1976 Dạo Chơi Săn Bắn Bắc Cảnh
Chương 56: Hai con kiến
Chương 56: Hai con kiến
Nhìn Vệ Hoài cầm giấy chứng nhận đi đến điểm thanh niên trí thức tìm người, đội trưởng sản xuất thôn Mạc Hà ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Người đi cũng tốt, về sau chắc sẽ bớt không ít phiền phức!”. Từ khi Trương Hiểu Lan đến đây, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa tháng này, xung quanh nàng đã nảy sinh không ít chuyện rắc rối. Vệ Hoài muốn dẫn người đi, còn cầu gì hơn nữa.
Thực tế, sở dĩ dễ dàng thả người như vậy, là vì Khương Ngọc Kha ở trên đội đã gọi điện thoại xuống, cũng nói ý này rồi. Với tư cách là một thôn ở vùng biên giới phía Bắc, cũng mang trên mình trách nhiệm trấn thủ biên cương, bộ đội biên phòng cần, để tiện cho việc kịp thời báo cáo tình hình, trên đội cũng có điện thoại.
Thanh niên trí thức thật sự là một quần thể khó lường, vào độ tuổi thanh xuân, tuổi trăng tròn hoa nguyệt, chưa từng sinh sống ở nông thôn bao giờ, đột ngột bị ném từ trong nhà ấm ở thành thị xuống bùn đất, không có tiện nghi sinh hoạt ở thành thị, xa rời sự che chở của cha mẹ, bắt đầu một cuộc sống mới trong một môi trường nông thôn xa lạ, thật sự đủ tàn khốc.
Bất quá, cuộc sống của thanh niên trí thức có hai hình thức, một loại là đến các nông trường, lâm trường, khu mỏ của các binh đoàn biên cương, tuy nói cũng ở nông thôn, nhưng dù sao cũng có quốc gia ủng hộ, có nhà ăn tập thể, có lương mà lĩnh, công việc cũng có người thống nhất phụ trách đến nơi đến chốn. Một loại khác là thanh niên trí thức chèn ngang ở nông thôn, không có gì cả, ăn uống qua ngày, toàn bộ dựa vào mấy công điểm, làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, thanh niên trí thức đến những nơi này, thiếu gì thì thiếu, một khóc hai nháo ba treo cổ là chuyện thường.
Thanh niên trí thức chèn ngang, cái gì cũng không biết, kỹ năng duy nhất là đọc sách viết chữ, ngay lập tức bị ném xuống nông thôn, đi cày ruộng, nuôi lợn, gánh phân, việc gì cũng phải làm. Đất Đông Bắc tuy màu mỡ, nhưng gian khổ trong đó cũng không thua kém bất kỳ nơi nào khác. Vệ Hoài từng thấy ở Trạm 18, hằng năm khi bắt đầu gieo trồng, sương tuyết vừa tan, đến mùa thu hoạch, đúng vào mùa mưa, lúa bị úng ngập, phải vội vã gặt trong hơn một tháng, khi lập thu, vùng biên cảnh đã rất lạnh, chân phải nghiến răng giẫm vào ruộng, một ngày ngâm trong nước, lạnh buốt thấu xương. Sáng ra mặc quần áo sạch sẽ, đến lúc về nhà thì bẩn đến mức không giặt sạch được, toàn bùn vàng đất sét. Tan làm về nhà rửa mặt xong rửa chân, liền cởi quần đi giặt ở rãnh nước nhỏ, giặt xong phơi trên dây phơi, ngày hôm sau quần chẳng khác gì cứng đờ. Tháng tám cỏ mọc tốt nhất, muỗi ở đồng cỏ hoang và bãi chăn nuôi thì vô kể, Vệ Hoài từng ở trại ngựa ngốc không ít, chỉ cần nghe thấy muỗi kêu vè vè bên tai, đến khi ăn cơm hé miệng ra, không cẩn thận thì nuốt phải vài con.
Cắt cỏ, nam thì vác dao, lưỡi dài đến tám mươi phân, ngắn cũng năm mươi phân, dựa vào sức eo vặn mình một tiếng “bá”, một mảng cỏ rộng cả thước bị quật ngã. Nữ thì chẳng có chút sức lực nào, dùng liềm nhỏ cắt, ngồi xổm xuống cắt tỉa từng chút một, chẳng khác nào một đàn vịt con. Mùa đông, cỏ khô cho dê bò ngựa ăn, mái nhà, hàng rào bao quanh đều dùng đến cỏ, đều nhờ vào việc cắt cỏ… So ra thì, mấy thanh niên trí thức ở đất Thục xem như dễ chịu, ít nhất là không phải chịu cảnh lạnh cóng khắc nghiệt.
Mà sau khi xuống nông thôn, thanh niên trí thức, sớm hay muộn đều phải đối mặt với vấn đề hôn nhân, không ít người tuyên truyền ý định bén rễ ở nông thôn cả đời, động viên thanh niên trí thức xuống nông thôn nên kết hôn, an cư lạc nghiệp. Thông thường, thanh niên trí thức đến vùng biên cảnh, sau ba năm có thể tự cung tự cấp về mặt sinh hoạt, nhưng cứ đến tuổi kết hôn lại trở nên khó khăn.
Trong tổ thanh niên trí thức, có thể sống tằn tiện cho qua, nhưng khi ra khỏi tập thể, lo chuyện dựng nhà, sắm đồ đạc trong nhà, cần không ít tiền. Ba năm, thậm chí thời gian dài hơn, hoàn toàn không đủ để thay đổi cảnh khốn khó của bọn họ. Thanh niên trí thức nam có thân thể khỏe mạnh cùng ý thức tập thể khá mạnh, khả năng chống lại môi trường khó khăn gian khổ cũng cao, về phương diện này, nữ thanh niên trí thức kém hơn nhiều, họ cần sự vuốt ve, tình bạn, sự quan tâm, giúp đỡ, đặc biệt là khi mới xuống nông thôn, nhiệt tình bắt đầu nguội lạnh, ảo tưởng tan biến, rất dễ bị thanh niên nam nhi thu phục. Ở bất cứ đội sản xuất nào, đây cũng là vấn đề nan giải.
Trong mắt đội trưởng sản xuất thôn Mạc Hà, Trương Hiểu Lan mới xuống nông thôn nửa tháng đã quyết định kết hợp cùng Vệ Hoài, thuộc về kiểu mất niềm tin vào tương lai, xuất thân không thể chọn, thì có thể chọn bạn đời, ở một nơi rộng lớn mênh mông như thế này, các nàng chọn kết hợp cùng người dân bản địa, mong đổi đời, để bản thân được trong sạch hơn.
Càng nghèo càng vẻ vang! Với lại, bản thân xinh đẹp, đúng là thứ gây rắc rối tội tình. Đưa đi là tốt rồi! Cho bớt việc. Vừa ở trên núi thiếu chút nữa mất mạng, Trương Hiểu Lan về lại thôn Mạc Hà, cũng không bị yêu cầu phải đi làm ngay, mà được nghỉ ngơi hai ngày. Vệ Hoài cầm tờ giấy chứng nhận kia đến điểm thanh niên trí thức, không tìm thấy Trương Hiểu Lan, hỏi những người khác mới biết cô ấy ở bờ sông.
Hắn theo hướng chỉ của một thanh niên trí thức đi qua, từ xa nhìn thấy Trương Hiểu Lan ngồi trên bãi cỏ cạnh bờ sông, đang nghiêm túc nhìn thứ gì đó. Vệ Hoài buộc ngựa vào một cành cây, đi về phía cô. Than Đen vui mừng chạy lên trước, một bước đến sau lưng cô.
Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh phía sau, Trương Hiểu Lan giật mình, lập tức bật dậy, rút con dao găm giấu trong ống tay áo ra, làm tư thế phòng bị. Đến khi thấy rõ người đến là Vệ Hoài dẫn theo Than Đen, cô ngạc nhiên giấu dao đi, hỏi: “Anh không phải về rồi sao?” Vệ Hoài đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống bãi cỏ, hắn nhanh chóng thấy được, ngay trên bãi cỏ mà Trương Hiểu Lan vừa nãy chăm chú nhìn, có hai con kiến đang hợp lực nhấc một cánh bướm, khó khăn giữa đám cỏ, lung la lung lay bò qua, trông rất gắng sức.
Ngay ở đó không xa có một tổ kiến, trước cửa hang là một nhúm bùn đất nhỏ li ti, có mấy con kiến đang không ngừng tha đất ra ngoài, đám kiến này rõ ràng nhỏ hơn lũ đang nhấc cánh bướm rất nhiều, không phải kiến cùng một tổ. Trương Hiểu Lan vừa nãy chắc đang quan sát chúng.
Rõ ràng chỗ cỏ kia là mặt đất bằng phẳng, hai con kiến hợp sức nhấc cánh bướm lại không đi theo đường thẳng, mà lại men theo mùi để lại, kéo cánh bướm từ mặt đất lên lá cây. Vệ Hoài nhìn một hồi, thấy chúng leo từ một lá cỏ lên một lá cây khác chồng lên nhau, rồi lại lộn đầu, bò ngược lại phía sau, cuối cùng thuận cọng cỏ xuống bụi cỏ dại, tựa hồ bị kẹt vào thân cây, làm thế nào cũng không kéo nổi cánh bướm trông cồng kềnh kia.
“Là trở về, nhưng trên đường gặp một tên gọi Trang Viễn Phi, dẫn theo súng chặn đường, nhất quyết đòi quyết đấu với ta vì nàng…” Vệ Hoài cười với cô: “Nên, ta lại trở về.”
“Quyết đấu?” Trương Hiểu Lan đầu tiên là hơi nhíu mày, sau đó lại bật cười: “Hắn là dân quân bắn súng giỏi nhất thôn, trước kia từng làm chuyện này, mặc dù ngày nào cũng quấn lấy tôi, tôi cũng rất phiền hắn, nhưng không thể không nói, hắn đã giúp tôi chặn bớt không ít phiền phức. Anh... thắng?” Vệ Hoài không trả lời ngay, chỉ thu lại nụ cười trên mặt.
Thấy thần sắc như vậy, Trương Hiểu Lan trong lòng hoang mang, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thắng hay thua?”
Vệ Hoài thở dài: “Thua!”
“Anh đến chỉ để nói cho tôi chuyện này? Tôi sẽ không đồng ý với Trang Viễn Phi… Tôi từ trước đến nay không phải là phần thưởng để đánh cược!” Trương Hiểu Lan lộ vẻ thê lương, cô ngẩng đầu nhìn Vệ Hoài: “Có phải anh… không có ý định dẫn tôi đi không?”
Vệ Hoài bỗng có chút không nỡ trêu chọc cô: “Ta đùa nàng thôi, ta thắng.” Sau đó, hắn lấy ra giấy chứng nhận đã xin xong trong ngực: “Ta đã tìm đội trưởng sản xuất xin giấy chứng nhận giúp nàng rồi, ta cố ý đến đây, nàng mau thu xếp hành lý rồi đi theo ta thôi.”
Trương Hiểu Lan nhất thời không phản ứng kịp: “Anh vừa nói cái gì?”
Vệ Hoài lại lặp lại một lần: “Ta nói, ta thắng, còn xin được giấy chứng nhận cho nàng rồi, đến gọi nàng cùng đi, về đội sản xuất Hoàng Hoa Lĩnh! Thu xếp hành lý xong là có thể đi ngay!”
Nghe thấy vậy, Trương Hiểu Lan có chút không tin vào tai mình: “Thật sao?” Cô vội vàng đón lấy tờ giấy chứng nhận trong tay Vệ Hoài, kinh ngạc xem, rồi hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống.
“Thời gian không còn sớm nữa, mau về thu xếp hành lý, chúng ta đi ngay, không thì, sợ là còn chưa về đến Hoàng Hoa Lĩnh thì trời đã tối.” Vệ Hoài thúc giục một câu.
Trương Hiểu Lan gật đầu lia lịa: “Vâng!” Cô xoay người rời đi, đi được một đoạn, thấy Vệ Hoài không đi theo, lại quay đầu lại, thấy Vệ Hoài đang dùng đầu ngón tay nhấc phiến cánh bướm kia lên, hai con kiến sợ hãi tránh ra, trốn dưới một lá cây.
Vệ Hoài đặt phiến cánh bướm ở trước cửa hang tổ kiến, một mảnh nhỏ kia cũng đủ chặn cửa ra vào của chúng: “Hy vọng hai chúng ta, sẽ không giống như hai con kiến này, bận rộn cả buổi, cuối cùng lại dã tràng xe cát.” Trương Hiểu Lan mơ hồ đoán ra ý của Vệ Hoài, khẳng khái nói: “Sẽ không, chắc chắn sẽ không, tôi thề!”
“Vậy thì không cần!” Vệ Hoài cười lắc đầu, không hề chậm trễ nữa, cùng Trương Hiểu Lan trở về điểm thanh niên trí thức. Hắn không cùng nàng tiến vào ký túc xá nữ thanh niên trí thức, mà chờ ở bên ngoài. Chẳng bao lâu, Trương Hiểu Lan đã vác túi đi ra: "Đi thôi!" Đến thôn Mạc Hà chưa đầy nửa tháng, nàng cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ là ít quần áo tùy thân, thu xếp rất nhanh. Hai người cưỡi ngựa, không giống như lúc đến đi thong thả, mà phóng ngựa một đường ra thôn. Ngoài đồng không ít người nhìn bọn họ, nhưng không ai tiến lên ngăn cản. Đến ngoài thôn, Vệ Hoài hướng Trương Hiểu Lan lên tiếng: "Theo sát!" Bắt đầu phóng ngựa chạy nhanh. Trên đường đi thông thuận, ngay cả người tuần tra ven sông cũng không gặp. Vào lúc chạng vạng tối, hai người đã trở lại Hoàng Hoa lĩnh, trong viện lão Cát đang tán gẫu với mấy thợ mộc, còn Thảo Nhi thì ở ngoài viện trên bãi cỏ đuổi theo bướm trắng, khi nhìn thấy hai người liền chạy đến đón. Thấy Vệ Hoài lại mang Trương Hiểu Lan về, lão Cát có chút kỳ lạ: "Là không tìm thấy thôn Mạc Hà hay sao?" Vệ Hoài nhảy xuống khỏi ngựa: "Đến rồi, nhưng người lại bị ta dẫn về, từ giờ trở đi, nàng là một phần tử của cái nhà này!" Lão Cát cười hớn hở nhìn Vệ Hoài: "Tiểu tử ngươi coi như đã khai thông, làm tốt lắm!" Thảo Nhi cũng rất vui vẻ, lúc Trương Hiểu Lan từ lưng ngựa đỏ thẫm nhảy xuống thì chạy tới nắm tay nàng: "Chị hay là làm vợ chú?" Trương Hiểu Lan cũng không hề ngại ngùng, ngồi xổm xuống trước mặt Thảo Nhi, vuốt tóc cô bé: "Đúng vậy a!" Thảo Nhi lại hỏi: "Vậy ta nên gọi chị hay gọi thím?" Trương Hiểu Lan liếc nhìn Vệ Hoài: "Vẫn là gọi chị, chị dễ nghe! Bất quá, gọi gì cũng được!" Thảo Nhi nghĩ ngợi: "Vậy ta gọi chị thím được không!" Vừa nghe lời này, ngay cả lão Cát đứng bên cạnh cũng phải bật cười: "Con bé ranh ma!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Nhìn Vệ Hoài cầm giấy chứng nhận đi đến điểm thanh niên trí thức tìm người, đội trưởng sản xuất thôn Mạc Hà ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Người đi cũng tốt, về sau chắc sẽ bớt không ít phiền phức!”. Từ khi Trương Hiểu Lan đến đây, trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa tháng này, xung quanh nàng đã nảy sinh không ít chuyện rắc rối. Vệ Hoài muốn dẫn người đi, còn cầu gì hơn nữa.
Thực tế, sở dĩ dễ dàng thả người như vậy, là vì Khương Ngọc Kha ở trên đội đã gọi điện thoại xuống, cũng nói ý này rồi. Với tư cách là một thôn ở vùng biên giới phía Bắc, cũng mang trên mình trách nhiệm trấn thủ biên cương, bộ đội biên phòng cần, để tiện cho việc kịp thời báo cáo tình hình, trên đội cũng có điện thoại.
Thanh niên trí thức thật sự là một quần thể khó lường, vào độ tuổi thanh xuân, tuổi trăng tròn hoa nguyệt, chưa từng sinh sống ở nông thôn bao giờ, đột ngột bị ném từ trong nhà ấm ở thành thị xuống bùn đất, không có tiện nghi sinh hoạt ở thành thị, xa rời sự che chở của cha mẹ, bắt đầu một cuộc sống mới trong một môi trường nông thôn xa lạ, thật sự đủ tàn khốc.
Bất quá, cuộc sống của thanh niên trí thức có hai hình thức, một loại là đến các nông trường, lâm trường, khu mỏ của các binh đoàn biên cương, tuy nói cũng ở nông thôn, nhưng dù sao cũng có quốc gia ủng hộ, có nhà ăn tập thể, có lương mà lĩnh, công việc cũng có người thống nhất phụ trách đến nơi đến chốn. Một loại khác là thanh niên trí thức chèn ngang ở nông thôn, không có gì cả, ăn uống qua ngày, toàn bộ dựa vào mấy công điểm, làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, thanh niên trí thức đến những nơi này, thiếu gì thì thiếu, một khóc hai nháo ba treo cổ là chuyện thường.
Thanh niên trí thức chèn ngang, cái gì cũng không biết, kỹ năng duy nhất là đọc sách viết chữ, ngay lập tức bị ném xuống nông thôn, đi cày ruộng, nuôi lợn, gánh phân, việc gì cũng phải làm. Đất Đông Bắc tuy màu mỡ, nhưng gian khổ trong đó cũng không thua kém bất kỳ nơi nào khác. Vệ Hoài từng thấy ở Trạm 18, hằng năm khi bắt đầu gieo trồng, sương tuyết vừa tan, đến mùa thu hoạch, đúng vào mùa mưa, lúa bị úng ngập, phải vội vã gặt trong hơn một tháng, khi lập thu, vùng biên cảnh đã rất lạnh, chân phải nghiến răng giẫm vào ruộng, một ngày ngâm trong nước, lạnh buốt thấu xương. Sáng ra mặc quần áo sạch sẽ, đến lúc về nhà thì bẩn đến mức không giặt sạch được, toàn bùn vàng đất sét. Tan làm về nhà rửa mặt xong rửa chân, liền cởi quần đi giặt ở rãnh nước nhỏ, giặt xong phơi trên dây phơi, ngày hôm sau quần chẳng khác gì cứng đờ. Tháng tám cỏ mọc tốt nhất, muỗi ở đồng cỏ hoang và bãi chăn nuôi thì vô kể, Vệ Hoài từng ở trại ngựa ngốc không ít, chỉ cần nghe thấy muỗi kêu vè vè bên tai, đến khi ăn cơm hé miệng ra, không cẩn thận thì nuốt phải vài con.
Cắt cỏ, nam thì vác dao, lưỡi dài đến tám mươi phân, ngắn cũng năm mươi phân, dựa vào sức eo vặn mình một tiếng “bá”, một mảng cỏ rộng cả thước bị quật ngã. Nữ thì chẳng có chút sức lực nào, dùng liềm nhỏ cắt, ngồi xổm xuống cắt tỉa từng chút một, chẳng khác nào một đàn vịt con. Mùa đông, cỏ khô cho dê bò ngựa ăn, mái nhà, hàng rào bao quanh đều dùng đến cỏ, đều nhờ vào việc cắt cỏ… So ra thì, mấy thanh niên trí thức ở đất Thục xem như dễ chịu, ít nhất là không phải chịu cảnh lạnh cóng khắc nghiệt.
Mà sau khi xuống nông thôn, thanh niên trí thức, sớm hay muộn đều phải đối mặt với vấn đề hôn nhân, không ít người tuyên truyền ý định bén rễ ở nông thôn cả đời, động viên thanh niên trí thức xuống nông thôn nên kết hôn, an cư lạc nghiệp. Thông thường, thanh niên trí thức đến vùng biên cảnh, sau ba năm có thể tự cung tự cấp về mặt sinh hoạt, nhưng cứ đến tuổi kết hôn lại trở nên khó khăn.
Trong tổ thanh niên trí thức, có thể sống tằn tiện cho qua, nhưng khi ra khỏi tập thể, lo chuyện dựng nhà, sắm đồ đạc trong nhà, cần không ít tiền. Ba năm, thậm chí thời gian dài hơn, hoàn toàn không đủ để thay đổi cảnh khốn khó của bọn họ. Thanh niên trí thức nam có thân thể khỏe mạnh cùng ý thức tập thể khá mạnh, khả năng chống lại môi trường khó khăn gian khổ cũng cao, về phương diện này, nữ thanh niên trí thức kém hơn nhiều, họ cần sự vuốt ve, tình bạn, sự quan tâm, giúp đỡ, đặc biệt là khi mới xuống nông thôn, nhiệt tình bắt đầu nguội lạnh, ảo tưởng tan biến, rất dễ bị thanh niên nam nhi thu phục. Ở bất cứ đội sản xuất nào, đây cũng là vấn đề nan giải.
Trong mắt đội trưởng sản xuất thôn Mạc Hà, Trương Hiểu Lan mới xuống nông thôn nửa tháng đã quyết định kết hợp cùng Vệ Hoài, thuộc về kiểu mất niềm tin vào tương lai, xuất thân không thể chọn, thì có thể chọn bạn đời, ở một nơi rộng lớn mênh mông như thế này, các nàng chọn kết hợp cùng người dân bản địa, mong đổi đời, để bản thân được trong sạch hơn.
Càng nghèo càng vẻ vang! Với lại, bản thân xinh đẹp, đúng là thứ gây rắc rối tội tình. Đưa đi là tốt rồi! Cho bớt việc. Vừa ở trên núi thiếu chút nữa mất mạng, Trương Hiểu Lan về lại thôn Mạc Hà, cũng không bị yêu cầu phải đi làm ngay, mà được nghỉ ngơi hai ngày. Vệ Hoài cầm tờ giấy chứng nhận kia đến điểm thanh niên trí thức, không tìm thấy Trương Hiểu Lan, hỏi những người khác mới biết cô ấy ở bờ sông.
Hắn theo hướng chỉ của một thanh niên trí thức đi qua, từ xa nhìn thấy Trương Hiểu Lan ngồi trên bãi cỏ cạnh bờ sông, đang nghiêm túc nhìn thứ gì đó. Vệ Hoài buộc ngựa vào một cành cây, đi về phía cô. Than Đen vui mừng chạy lên trước, một bước đến sau lưng cô.
Bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh phía sau, Trương Hiểu Lan giật mình, lập tức bật dậy, rút con dao găm giấu trong ống tay áo ra, làm tư thế phòng bị. Đến khi thấy rõ người đến là Vệ Hoài dẫn theo Than Đen, cô ngạc nhiên giấu dao đi, hỏi: “Anh không phải về rồi sao?” Vệ Hoài đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống bãi cỏ, hắn nhanh chóng thấy được, ngay trên bãi cỏ mà Trương Hiểu Lan vừa nãy chăm chú nhìn, có hai con kiến đang hợp lực nhấc một cánh bướm, khó khăn giữa đám cỏ, lung la lung lay bò qua, trông rất gắng sức.
Ngay ở đó không xa có một tổ kiến, trước cửa hang là một nhúm bùn đất nhỏ li ti, có mấy con kiến đang không ngừng tha đất ra ngoài, đám kiến này rõ ràng nhỏ hơn lũ đang nhấc cánh bướm rất nhiều, không phải kiến cùng một tổ. Trương Hiểu Lan vừa nãy chắc đang quan sát chúng.
Rõ ràng chỗ cỏ kia là mặt đất bằng phẳng, hai con kiến hợp sức nhấc cánh bướm lại không đi theo đường thẳng, mà lại men theo mùi để lại, kéo cánh bướm từ mặt đất lên lá cây. Vệ Hoài nhìn một hồi, thấy chúng leo từ một lá cỏ lên một lá cây khác chồng lên nhau, rồi lại lộn đầu, bò ngược lại phía sau, cuối cùng thuận cọng cỏ xuống bụi cỏ dại, tựa hồ bị kẹt vào thân cây, làm thế nào cũng không kéo nổi cánh bướm trông cồng kềnh kia.
“Là trở về, nhưng trên đường gặp một tên gọi Trang Viễn Phi, dẫn theo súng chặn đường, nhất quyết đòi quyết đấu với ta vì nàng…” Vệ Hoài cười với cô: “Nên, ta lại trở về.”
“Quyết đấu?” Trương Hiểu Lan đầu tiên là hơi nhíu mày, sau đó lại bật cười: “Hắn là dân quân bắn súng giỏi nhất thôn, trước kia từng làm chuyện này, mặc dù ngày nào cũng quấn lấy tôi, tôi cũng rất phiền hắn, nhưng không thể không nói, hắn đã giúp tôi chặn bớt không ít phiền phức. Anh... thắng?” Vệ Hoài không trả lời ngay, chỉ thu lại nụ cười trên mặt.
Thấy thần sắc như vậy, Trương Hiểu Lan trong lòng hoang mang, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc thắng hay thua?”
Vệ Hoài thở dài: “Thua!”
“Anh đến chỉ để nói cho tôi chuyện này? Tôi sẽ không đồng ý với Trang Viễn Phi… Tôi từ trước đến nay không phải là phần thưởng để đánh cược!” Trương Hiểu Lan lộ vẻ thê lương, cô ngẩng đầu nhìn Vệ Hoài: “Có phải anh… không có ý định dẫn tôi đi không?”
Vệ Hoài bỗng có chút không nỡ trêu chọc cô: “Ta đùa nàng thôi, ta thắng.” Sau đó, hắn lấy ra giấy chứng nhận đã xin xong trong ngực: “Ta đã tìm đội trưởng sản xuất xin giấy chứng nhận giúp nàng rồi, ta cố ý đến đây, nàng mau thu xếp hành lý rồi đi theo ta thôi.”
Trương Hiểu Lan nhất thời không phản ứng kịp: “Anh vừa nói cái gì?”
Vệ Hoài lại lặp lại một lần: “Ta nói, ta thắng, còn xin được giấy chứng nhận cho nàng rồi, đến gọi nàng cùng đi, về đội sản xuất Hoàng Hoa Lĩnh! Thu xếp hành lý xong là có thể đi ngay!”
Nghe thấy vậy, Trương Hiểu Lan có chút không tin vào tai mình: “Thật sao?” Cô vội vàng đón lấy tờ giấy chứng nhận trong tay Vệ Hoài, kinh ngạc xem, rồi hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn xuống.
“Thời gian không còn sớm nữa, mau về thu xếp hành lý, chúng ta đi ngay, không thì, sợ là còn chưa về đến Hoàng Hoa Lĩnh thì trời đã tối.” Vệ Hoài thúc giục một câu.
Trương Hiểu Lan gật đầu lia lịa: “Vâng!” Cô xoay người rời đi, đi được một đoạn, thấy Vệ Hoài không đi theo, lại quay đầu lại, thấy Vệ Hoài đang dùng đầu ngón tay nhấc phiến cánh bướm kia lên, hai con kiến sợ hãi tránh ra, trốn dưới một lá cây.
Vệ Hoài đặt phiến cánh bướm ở trước cửa hang tổ kiến, một mảnh nhỏ kia cũng đủ chặn cửa ra vào của chúng: “Hy vọng hai chúng ta, sẽ không giống như hai con kiến này, bận rộn cả buổi, cuối cùng lại dã tràng xe cát.” Trương Hiểu Lan mơ hồ đoán ra ý của Vệ Hoài, khẳng khái nói: “Sẽ không, chắc chắn sẽ không, tôi thề!”
“Vậy thì không cần!” Vệ Hoài cười lắc đầu, không hề chậm trễ nữa, cùng Trương Hiểu Lan trở về điểm thanh niên trí thức. Hắn không cùng nàng tiến vào ký túc xá nữ thanh niên trí thức, mà chờ ở bên ngoài. Chẳng bao lâu, Trương Hiểu Lan đã vác túi đi ra: "Đi thôi!" Đến thôn Mạc Hà chưa đầy nửa tháng, nàng cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ là ít quần áo tùy thân, thu xếp rất nhanh. Hai người cưỡi ngựa, không giống như lúc đến đi thong thả, mà phóng ngựa một đường ra thôn. Ngoài đồng không ít người nhìn bọn họ, nhưng không ai tiến lên ngăn cản. Đến ngoài thôn, Vệ Hoài hướng Trương Hiểu Lan lên tiếng: "Theo sát!" Bắt đầu phóng ngựa chạy nhanh. Trên đường đi thông thuận, ngay cả người tuần tra ven sông cũng không gặp. Vào lúc chạng vạng tối, hai người đã trở lại Hoàng Hoa lĩnh, trong viện lão Cát đang tán gẫu với mấy thợ mộc, còn Thảo Nhi thì ở ngoài viện trên bãi cỏ đuổi theo bướm trắng, khi nhìn thấy hai người liền chạy đến đón. Thấy Vệ Hoài lại mang Trương Hiểu Lan về, lão Cát có chút kỳ lạ: "Là không tìm thấy thôn Mạc Hà hay sao?" Vệ Hoài nhảy xuống khỏi ngựa: "Đến rồi, nhưng người lại bị ta dẫn về, từ giờ trở đi, nàng là một phần tử của cái nhà này!" Lão Cát cười hớn hở nhìn Vệ Hoài: "Tiểu tử ngươi coi như đã khai thông, làm tốt lắm!" Thảo Nhi cũng rất vui vẻ, lúc Trương Hiểu Lan từ lưng ngựa đỏ thẫm nhảy xuống thì chạy tới nắm tay nàng: "Chị hay là làm vợ chú?" Trương Hiểu Lan cũng không hề ngại ngùng, ngồi xổm xuống trước mặt Thảo Nhi, vuốt tóc cô bé: "Đúng vậy a!" Thảo Nhi lại hỏi: "Vậy ta nên gọi chị hay gọi thím?" Trương Hiểu Lan liếc nhìn Vệ Hoài: "Vẫn là gọi chị, chị dễ nghe! Bất quá, gọi gì cũng được!" Thảo Nhi nghĩ ngợi: "Vậy ta gọi chị thím được không!" Vừa nghe lời này, ngay cả lão Cát đứng bên cạnh cũng phải bật cười: "Con bé ranh ma!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận