1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh

1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh - Chương 16: Đục băng xiên cá (length: 8115)

Người phụ nữ không hề đến gần nơi cắm trại, chỉ đứng ở cửa lều nhìn Vệ Hoài lau dầu mỡ dính trên mặt và tay của An Bố Luân rồi rời đi.
Khi đi còn mỉm cười nhẹ, không còn vẻ lo lắng như trước nữa.
Trong lúc đó, hắn lại đi dạo một vòng bên ngoài, nơi cắm trại này, chỉ có bốn gia đình, nhưng dường như ai nấy đều có việc để làm.
Mấy người phụ nữ đang cúi mình trong lều trại, bên đống lửa, dùng những chiếc dao găm hình lưỡi liềm, vừa thổi vừa lột da thú, đồng thời giúp nhau kéo căng, trên đỉnh lều dựng một chiếc khung, trên đó treo một cái nôi, bên trong là chiếc đệm bằng da hươu, đang nâng đỡ một đứa bé đang bi bô tập nói, người mẹ trẻ, sau khi bận rộn, thỉnh thoảng đưa tay đung đưa nôi.
Một ông lão, ở bên đống lửa cạnh một chiếc lều khác, đang cẩn thận dùng dao gọt hai thanh gỗ mỏng, không ngừng so đo, hình như đang chuẩn bị làm một loại dụng cụ nào đó.
Ngay cả hai đứa con trai tám chín tuổi ở lều bên cạnh, cũng mỗi người dùng dao gọt tỉa những chiếc chạc gỗ, đã gọt đầu chạc cực kỳ nhọn rồi mà vẫn chưa hài lòng.
Dường như tất cả mọi người đều có việc để làm, chỉ có một mình Vệ Hoài là rảnh rỗi.
Bên ngoài lều có Nùng Đột Hãn chuẩn bị một đống lớn củi khúc, nhưng lửa không ngừng cháy, củi cũng tiêu hao lớn, cảm giác chỉ mới một buổi sáng, đã đốt hết không ít.
Cứ mãi ở trong lều trại cũng không ổn, An Bố Luân cũng không chịu ngồi yên, chỉ cần thấy ấm áp một chút là liền chui ra ngoài, đi xem tuần lộc, đi xem ngựa, những con chim thỉnh thoảng đậu xuống cành cây hay con sóc xám nhảy nhót trên cành, đều là những thứ có thể khiến nàng ngắm nhìn đến nhập thần.
Nàng thường đi xem nhất là đống củi vừa chất thành, phía trên dựng mấy cái tổ bằng vỏ cây bạch dương, bên trong những ổ nông bằng lá rụng, lá thông và sợi thô, có một con chó cái màu trắng, dẫn theo hai chú chó con vẫn còn đang ư ử ngủ bên trong.
Vệ Hoài đeo găng tay da hươu cho An Bố Luân, xách theo rìu lớn, nắm tay An Bố Luân cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị đi chặt ít củi mang về.
Hắn tìm được hai cây khô chết to bằng bắp đùi ở trong rừng ven sông, bảo An Bố Luân đứng cách xa một chút, rồi dùng rìu chặt cây ngã xuống, tỉa bớt cành cây, ngay khi hắn kéo một thân cây chạy về phía lều, thì nghe thấy tiếng người nói vọng lại từ bờ sông.
Hắn vứt thân cây xuống, nắm tay An Bố Luân, xuyên qua rừng đến bờ sông, thấy một cái lều nhỏ được dựng lên ở khúc sông, bên trong phát ra tiếng phanh phanh phanh.
Vệ Hoài tò mò, liền xông tới nhìn thử.
Hóa ra cái lều phát ra tiếng động ấy là do hai cậu con trai trước đó gọt chạc gỗ gây ra.
Chúng đang ôm một dụng cụ cao gần bằng vai, ra sức đục phá lớp băng trên sông.
Cái dụng cụ đó thật kỳ quái, Vệ Hoài chưa từng thấy bao giờ.
Nó được làm từ một đoạn gỗ thô hình miệng chén nhỏ, một đầu được gọt nhọn, rồi gắn vào một mũi khoan sắt; phía bên kia trên thân gỗ có nhiều lỗ, xuyên qua một cái xẻng sắt, nối với một đoạn gỗ dài gần nửa mét làm tay cầm.
Hai đứa trẻ mang găng tay da hươu, thay phiên nhau dùng hai tay nắm chặt tay cầm, giống như giã gạo, cố sức nhấc dụng cụ lên rồi giáng mạnh xuống mặt băng.
Sức hai đứa không đủ lớn, chẳng mấy chốc đã thở hổn hển, mà đục được cũng không bao nhiêu băng.
Thấy Vệ Hoài đến gần lều, hai đứa ngừng tay, có lẽ vì Vệ Hoài là người lạ nên ánh mắt chúng nhìn hắn vừa kỳ lạ vừa hiếu kỳ.
Vệ Hoài mỉm cười với chúng, sợ chúng không hiểu nhiều tiếng Hán, hắn cố nói chậm lại: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Còn làm gì nữa, đục băng xiên cá chứ!"
Điều làm Vệ Hoài ngạc nhiên là cậu con trai lớn hơn một chút, tiếng Hán nói còn trôi chảy hơn cả hắn tưởng, và không hề rụt rè: "Mặt sông bị băng đóng kín rồi, đục một lỗ, cá trong sông mới lên thở được, dùng xiên cá sẽ bắt được thôi."
"Vậy cái này là cái gì?"
Vệ Hoài lại chỉ vào cái dụng cụ chúng đang ôm hỏi.
"Đồ đục băng, ngươi sao lại không biết cái này?"
Cậu bé có vẻ khó hiểu: "Không chỉ chúng ta có đâu, nhà người Hán cũng có đầy, không có nó, khó mà bắt được cá."
Vệ Hoài cười gượng: "Chỗ ta tuy cũng có tuyết rơi, nhưng không lớn, sông ngòi cũng hầu như không đóng băng, nếu lạnh lắm, cũng chỉ có một lớp mỏng ở mép sông thôi, lấy nắm đấm đập là vỡ rồi."
Đứa bé kia xen vào: "Vậy chắc là cũng không lạnh lắm, ít nhất sẽ không lạnh như chỗ bọn ta!" Ngẩng cái đầu nhỏ lên, có vẻ đang mường tượng xem cái nơi mà Vệ Hoài nói đến rốt cuộc sẽ như thế nào.
"Các ngươi tên gì?"
Hai cậu nhóc khá thân thiện, Vệ Hoài hứng thú hỏi.
"Ta tên là Ô Lạp Lý Hãn, nghĩa là rực rỡ, cha ta nói ta sinh ra vào lúc bình minh rực rỡ như mặt trời đỏ, còn tên Hán của ta là Mạnh Huy, đây là em trai ta, tên là Ô Nhiệt, nghĩa là núi…"
Chưa đợi anh nói hết, cậu em đã giành nói: "Tên Hán của ta là Mạnh Minh."
Hai cậu bé thật hoạt bát.
Nhưng Vệ Hoài có chút đau đầu, tên của người Ngạc Luân Xuân, đối với hắn thật khó gọi, hắn bèn thương lượng: "Sau này ta gọi tên Hán của các ngươi được không? Ta nghe không hiểu tiếng trong tộc các ngươi."
"Ngươi muốn gọi sao thì gọi…"
Bây giờ hai đứa chỉ muốn mau chóng đục băng xiên cá, thấy Vệ Hoài là người lớn, chắc là khỏe hơn, hai đứa nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ: "Ngươi giúp chúng ta đục băng, xiên được cá, ta sẽ nướng cho ngươi ăn...Đục xuống nhớ mạnh tay một chút, đục cái lỗ tròn thôi, đừng có làm cho nó càng đục càng nhỏ là được."
Mạnh Huy còn làm mẫu.
Vừa vặn xem chúng làm sao để xiên cá, Vệ Hoài đương nhiên không từ chối, gật đầu đồng ý.
Chỉ là thấy An Bố Luân đi ra ngoài cũng được một lúc rồi, sợ không chịu được lạnh, bèn bảo hai cậu nhóc đốt một đống lửa ở mép sông, tiện thể sưởi ấm.
Hai anh em không hề do dự gật đầu đồng ý, đưa cái đục băng cho Vệ Hoài, rồi vội vàng ra bờ sông tìm củi nhóm lửa.
Chỉ là đục một lỗ băng trên mặt sông thôi, Mạnh Huy và Mạnh Minh đã đục một cái lỗ hình tròn to bằng cái chậu rửa mặt rồi, giờ đến hắn, hai tay cầm cái đục gỗ, lần lượt dồn sức dọc theo viền đục xuống.
Vốn nghĩ chỉ là chuyện đơn giản, ai ngờ đâu, một nhát rồi lại một nhát, mất gần nửa tiếng mới xong.
Mà cái đục băng này, ít nhất cũng phải nặng 5 cân, dùng nó để đục băng, dĩ nhiên có khả năng phá băng cực mạnh, nhưng lại là một chuyện cực kỳ hao thể lực.
Hắn nào ngờ đâu, cái lớp băng trên mặt sông này, lại dày đến 60 70 phân như vậy, cứng như sắt, thực sự làm hắn toát mồ hôi đầm đìa.
Nhưng Mạnh Huy nói vậy còn chưa là gì, ô tô còn có thể kéo đồ vật chạy ở trên, có chỗ còn dày hơn một thước nữa cơ.
Băng vừa đục thủng, vụn băng và nước lập tức trào lên.
Nhưng dù sao cũng coi như đục xong, dùng cái đục sửa lại cho tròn cạnh, hắn mới quay sang hai đứa nhóc vẫn thỉnh thoảng chạy lên xem rồi lại quay vào sưởi ấm hét một tiếng: "Đục xong rồi!"
Hai đứa nhóc liền chạy tới, hình như không sợ lạnh, cởi luôn đôi găng tay da hươu ra, vơ lấy vụn băng, rồi dùng dây thừng buộc chặt phần cuối tay cầm của cây xiên cá lại, đầu dây bên kia cột vào lều, hai tay nắm chặt lấy cái cán xiên cá bọn chúng vừa vót nhọn, đầu chĩa vào lỗ băng, hơi nhón tay lên, bất động chờ đợi, đến thở cũng phải cố gắng điều chỉnh, cứ như hai pho tượng nhỏ vậy.
Tuy chỉ là hai đứa trẻ con đang làm việc, nhưng với Vệ Hoài thì đó lại là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có.
Hắn kéo An Bố Luân vừa đi cùng đến bên cạnh, để bé xem một cách chăm chú.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý)
Bạn cần đăng nhập để bình luận