con còn lại thì bị bắn trúng phần bụng trên bên trái, đạn xuyên vào cơ thể.
Nhìn thấy vết thương này, Vệ Hoài càng thêm bội phục.
Thấy hai người mới sáng sớm đã nhặt về hai con sói, đám người lục tục thức dậy theo cũng không khỏi trố mắt nhìn.
"Trời tối đen như mực thế này mà có thể bắn trúng sói, thần thật!"
Trang Hoằng Nghị nói với vẻ mặt kinh ngạc: "Đêm qua ta còn tưởng chỉ là nổ súng dọa sói thôi, không ngờ lại bị bắn hạ trực tiếp."
"Đúng vậy a, Ngô lão ca lợi hại, đổi lại là ta thì làm không được!"
Vệ Hoài đêm qua đã suy nghĩ, Ngô Phúc Đấu làm thế nào được như vậy.
Người công binh hôm qua vốn đang thèm thịt sói thì phấn khích kêu lên: "Hôm nay có thể nếm thử hương vị thịt sói cho đã rồi."
Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng phấn khích.
Vệ Hoài và Ngô Phúc Đấu không nói gì nhiều, chỉ vội vàng rút dao săn ra, bắt đầu lột da.
Hai người đều là cao thủ đi rừng săn bắn, thủ pháp lột da thành thạo, chẳng mấy chốc đã lột tuột tấm da sói xuống. Lúc mổ bụng, con bị bắn trúng phần bụng trong ruột toàn là thứ bẩn thỉu, mùi hôi thối nồng nặc, bị Ngô Phúc Đấu cắt ít thịt cho chó ăn, phần còn lại vứt thẳng đi, chỉ giữ lại con bị bắn xuyên cổ.
Sau khi bỏ ruột gan, trời nóng thịt dễ ôi thiu, lại dễ bị ruồi bâu đẻ trứng, nấu ăn vào buổi sáng chắc chắn không kịp nữa rồi, nên Vệ Hoài và Ngô Phúc Đấu chặt một ít cành thông tươi, lá cây, ở một bên khác của lều vải nhóm một đống lửa, đặt cành thông lá cây lên trên, tạo ra khói đặc cuồn cuộn để hong thịt.
Hai người lúc này mới quay lại bên lều vải, dùng dao gỗ nạo sạch mỡ cho hai tấm da sói.
Nhân lúc này, Vệ Hoài hỏi: "Lão ca, ngươi làm được việc này thế nào vậy?"
Ngô Phúc Đấu dường như không biết giải thích thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vào ban đêm, tai thính hơn mắt. Theo lời sư phụ ta nói, cái này gọi là nghe tiếng đoán vị trí, cũng chính là bắn đoán vị trí.
Từ âm thanh đoán chừng vị trí của mục tiêu, nổ súng bắn là xong việc. Ta hoàn toàn là bắn đại, may mà trúng thôi."
"Bắn đại... Lão ca khiêm tốn quá rồi. Nếu là bắn hú họa trúng một con, ta còn tin, nhưng liên tiếp bắn đoán trúng cả hai con thì ta không tin đâu."
Như Ngô Phúc Đấu nói, vào ban đêm, tai quả thực thính hơn mắt, nghe được động tĩnh là dễ dàng nhận ra chỗ con mồi.
Không ít người đi rừng ở trên núi còn có thể thông qua tiếng động của thú hoang mà đoán ra đó là con mồi gì, nhưng chỉ dựa vào nghe tiếng động, đoán chừng một phương hướng mà định vị được chính xác thì người như vậy, Vệ Hoài chưa từng nghe nói.
Ít nhất, Vệ Hoài không cảm thấy mình làm được, thật sự muốn bắn trúng thì đúng là phải nhờ may mắn.
Mà Ngô Phúc Đấu, cả hai phát đều trúng, đủ để chứng minh thủ đoạn bắn đoán này của hắn rất lợi hại.
Con sói đầu tiên, đoán chừng là đang đứng yên, bị bắn trúng còn có thể hiểu được. Con sói thứ hai, đây rõ ràng là bị bắn trúng khi đang chạy. Danh tiếng tay súng thiện xạ của Ngô Phúc Đấu quả là không giả chút nào, dù không có chó săn tốt, chỉ bằng kỹ năng tuyệt đỉnh này cũng xứng với danh tiếng rồi.
Cũng không biết bọn Vương Hữu Lương, Phác Cao Ly và Từ Chấn Giang còn có bản lĩnh giữ tủ nào khác không đây.
Không thể đánh giá thấp mấy tay súng này!
"Bí quyết ta đã nói với ngươi rồi, chính là nghe tiếng đoán vị trí, tai phải thính. Ngươi dùng súng tốt, nếu có thể dùng tai mà đoán chừng vị trí cho chính xác, thì đó chỉ là chuyện giơ súng, bóp cò thôi. Nếu ngươi có hứng thú, sau khi trời tối, tự mình ném cục đá, có thể nghe nhiều luyện nhiều một chút. Sau khi tìm được cảm giác, ngươi sẽ phát hiện, cũng chỉ là chuyện như vậy thôi."
Ngô Phúc Đấu nói ra tâm đắc của mình.
Vệ Hoài gật đầu, công nhận cách nói này, từ trong đáy lòng, hắn cũng muốn luyện một chút.
Đi rừng săn bắn, qua đêm trong núi là chuyện bình thường, khả năng gặp phải thú hoang cũng không nhỏ. Trong tình huống tối om, đủ thứ bất tiện, nếu có thể nắm vững kỹ xảo này, tuyệt đối có lợi ích rất lớn.
Lại nghe một công binh trong đó hỏi: "Ngô lão ca, sư phụ ngươi bắn đoán có lợi hại không?"
"Chuyện đó còn phải nói!"
Ngô Phúc Đấu vừa cười vừa nói: "Ta chính là do ông ấy dạy dỗ mà ra, hiện tại đã sớm qua đời rồi. Trước kia ông ấy là một người quen đi săn đơn độc, không mang theo chó, chỉ dựa vào một cây súng trong tay mà độc lai độc vãng.
Nói đến chuyện đi rừng săn bắn, bao nhiêu người muốn bái ông ấy làm sư phụ đều bị ông ấy từ chối. Theo lời lão nhân gia nói, chuyện này không thể dạy, xét về một mức độ nào đó mà nói, dạy người ta thì tương đương với bảo người ta lên núi chịu chết, đó là chuyện thay đổi nhân quả của người khác."
"Vậy sao ông ấy lại dạy ngươi?"
"Chuyện này nói ra cũng là trùng hợp. Lúc đó, nhà ta nghèo rớt mùng tơi, người cũng còn nhỏ, mười lăm mười sáu tuổi, lại đúng vào cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới, cảm giác dù ăn bao nhiêu thứ, bụng vẫn cứ đói, huống chi, không ít lúc căn bản là không thể nào ăn uống thoải mái, cũng không có nhiều đồ ăn như vậy, ta đói mà.
Ta chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm cái ăn, đầu tiên nghĩ đến chính là đi rừng săn bắn. Mấy người làm thợ săn kia, người nào người nấy thịt cá không ngừng, là cuộc sống mà ta ao ước nhất.
Cho nên, ta tích cóp tiền mua một cân rượu 'Thiêu Đao Tử', đi bái sư phụ, kết quả, ta cũng bị từ chối.
Về sau, ta hết cách, nảy ra ý định đi theo học lén sư phụ, xem ông ấy dùng súng thế nào, đặt bẫy ra sao, săn bắn thế nào.
Các ngươi nhập ngũ khả năng không biết, cái nghề đi rừng săn bắn này không phải nói muốn nghỉ là nghỉ, muốn lười là lười được đâu. Phàm là người có chút thành tựu trong nghề, người đó không ai là không phải hạng người chỉ cần có chút cơ hội là liền chạy tót lên núi, nhất là đến mùa đông tuyết rơi lại càng như thế, chỉ cần thời tiết cho phép là lại lang thang trên núi.
Có một lần, mấy ngày trước sư phụ ta đặt bẫy ở trên núi, rồi lên núi xem bẫy. Đoán chừng là do ở trên núi mấy ngày liền bị nhiễm lạnh, nên phát sốt, ngất xỉu trong đống tuyết. Ta vừa đúng lúc cũng đi theo học lén, thấy tình hình không ổn liền cõng ông ấy về nhà.
Hơn mười cây số, chính ta cũng không biết làm sao đã cõng được ông ấy về. Cũng chính là sau lần đó, ông ấy mới chính thức dạy ta săn bắn. Cây súng đầu tiên của ta cũng là ông ấy mua cho ta. Về sau đi săn, chỉ cần lên núi là nhất định sẽ đến gọi ta. Không có ông ấy thì cũng không có ta ngày hôm nay.
Ai, hoài niệm khoảng thời gian năm đó quá. Đến bây giờ, hàng năm ta đều đi tảo mộ cho ông ấy. Ta vẫn nhớ kỹ mùi vị chân hoẵng ông ấy nướng cho ta, thật sự rất thơm."
Nói đến đây, động tác trong tay Ngô Phúc Đấu cũng chậm lại, ánh mắt nhìn về phía những đám mây đỏ bị mặt trời mới mọc chiếu rọi nơi chân trời: "Ta cũng không kịp hiếu kính ông ấy cho tốt thì ông ấy lại đột ngột mắc bệnh qua đời, là nhồi máu cơ tim, quá đột ngột."
Nhìn ánh mắt tràn đầy hoài niệm kia của Ngô Phúc Đấu, trong lòng Vệ Hoài cũng có chút xúc động, hắn biết mình không nhìn lầm, đây cũng là một người có tình có nghĩa.
Không khỏi, hắn lại nghĩ tới Mạnh Thọ An, người đã dạy hắn dùng súng và mua cho hắn cây súng đầu tiên trong đời.
Xét về một mức độ nào đó, Mạnh Thọ An cũng được coi là sư phụ của hắn. Chuyện Thảo Nhi giao cho hắn nuôi, nói trong lòng hoàn toàn không có chút oán niệm nào là giả. Bây giờ nghe xong lời này của Ngô Phúc Đấu, trong lòng lại lập tức hoàn toàn thông suốt.
Không có Mạnh Thọ An, Vệ Hoài biết, rất có thể cũng không có mình của bây giờ. So với việc nuôi nấng Thảo Nhi thì chuyện đó có đáng là gì.
Còn có Mạnh Xuyên và cả lão Cát nữa..
Phải đối xử thật tốt với bọn họ.
Thấy đống lửa hong thịt sói bằng cành thông bùng lên ngọn lửa, Vệ Hoài vội vàng đi tới, lại đặt thêm một ít cành lá tươi lên đống lửa, cũng lật mặt miếng thịt sói đang được xiên trên cây gỗ gác bên trên để hong tiếp mặt kia, lúc này mới quay lại tiếp tục xử lý tấm da sói.
Bởi vì phải liên tục đi xuyên qua núi rừng, cháo loãng hiển nhiên không chống đói bằng cơm khô, chất béo cũng rất quan trọng. Cho nên, sau khi nấu cơm xong, một đám người lại hối hả nấu thịt hươu cùng rau dại, số lượng làm cũng không ít.
Đợi đến khi ăn uống no nê, mặt trời đã lên khá cao.
Một đoàn người thu dọn hành lý, lại lên đường, men theo khe suối đi về phía thượng nguồn.
Lúc lên núi, Vệ Hoài và Ngô Phúc Đấu chỉ phụ giúp mang theo ít đồ nhẹ như bánh phở khô, vẫn tính là trang bị nhẹ nhàng. Bây giờ, đi lâu như vậy, vật tư những người khác mang theo trên người đã tiêu hao gần hết, ngược lại thì đồ săn bắn thu hoạch được của hai người ngày càng nhiều.
Cũng may, đã quen thân với những người trong đội tìm vàng, bọn họ cũng biết phụ giúp xách một ít, khiến hai người nhẹ gánh đi không ít.
Qua hơn nửa ngày, liên tiếp đổi mấy chỗ bãi sông để đãi cát, nhưng đều không phát hiện bóng dáng vàng sa. Với tư cách là công trình sư, Tiết Tiến Văn bảo Vệ Hoài dẫn đường leo lên đỉnh núi cao, sau khi quan sát kỹ bốn phía thì trở về thương lượng với Trang Hoằng Nghị, đề nghị đổi sang một khe suối khác tìm kiếm.
Trang Hoằng Nghị phụ trách dẫn đội, nhưng chuyện tìm vàng vẫn do Tiết Tiến Văn chủ trì. Hắn đã nói vậy, Trang Hoằng Nghị tự nhiên không có ý kiến gì, liền cho đám người nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát về phía khe suối khác mà Tiết Tiến Văn đã chọn.
Khoảng cách cũng không phải rất xa, cần phải vượt qua hai rặng núi. Ước chừng, đợi lúc đến nơi thì trời cũng đã tối.
Vệ Hoài đi đường tiện tay chém vỏ cây làm dấu, dẫn đám người đi xuyên qua khu rừng núi cây cối um tùm, phủ đầy rêu xanh.
Vượt qua rặng núi thứ nhất, lúc đến trong khe núi, Vệ Hoài ngửi thấy một mùi lạ.
Có lẽ là do trời nóng không có gió, mùi đó lẩn quẩn trong khe núi, có vẻ rất đậm. Mùi vị đó hắn quen thuộc, hắn quay đầu nhìn về phía Ngô Phúc Đấu đang đi cuối cùng: "Lão ca, mùi xạ hương. Gần đây hẳn là có một con hươu xạ."
Ngô Phúc Đấu rụt mũi hít hà: "Đúng là có mùi đó, hẳn là ở gần đây."
"Ngươi lên trước dẫn đội đi, ta đi xem một chút!"
"Ừ!"
Vệ Hoài quan sát bốn phía một lúc rồi dẫn chó săn tiến vào rừng. Vừa đi được không bao xa, đột nhiên nghe thấy tiếng soạt soạt vang lên từ trong rừng phía trên. Vệ Hoài không hề suy nghĩ, ra lệnh truy đuổi cho Than Đen: "Gâu..."
Than Đen lập tức men theo âm thanh lao ra ngoài, ngay sau đó con chó vàng của Ngô Phúc Đấu cũng đuổi theo.
Hai con chó săn trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, Vệ Hoài lại đi không nhanh không chậm.
Tiếng động vừa rồi, hắn đoán tám chín phần mười là hươu xạ.
Có thể ngửi thấy mùi ở đây đủ để chứng minh nơi này là địa bàn của con hươu xạ vốn thích sống một mình này.
Thực tế, hắn đi không bao xa đã nhìn thấy trong rừng có con đường mòn do hươu xạ thường xuyên đi lại tạo thành. Sau đó ở chỗ phát ra tiếng động lúc trước, hắn nhìn thấy dưới lớp lá thông rụng có chất đống phân và nước tiểu hình hạt tròn, càng thêm xác định đây là ổ của hươu xạ.
Loài vật này thích đi vệ sinh ở cùng một chỗ. Người đi rừng cũng thường xuyên đặt bẫy kẹp hoặc bẫy chụp ở nơi phát hiện phân và nước tiểu của hươu xạ, bởi vì biết rằng dù nó nhất thời bị dọa chạy mất, qua mấy ngày sau vẫn sẽ quay lại đây.
Hươu xạ chạy rất nhanh, cũng nhảy rất giỏi, e rằng Than Đen và chó vàng không dễ gì đuổi kịp nó. Hắn chuẩn bị đặt mấy cái bẫy thòng lọng ở đây.
Chẳng ngờ, đang lúc loay hoay, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng sủa khỏe khoắn của Than Đen truyền đến, dường như âm thanh đã dừng lại, hơn nữa còn là sủa hướng lên trời.
Vệ Hoài hơi sững sờ một chút: "Không lẽ bị vây lại rồi!"
Nghĩ đến đây, hắn cũng không vội đặt bẫy nữa, thu dọn đồ đạc xong, mang theo súng săn liền chạy về phía hướng có tiếng sủa của Than Đen.
Cũng chỉ chạy ra chưa đến hai dặm đường, Vệ Hoài nhìn thấy con hươu xạ có hai vệt lông trắng trên cổ đang co mình đứng trên cành cây.
Đây là chiêu số của nó khi bị chó săn dồn gấp quá, nhảy vọt lên cành cây cao hai mét để tránh kẻ địch.
Guốc của nó xoạc ra kẹt trên cành cây, đứng rất vững vàng.
Vệ Hoài chậm bước chân lại, tiến lại gần một chút, giơ súng bóp cò, một phát trúng đầu, tóm gọn một con hươu xạ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận